Quan Thuật

Chương 2847: Điều huyền bí của Diệp Phàm




- Điểm này tôi cũng không phủ nhận, thật sự chúng tôi đã mất khá nhiều sức lực. Tuy nhiên, hiện tại cách này không thể thực hiện được rồi, bởi vì đối phương là anh, anh Diệp ạ.

Hơn nữa, chúng tôi có thể mời các cơ quan chuyên môn của tỉnh đánh giá giá trị mảnh đất trống này của Phi Không.

Như vậy cuối cùng là công bằng. Thật ra, chúng tôi đã làm từ trước, mảnh đất của các anh, cộng với các máy móc cũ cùng với mấy tòa nhà cộng lại không vượt quá … năm trăm triệu.

Mà nhà máy cơ giới Phi Không của các anh cũng đang có khoản nợ 100 triệu. Ngoại trừ 100 này thì các anh chỉ còn lại một nửa năm trăm triệu.

Nhưng nhà máy Phi Không của các anh tổng cộng còn nợ côn nhân năm tháng tiền lương, hơn hai nghìn người năm tháng tiền lương, ngoài ra tiền thưởng phúc lợi cùng với bảo hiểm y tế cộng lại không dưới bốn mươi triệu.

Ngoại trừ những khoản này anh chỉ còn lại hai trăm triệu. Đây chính là số tiền nhà máy Phi Không của anh còn thừa lại đấy.

Tuy nhiên, góp vốn thì hai nghìn người chúng tôi không dùng hết, nhiều nhất giữ lại một nghìn người. Những người khác đi đâu?

Nếu toàn bộ sắp xếp ổn thỏa thì vấn đề liền lớn. Một công nhân không cần nhiều, năm vạn đi.

Vậy chính là một trăm triệu. Hơn nữa, người ta có đồng ý hay không còn khó nói. Đến lúc đó việc này gây sức ép thì nhức đầu lắm.

Bởi vì công nhân của các anh không giống như công nhân của Hoàng Triều Đế Đô chúng tôi.

Không thể nói đuổi liền đuổi được. Nếu muốn giữ lại cũng không thể. Các anh cũng không phải công ty của Việt Châu, nếu muốn giảm cũng phải giảm về Thiên Vân các anh.

Mọi việc cứ như vậy cũng mất một trăm triệu, các anh chỉ còn lại một trăm triệu thôi. Quy hoạch xây dựng xưởng đóng tàu chúng tôi dự kiến 1 tỷ.

Chỉ là đầu tư giai đoạn đầu cũng lên đến năm trăm triệu. Ha ha, các anh đưa ra một trăm triệu, chúng tôi bốn trăm triệu ngược lại không thể có cổ phần khống chế.

Bí thư Diệp, đây coi như là dù tốt thế nào cũng không thể quyết định có phải không? Đổi lại nếu là anh ngồi ở vị trí của tôi có thể làm chuyện này sao?

Với giá đã đưa ra, các anh dùng nhà máy này để hùn vốn thì cổ phần xưởng đóng tàu không đến 20%.

Chúng tôi giữ 80%. Theo luật doanh nghiệp, điều này đều là hợp pháp hợp lý. Đương nhiên còn có một cách.

Nếu tổng giám đốc Diệp có thể đưa ra khoản tiền nhiều hơn chúng tôi, ví dụ nhà máy của các anh chỉ còn lại 100 triệu, các anh đầu tư thêm năm trăm triệu, tôi cho rằng công trình giai đoạn đầu chỉ cần như vậy.

Hơn nữa đến giai đoạn đầu tư tiếp theo các anh có thể đầu tư thêm sáu trăm triệu thì các anh có giữ cổ phần khống chế chúng tôi cũng không thể nói gì.

Đổng Oanh Oanh như thăm dò Diệp Phàm.

Cô biết tập đoàn Hoành Không không thể xuất ra năm sáu trăm triệu. Có thể lấy ra mà còn thiếu công nhân mười mấy tháng tiền lương sao?

Cho dù là đi vay ngân hàng cũng không thể vay nhiều như vậy, bởi vì tập đoàn Hoành Không còn nợ ngân hàng mấy tỷ.

Khoản tiền này đã kéo dài đến mấy năm, hàng năm đều thanh toán tiền lãi ở Thanh Vân và Điền Nam. Ngân hàng không thể cho vay thêm mấy trăm triệu nữa.

Hoành Không thật đã đến đường cùng. Nếu không phải Diệp Phàm đang chủ trì công tác, dù là chuyện hợp tác Đổng Oanh Oanh cũng không thể đồng ý.

Đương nhiên, Đổng Oanh Oanh có quyết định của mình, hợp tác hùn vốn mình phải giữ cổ phần khống chế, cho nên, đến lúc này có lẽ xưởng đóng tàu Phi Không còn phải thoát ly khỏi tổng công ty.

Trở thành công ty độc lập có quyền pháp nhân, có vốn riêng, Đổng Oanh Oanh không thể khiến cho tập đoàn Hoành Không đến bóc lột xưởng đóng tàu Phi Không.

- Tổng giám đốc Đổng đang kiểm tra năng lực bỏ vốn của Diệp Phàm sao?

Diệp Phàm nhìn cô một cái, trong lòng cũng thầm bội phục sự khôn khéo của Đổng Oanh Oanh.

Người ta coi anh là người không có tiền thì như thế nào? Biết tri kỷ trên thương trường không thể khinh thị.

- Ha ha, hiện thực chứng mình tất cả. Vấn đề tài sản tôi muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Hoành Không.

Cũng không phải múa mép khua môi có thể ký kết hợp đồng. Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều chúng tôi có thể đầu tư năm sáu trăm triệu thành lập xưởng đóng tàu Phi Không.

Tiền chúng tôi đã chuẩn bị xong từ trước. Bí thư Diệp, anh nên suy nghĩ cẩn thận một chút. Đương nhiên, các anh có thể từ chối.

Nhưng, các anh lại tiếp tục như xưa. Hơn nữa Phi Không cũng không chống đỡ được bao lâu. Tổng công ty các anh chẳng lẽ khiến do cục diện này rối rắm tiếp như thế?

Thay vì như vậy không bằng sống thoải mái. Hơn nữa, đây là chuyện hai bên cùng hợp tác.

Các anh chẳng những bớt được gánh nặng, hơn nữa nhà máy chế tạo máy móc cơ giới Phi Không của các anh sẽ được hồi sinh. Ngay cả đối với các cán bộ công nhân viên chức mà nói cũng là việc mà họ mong muốn.

Đương nhiên trư khi Bí thư Diệp kiên quyết không chịu, thì hơn hai nghìn cán bộ công nhân viên chức sẽ đi theo Bí thư Diệp đòi tội.

Đổng Oanh Oanh vẻ mặt bình tĩnh cười nói.

- Ha ha, đó là tính toán của các cô. Tính toán của chúng tôi không giống như vậy. Ít nhất, ngoại trừ mọi thứ những thứ còn lại của nhà máy Phi Không còn có thể gần ba trăm triệu.

Diệp Phàm cười nói.

- Bí thư Diệp, nắm quyền nói thật phải cứng rắn mạnh mẽ. Nếu quả thật có thành ý hợp tác, chúng tôi có thể mời công ty định giá tài sản có uy tín quốc tế đánh giá. Đến lúc đó thừa một trăm triệu hay ba trăm triệu không phải là chuyện tôi và anh có thể tính toàn phải không?

Đổng Oanh Oanh tỏ vẻ nắm thế chủ động.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm cười gang, sau đó nhìn Đổng Oanh Oanh một cái nói:

- Tổng Giám đốc Đổng, cô biết một mà không biết hai.

Có một số việc, có lẽ là cô cũng không biết, còn tôi thì có thể biết. Trong kinh doanh có lẽ tôi không bằng cô.

Nhưng những mối quan hệ trong chính quyền cô không bằng tôi. Vì sao chúng ta không bù trừ những ưu thế này cho nhau.

- Chúng ta không phải đang nói đến việc này sao? Chúng tôi nắm cố phần khống chế các anh theo có thể kiếm tiền được sao. Còn nói về phần chính quyền, tôi thừa nhận quan hệ không bằng anh. Nhưng mấy năm qua, Bí thư Diệp cũng đã rời khỏi Việt Đông mấy năm. Từ trên xuống dưới tôi cũng quen một số người.

Đổng Oanh Oanh nói.

- Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi, như vậy đi, ngày mai đi kiểm tra Phi Không sẽ hàn huyên tán gẫu với cô. Có nhiều thứ anh không biết đấy.

Diệp Phàm cười thần bí, nhưng thật ra làm cho Đổng Oanh Oanh thầm thắc mắc. Nghĩ, không biết người này đang bí mật cái gì. Có việc gì mà mình chưa biết nhỉ?

Người này đơn giản làm tìm lý do thôi.

Giám đốc Tống tối cũng chưa ngủ.

Sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Giám đốc Tống đi thẳng xuống nhà máy Phi Không. Bởi vì các công nhân đều đi làm, chỉ có ban lãnh đạo nhà máy mười mấy người đợi ở cửa nghênh đón.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, địa điểm nhà máy chế tạo thiết bị cơ giới Phi Không thật sự không tồi. Nhà máy nhìn ra mặt biển rộng, hơn nữa diện tích tương đối lớn.

Nhà máy cơ giới Phi Không được xây dựng từ năm 86, lúc đó vịnh Thiên Câu của Việt Đông vẫn là một vũng bùn.

Cho nên, giá đất lúc đó vẫn tướng đối rẻ. Lúc đó tập đoàn Hoành Không lại có tiền hơn nữa lại là tổng công ty nhà nước.

Mà Ủy ban quản lý giám sát tài sản ra mặt, đương nhiên năm 86 chưa có, lúc ấy hẳn là doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh Thiên Vân

Tập đoàn Hoanh Không vừa mới thành lập mấy năm cũng tương đương có tiếng tăm trong cả nước.

Mà tỉnh Việt Đông lúc đó vì tranh thủ để cho công ty con tập đoàn Hoành Không lớn như vậy đến đóng tại Việt Đông, tất nhiên là nhượng bộ trên vấn đề đất đai.

Cho nên tập đoàn Hoành Không lúc đó chỉ mất chừng mấy trăm nghìn đã được một khu đất rộng chừng năm dặm.

Nhà xưởng thật sự cũ rồi, nhà xưởng mới cũng không nhiều, nhà xưởng cũ trên cơ bản đều là xây dựng trên những năm 88, đến giờ cũng đã 18 năm rồi, sắt thép cũng han rỉ loang lổ rồi.

Tình trạng của trụ sở làm việc cũng không khác mấy, vừa thấy cũng biết là nhà cũ rồi. Tập đoàn cơ điện Hoành Không cũng không hưng thịnh bao lâu.

Khi thời kỳ kinh tế kế hoạch hóa biến mất khỏi lịch sử, thay thế bằng kinh tế thị trường là bắt đầu xuống dốc rồi.

Sau này càng ngày càng nghiêm trọng, đến hôm nay đã nợ nần nhiều đến mức gần như phá sản.

Định giá tài sản trên thực thế đã đến mức nên xin phá sản rồi, chỉ là nhân viên quá nhiều không thể sắp xếp nên vẫn kéo dài.

Đi qua một vòng nhà máy, lại đi một vòng quanh khu vực triển lãm sản phẩm.

- Các anh cũng cấp tương đối nhiều linh kiện cho nhà máy đóng tàu, hơn nữa ngay cả những thiết bị cho tàu lớn đều có thể sản xuất.

Vì sao không xây dựng mình thành xưởng đóng tàu? Các anh hoàn toàn có thể từng bước quy hoạch hình thành một xưởng đóng tàu.

Một khi điều kiện chín mồi có thể thử thay đổi năng lực của nhà máy, tổ chức và thành lập một xưởng đóng tàu mới.

Nước ta ngành đóng tàu phát triển cũng không tệ lắm, một năm chỉ cần có thể nhận mấy đơn hàng có thể đủ cho các anh một năm rồi.

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này chúng tôi không thể không từng nghĩ qua, chỉ có điều vào lúc quan trọng nhất thì vấn đề vốn thiếu, đây là quan trọng nhất.

Thứ hai chính là lực lượng kỹ thuật theo không kịp. Tuy nói chúng tôi có thể sản xuất ra tám phần thiết bị và linh kiện của một con tàu.

Nhưng đối với năng lực lắp ráp tàu chúng tôi cũng chưa từng thử qua. Đây không phải là chuyện đùa, nói là dễ dàng thì là tương đối khó khăn. Nếu kỹ thuật không đảm bảo, tàu chìm thì bán toàn bộ nhà máy chúng ta cũng không đủ bồi thường.

Thứ ba chính là chúng ta là nhà máy nhà nước, thuộc tổng công ty Hoành Không, sau nói độc lập nhưng nếu thay đổi ngành nghề thì thủ tục khá nhiều.

Hơn nữa, là người đi đầu chắc chắn tính mạo hiểm lớn vô cùng. Không có tiền và kỹ thuật nói thật, lãnh đạo của Phi Không không dám mạo hiểm.

Giám đốc Tống có chút xấu hổ nói.

- Việc này bao gồm tôi không dám, dù sao mạo hiểm quá lớn, không phải là việc lãnh đạo Phi Không chúng tôi có thể quyết định.

- Mạo hiểm, mạo hiểm, các anh chỉ nhìn thấy mình là nhà máy gia công cho xưởng đóng tàu, một nhà máy lớn như vậy chỉ biết làm chút “việc nặng” kiếm chút tiền lẻ.

Suy nghĩ của các anh cứng nhắc, hơn nữa, tất cả đều sợ chịu trách nhiệm.

Tất cả đều không dám mạo hiểm, không mạo hiểm sao có thể thành công. Nếu các anh bước sớm một bước thì hôm nay tình hình đã khác.

Là bọn họ trở thành trợ thủ làm “việc nặng” mà không phải là các anh rồi. Làm ban lãnh đạo của Phi Không, phải có tầm nhìn xa, có sự nhạy bén với thị trường, và có suy nghĩ linh hoạt.

Tinh thần phải có cầm được thì có buông được mới có khí phách. Tổng công ty cho các anh điều kiện tốt như thế, chính là các anh không biết lợi dụng mới thành tình trạng như thế này.

Làm lãnh đạo của Phi Không, các anh đều phải suy nghĩ kỹ. Chúng ta không thể nghĩ được chăng hay chớ, một lòng chỉ ngóng về tổng công ty.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người ngay tại chỗ trưng bày sản phẩm của công ty.