Quan Thuật

Chương 2845: Ánh mắt kẻ trộm chính xác




Lần này mấy người cũng chưa nói tiếp, một đám vội vàng bùn Bồ Tát rồi. Khổng Ý Hùng cũng hơi có vẻ đắc chí nhìn mọi người một cái, trong lòng thích thú tới cực điểm.

Khổng Ý Hùng cũng không nghĩ ông chủ của mình có năng lượng như thế, tại Việt Đông có nhiều bạn bè có phân lượng như vậy. Ngay cả nhân vật số 1 của Việt Đông cũng yêu quý với ông chủ.

Lúc này, lão Khổng kiên định đi theo ông chủ Diệp.

Đi vào trog phòng, phát hiện trong đó mấy người, ngoại trừ Triệu Xương Sơn Diệp Phàm quen còn những người khác đều lạ hoắc có lẽ đều vào sau này.

- Bí thư Triệu chào ngài.

Diệp Phàm lên tiếng chào trước.

- Là tiểu Diệp hả, nghe nói cậu đến Hoành Không ở Thiên Vân nhận chức tổng giám đốc, không tệ không tệ.

Triệu Xương Sơn cũng đứng lên, giơ một bàn tay nắm hai tay của Diệp Phàm.

Quay sang Bí thư Triệu nói:

- Tiểu Lưu, chuẩn bị cho đồng chí Diệp Phàm mấy thứ, đã lâu không ngồi cùng tiểu Diệp một chút, chút tôi uống vài chén tán gẫu.

Thư ký Lưu vừa nghe, vội vàng thu xếp.

Đương nhiên không có Bí thư Triệu lên tiếng thư ký Lưu cũng không dám chủ động. Ông chủ lên tiếng khiến Thư ký Lưu cảm thấy quyết định vừa rồi của mình rất anh minh. Cũng không làm cho ông chủ không vui chứng tỏ ánh mắt của kẻ trộm chính xác.

- Bí thư Triệu, mấy vị đồng chí này đều là tôi đi rồi được điều đến?

Diệp Phàm hỏi nhìn mấy người trên bàn khác một cái.

Việc này, nếu Phi Không muốn phát triển, phải nhớ kỹ những vị đồng chí này. Sau này có thể dựa vào bọn họ đều phải đi một chút.

Hôm nay lão Triệu ở đây không nhân cơ hội kết giao một chút thì còn đợi đến lúc nào? Có thể ngồi cùng một bàn với lão Triệu là người thường sao?

- Ha ha, vị này chính là Bí thư thành phố Việt Châu Ngô Đông, đây la Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Trần Tất Hòa…

Triệu Xương Sơn không ngờ cười ha hả giới thiệu mọi người. Đương nhiên giới thiệu đến đâu các đồng chí đều đứng lên chao hỏi Diệp Phàm.

- Tổng giám đốc Diệp bây giờ khó trở lại Việt Đông một chuyến, chúng ta từ từ uống vài chén. Trước tiên tôi kính Tổng giám đốc Diệp một ly.

Ngô Đông cười nói, Diệp Phàm biết người này nếu là Chủ tịch thành phố tỉnh thành.

Người ta có thể nhiệt tình như vậy còn không phải là nể mặt lão Triệu mới như thế. Nếu không người ta không thể nhiệt tình như thế đối với một chủ tịch công ty. Người ta là Phó tỉnh chính tông.

- Nói chi vaayu, có một số việc tôi còn phải thường xuyên làm phiền Chủ tịch Ngô rồi, rượu này phải là Tiểu Diệp tôi mời Bí thư Ngô đấy.

Diệp Phàm cười vẻ mặt khiêm tốn.

- Đồng chí tiểu Diệp, cậu ở Thiên Vân có chuyện gì phải phiền đến đồng chí Ngô Đồng?

Triệu Xương Sơn cười nói.

- Bí thư Triệu chắc không biết tập đoàn Hoành Không chúng tôi có một nhà máy cấp dưới là nhà máy chế tạo máy móc Phi Không tại thành phố Việt Châu được xây dựng từ mười mấy năm trước. Cho nên, chủ tịch thành phố Ngô là quan phụ mẫu của Việt Châu, tôi là người ngoại lai rồi, sau này không thể không phiền đến Chủ tịch Ngô.

Diệp Phàm cười nói.

- Thì ra là thế, bàn tay của tập đoàn Hoành Không các cậu đủ dài đấy. Tuy nhiên, các cậu phát triển cũng vì Việt Đông chúng tôi. Chúng ta cùng hợp tác cùng thắng lợi. Hơn nữa, đồng chí tiểu Diệp là cán bộ có năng lực.

Triệu Xương Sơn nói.

- ….

Trước kia Diệp Phàm ở Việt Đông Triệu Xương Sơn cũng không nhiệt tình như vậy bao giờ, hiện giờ thật ra nhiệt tình hơn trước nhiều lắm, có lẽ cũng là thấy được giá trị khi giữ lại Diệp Phàm.

Trước kia Triệu lão gia khen Diệp Phàm, trong lòng Triệu Xương Sơn còn nghi ngờ. Tuy nhiên bây giờ người ta chưa đến ba mươi tuổi đã là một phó bộ rồi, Triệu Xương Sơn quả nhiên thấy được năng lượng của Diệp Phàm.

Đừng nhìn Chủ tịch một công ty, nhưng Triệu Xương Sơn thấy được bóng dáng nhà họ Phí trong đó.

Khi ở thời đại Triệu lão gia thì nhà họ Triệu cũng không kém gì nhà họ Phí. Trước khác nay khác, bây giờ nhà họ Triệu kém hơn nhà họ Phí một bậc rồi.

Triệu Xương Sơn hiện giờ là ủy viên trung ương, ủy viên quân ủy, cùng bậc với Kiều Viễn Sơn.

Nhưng Triệu Xương Sơn muốn tiến vào một trong chín đầu sỏ là một con đường tương đối lâu dài, có lẽ cũng cao quá.

Việc này, trước mắt đối với Triệu Xương Sơn mà nói chỉ là mục tiêu phấn đấu thôi.

Bước tiếp theo có lẽ muốn trở lại Chính phủ đảm nhiệm chức Phó thủ tướng.

Sau lưng Diệp Phàm chẳng những có bóng dáng nhà họ Phí, trực tiếp hơn còn có thân phận con rể nhà họ Kiều.

Hai thân phận này không thể không khiến Triệu Xương Sơn chú ý đến hắn.

Hàn huyên một hồi, uống mấy vòng rượu, cũng quen biết được mấy đồng chí trên bàn, tất nhiên diệp phàm cũng biết ý trở lại phòng riêng.

Tuy nhiên, vừa trở về thì không khí hoàn toàn khác rồi, Diệp Phàm nghiễm nhiên trở thành diễn viên chính trên bàn, bất kể là Chủ tịch Đàm hay là Trưởng ban thôi đều liên tục mời rượu.

Hơn nữa đều lấy ba chén đổi một chén uống, giống như Mao Đài là nước vậy.

Chủ tịch Đàm còn vỗ ngực nói muốn cho nhà máy Phi Không thêm nhiều chỉ tiêu, Giám đốc Đỗ cũng bảo muốn giới thiệu khách hàng cho nhà máy.

Còn Giám đốc Tống luôn hối hận, từ khi Diệp Phàm đi xong Giám đốc Tống căn bản cũng không dám ngồi, vẫn đứng bên cạnh Diệp Phàm làm người rót rượu.

Giám đốc Tống hiểu được, mình có thể bảo toàn vị trí hay không khó nói. Nếu không thể bảo toàn cũng muốn cố gắng không bị đá đến chỗ quá thảm.

Giám đốc Tống nghĩ đến chết, vào chính quyền Việt Đông lại không dám nghĩ đến. Có Diệp Phàm ở đây làm sao mình thoát thân được.

Sau bữa cơm tối, Giám đốc Tống mời phong hát, Diệp Phàm không đồng ý, mà mới Đổng Oanh Oanh uống trà. Đã mấy năm qua, hai người ngồi uống trà với nhau đều có chút thổn thức.

- Tổng Giám đốc Đổng, nếu tôi đoán không sai các cô định mua lại nhà máy Phi Không của chúng tôi là để xây dựng tòa nhà?

Diệp phàm uống một ngụm trà cười nói.

- Ha ha, tổng giám đốc Diệp có tầm nhìn đấy. Tuy nhiên tập đoàn chúng tôi không chỉ hoạt động trên lĩnh vực bất động sản.

Đổng Oanh Oanh ra vẻ không đồng ý với quan điểm của Diệp Phàm.

- Vậy các cô định tiếp tục chế tạo máy móc?

Diệp Phàm như cười như không nhìn cô.

- Đương nhiên phải tiếp tục, tuy nhiên, chúng tôi không nghĩ là sản xuất nhỏ lẻ.

Đổng Oanh Oanh khẽ lắc đầu trầm ngâm một hồi mới nói:

- Nói thật với anh, chúng tôi định cải tạo nhà máy Phi Không thành xưởng đóng tàu.

Bởi vì mấy năm gần đây nhà máy sản xuất đều là linh kiện cho ngành đóng tàu.

Trên thực tế nó có thể đóng được những con tàu đơn giản, đương nhiên chỉ là hình thức ban đầu. Nếu thật sự muốn thực hiện được thì phải đầu tư lớn.

Địa bàn của Phi Không rất lớn, hơn nữa xây dựng ở vịnh Thanh Dương chúng tôi phát hiện ở đây chỉ cần cải tạo lại một chút có thể thành bến cảng.

Hơn nữa, nước sâu đã đạt đến chừng ba mươi mét, ngay cả xây dựng một cảng lớn cũng được. Tuy nhiên, muốn cải tạo thành nhà máy đóng tàu hàng vạn tấn là một chuyện khác.

Không có mười năm là không làm được. Cho nên, trước tiên là đóng những con tàu nhỏ.

Từ từ phát triển, hơn nữa công ty chúng tôi có nghiệp vụ đóng tàu, đối với kỹ thuật và nhân tài có ưu thế nhất định.

- Cải tạo một bến cảnh cũng cần không ít tiền.

Diệp Phàm nói.

- Đó là đương nhiên không có mấy trăm triệu là không làm được. Chúng tôi định đầu tư giai đoạn đầu là năm trăm triệu biến Phi Không thành xưởng đóng tàu hạng trung.

Sau mấy năm từ từ phát triển, mà tiền đầu tư sau đó còn phải gia tăng thêm.

Trong vòng năm năm có thể phát triển nhà máy thành nhà máy đóng tàu lên đến hàng nghìn tấn. Vịnh Thiên Câu cũng phải trở thành cảng cho tàu có trọng tải nghìn tấn.

Chẳng qua nhà máy của các anh nói một câu không dễ nghe thì là “Chiếm hầm cầu không sót cứt”.

Trước kia cũng đã nghe nói có nhà đầu tư quan tâm đến mảnh đất của Phi Không, chẳng qua sau khi nghe ngóng đã thôi.

Bởi vì tập đoàn Hoành Không là công ty thuộc trung ương, muốn mua thì khó khăn quá lớn. Hơn nữa, nhà máy Phi Không đông công nhân, chỉ phí sắp xếp những người này thì nhà đầu tư bình thường không thể thừa nhận.

Đổng Oanh Oanh có ý báo ân, cho nên không giữ lại suy nghĩ của mình quyết định nói ra.

Nếu không phải là gặp Diệp Phàm thì đây là bí mật kinh doanh, sao có thể tùy tiện nói ra.

- Vậy theo tính toán quy hoạch ban đầu xưởng đóng tàu này nếu có thể làm thì cần bao nhiêu tiền đầu tư?

Diệp Phàm hỏi.

- Trong vòng hai năm sản xuất ra tàu thì ít nhất phải đầu tư năm trăm triệu, nếu như là nhà máy Phi Không thì năm trăm triệu cũng không đủ.

Máy móc của nhà máy Phi Không của các anh chính là cái để gán nợ, quan trọng là sắp xếp công nhân viên chức và cán bộ khá phiền toái.

Nếu chúng tôi tiếp nhận lại, ít nhất phải cắt giảm hơn một nghìn người. Đương nhiên, vừa cắt giảm vừa phải tuyến người có tay nghề kỹ thuật.

Chỉ có điều người mới như vậy cũng không cần nhiều, khoảng một trăm người là đủ. Về người có tay nghề chúng tôi đã tìm hiểu, tập đoàn chúng tôi còn có một bộ phận.

Đổng Oanh Oanh cười nói.

- Các cô đã quyết định từ trước rồi.

Diệp Phàm cười ha hả nói.

- Thật ra trong một tháng trước chúng tôi đã quan tâm đến nhà máy Phi Không của các anh, chỉ có điều mất nhiều thời gian vào việc kiểm tra độ sâu của nước vịnh.

Một dự án lớn như vậy chúng tôi không thể đầu tư mù quáng. Chỉ bảo đảm thành công năm mươi phần trăm mới có thể chính thức tiếp xúc với các anh.

Đổng Oanh Oanh nói

- Không nói dối Bí thư Diệp, chỉ là kiểm tra độ sâu của nước cùng với đánh giá quy hoạch toàn bộ nhà máy chúng tôi đến hai triệu.

- Một khoản kinh phí lớn, có lẽ hiện giờ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu là nắm chúng tôi có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi thật sự không biết Chủ tịch tập đoàn Hoành Không là anh, mà anh cũng vừa đến không lâu, hơn nữa tôi nằm mơ cũng không nghĩ thật là anh.

Lúc ấy nghe nói Chủ tịch tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm tôi còn suy nghĩ vài giây, vẫn cho rằng chỉ là trùng tên thôi.

Nào có nghĩ trùng hợp như vậy, huống chi, nghe nói tập đoàn Hoành Không là cấp thứ trưởng, Bí thư Diệp chưa đến ba mươi tuổi, làm sao có thể ngồi lên vị trí này.

Đây là nguyên nhân khiến tôi không để ý đến chỗ anh.

Đổng Oanh Oanh cười nói.

- Bởi vậy, các cô lung lạc đám người Giám đốc Tống, trước tiên đào từ bên trong nhà máy Phi Không, khiến cho Phi Không lay động muốn thoát khỏi tổng công ty mẹ. Lần này đến đây là tôi nghe một số tin đồn mới đến đây. Không thể tưởng tượng không ngờ gặp cô. Thiên hạ tuy lớn nhưng xem ra chúng ta vẫn có duyên phận.

Diệp Phàm cười nói.