Quan Thuật

Chương 2872: Việc này cũng là do anh ép tôi




- Yên tâm, tôi đã hứa rồi không là không. Còn nói về việc tiết lộ, ha ha, thật ra nói về việc thành lập binh đoàn ở núi Xương Bối, lão Vương có nói một câu, ý là Xa Thiên phù hợp với vị trí đó. Nhưng tôi nghĩ đến cảm nhận của anh nên không dung nạp được. Cung Khai Hà nói.

- Lão Vương chỉ ở trong Vương Gia Cốc, sao ông ấy có thể biết. Diệp Phàm lỡ lời nói.

- Ha ha, chuyện đó tôi sao biết được. Bí mật của lão Vương tôi cũng đâu có quyền hỏi phải không? Cung Khai Hà giả dối nói.

Diệp Phàm đã hiểu ngay, không kìm được bèn chửi một câu:

- Vương Nhân Bàng anh đúng là đồ hai mặt.

- Tôi cũng không nói là đồng chí Nhân Bàng nói nhé. Cung Khai Hà thái độ như người thắng cuộc, cứ như là ông đã đoán trước được tình hình.

Ra khỏi tổng viện quân y, Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Vương Nhân Bàng mắng: - Anh đúng là kẻ hai mặt, dám chơi xấu sau lưng tôi sao?

- Ý anh là sao, anh Diệp? Vương Nhân Bàng ngây ngô hỏi.

- Cứ giả bộ đi, giả bộ đi. Diệp Phàm hung hăng nói.

- Ông anh của tôi, tôi thực không hiểu chuyện gì xảy ra, xin hãy nói rõ. Vương Nhân Bàng nhanh chóng kêu oan, âm thanh kia cũng khiến Diệp Phàm chói cả tai.

- Chuyện của Xa Thiên có phải anh đã nói với ông cụ nhà anh không? Diệp Phàm hừ nói: - Tôi đã nói bao lần rồi, việc này không thể để lộ ra ngoài. Anh xem, cái miệng của anh có phải quá phiền phức không?

- Việc này Vương Nhân Bàng nghẹn họng không nói được gì.

- Sao, im tịt ngòi rồi phải không?

Diệp Phàm châm chọc nói.

- Tôi cũng là bị anh ép mà thôi. Vương Nhân Bàng đột nhiên thốt ra, khiến cho Diệp Phàm phải sửng sốt hỏi: - Tôi đã khi nào ép anh chưa, anh có nói khoác cũng phải đúng tý chứ?

- Anh xem việc anh làm đi, còn giả vờ trước mặt tôi sao? Vương Nhân Bàng khó chịu nói.

- Gì? Việc tôi làm? Ông em à, cậu nói cho rõ ràng, hôm nay chuyện này không làm rõ, xem tôi sẽ thu nhận cậu thế nào đây. Diệp Phàm đúng là tức rồi.

- Lẽ nào không đúng sao? Hôm qua tổ trưởng Cung đến nhà tôi, uống chén trà, nói chuyện cùng ông cụ nhà tôi, ông ấy thấy tôi đến liền hỏi chuyện.

Hơn nửa còn vờ vịt tặng hai món quà cho cong của tôi. Sau đó ông cụ có hỏi tôi về chuyện thành lập đội quân ở Xương Bối.

Tôi nói đang tìm cách. Căn bản để tìm được đội viên chính thức hợp với tổ A rất khó.Mặt ông cụ liền nghiêm lại giáo huấn tôi rằng tôi không chuyên tâm gì cả.

Chỉ một đội viên ngũ đẳng mà cũng không dung nạp được. Tôi liền nói với ông cụ về việc chọn người trong La Phù cung.

La Phù cung là một phái lớn trong thời xưa, cũng là một phái lớn ngang tầm với Thiếu Lâm. Chỉ là người của La Phù cung không nổi danh bằng Thiếu Lâm thôi.

Nhưng, mặc dù xã hội hiện đại xướng dốc rồi, nhưng lạc đà gầy chết còn hơn ngựa lớn phải không?

Dù thế nào thì chọn ra một cao thủ ngũ đẳng chắc chắn không khó. Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Cũng phải, La Phù cung nổi tiếng như vậy, lại có cả cao thủ như lão Vương, một cao thủ ngũ đẳng chắc chắn không thành vấn đề. Diệp Phàm cũng đồng ý.

- Nói thì hay hơn cả hát. Ai ngờ ông cụ vừa nghe đã thái độ ngay, chỉ tay nói luôn từ nay đừng có nhắc đến La Phù cung nữa. Tôi đoán là dã có chuyện gì rồi, chỉ có điều ông không nói, mà tôi cũng không tiện hỏi. Vương Nhân Bàng nói.

- Thế có liên quan gì đến chuyện anh bán đứng tôi về chuyện của Xa Thiên? Diệp Phàm hừ nói.

Đương nhiên là có liên quan rồi. Ngay từ đầu việc thành lập binh đoàn ở Xương Bối, anh là tổng chỉ huy, tôi và Đới Thành đều là Phó tổng chỉ huy.

Không ngờ cái chức chỉ huy này chẳng tốt chỗ nào mà ngược lại là phiền phức. Tổ đã đưa cho chúng tôi nhiệm vụ phải thu nạp được ba cao thủ ngũ đẳng trở lên.

Hoa Hạ tuy lớn nhưng cao thủ ngũ đẳng cũng phải có nơi có chốn của họ. Đâu phải muốn có, muốn chiêu mộ là được đâu.

Anh Diệp cũng quá đáng, đã đẩy cả nhiệm vụ này cho tôi và Đới Thành. Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Tôi là tổng chỉ huy cũng phải là người chịu hại, cũng phải chiêu mộ chứ. Diệp Phàm nhanh chóng nói, thực ra trong lòng cũng có tý chột dạ.

Lúc trước Cung Khai Hà đã giao nhiệm vụ này cho hắn, chứ cũng không nói phải phân cho cả Vương Nhân Bàng và Đới Thành. Đấy đúng là Diệp Phàm đã liên lụy đến hai người này.

- Anh lại còn dám nói, sau này tôi mới rõ, vốn việc này là nhiệm vụ của anh. Hình như tổ trưởng Cung đã có giao dịch gì với anh rồi.

Cuối cùng thì anh liền kéo cả hai chúng tôi vào. Ngay từ đầu khi anh phân công việc tôi đã nghĩ đến La Phù cung rồi.

Nhưng giờ ông cụ đã nói thế, tia hy vọng cuối cùng cũng đã biến mất thì chỉ có cách chết. Đội viên còn không tìm được, anh bảo tôi phải đi đâu mà tìm.

Mà ông cụ không quản những thứ đó, lệnh cho tôi trong mười ngày phải tìm ra cao thủ ngũ đẳng, nói là vì nhà họ Vương chúng ta vì nước, không thể làm mất mặt được.

Hình như Vương Nhân Bàng này đã thành đứa phá gia chi tử cho nhà họ Vương rồi, thực là tức. Vương Nhân Bàng càng nói càng tức, có thể là đang cắn răng ở đầu dây bên kia.

- Sao lại nói như vậy chứ? Đồng chí Vương Nhân Bàng này là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, hiện là Cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, là cán bộ cấp giám đốc sở, cũng có thua kém gì ai đâu?

Trong cục này có đi đâu cũng có ai dám không nể mặt không? Anh thấy lão Lang ngày trước ngay cả cán bộ cấp phó giám đốc sở cũng không coi ra gì.

Mà đồng chí Nhân Bàng còn có biệt hiệu là tình thứ mà, ngay cả đàn bà còn có thể có được huống chi một cao thủ nhỏ?

Chúng ta không thể lấy chí khí khác mà diệt đi uy phong của mình. Nên khi cần thì không cần phải khách khì gì. Diệp Phàm lại nịnh bợ.

- Cục trưởng cái chó gì, sao anh không làm đi.Tổ trưởng Cung ngồi bên cạnh uống trà nhưng không nói gì cả còn ông cụ thì cứ giục làm nhanh.

Sau đó tổ trưởng Cung nói Diệp Phàm có đề cử một cao thủ thất đẳng, đã có chút manh mối.

Nói là trong vòng 3 ngày phải làm cho xong. Tuy ông ấy không nói rõ là tôi không có năng lực, nhưng trong câu đó cũng đã chứa nghĩa đó rồi. Vương Nhân Bàng nói.

- Ai nói có manh mối, không thể nào. Lại còn thất đẳng, thất đẳng cái cứt. Anh đúng là đã bị lão Cung gài cho cái giếng rồi.Chúng ta đều bị ông ta cho vào tù rồi. Diệp Phàm tức giận nói.

- Còn vào tù, chứ không phải cái mông. Nhưng anh không nói sao, không thể nào, lẽ nào lão Cung lại lừa gạt trước cả ông cụ nhà tôi, không thể thế được. Có thể lúc nào đó anh đã nói nhưng bân quá không nhớ. Nghe nói gần đây anh cũng bận, tình hình bên tập đoàn còn đang đình trệ đúng không. Vương Nhân Bàng nói.

- Thật là tôi không nói mà, chắc chắn là trò của lão Cung rồi. Ông ta lừa anh, lừa cả tôi. Chúng ta đều bị ông ta chơi rồi. Diệp Phàm rất khẳng định nói.

- Hay là đúng bị lừa rồi? Vương Nhân Bàng nói.

- Chắc chắn đấy. Diệp Phàm nói, lại xác nhận lại.

- Xem ra đúng là tôi bị lừa rồi, nhất thời không cẩn thận nên tôi đã nói chuyện của Xa Thiên ra.

Nói là Diệp Phàm có Xa Thiên trợ giúp, đoán chứng là sẽ đến tổ A.

Lúc ấy lão Cung vừa nghe thấy đã hỏi, có phải Xa Thiên bị thương không? Tôi đã nói ra mật, nên ông cụ cứ nhìn tôi, không còn cách nào khác, phải chiêu mộ thôi. Vương Nhân Bàng có chút ủ rũ.

- Anh đúng là anh, không chịu suy nghĩ gì cả. Một cao thủ thất đẳng thế sao dễ mà tìm được? Những cao thủ thất đẳng lưu lạc trong dân gian đâu dễ chịu được sự bó buộc trong tổ A, Người ta ở bên ngoài được tự do thoải mái, tán gái, kiếm tiền, chuyện phiếm đâu có phải bó buộc. Anh đúng là Diệp Phàm tức giận nói.

- Thì thế, như tôi trước kia cũng vui vẻ, tự do. Giờ tuy nằm trong hào quang lớn.

Thân phận có vẻ khiến người ta khâm phục, nhưng thật không bằng con chó, đúng là cuộc sống lúc trước thoải mái hơn nhiều.

Ngay cả biệt danh tình thứ cũng không dùng được, chơi gái thì còn ra sao nữa, nhưu vậy không giống với danh nghĩa đúng không. Đối với chúng ta mà nói đúng là tiến vào quan cũng chỉ như lên tơ hồng.

Nhưng nói thì cũng đã nói rồi, không còn cách nào, hơn nữa, việc này trước tiên cũng là do anh ép. Cung không thể chỉ trách tôi đã làm lộ chuyện. Vương Nhân Bàng cũng không chịu.

- Anh hoành tráng thật, đúng là tức người. Cái miệng của anh đúng là Diệp Phàm cũng nói không ra lời, bởi vì chính hắn cũng đã chơi trước rồi.

- Tôi nói này anh Diệp, vấn đề chính của chúng ta là chưa tìm thấy cao thủ thích hợp để tham gia vào đội ngũ này. Đúng thật là đau đầu. Vương Nhân Bàng thở dài nói.

- Việc này đúng là đau đầu, không biết Đới Thành đã có manh mối gì chưa? Diệp Phàm hỏi.

- Nghe nói có manh mối rồi, anh ta đúng là số may. Không ngờ lại gặp được sư đệ mấy năm về trước.

Gọi là cái gì nhỉ, nhất thời nhớ không ra. Mà người đó cũng đến giai đoạn cao của lục đẳng rồi.

Nghe nói anh ta còn du đãng trên giang hồi, thường thì buôn bán đồ cổ, còn bày trên vỉa hè của vường Phan gia.

Nhưng tuy nói là có chút lợi nhuận nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ. Không cẩn thận vào nhà giam như chơi.

Cho nên Đới Thành đã khuyên anh ta. Có thể vào tổ A không những đại ngộ cao mà nhiệm vụ còn nhẹ nhàng đi.

Không ngờ anh ta lại thuyết phục được người đó. Trong chuyện này đương nhiên là có điều kiện rồi, đó là giúp anh ta điều tra một vụ án.

Hình như anh của người này đang bị oan, giam trong tù. Đới Thành ra tay thì còn có vấn đề gì chứ.

Việc đó không phải là dễ như trở bàn tay sao, có thể ba người chúng ta Đới Thành sẽ đi đầu rồi. Vương Nhân Bàng nói.

- Đúng là dẫm phải cứt chó, sao chúng ta lại không có sư đệ như thế chứ?

Diệp Phàm không ngờ lại thấy xót xa, ghen tỵ.

- Ai bảo không có? Vương Nhân Bàng đột nhiên hừ nói.

- Tôi làm gì có, sư phụ tôi chỉ có một mình đồ đệ là tôi. Diệp Phàm thuận miệng nói luôn.

- Mặc dù anh không có sư đệ chính thức nhưng bạn bè của anh có không ít. Có thể nói ai đó vào là được rồi, thế chẳng phải hoàn thành nhiệm vụ sao? Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

- Anh nghĩ tôi bán bạn cầu vinh sao, đây không phải phong cách Diệp Phàm này. Diệp Phàm hừ nói.

- Ha ha, tử bần đạo không bằng tử đạo hữu. Phong cách của Diệp Phàm có gì chứ. Không phải đã khiến cả tôi liên lụy sao, Vương Nhân Bàng này là anh em tốt nhất của anh mà còn bị anh bán rẻ, thật là thiệt cho tôi vẫn cứ coi anh là tốt? Vương Nhân Bàng cười nói.