- Mua cái con khỉ, lúc ấy ông chỉ muốn bảo tôi trộm đem tài liệu cho ông.
Đừng nghĩ chúng tôi không biết, ông lòng muông dạ thú thôi. Tống Thủy Dương tôi là cái gì, làm sao có thể bị mấy chén rượu của hạng tôm tép nhãi nhép như ông làm mê hoặc. Đương nhiên không thể đồng ý với ông rồi.
Tuy nhiên, Giám đốc Tống giọng điệu phẫn nộ nói xong mọi người đều nhìn ông ta. Ông ta sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vừa rồi nhất thời tức giận đến mức không nhịn được lỡ lời, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
- Giám đốc Tống, vừa rồi không phải anh nói không quen Giám đốc Lưu của xưởng đóng tàu Hải Tinh sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi nói dối. Tôi quen ông ta nhưng chỉ là bạn bè trên bàn rượu thôi.
Việc này, tôi làm Giám đốc nhà máy Phi Không, tiếp xúc rất nhiều người. Vừa rồi Chu Mạo Thắng dùng việc này để công kích tôi, tôi đương nhiên không dám thừa nhận.
Chỉ là sợ gây ra hiểu lầm. Tống Thủy Dương tôi trong sáng, Tuy nhiên hiểu lầm cũng phiền toái.
Cho nên nhất thời không dám thừa nhận.
Tống Thủy Dương lập tức nói, năng lực ứng biến linh động của người này không nhỏ.
- Anh nói trong sạch không sợ người xấu, che che giấu giấu như vậy chẳng phài càng làm cho người ta nghi ngờ sao?
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng quay người nói
- Giám đốc Lưu nói tiếp đi.
- Bt Diệp, đừng nghe ông ấy nói bậy bạ, loại người này bây giờ giống như chó điên chỉ biết cắn loạn. Không phải muốn nói dối để lấy chút tiền của chúng ta thôi. Trước kia ông ta đã từng làm thế, chỉ là tôi không để ông ta toại nguyện. Bí thư Diệp ngài ngàn vạn lần đừng để ông ta lừa.
- Ý của anh là Diệp Phàm tôi quả thật tứ chi phát triển có phải không?
Diệp Phàm nói, Giám đốc Tống mặt biến sắc, ấp úng không nói ra lời.
- Tôi không có ý này.
- Không phải ý này thì có ý gì?
- Tôi thật sự không có ý này Tổng Giám đốc Diệp.
Giám đốc Tống giọng cũng thay đổi rồi, không ngờ có chút nghẹn ngào.
- Hừ, Giám đốc Lưu, anh nói tiếp đi.
Diệp Phàm không để ý đến ông ta.
- Bí thư Diệp, lúc trước tôi có suy nghĩ đó, tôi sợ là Giám đốc Tống rao giá trên trời, một xưởng nhỏ như tôi sao có thể mua được.
Ngay cả tiếp xúc với bạn bè các nhà máy khác, vừa kinh doanh lời một chút còn chưa đủ mời họ ăn cơm.
Sau đó Giám đốc Tống không đồng ý, tôi đưa ra giá tốt, Tuy nhiên, tôi ra đến 20 nghìn ông ta cũng không đồng ý. Ngay khi tôi nghĩ đến hoàn toàn không được thì Giám đốc Tống không ngờ lại nhả ra.
Hôm đó tôi mời hai cô nàng xinh đẹp mười rượu ông ta, tôi còn thực sự nghĩ ông ta say nên nhả ra.
Ông ta nói có thể hợp tác xây dựng nhà máy. Cổ phần của nhà máy đóng tàu Hải Tinh ông ta phải chiếm bốn phần, hơn nữa không chia phần không có thêm tiền, chỉ với một bản vẽ này.
Tôi đương nhiên không đồng ý, việc này cũng chiếm quá nhiều rồi. Sau đó giằng co một hồi cuối cùng quyết định ông ta chiếm hai phần còn tôi bồi thường cho ông ta một căn biệt thứ bốn phòng trị giá 60 nghìn ở Thành phố Việt Châu.
Tôi không có cách nào, vì sự phát triển lớn mạnh của nhà máy, cắn môi vay nặng lãi hứa hẹn.
Tuy nhiên, ông ta nói không có nhà sẽ không đưa tài liệu cho tôi, tôi không có cách nào đành phải mua nhà cho ông ta.
Hơn nữa ông ta nói ông ta sẽ không nói dối tôi. Bởi vì nếu bản vẽ không tốt thì hai phần cổ phần chẳng phải là không được sao.
Mà ngay cả căn nhà tôi cũng sẽ đòi ông ta mỗi ngày. Tôi tin rằng cầm được bản vẽ và tài liệu sẽ lập tức tổ chức nhân viên tiến hành nghiên cứu.
Theo các kỹ thuật viên nói bản vẽ này là sự thật, cho nên chỗ nào có thể vay nợ tôi đều vay rồi. Trang sức trên người vợ con đều đem đi cầm bán.
Còn đi vay ngân hàng mấy trăm nghìn để đầu tư. Xưởng đóng tàu là tôi làm rồi, sang một năm không ngờ thuận lợi đóng ra thuyền đánh cá một ngàn tấn.
Hơn nữa cũng thuận lời xuống nước. Việc này cũng đồng nghĩa với lợi nhuận. Các nơi vừa nghe lập tức có đơn đặt hàng năm chiếc thuyền lớn. Lúc đấy thiếu chút nữa tôi vui mừng phát điên.
Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chiếc thuyền hạ thủy đầu tiên hai tháng trước đã xảy ra chuyện, thân tàu gãy đôi chìm xuống biển.
Hơn nữa lần đó không có gì gió to, thuyền cũng chưa nặng, nhưng đã ngập chết hai người.
Ai biết là chủ tàu có lai lịch lớn, có một người thân thích ở Cục công an thành phố nên đã mở cuộc điều tra. Bởi vì thuyền chìm cũng không sâu, chỉ chừng hai mươi mét. Kết quả điều tra mới chấn động, là khoang thuyền của chúng tôi không phù hợp, chủ yếu là vấn đề kết cấu.
Vì thế tôi táng gia bại sản, bán cả nhà, hiện giờ vợ con đang chen chúc trong căn nhà thuê 30m2.
Hơn nữa mỗi ngày chủ nợ đều đến tận cửa đồi, thiếu chút nữa đánh chết. Tôi tìm Giám đốc Tống, ông ta không thừa nhận.
Sau đó tránh mặt, ngay cả nhà máy cũng không cho vào. Việc này lại không thể lộ ra ngoài, tôi cũng muốn tố cáo ông ta nhưng việc này không thể. Lúc đó chỉ là thỏa thuận ngầm.
Đây là giết người không dao, cả nhà tôi đều bị ông ta hại chết. Bt Diệp, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi.
Giám đốc Lưu nói đến đây không ngờ khóc rống lên như đàn bà.
- Ngậm máu phun người, Chu Mạo Thắng anh tìm người như thế này đến kết phường diễn trò cũng quá bỉ ổi rồi. Tôi cùng ông ta uống vài ly rượu nhỏ, việc này cũng không có gì lạ. Tống Thủy Dương tôi quen biết các ông chủ xưởng nhỏ đến mấy trăm người, chẳng lẽ một Giám đốc như tôi những khách hàng này cũng không quen?
Giám đốc Tống không ngờ bình tĩnh đứng lên.
- Bố khỉ, Tống Thủy Dương, tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy bạ. Đối với ông tôi còn có chứng cứ đấy.
Lưu Ý nói sau đó lấy từ trong túi ra một tập tài liệu.
- Bí thư Diệp, không thể cứ để ông ta càn quấy như vậy, ảnh hưởng thật sự không tốt. Lập tức để ông ta biến đi. Nếu cứ để ông ta càn quấy như thế, ảnh hưởng chẳng những đến cán bộ công nhân viên của chúng ta, hơn nữa nhà máy chúng ta sẽ bị người ngoài đến công kích.Đây là thiếu sót lớn.
Giám đốc Tống mặt buồn rầu nói.
- Không việc gì, phải xem đâu là thật đâu là giả.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh khoát tay áo nói.
Giám đốc Tống hình như đã cố hết sức có vẻ đứng không vững, cả người mềm nhũn ngồi xuống.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, khí cơ của người này run rẩy loạn xạ, biểu đồ khí sóng vô cùng hỗn độn. Điều này nói rõ người này tâm trạng đang không bình tĩnh. Điều này nói Giám đốc Lưu nói tám phần là sự thật.
Không lâu Giám đốc Lưu đem tài liệu và chứng cứ đặt trước mặt Diệp Phàm. Diệp Phàm cẩn thận xem.
Đúng lúc này rầm một cái.
- Không hay rồi, bệnh tim của Giám đốc Tống tái phát.
Một người lo lắng kêu lên.
- Không sao, trong người anh ta chắc chắn có thuốc, bảo thầy thuốc của nhà máy đến là được, chớ lộn xộn.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh hừ nói, biết lão già này giả bệnh.
Không lâu sau y tá của nhà máy đến lấy thuốc từ trong túi ông ta ra cho ống. Tuy nhiên, Giám đốc Tống vẫn hôn mê.
- Bí thư Diệp có nên đưa đến bệnh viện không? Chỉ sợ bệnh nặng quá nguy hiểm đến tính mạng.
Có người nói.
- Ừ đưa vào viện trước, mấy người cùng y ta nhà mày đưa đi.
Diệp Phàm nói.
Sau đó đưa tài liệu cho tất cả mọi người cùng xem.
- Theo tài liệu và chứng cứ, dch Tống Thủy Dương có rất nhiều nghi ngờ. Tuy nhiên, chuyện này còn phải để tập đoàn lập tổ điều tra để điều tra lấy chứng cứ mới có thể xác định.
Diệp Phàm nói nhìn Giám đốc Lưu một cái nói:
- Tài liệu này của ông để ở chỗ tôi trước ngày mai tổng công ty sẽ cử người xuống điều tra. Anh nói rõ tình hình với tổ điều tra.
Nói đến đây Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói:
- Các anh đều là thành viên bộ máy lãnh đạo của Phi Không.
Đều là trụ cột của nhà máy Phi Không. Nếu Tống Thủy Dương bị bệnh thì chuyện của nhà máy trước mắt do đồng chí Chu Mạo Thắng quản lý.
Tôi lấy danh nghĩa quyền Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch tập đoàn Hoành Không bổ nhiệm đồng chí Chu Mạo Thắng làm quyền Giám đốc nhà máy Phi Không.
Hi vọng các vị ủng hộ công tác của Giám đốc Chu… Còn chuyện của đồng chí Tống Thủy Dương phải chờ tổng công ty cử tổ điều tra xuống điều tra rồi mới quyết định.
Trước khi tổ điều tra điều tra rõ không ai được suy đoán lung tung, bài đặt sinh sự. Đương nhiên quan trọng là phải theo dõi giám sát.
Trong khoản thời gian này, đồng chí Tống Thủy Dương không thể tùy tiện ra ngoài, trong nhà máy cử người quan tâm đến anh ta.
Sau khi nói dứt lời, Diệp Phàm có chút nghi ngờ nhìn ông Lý và ông nói:
- Xem ra bản vẽ nghiên cứu mấy năm của các ông vẫn chưa thật chuẩn. Việc này may mắn còn chưa đầu tư, nếu quả thật đầu tư thì hậu quả nghiêm trọng.
- Bí thư Diệp, không phải bản vẽ và tài liệu của chúng tôi không tốt, chỉ là bởi vì… bởi vì…
Ông Ngô ấp úng
- Có gì ông cứ nói thẳng. Ông Ngô, tôi rất tôn trọng ông. Ở đây có gì ông cứ can đảm nói. Diệp Phàm tôi chỉ muốn phát triển nhà máy Phi Không.
Hơn nữa, hôm nay tôi đi khảo sát nhà máy xong còn có một suy nghĩ, chuẩn bị điều kiện cải tạo nhà máy Phi Không thành một xưởng đóng tàu hạng trung.
Phần cứng chỉ cần tiền có thể làm, kỹ thuật cũng từ từ có thể
Chúng ta đóng từ thuyền nhỏ đến tàu lớn hàng nghìn tấn. Ông Lý và ông Ngô, hai ông tin rằng lần này không vô ích.
Có lẽ, hai ông là người chứng kiến nhà máy Phi Không được thành lập, cũng là một trong những người sáng đặt nền móng cho xưởng đóng tàu.
Diệp Phàm nói đến đây giọng hào hùng. Ông Lý và Ông Ngô cùng với Giám đốc Chu đều cảm nhận được.
Ông Lý đứng lên:
- Nếu Bí thư Diệp đồng ý chúng tôi sẽ trở về, tôi không nói hai lời lập tức trở về. Bên kia tuy nói tiền lương đãi ngộ cao, nhưng cũng không có cảm giác như nhà máy của mình. Tôi chỉ là một người làm công cao cấp tôi, không phải ông chủ của nhà máy.
Ông Ngô nghe thế cũng đứng lên bày tỏ thái độ hơn nữa nói:
- Bí thư Diệp, thật ra bản vẽ và tài liệu này đều không có vấn đề gì.
Đương nhiên chỉ là chúng tôi có vấn đề. Lúc đó chúng tôi đề xuất với Giám đốc Tống nhiều lần không đồng ý, hơn nữa chúng tôi phát hiện đồng chí Tống Thủy Dương có vấn đề, cho nên, đã động tay động chân vào bản vẽ cùng tài liệu. Đương nhiên, nếu nhà máy Phi Không được cải tạo thành xưởng đóng tàu thì chúng ta sẽ truyền đạt lại vấn đề này.
Hơn nữa việc này Giám đốc Chu cũng biết, có anh ta theo dõi cũng không sợ gặp chuyện gì. Tuy nhiên, sau khi có sự cố chúng tôi đoán rằng
Giám đốc Tống đã thật sự trộm đem thành quả nghiên cứu khổ cực hơn ba năm của chúng tôi cho bọn họ.
Chúng tôi yêu cầu tổng công ty nghiêm túc xét xử Tống Thủy Dương hành vi trộm cấu kết với người ngoài.
Nếu Tống Thủy Dương còn đảm nhiệm Giám đốc trong xưởng, tôi không dám trở về. Bởi vì chúng tôi bị tổn thương không tha thứ được.
- Bản vẽ thật sự đâu?
Diệp Phàm hỏi.