- Cầm lấy đi, bọn cướp! Vương Nhân Bàng tức giận mắng, bất đắc dĩ đem Nhu Cực đao ra.
- Nhu Cực đao của cậu có thể mở ra cỗ quan tài thần bí như vậy, đó là một vinh hạnh lớn lao của nó. Đừng như vậy đồng chí Tình Thứ, anh hẳn là phải cảm thấy cao hứng vì nó mới đúng. Đới Thành vui vẻ vì người ở cách đó không xa sắp gặp họa.
- Vinh hạnh cái con khỉ! Tôi nói đại ca, xuống tay nhẹ một chút, đừng làm hỏng chuyện của tôi. Vương Nhân Bàng sợ bảo bối này bỏ ra làm ván trượt bị hỏng.
- Yên tâm, ván trượt hỏng tôi sẽ bồi thường cậu cái tốt hơn.
Diệp Phàm cũng không quay đầu lại đem Nhu Cực đao hướng vào trong.
Bên này nội tức từng bước tăng lên hướng vào ván trượt không nhúc nhích.
Mãi đến khi hắn tăng cường nội khí lên rất lớn đến cửu thành thì quan tài mới hơi hơi giật giật.
- Có phản ứng. Trương Ẩn Hào kêu lên.
Diệp Phàm tiếp tục tăng kình lực hướng lên trên ván trượt, lần này một tiếng răng rắc giòn vang, cả bốn người sợ tới mức lui hơn mười mét tất cả đều nằm sát xuống đất chăm chú nhìn vào quan tài kia.
Một lúc sau cũng không có động tĩnh gì khác, Diệp Phàm phát hiện, quan tài đã bị Nhu Cực đao cấp để trượt ra một kẽ hở có thể luồn một bàn tay vào.
- A Mẹ ơi Có Có tay? Vương Nhân Bàng gan lớn như vậy cũng run sợ kêu lên.
Mọi người nhìn đi, có một cái tay xanh đen được đưa ra ngoài theo khe hở. Cái tay kia còn đưa hẳn ra bên ngoài, dường như là muốn dùng khe hở của quan tài cầm lấy mình.
- Sẽ gặp phải Tống Tử phải không? Đới Thành nói, Trương Ẩn Hào vừa nghe thấy khẩn trương lấy ra sợi gai trơn màu đen chân con lừa ra, nghe nói cái đồ vật này là dụng cụ để đối phó với tông tử rất linh nghiệm đấy.
Hiện tại dường như vật này cũng co lại không ít, bằng nửa bàn tay.
- Cậu có thể làm được điều này? Vương Nhân Bàng liếc mắt nhìn sợi gai trơn màu đen chân con lừa một cái, hiển nhiên không tin.
- Cái chân con lừa màu đen là của tổ tiên tôi truyền lại, nghe nói đã được một ngàn năm nay rồi. Nếu như tống tử này được hình thành trong một ngàn năm nay chắc có biện pháp. Đương nhiên, cũng không dám cam đoan. Tống tử này có chút năng lực đặc biệt. Trương Ẩn Hào nói.
- Một ngàn năm hả? Vương Nhân Bàng truy hỏi nhanh.
- Vậy nghe theo mệnh trời. Trương Ẩn Hào giơ hai tay đồng ý.
- Cậu làm sao không nói số năm rõ ràng ra. Nói ví dụ như tất cả 3500 năm đấy. Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Tôi cũng muốn, cả mười ngàn năm tốt hơn, đáng tiếc khoảng thời gian đó tổ tiên tôi còn chưa có sinh ra. Trương Ẩn Hào hừ nói, cảm giác người này có chút càn quấy.
- Ra tay đi. Diệp Phàm ra lệnh, Trương Ẩn Hào dùng chân con lừa đen rắc một chút bột phấn màu trắng, tay bên kia duỗi ra vừa đập phá vừa nói, - Thuốc bột màu trắng này đặc biệt có thể ăn mòn thi thể đấy, là bài thuốc gia truyền tổ tiên truyền lại, nếu thi thể bị dính một chút chỉ vài phút sẽ bị ăn mòn. Đương nhiên, thuốc này cũng có ảnh hưởng đến người đang sống. Vì vậy khi sử dụng phải cẩn thận không để bị dính vào.
Vương Nhân Bàng vừa nghe, liền lui lại rất xa.
- Cũng không cần phải sợ như thế, thứ này ngấm rất nhanh vào bên trong thi thể, anh có lấy tay sờ cũng không thấy. Trương Ẩn Hào khinh bỉ nhìn nhìn vị đồng chí này sợ chết.
- Ai sợ, tôi ngại bẩn thôi. Vương Nhân Bàng mạnh miệng nói.
Ầm
Thực sự có chút dùng mình. Trên cái tay kia đột nhiên có khói đen bay lên. Hơn nữa, bàn tay kia giãy dụa rất quyết liệt hơn.
- Có vẻ như dụng cụ này của cậu không có tác dụng? Đới Thành hỏi, bởi vì sau khi khói đen bay đi thấy cơ bản bàn tay kia cũng không có vết thương gì.
- Xong rồi, gặp gỡ hơn một nghìn năm trước được rồi. Sắc mặt Trương Ẩn Hào cứng đờ, tương đối khó coi.
- Không phải sợ, để nó đi ra, chúng ta có súng còn sợ gì nó. Diệp Phàm hừ nói. Rõ ràng cầm lấy ván trượt hợp kim luồn vào bên trên ván trượt.
- Không thể dùng súng, thật ra tống tử không có thể làm thi thể bị hỏng. Một khi bị anh dùng súng bắn, độc trên thi thể có thể tản ra, sẽ trở lên rất nguy hại. Trương Ẩn Hào nói.
- Chúng ta có mặt nạ bảo hộ phòng độc. Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Có lúc cũng không dùng được mà. Trương Ẩn Hào lắc lắc đầu.
Két một tiếng.
Tảng đá lớn che quan tài trượt ra một lỗ hổng lớn. Một người có thể chui vào được.
Bốn người vừa thấy, lập tức đều cau chặt mày lại, buồn nôn đến chết. Phát hiện một thi thể xanh đen hướng quan tài trên vách đá đi ra.
- Giết nó đi. Vương Nhân Bàng kêu lấy ra một cái búa tốt để đập nát thi thể này.
- Đừng động, dường như cỗ thi thể này không phải là tự di chuyển. Diệp Phàm đột nhiên chặn Vương Nhân Bàng lại.
Mọi người nhìn kỹ một chút. Mới thấy được manh mối. Có rất nhiều những con vật giống như bọ dừa bò xung quanh thi thể. Đó chính là lý do khiến cho thi thể có động tác giãy dụa đấy.
- Mọi người nhìn xem, cỗ thi thể này có hai tay hai chân. Không giống với thi thể bốn chân sáu tay đứng canh giữ ở cửa động. Nhìn qua cỗ thi thể này cũng không khác chúng ta là mấy. Tuy nhiên, rất kỳ lạ, đây chỉ là tầng thứ nhất của quan tài, tại sao thi thể này lại nằm ở tầng thứ nhất. Diệp Phàm nói.
- Ừ, không hiểu ở bên trong còn có mấy tầng. Mọi người nhìn đi, trong tầng thứ nhất có bỏ thêm rất nhiều thứ chống phân hủy.
Những mảnh gỗ nhỏ này tổ tiên chúng tôi gọi là Mộc bảo, thứ này có khả năng thấm nước rất tốt, có thể duy trì cho thi thể khô ráo, hơn nữa còn có thể giảm nước trong cơ thể thi thể.
Còn loại màu đỏ này chính là trùng độc, tổ tiên chúng tôi gọi nó là đục thạch. Tuy nhiên, tôi cũng không biết rõ lai lịch của trùng độc này.
Hơn nữa, nếu trùng độc này ở rất nhiều trong quan tài kín như vậy, vì sao không gặm nhấm thi thể? Về việc thi thể để ở tầng thứ nhất, có thể có nguyên nhân trong quá trình chôn cất. Trương Ẩn Hào cũng nhíu mày không lý giải nổi.
- Trùng độc này có nguy hiểm không? Đới Thành hỏi.
- Tạm thời nó không động đậy, tuy nhiên, ai biết nó là cái quái gì. Vương Nhân Bàng hừ nói, đột nhiên hắt hơi một cái.
- Không được rồi, tránh mau ra! Diệp Phàm phát hiện, đàn trùng độc kia giống như bị kinh động, ong ong bay từ quan tài ra. Mọi người xuất chưởng ra, lập tức trùng độc rơi la liệt đầy đất.
Tuy nhiên, trùng độc nhiều lắm. Bốn người không ngừng ra chưởng nhưng vẫn không hết được.
- Không thể cứ làm như vậy được, cuối cùng không đủ sức sẽ bị nó gặm nhấm mất. Diệp Phàm nói.
- Thử dùng lửa xem sao. Vương Nhân Bàng kêu lên, Đới Thành lấy ra một quả đạn lửa ném tới. Loại đạn hỏa lôi này thật ra chính là được chế tạo từ nguyên lý đạn lửa đấy. Đương nhiên, so với bình thường nó gây cháy tập trung nhiều hơn.
Ầm
Đạn hỏa lôi nở hoa trên không trung, xèo xèo Trùng độc kêu thảm rồi rơi xuống đất, lửa hừng hực bốc lên.
- Có tác dụng rồi, lại đây. Vương Nhân Bàng cũng móc ra trong ba lô đạn hỏa lôi, trong ba lô của mỗi người đều có mấy chục quả, ném đi cũng không thấy tiếc.
Trương Ẩn Hào cũng vậy, không lâu sau, đống xác trùng độc chết dầy có non nửa thước. Mà bên trong quan tài trùng độc bay ra có vẻ ít đi rất nhiều.
- Xem ra, bên trong cũng không còn nhiều nữa. Đới Thành nói.
- Chết tiệt, làm sao để thứ chết tiệt này không quay trở lại. Vương Nhân Bàng đột nhiên hét thảm một tiếng, bởi vì trùng độc vừa rơi xuống đất không ngờ lại bay lên.
Hơn nữa, lần này trùng độc bay lên lại nhiều hơn trước. Lúc đầu chỉ to bằng cái móng tay, hiện tại lại to bằng quả trứng gà.
Đương nhiên, trùng độc bay lên không kém ban nãy. Nhưng, từng con một lại hung hãn hơn, hơn nữa, tốc độ bay lực độ công kích không hề nhỏ. Vương Nhân Bàng không đề phòng phía dưới bị năm con trùng độc đậu lên trên người.
Tuy nói có quần áo phòng hộ, nhưng vẫn bị giật mình. Diệp Phàm xuất một chưởng kình, bá bá vài tiếng vang lên.
Thấy trùng độc bị mình chưởng chết rồi, tuy nhiên, xác chết trùng độc cũng nổ tung vẫn còn dính lại, khiến cho trên người Vương Nhân Bàng thằng này dính đầy màu xanh, Diệp Phàm nhìn thấy thiếu chút nữa phun ra cả bánh lương khô vừa ăn ban nãy.
Vương Nhân Bàng liều mình dùng tay để lau cho sạch, tuy nhiên, điều đó là không thể.
Trên bàn tay đều là một mày xanh lục. May mắn thay đeo găng tay sát khuẩn bằng không cũng không biết xác trùng độc này có tính ăn mòn hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người cảm giác ghê tởm trùng độc tay chân trở lên luống cuống.
Một giờ qua đi, không ngờ không thể diệt được. Bốn người đều nhanh chóng mệt mỏi.
- Nếu cứ tiếp tục như thế này chúng ta sẽ mệt chết mất. Đới Thành hô.
- Quan tài lớn như thế, cũng không biết có bao nhiều trùng độc. Vương Nhân Bàng vừa thở hổn hển vừa hô.
- Đảo Hoàng Long thẳng tiến, chúng ta tiến vào trong quan tài. Bên trong không gian không quá lớn, bốn người chúng ta chồng lên nhau, trong đó hai người ra tay là đủ rồi. Hơn nữa, ở bên trong quan tài này chưởng kình cũng tăng lên không nhỏ. Lực của chưởng kình cũng có thể đánh chết trùng độc này. Diệp Phàm nói.
- Vào bên trong, ghê tởm chết đi. Vương Nhân Bàng nói.
- Ghê tởm so với mất mạng thì cái nào tốt hơn. Diệp Phàm nghĩ là làm, tiến vào quan tài, Đới Thành vừa thấy đương nhiên cũng đuổi theo, Trương Ẩn Hào đương nhiên không chút do dự. Bởi vì nội công của anh ta ít, phỏng chừng người mệt nhoài chắc chắn là anh ta chứ còn ai nữa.
- Mọi người không nói gì, cũng không chờ ta một chút sao. Vương Nhân Bàng thấy không thể được rồi, một mình mình còn lại ở bên ngoài sẽ bị tất cả trùng độc bay đến.
Vậy còn có thể được bao lâu, cho nên, oạch một tiếng, người này giống như cá xông vào bên trong quan tài.
Tuy nhiên, thằng này vừa giẫm lên cứt chó. Vừa đi đã bị trượt chân, té ngã. Mở mắt ra nhìn, thằng này sợ tới mức nhanh chóng đứng lên.
- Ha ha ha
Ba người Diệp Phàm đều mỉm cười, bởi vì, không ngờ miệng của Vương Nhân Bàng cũng đủ dữ tợn để hôn môi thi thể. Ga mở mắt ra nhìn thấy nhanh chóng đứng dậy miệng ói ra.
Thằng này tức giận đến mức trông mặt thảm hại muốn đá cho thi thể một cái.
- Đừng động đậy, đây là thi thể phụ nữ. Chẳng lẽ là chôn cùng chủ nhân trong quan tài hay sao? Diệp Phàm khẩn trương đặt vào tay Vương Nhân Bàng.
Bên này Đới Thành cùng Trương Ẩn Hào hợp lực đẩy tấm che quan tài trở về. Tuy nói rằng quan tài đá lớn, nhưng tấm che giống như có trang bị ròng rọc nên cũng không nặng cho mấy. Nếu không chắc cũng chẳng di chuyển được.
Như thế này thì trùng độc bên ngoài quan tài khó có thể bay vào được. Đương nhiên, cũng phải để một chút khe hở để lấy không khí.
Bốn người cùng dùng tay chân làm sạch quan tài, không lâu sau đã diệt sạch hết rồi. Tất cả bốn người đều ngồi phịch ở trong tầng thứ nhất của quan tài.