Quan Thuật

Chương 2861: Chẳng lẽ là trúng tà?




Lúc này mới phạt hiện không gian này tương đối lớn, khoảng cách với tầng hai đặt quan tài bảy tám mét. Mà bốn vách tường cũng vạch lên một số đường nét lung tung lộn xộn.

Bốn người nhìn hồi lâu cũng không suy nghĩ ra cái gì rõ ràng.

- Nhất định đây là chủ nhân của quan tài tùy tay bôi tà đấy. Con mẹ nó, muốn làm một trận chiến ác độc như vậy, để bố phải khó khăn. Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Không chừng vẫn là một cô gái xinh đẹp. đồng chí Đa tình ngoại hiệu của họ được gọi là đa tình nhất định là khoe khoang mình là cao thủ tình trường có phải không? Chẳng lẽ không quan tâm đến gái đẹp? Sao bỏ được việc ra tay ác độc với phụ nữ?

Đới Thành nói đùa.

- Đó là đương nhiên, tôi cũng la người chung tình, phụ nữ muốn giết. Vương Nhân Bàng cũng cứng rắn.

- Vậy được, trước tiên anh giết con gái này đi. Trương Ẩn Hào nói một câu làm Vương Nhân Bàng tức giận đến trừng hai mắt.

Chịu đựng ghê tởm ăn lương khô, bốn người xuống một hồi để phục hồi sinh lực.

Diệp Phàm rõ ràng nằm nghiêng tựa vào vách quan tài nhìn bốn phía, đôi mắt anh phân hình tổ hợp phân tích. Ví dụ như thay đổi một hai cái, điều này cùng một cái kia làm sao sửa chữa cùng một chỗ

Đúng lúc này, một điểm sáng dường như hình thành trong đầu Diệp Phàm.

Diệp Phàm lau mắt một chút, lại nhìn lại, lần này điểm sáng rõ ràng hơn. Dường như là ở ngay trên nội bích ở quan tài đối diện lèo ra.

Điểm sáng này càng ngày càng sáng.

Diệp Phàm hỏi: - Các anh có phát hiện trên vách đá đối diện tôi có điểm sáng.

- Tôi thấy anh hoa mắt rồi, điểm sáng, rắm đều không có một cái nào. Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói, trong lòng còn có chút bực mình.

- Ừ, không có gì thay đổi, đâu có điểm sáng nào?

Đới Thành dụi mắt lắc lắc đầu nhìn, Trương Ẩn Hào dùng dụng cụ quét một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

- Xem ra, tôi thật sự là hoa mắt. Diệp Phàm cũng không nên giải thích, đành phải nói dối như thế.

Tuy nhiên, điểm sáng chính là ở chỗ này, Diệp Phàm đến gần đưa tay sờ sờ, thật sự là lóe lên, sao ba người Vương Nhân Bàng không thấy, chẳng lẽ điểm sáng này chỉ đôi mắt ưng có thể thấy.

Cả người đột nhiên chấn động, Diệp Phàm khẽ vươn tay nói: - Đem ngực phòng còn dư ra đây. Vừa rồi dung hợp điểm sáng để mở cửa chỉ dùng một cái.

Đới Thành lấy đồ hộp ra đổ ngực phòng ra, Diệp Phàm đem ngực phòng ấn vào điểm sáng một cái.

Kỳ tích xuất hiện.

Điểm sáng đó không ngờ léo lên bắt đầu di động sang bên trái. Diệp Phàm lại hỏi: - Các cậu có nhìn thấy điểm sáng không?

- Không có, tuyệt đối là anh hoa mắt. Tôi nói nhé lão Đại, anh nghỉ ngơi một chút, đường cố gắng quá, chúng ta còn không có đường ra. Vương Nhân Bàng cũng thực sự mệt nhọc, ba người đều cảm thấy mệt lả.

Thấy điểm sáng di động, Diệp Phàm không tự chủ được đi theo điểm sáng. Không lâu liền vòng quanh tầng để quan tài một vòng.

Ba người Đới Thành còn tưởng rằng người này điên rồi hay muốn rèn luyện thân thể, cũng không thèm để ý đến hắn. Mặc kệ hắn đi vòng quanh rèn luyện thân thể.

Diệp Phàm cũng không giải thích, bởi vì giải thích cũng vô dụng. Bọn họ không nhìn thấy điểm sáng kỳ lạ kia. Tuy nhiên, quay xung quanh hai vòng điểm sáng kia đi tốc độ nhanh hơn.

Hai vòng vừa rồi chỉ như đi bộ thì hiện giờ vòng thứ ba bắt đầu đi nhanh rồi.

Hơn nữa, điểm sáng lan khắp những nét phác thảo trên quan tài. Diệp Phàm càng cảm thấy lạ, kiên quyết đi theo điểm sáng.

- Anh đừng cố nữa lão đại. Vương Nhân Bàng nhìn Diệp Phàm có chút chóng mặt tức giận hừ nói.

- Đừng nói gì. Đới Thành vẻ mặt nghiêm túc nói.

Vương Nhân Bàng cùng Trương Ẩn Hào đều ngơ ngác nhìn Diệp Phàm giống như đang đùa. Tuy nhiên, ba người cũng nghi ngờ không biết có phải vị thủ trưởng này phát hiện cái gì không, cứ để hắn phát hiện.

Vòng thứ năm bắt đầu, điểm sáng này luồn lên nhảy xuống tốc độ nhanh hơn, đạt đến tốc độ chạy chậm, Diệp Phàm còn có thể đuổi kịp.

Tuy nhiên, đến vòng thứ bảy tốc độ này đã biến thành chạy nhanh, sau đó đến chạy như bay, đến chạy rất nhanh

Diệp Phàm như một người điên chạy theo điểm sáng trên quan tài. Tốc độ kia, ngay cả cao thủ như Đới Thành đều vội vàng nhắm mắt sợ mở sẽ choáng.

Đang luồn lên nhảy xuống Diệp Phàm hoàn toàn say mê, ngay cả ba người Vương Nhân Bàng diệp phàm đều quên hết, lúc này trong lòng chỉ nghĩ đến đuổi theo điểm sáng.

- Ở đây thật lạ, hay là trúng tà rồi? Trương Ẩn Hào vẻ mặt lo lắng hỏi nhỏ.

- Hay là dùng chân con lừa đen ngàn năm cho hắn một chút, không chừng có thể giải tà.Như máu chó đen gì đó cũng được, anh có mang không? Vương Nhân Bàng nói ác độc.

- Mang theo thì cũng mang rồi, nhưng việc này chỉ sợ là không thỏa đáng. Trương Ẩn Hào không dám ra tay, hắn là tổng chỉ huy.

Nếu đem chân con lừa đên ném ra có gì xấu xảy ra có lẽ phải dọn nhà.

Trương Ẩn Hào cũng không ngu, anh ta đoán, vị tổng chỉ huy này bản lĩnh cao đến dọa người. Có lẽ địa vị trong tổ cũng cao đến kinh người.

- Chớ làm loạn, bộ dạng hắn như vậy chắc chắn có lý do. Chỉ cần với bản lĩnh của hắn lúc này chẳng lẽ là đắm chìm trong một loại võ đạo gì đó. Có lẽ đột nhiên linh cảm nên lập tức luyện tập. Đới Thành dày dạn kinh nghiệm nói.

- Còn có một khả năng, có lẽ hắn đang tìm cách mở quan tài này. Trương Ẩn Hào nói.

Cũng không biết sau khi chạy mấy vòng quanh quan tài Diệp Phàm hết sức mệt mỏi, thể lực hoàn toàn cạn kiệt, người cũng thoát lực, cả người choáng ngã lăn ra đất.

Tuy nhiên, chỉ ngất xỉu trong nháy mắt, trong mắt đột nhiên hiện lên một bóng người, bóng người kia dường như đi ra từ trong quan tài nội bích, không ngờ đến bên Diệp Phàm nhẹ nhàng nói: - Ngư long thập bát biến, học thành có thể ra, học không thành hẳn chết Thoát sanh hòm quan tài.

- Ý gì, vừa rồi tôi chạy theo chẳng lẽ là bí kíp võ công Ngư long thập bát biến. Quan tài này hóa ra gọi là Thoát sinh hòm quan tài. Diệp Phàm nửa tỉnh nửa mê, não vẫn không ngừng suy nghĩ.

Ba người Vương Nhân Bàng sợ tới mức vội vàng đến đỡ hắn, Diệp Phàm chỉ gõ gõ tay, nói:

- Đừng động vào tôi, để tôi ngủ một lát.

Diệp Phàm đã ngủ, tuy nhiên, Ngư long thập bát biến luôn luôn vẩn vương trong đầu. Mà đường đi của điểm sáng chính là mười tám chiêu thức biến đổi.

Cũng không biết mấy tiếng sau, Diệp Phàm lại tỉnh giậy.

- Không sao chứ? Vương Nhân Bàng vẻ mặt thân thiết hỏi.

- Không việc gì, có manh mối về quan tài trên vách đá. Nếu như có thể giải được manh mối này có lẽ có thể mở hòm quan tài rồi. Chẳng qua hiện giờ nhất thời tôi không giải được, các anh phải chịu đựng. Diệp Phàm nói.

- Không việc gì, chúng tôi tiết kiệm chút lương khô và nước ít nhất có thể dùng được trên bảy tám ngày. Đới Thành nói.

Lại nhìn chỗ vừa rồi, điểm sáng này không ngờ lại tán loạn ở đâu đó. Diệp Phàm lại cố sức đuổi theo điểm sáng lần nữa. Lần này có một số cảm ngộ, mò ra một tia môn đạo.

Tuy nhiên, vẫn rất phức tạp.

Lại một lần nữa thoát lực té xỉu.

Tiếp tục, lại một lần nữa thoát lực té xỉu.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Diệp Phàm cũng không biết đi lại bao lâu. Tuy nhiên, vừa mới tỉnh lại sau sắc mặt Đới Thành có chút khó coi nói: - Tổng chỉ huy, lương khô và nước của chúng ta đã hết, không thể sống ở đây nữa, nếu không chúng ta sẽ chết đối chết khát.

- Đã mấy ngày rồi? Diệp Phàm hỏi.

- Có lẽ là mười ngày, chúng ta đã dùng hết sức tiết kiệm nhưng vẫn dùng hết nước rồi. Đới Thành nói.

- Các cậu đã thử xem có cách nào ra ngoài không chưa? Diệp Phàm hỏi.

- Hai ngày trước chúng tôi đã bắt đầu thử, tuy nhiên, trong lúc này quan tài không ngờ mở không ra mà bên ngoài tất cả đều vách đá không ra được. Ngay cả dùng thuốc nổ có lẽ cũng không được. Vương Nhân Bàng ủ rũ nói.

- Thực sự không được thì cứ nổ vỡ quan tài này. Trương Ẩn Hào đề nghị.

- Vậy trước tiên thử xem. Diệp Phàm cũng đành chịu, đành phải nhịn đau đáp ứng. Hiện giờ tuy hắn tương đối tâm đắc nhưng Ngư Long thập bát biến còn chưa học được, chỉ là thân pháp linh hoạt hơn nhiều.

Trương Ẩn Hào điều chỉnh bom hẹn giờ xong.

Một tiếng nổ vang ầm.

Trong tiếng nổ lớn, Diệp Phàm thấy một điểm sáng bay trong không trung luồn lên nhảy xuống, nhưng nét khắc trên vách đá không ngờ đều sắp xếp loạn xạ trên không trung. Điểm sáng đang tiếp tục, Diệp Phàm không tự chủ được đi theo điểm sáng.

Hắn chạy càng nhanh, đến cuối cùng quả thực cùng sắp thành một trận gió rồi.

- Quá là nhanh, đây là võ công gì? Trương Ẩn Hào thiếu chút nữa trợn mắt há hốc mồm.

- Cậu không thể giải thích được hành động của cao thủ. Vương Nhân Bàng đắc chí hừ một tiếng. Ba người nhanh chóng xem kết quả của đợt nổ, cũng không quan tâm đến Diệp Phàm đang chạy loạn xạ rồi.

Lập tức ba người sợ đến mức ngây người. Bởi vì, lượng thuốc nổ khá lớn có thể nổ tung cả phòng sắt.

Nhưng quan tài đá chỉ nổ hai tầng, lộ ra chất liệu đồng thau bên trong.

Có lẽ đã quá lâu cho nên, mặt quan tài bằng đông thau đã bị ô xy hóa, không còn sáng bóng.

Tuy nhiên, quan tài đồng thay không bị tổn thương chút nào.

- Sao thế, dù là hợp kim thép cũng phải bị nổ tung rồi, quan tài đồng thau này không ngờ không việc gì. Hay là chúng ta lại tiếp tục, xem có thể được không? Vương Nhân Bàng không kìm nổi mắng một câu.

- Chớ làm loạn, tổng chỉ huy dừng lại nói sau. Đới Thành vội vàng ngăn lại.

- Ừ, chủ nhân của quan tài đồng thau này chắc chắn có liên quan đến tên bốn chân bên ngoài.

Tổ chúng ta đi vào sâu như vậy chính là vì muốn làm rõ bí mật này. Nếu nổ mà phá hủy sao có thể giải thích với tổ.

Hiện giờ tuy nói chưa ăn, nhưng chúng ta kiên trì một tuần cũng không khó lắm. Hơn nữa đồng chí bên ngoài chắc chắn đang nghĩ cách vào. Trương Ẩn Đào cũng nói.

- Ha ha, tôi chỉ tùy tiện một chút, quyết định thế nào là do ổng chủ. Hơn nữa bố sợ chết như vậy sao, buồn cười! Vương Nhân Bàng còn mạnh miệng nói.

Tuy nhiên, Đới Thành cùng Trương Ẩn Hào rõ ràng thể hiện một tia khinh bỉ trong mắt.

Đôi mắt ba người mong Diệp Phàm dừng lại, phát hiện Diệp Phàm chạy điên cuồng trên không trung, giống như cả người đã bước vào cảnh giới xuất thần.