Quan Thuật

Chương 2844: Hối hận




- Không thể nói như vậy, dù trong ngoặc kép cũng là hưởng đãi ngộ cấp thứ trưởng. Tuy nói không thể so với chức vụ trong chính quyền nhưng dù gì cũng hơn Cục trưởng có phải không?

Phó trưởng ban Thôi ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói. Vẻ mặt đó, tất nhiên không coi Chủ tịch công ty như Diệp Phàm ra gì. - Nếu không đã phá sản đúng không?

Diệp Phàm cười nhạt một tiếng kéo ghế dựa ngồi xuống, Khổng Ý Hùng cũng ngồi xuống.

- Các vị lãnh đạo đều ở đây rồi, Oanh Oanh tôi đến chậm, ngại quá.

Lúc này cửa bị đẩy nhẹ ra, Lưu Khải vội vàng chạy đến, vẻ mặt xin lỗi nói:

- Ngại quá tổng Giám đốc Đổng, vừa rồi tiếp mấy vị lãnh đạo nên không ra đón chị được. - Tổng giám đốc Diệp, đây là sự thật, mấy năm này tổng công ty ở tỉnh Thiên Vân.

- Không có việc gì, tiếp lãnh đạo quan trọng hơn.

Đổng Oanh Oanh giọng trong trẻo. Vì Diệp Phàm quay lưng về phía cử nên cô nhất thời chưa phát hiện ra Diệp Phàm. Tổng Công ty nhận được sự quan tâm của tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Hàng năm tốt xấu cũng có thể cấp mấy triệu.

- Đó là đương nhiên, vừa rồi đang nói, tuy nhiên không thể so sánh với lão Thôi ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. nhưng so với một chủ tịch huyện vẫn là làm được. Bí thư Diệp và Chủ tịch công ty vẫn là khá kiêu ngạo.

Thiết Khôi là đang khen Diệp Phàm hay là đang châm chọc. Nhà máy Phi Không của chúng ta không giống lúc trước. Vì ở Việt Đông cách xa, Tổng công ty trên cơ bản hàng năm không đến đây mấy lần.

- Kiêu ngạo, Bí thư Diệp, tôi nói nhé trưởng ban Thôi, Chủ tịch công ty không thể so với anh được. Nghe nói trưởng ban Thôi là người phụ trách sát hạch người phụ trách các công ty nhà nước trên toàn tỉnh, cấp Phó giám đốc sở trở lên phải không?

Đổng Oanh Oanh cười từ từ bước vào, bên cạnh còn có một cô thư ký xinh đẹp. Khi Bí thư Vệ còn phụ trách cũng không cấp chúng tôi ít tiền nào. Toàn bộ chúng tôi dựa vào bản thân, nếu không đã không chống đỡ nổi.

Lưu Khải vội vàng chạy đến chen vào cạnh Chủ tịch Đàm một chiếc ghế. Tất nhiên không thể để Chủ tịch hội đồng quản trị ngồi bên cạnh Diệp Phàm rồi. Tuy nhiên, mặc dù hiện giờ nửa chết nửa sống, hơn hai nghìn công nhân phải ăn cơm, mỗi tháng số tiền kiếm được chưa đủ phát tiền lương.

Vả lại, Lưu Khải còn giơ tay ao lau ghế. Chủ tịch thành phố Đàm cùng Giám đốc sở Đỗ cùng dịch ghế để Đổng Oanh Oanh ngồi. Cho nên, gần đây tôi luôn chạy đi chạy lại, Lưu tổng cũng thấy được khó khăn của chúng ta. Nói là có thể hợp tác kiếm tiền.

Giám đốc Tống cuối cùng đã lộ ra giấu đầu lòi đuôi.

Có thể được một cô gái xinh đẹp như vậy ngồi bên cạnh cũng tương xứng. Đổng Oanh Oanh cũng là nhân vật nổi tiếng của Việt Đông. - Hợp tác kiếm tiền đây là việc tốt.

Diệp Phàm nói xong nhìn Lưu Khải một cái hỏi:

- Lưu tổng, hợp tác thế nào anh nói một chút.

Bình thường có lẽ Phó Chủ tịch Đàm và Phó giám đốc Đỗ muốn gặp đều khó, người ta là ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh Việt Đông, đại biểu quốc hội, thường xuyên gặp gỡ các Phó chủ tịch tỉnh. - Việc này, tổng giám đốc Diệp, chúng tôi đã đánh giá giá trị của nhà máy Phi Không của các anh. Nhà xưởng và máy móc thiết bị đều già cỗi, những năm gầy đây tuy nói mua thêm một chút nhưng đều là những máy móc nhỏ, khấu hao tài sản xong giá trị cũng không đáng là bao.

Lưu tổng tất nhiên là bỡn cợt nhà máy Phi Không không đáng một đồng.

Diệp Phàm phát hiện, Đổng Oanh Oanh càng ngày càng duyên dáng. Trước kia khi ở Ngư Đồng, Oanh Oanh chưa đến hai mươi tuổi, lúc đó dậy thì chưa hết, còn có vẻ trẻ con. - Ha ha, anh cứ nói ra con số đánh giá cụ thể là được, tôi là người thích nói thẳng. Phức tạp như khấu hao tài sản hay cái gì đó tôi cũng không hiểu. Tôi thích con số, con số có hiểu không?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

Mấy năm qua Đổng Oanh Oanh càng trưởng thành, hơn nữa, dáng vẻ bộ ngực làm cho đàn ông ngồi đây đều thèm muốn. - Số này.

Lưu Khải giơ một đầu ngón tay lên.

Một đôi giày cao gót tôn thêm dáng người của Đổng Oanh Oanh, cặp mông ưỡn lên ngạo nghễ, có lẽ đồ chơi của một số đồng chí ngồi đây không tự chủ được đã sớm “ngẩng đầu” rồi. - 100 triệu?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

Bởi vì Đổng Oanh Oanh có khí chất đặc thù, ngay cả Diệp Phàm cũng động lòng. -100 triệu, tiền cướp được sao.

Lưu tổng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Khi Đổng Oanh Oanh từ từ đến chỗ ngồi nhẹ nhàng ngồi xuống, ngẩng đầu, lập tức A... lên một tiếng, vội vàng đứng lên nói:

- Là Trưởng ban Diệp. - Vậy không phải anh nói là một triệu chứ?

Diệp Phàm cười nhạt một tiếng nhấp một ngụm súp.

- Trưởng ban Diệp, ở đây không có trưởng ban Diệp nào cả Chủ tịch hội đồng quản trị?

Lưu Khải vẻ mặt nghi ngờ nói, ánh mắt những người khác cũng không sai biệt lắm, đều tỏ vẻ không hiểu. - Mười triệu đã là vượt xa cái giá cao nhất, đây là mức cao nhân rồi, nếu hơn nữa thì việc sắp xếp cán bộ công nhân viên chức nói dưới mười triệu tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô chúng tôi còn phải bồi thường mấy trăm nghìn.

Lưu tổng thiếu chút nữa nước miếng văng tứ tung.

- Đúng vậy, tổng giám đốc Đổng, đây chính là tổng giám đốc Diệp của tập đoàn Hoành Không tỉnh Thiên Vân, không thể gọi là trưởng ban Diệp.

Đội trưởng Tiền thuận miệng nói. - Ý của anh là?

Diệp Phàm nhìn Lưu Khải cố ý nói nửa lời, một ngọn lửa vô hình từ mắt nhằm thẳng vào y.

- Ha ha, các anh đúng là có mắt như mù.

Đổng Oanh Oanh cười hai tiếng, giơ chén len hướng về phía Diệp Phàm nói

- Trưởng ban Diệp, Oanh Oanh mời anh ba chén. Xem ra giám đốc Tống đã thông đồng với Lưu tổng, muốn đổi nhà máy chế tạo thiết bị Phi Không lấy mười triệu bàn xong rồi.

Đổng Oanh Oanh nói, hơn nữa thái độ rất tôn kính, Lưu Khải thiếu chút nữa nuốt đầu lưỡi. Thực coi Diệp Phàm là đứa ngốc. Tôi đã ở Việt Đông hơn một năm, tuy nói chưa đến nhà máy chế tạo thiết bị cơ khí Phi Không nhưng từ tài liệu cho thấy, khu đất của nhà máy giá trị không dưới năm trăm triệu.

Bởi vì tổng giám đốc Đổng tuy tửu lượng được, nhưng rất ý khi chủ động mời rượu người khác. Lần trước ăn cơm với phó chủ tịch tỉnh thường trực cũng không có chủ động mời rượu. - Ha ha, Tiểu Tống nếu tổng giám đốc Diệp đã có ý này rồi, cứ ngả bài trên bàn rượu thôi.

Trong lòng Lưu Khải có chút rối loạn, nghĩ lung tun. Dù sao sớm hay muộn đều phải nói, hôm này vừa lúc tổng giám đốc Diệp xuống đây, cải lương không bằng bạo lực.

Lưu Tổng cười nói, ra vẻ một ông chủ lớn.

- Diệp Phàm tôi đã rời Việt Đông nhiều năm rồi, đảm đương không nổi chức Trưởng ban vừa nói.

Diệp Phàm cười đứng lên, cầm chén rượu nói:

- Tổng Giám đốc Đổng mấy năm nay phát triển rất nhanh, nhà máy chế tạo thiết bị cơ giới Phi Không của tôi đã sắp bị các cô nuốt mất, khi nào thì tôi đến Đế Đô Hoàng Triều kiếm cơm rồi. - Tổng giám đốc Diệp, việc này…

Tống Thủy Dương có chút khó nói.

- Tổng Giám đốc Diệp chính là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không?

Đổng Oanh Oanh hoảng hốt, quả nhiên hiể ra, mặt cứng đờ nói:

- Thật là nước lớn trôi miếu rồng, tổng giám đốc Diệp nói đùa, Miếu nhỏ như Đổng Oanh Oanh tôi sao có thể dung nạp được tôn đại thần của anh, như thế không phải là phá hỏng miếu nhỏ của tôi sao? - Có chuyện gì thì cứ nói đi, cứ ấp a ấp úng.

Diệp Phàm hừ nói.

- Nào dám, Lưu tổng của các cô thường xuyên quan tâm đến nhà máy Phi Không của chúng tôi, Diệp Phàm tôi phải cảm ơn Tổng Giám đốc Đổng ưu ái.

Diệp Phàm giơ chén lên uống một hơi cạn sạch. - Thật sự giống như Lưu tổng đã nói, không chỉ họ đánh giá, chúng tôi cũng đã mời đơn vị liên quan của thành phố Việt Châu đến đánh giá qua.

- Sao lại thế này Lưu Khải?

Đổng Oanh Oanh nghiêm mặt hừ nói. Tuy nói giá trị của công ty chúng ta lớn hơn một chút nhưng hai nghìn công nhân không có chỗ đi.

- Việc này tất nhiên là có chuyện như vậy, công ty của chúng ta có chút nghiệp vụ giao cho nhà máy cơ giới Phi Không làm. Hơn nữa, lần trước tôi đã bàn qua với chị về chuyện của công ty Phi Không.

Lưu Khải nói, sợ tới mức đứng lên, lưng đều cong xuống, đối với vị nữ chủ tịch hội đồng quản trị này đối mặt với cô ấy Lưu Khải cũng run rẩy. Nếu cho mỗi người năm nghìn cũng phải trên một trăm triệu. Hơn nữa, nhà máy chúng ta còn có một trăm triệu nợ bên ngoài.

- Không biết sao, tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều đều là do tổng giám đốc Diệp trước đây cứu ra. Không có tổng giám đốc Diệp vốn không có tập đoàn chúng ta. Sau này chú ý cho tôi, hễ là nhà máy Phi Không có thể làm được công ty chúng ta giao toàn bộ cho họ. Không phải là chúng ta chiếu cố Phi Không mà là tổng giám đốc Diệp nể mặt chúng ta, kỳ cục.

Đổng Oanh Oanh nói. Hai trăm triệu này thì nhà máy chúng ta bán cho Hoàng Triều Đế Đô phải cho thêm người ta gần trăm triệu.

Giám đốc Tống cắn răng nói.

- Vâng, tôi nhớ kỹ.

Lưu Khải trán đổ mồ hôi gật đầu đáp cũng không dám lấy khăn trên bàn lau mồ hôi. - Bên Đế Đô Hoàng Triều nói thế nào?

Diệp Phàm có vẻ như quan tâm, Khổng Ý Hùng có chút nóng nảy nhắc nhở:

- Nhà máy Phi Không là công ty con của tập đoàn Hoành Không chúng ta là công ty nhà nước, khó mà nói bán liền bán.

- Nói chi vậy, trước khác nay khác, tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Đổng quan tâm.

Diệp Phàm cười ha hả. - Tổng giám đốc Diệp cũng chưa nói anh nói cái gì, không hiểu chuyện thì nói ít đi một chuyến.

Giám đốc Tống tức giận, trừng mắt nhìn Khổng Ý Hùng một cái.

- Diệp…, Tổng giám đốc Diệp, chẳng lẽ anh là người đã từng đảm nhiệm Trưởng ban của chúng tôi?

Lúc này phó trưởng ban Thôi cũng đứng lên vẻ mặt ngại ngùng. Nói ra thì giám đốc Tống là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, còn Khổng Ý Hùng là cấp cục trưởng tất nhiên là người ta coi mình là lãnh đạo rồi.

- Ha ha, đó là đương nhiên, mấy năm trước tổng giám đốc Diệp chính là Phó trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Việt Đông. Hơn nữa, Giám đốc Tống cố gắng như vậy cũng có nguyên nhân, bởi vì, người ta đã quan tâm đến một chức ở văn phòng chính quyền Việt Đông rồi.

Trước khi đảm nhiệm vị trí này hắn còn đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng. Tổng giám đốc Diệp chúng ta là người quyết đoán.

Nói đến đây Đổng Oanh Oanh nhìn đội trưởng Tiền một cái cười nói:

- Lúc trước một vị đội phó của trung đoàn hình sự tỉnh bị tổng Giám đốc Diệp tại chỗ tát cho rơi hai cái răng cửa. Ông ta muốn đổi nghề đến Ủy ban nhân dân công tác, nghe nói đã chuẩn bị tốt rồi, chuyển ngang. Đến lúc đó là Phó giám đốc Sở dễ dàng hơn Giám đốc nhiều, Việt Đông là một tỉnh lớn.

Cuối cùng vị đồng chí đó còn phải đến nhà xin lỗi. - Nói thật, Lưu Khải tôi đã cố gắng nói giúp trước mặt Tổng giám đốc Đổng, cố gắng lắm mới thuyết phục được tổng giám đốc Đổng, tổng Giám đốc Đổng đồng ý mua lại nhà máy giá mười lăm triệu.

Đổng Oanh Oanh thông minh, nghĩ ngay thấy trên bài có chút vị lạ, tất nhiên cô muốn lấy lại danh dự cho Diệp Phàm rồi. Giải quyết hết các vấn đề khó khăn và sắp xếp cán bộ công nhân viên chức. Trước đây Phi Không có thể làm một gánh nặng cho tập đoàn các anh.

Hơn nữa, Diệp Phàm vẫn không lộ thân phận thật sự của mình, Đổng Oanh Oanh cũng suy nghĩ có lẽ là Diệp Phàm cố ý như vậy, giả heo ăn thịt hổ thôi. Việc này tổng giám đốc Đổng cũng nghĩ các anh không dễ dàng, cho nên, đều là người Trung Quốc nên Tổng giám đốc Đổng mới đồng ý.

Nếu như cô không đề cập đến những việc này, mấy lãnh đạo tỉnh có chút kiêu ngạo, ngông cuồng, sau xảy ra chuyện gì thì không tốt. Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều chịu thiệt một chút cũng được. Tổng giám đốc Đổng coi như là làm việc thiện.

Lưu Khải nói một hồi, nếu không phải Diệp Phàm biết trước có lẽ thật đúng là bị người này hù chết.

Dù sao quan hệ của bọn người đó với Lưu Khải công ty cô cũng không tệ lắm. Mà Lưu Khải cũng là người thân thích của nhà họ Đổng. - Xem ra cũng được, nhà máy này cũng không dừng ở giá trị mấy chục nghìn, tuy nhiên, tính toán như vậy vẫn là không thể giải quyết chỗ đi của cán bộ công nhân viên chức. Tổng giám đốc Đổng đồng ý giải quyết vấn đề nan giải này đúng là làm việc thiện cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi.

Diệp Phàm cười nhạt gật đầu nói.

- Thất kính tổng giám đốc Diệp, Tiền Khôi mời ngài ba chén.

Tiền Khôi lập tức đứng lên, hơn nữa vẻ mặt cung kính. - Tổng giám đốc Diệp, nhưng đó là do thành phố Việt Châu chúng tôi sắp xếp giải quyết khó khăn cho các anh.

Lúc này Chủ tịch thành phố cười ra vẻ như ông ta cũng dốc nhiều sức.

Còn về phần giám đốc Tống, sớm đã đã mồ hôi nhỏ giọt, chân run cũng không dám ngồi xuống. Ông ta giờ mới biết, tổng Giám đốc Diệp đang đùa mình và đám người này. Trước mặt tổng Giám đốc Diệp mấy người phía ông chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép thôi. Cái gì mà Giám đốc Sở, Chủ tịch thành phố, trước mặt tổng giám đốc Diệp chó má cũng không phải. Mấy năm trước người ta đã đã chơi mục nát. Vừa rồi tuy Tiền Khôi giới thiệu Chủ tịch thành phố với Giám đốc Sở nhưng Diệp Phàm biết, bọn họ chỉ là chức phó, có lẽ là phó ghế cuối cùng.

- Hả, tổng giám đốc Đổng cũng ở đây, ha ha.

Bởi vì lúc Đổng Oanh Oanh đi vào không đóng cửa nên lúc này từ bên ngoài truyền đến một giọng nói. Như Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Thôi mà nói chính là nhân vật kế cuối, Diệp Phàm nghe nói mới nhớ lại người này.

- Ôi, là Thư ký Lưu, mời vào đây.

Đổng Oanh Oanh vừa thấy vội vàng bước lên phía trước chào. Dù sao trước kia Diệp Phàm đã đảm nhiệm chức Phó trưởng ban ở Ban tổ chức Tỉnh ủy. Lúc ấy Diệp Phàm cũng là phó trưởng ban đứng cuối cùng, tất nhiên là đồng cảm rồi.

- Đã lâu không gặp thư ký Lưu, anh càng ngày càng tràn đấy sức sống rồi.

Diệp Phàm đột nhiên xoay người, cười ha hả. - Đúng vậy, sắp xếp hai ngàn người là rất đau đầu đấy. Việc này Chủ tịch Đàm đã cố gắng nhiều. Thật sự muốn quyết định phải đau đầu rồi. Việt Châu này quá lớn, có bao nhiêu người chờ tôi sắp xếp.

Phó trưởng ban Thôi cười nói.

- Ôi, Diệp… Diệp…

Lưu Thanh là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, thân thiết của Bí thư Tỉnh ủy Triệu Xương Sơn. - Xem ra, tôi còn phải cảm ơn Chủ tịch thành phố Đàm có phải không?

Diệp phàm cười ha hả.

Lúc đó khi Diệp Phàm đến báo cáo công tác với Triệu Xương Sơn đều qua chỗ Lưu Thanh, cho nên cũng rất quen Diệp Phàm. - Cảm ơn thì không cần, tuy nhiên Thiên Vân giáp với Việt Đông chúng ta, đều là tỉnh anh em có phải không? Giải quyết khó khăn cho tỉnh bạn cũng là việc chúng ta nên làm.

Chủ tịch thành phố Đàm vẻ mặt tươi cười nghiêm nhiên tỏ vẻ anh lớn.

Hơn nữa, Lưu Thanh cũng biết Triệu Xương Sơn rất coi trọng Diệp Phàm, tuy nhiên, Diệp Phàm rời khỏi mấy năm, Lưu Thanh cũng không biết Diệp Phàm hiện giờ chức vụ gì nên lập tức không biết chào thế nào hơi xấu hổ. Khổng Ý Hùng gấp đến độ mặt sầm lại ngồi đó không nói gì. Anh ta còn tưởng rằng Diệp Phàm thực bị lời đường mật của bọn kia dụ dỗ.

- Thư ký Lưu, Tổng giám đốc Diệp hiện là Bí thư kiêm Chủ tịch tập đoàn Hoành Không của Thiên Vân.

Lưu Khải kịp phản ứng lại lập tức giới thiệu một chút. - Tổng giám đốc Diệp, hay là chúng ta mời tổng giám đốc Đổng đến cùng nói chuyện tổng giám đốc Diệp đến đây một lần không dễ dàng.

- Hoành Không, tốt, tổng Giám đốc lại thăng chức rồi.

Lưu Thanh đi nhanh vào giơ hai tay bắt tay Diệp Phàm, tất nhiên Chủ tịch thành phố Đàm và Giám đốc Đỗ mắt đã sắp rơi đầy đất. Đi lại cũng mệt mỏi, không bằng tối nay mời Tổng giám đốc Đổng đến, chúng ta bàn sơ qua một chút, nếu việc này có thể giải quyết sau này cũng không cần tổng giám đốc Diệp chạy tới chạy lui có phải không?

- Ha ha, thư ký Lưu cũng tiến nhanh.

Diệp Phàm cười nói, trước khi đến đây cũng đã tìm hiểu một số đồng chí lãnh đạo của Việt Đông. Bởi vì nhà máy Phi Không ở Việt Đông chắc chắn không rời khỏi những lãnh đạo này. Tổng giám đốc Diệp cũng có thể trở về tổng bộ tập đoàn Hoành Không nhẹ nhàng hơn.

Lưu Tổng vừa thấy hấp dẫn lập tức rèn sắp khi còn nóng.

Đến lúc đó, Diệp Phàm còn muốn đích thân đến nhà hỏi thăm. Tất nhiên là muốn chăm chút lại mối quan hệ này. Bởi vì dù sao đã đi mấy năm rồi, có đồng chí đã thay đổi địa bàn. - Đúng vậy, đúng vậy, Giám đốc Sở Công nghiệp cũng đã ơ đây, Chủ tịch thành phố Đàm cũng có mặt, các lãnh đạo liên quan đều ở đây, vừa đủ để quyết định rồi. Bọn họ hoàn toàn có thể là người làm chứng.

Đội trưởng Tiền cười ha hả nói, vì sao người này ra sức như thế?

Nghe nói Lưu Thanh đã thăng chức, cũng không phải thăng bậc mà điều chỉnh chức vụ, có lẽ điều đến cương vị phó bí thư. So với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vị trí này lại đi tới từng bước. Tất nhiên trong chuyện này có âm mưu, không ít màu mỡ.

- Ha ha, đâu có, đâu có. Cám ơn lời tốt đẹp của tổng giám đốc Diệp.

Thư ký Lưu cũng thừa nhận, nhìn diệp phàm liếc mắt một cái cười nói

- Tổng giám đốc Diệp, Bí thư Triệu vẫn rất nhớ anh đấy, nói anh đi là tổn thất lớn cho tỉnh Việt Đông. - Thế thì tốt, nhưng không biết Tổng giám đốc Đổng có thời gian rảnh để đến đây không?

Diệp Phàm giả vờ có chút quan tâm.

- Bí thư Triệu quá đề cao tôi, không dám nhận.

Diệp Phàm tất nhiên cũng phải khiêm tốn một chút, lời này vừa nói xong tất nhiên mấy người Chủ tịch thành phố Đàm và Giám đốc Sở Đỗ hít vào một hơi khí lạnh. - Ừ, tổng giám đốc Đổng của chúng ta thật sự nhiều việc. Một công ty mấy nghìn người, chỉ một công ty còn cũng bảy tám công ty, trăm công nghìn việc thật sự không dễ.

Lưu tổng còn một quan trọng hóa một chút, sau đó lấy điện thoại nói:

- Nếu Tổng giám đốc Diệp đã nói như vậy tôi gọi điện thoại thử xem.

Trưởng ban Lưu nói không phải là Bí thư Triệu Xương Sơn, ủy viên bộ chính trị sao. Nói xong Lưu Khải đến phòng vệ sinh gọi điện thoại.

Không thể tưởng tượng được Bí thư Triệu đánh giá cao về vị tổng giám đốc Diệp này như thế. Như vậy, Diệp Phàm là một trong thành viên quan trọng trong phe họ Triệu. Không lâu sau đi ra nói là tổng giám đốc Đổng cũng ăn cơm ở khách sạn cách đó không xa, có thể bớt chút thời gian đến đây.

Vài vị đồng chí thầm kiểm điểm xem vừa rồi nói chuyện có gì không đúng chỗ không? Có đắc tội với vị tổng giám đốc Diệp này không? - Tổng giám đốc Diệp, việc này nếu không chúng ta phải thống báo cho ban lãnh đạo rồi bàn sau?

Khổng Ý Hùng vất vả lắm mới nắm được cơ hội lập tức nói.

Đặc biệt là đội trưởng Tiền và Trưởng ban Thôi hối hận muốn nhảy sống chết. Anh ta tin rằng Diệp Phàm dám làm chuyện này, bởi vì người ta dám gạt tỉnh Thiên Vân lấy lại cổ phần của tỉnh Điền Nam, so với chuyện đó chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Chủ tịch thành phố Đàm may mắn vừa rồi không nói gì. Đội trưởng Tiền cùng Phó trưởng ban Thôi có chút lo lắng. Hai vị giờ đây hối hận rồi. - Ha ha, tổng giám đốc Diệp là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không, hình như còn là Bí thư Đảng ủy, việc nhỏ này cần các đồng chí cấp dưới đồng ý sao?

Giọng Tiền Khôi kéo dài, tất nhiên là dùng phép khích tướng.

- - Hay là đến thăm một chút?

Thư ký Lưu cười ha hả mời, chỉ có đồng chí Lưu Thanh hiểu, người ta trẻ tuổi nhưng gần phó bộ rồi. - Ai nói vậy, hiện giờ Bí thư Diệp của tập đoàn Hoành Không của chúng tôi là thay mặt đảng, việc lớn của công ty hắn nói một câu là có thể quyết định.

Tiền đồ vô lượng, đến Hoành Không sau ba bốn năm tới chuyển đến Ủy ban nhân dân làm Phó chủ tịch tỉnh rồi. Hơn nữa, nhà máy Phi Không là một gánh nặng, lãnh đạo tổng công ty ai cũng biết.

Hắn mới nhiều, có lẽ tiền đồ so với anh ta nhanh hơn nhiều lắm. Một đồng chí tiềm năng như thế nhất định phải trở thành bạn bè, không phải trở thành bạn tốt mới đúng. Tin rằng có thể giải quyết gánh nặng này các vị lãnh đạo đều mong muốn. Mượn một việc mà nói, Bí thư Diệp có thể là một khoản kinh phí lớn.

Đương nhiên, Lưu Thanh cũng biết Diệp Phàm không phải là người của phe họ Triệu, bố vợ người ta là ủy viên Kiều, mình là người phe họ Triệu, cũng không thể thành đối thủ của Diệp Phàm. Tập đoàn chúng ta vốn là do tỉnh Thiên Vân cùng tỉnh Điền Nam và Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước cùng quản lý. Sau đó Bí thư Diệp ngại phiền toái, trực tiếp loại bỏ tỉnh Điền Nam.

- Bí thư Triệu ở đây, nhưng ông ấy là lãnh đạo của tôi, việc này nhất định phải làm

Diệp Phàm cười nói. Hiện tại tỉnh Điền Nam không liên quan gì đến tập đoàn chúng ta. Đây là chỗ quyết đoán trong công việc của Bí thư Diệp.

Giám đốc Tống muốn cho Diệp Phàm viên thuốc mê, thay đổi giọng điệu gọi là Bí thư Diệp.