Sao lại không thể gọi như thế, đều muốn di chuyển cả trung tâm kỹ thuật của tập đoàn đi sao. Tập đoàn chúng ta phải phát triển không thể đùa giỡn được.
Phải hình thành một dây chuyền sản xuất các sản phẩm chủ chốt. Mà việc phát triển những sản phẩm hạt nhân này chính là phát triển khoa học kỹ thuật, vì thế mà tên này hoàn toàn hợp lý.
Chúng ta sẽ kết hợp cả phát triển khoa học kỹ thuật và sản xuất làm một. Mà cần phải đẩy nhanh tiềm lực sản xuất. Trọng thưởng cho những đồng chí có sức sáng tạo lớn.
Diệp Phàm nói, nhìn Khương Quân nói:
- Mà tôi còn có một dự định.
Tập đoàn chúng ta tuy có thể sản xuất thiết bị cơ khí công trình cả bộ. Chúng ta không thể để chỉ tập trung ở tổng tập đoàn được.
Có thể để những thiết bị công trình mà chúng ta sản xuất ra thành một công ty công trình được không? Nhà nước đang trong thời kỳ phát triển, dự án đường cao tốc cũng đang được xây dựng.
Mà mở rộng cả mặt đường cấp hai nhựa và xi măng. Giờ lợi nhuận kiếm từ gói thầu công trình này cũng không phải nhỏ.
Còn có thể vươn tay ra vào bất động sản, chúng ta có thể tự xây nhà đúng không?
Nói xong thấy Khương Quân lẳng lặng nhìn mình, cười nói:
- Sao, lẽ nào không được sao?
- Ý tưởng rất là kỳ lạ, trước giờ chúng ta không có công ty sản xuất thiết bị của chính mình, mà cũng không biết được cách dùng tiền này để có thế kiếm tiền khác.
Đúng là một con đường tốt. Nếu như anh đúng muốn lập công ty công trình thì đưa những công tác chuẩn bị để tôi đi làm.
Khương Quân tôi là cán bộ biên chế quân đội, thực ra ngày trước cũng đã chỉ huy binh đoàn chứ không phải là đoàn dã chiến. Ngày trước khoác lác chỉ sợ người ta nói tôi, nên nói rằng tôi là đoàn dã chiến.
Thực ra chúng tôi là binh đoàn công nhân. Cũng giống như sửa đường, xây cầu mà xây dựng công trình ngầm tôi cũng đã chỉ huy qua.
Anh biết là trong quân đội yêu cầu nhiều hơn dân thường nhiều lần. Có thể dùng quân sự tại sao lại không thể hợp với tiêu chuẩn của dân dụng sao?
Mà, tôi nghĩ nếu như so sánh với công ty công trình thì chắc chắn là hợp.
Bởi vì, đây vốn là ngành chính của tôi, 18 tuổi tôi tham gia quân đội, 33 tuổi chuyển ngành, cũng làm đến 15, 16 năm đấy.
Vì thế, mỗi lần tôi thấy sản xuất ra những thiết bị này là tôi vui mừng rồi. Thỉnh thoảng có thể lén mở một vòng ra là được.
Tiếc rằng, chẳng bao giờ có cơ hôi. Tôi thích làm nghê cũ của tôi.
Khương Quân hứng lên nói.
- Lãnh đạo thì có rồi nhưng còn nhân công thì sao? Chúng ta đã làm phải làm lớn, không thể làm có chút như các công ty công trình khác trong huyện được.
Ít nhất chúng ta làm thì vốn đằng ký cũng phải đến tiêu chuẩn cho công ty công trình cấp hai thậm chí cấp một là năm, sáu mươi triệu.
Mà phải hoàn thành nhân tài lượng lớn để tổ chức thành công ty. Những người đã có kinh nghiệm về lĩnh vực này cũng không thể thiếu.
Hơn nữa còn phải nâng cao cả đẳng cấp công ty công trình, kiến trúc sư là cái quan trọng nhất không thể thiếu được.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, vấn đề rất lớn, chỉ cần có lòng tin là làm được. Thực ra, về vấn đề công nhân của công ty công trình tôi hoàn toàn có thể giải quyết được.
Cấp dưới trước kia của tôi, tức là những quân nhân đã xuất ngũ, tôi còn giữ lại rất nhiều số điện thoại.
Đến lúc đó lên tiếng thì tất cả mọi người sẽ đến giúp. Còn nữa, thông qua lời mời chào của họ các đồng chí có thể làm ra các thiết bị quân sự lại không thể làm việc trải đường được sao?
Mà đối với những nhân tài công trình cao cấp. Tôi nghĩ chỉ cần trả họ giá cao, chắc chắn sẽ mời được.
Như những kiến trúc sư đã làm ở đây, sau khi chuyển nghề đã không làm ở những nơi ngành nghề cũ rồi.
Nghiệp vụ của họ thực ra đã là hoang phí. Nếu như có thể điều động lại thì tốt, đương nhiên, đại đa phần các đồng chí đều không chịu đến.
Bởi vì, nơi mà họ đến là sở nghiên cứu hay các đơn vị khác. Ví dụ như các ngành trong chính quyền, đường nhiên là tốt hơn nhà xưởng của chúng ta rồi.
Nhưng tôi có thể thuyết phục họ làm việc. Chỉ là cần phải có khoản tiền lớn mới được.
Khương Quân mặt mày hớn hở nói.
- Một khi dự định đã thành sự thật. Tôi sẽ cho anh một khoản lớn để chuẩn bị. Nếu anh có thời gian cứ liên hệ với những nhân tài kỹ thuật và công nhân đi.
Nếu như là những lính công trình mà phục binh thì càng tốt. Tôi thấy, anh cũng không nên chỉ hạn định trong những cấp dưới của anh, anh có thể thông qua cả những chiến hữu, đồng nghiệp, có thể chọn người từ những phục binh của đội công trình khác.
Gánh hát rong do anh quản lý nếu như có thể thành công dời đi được anh sẽ là người sáng lập ra công ty công trình kiến trúc Hoành Không.
Đồng chí Khương Quân, sự nghiệp của chúng ta bắt mới bắt đầu mà đã có thử thách rồi.
Diệp Phàm vỗ vai Khương Quân.
- Tôi đúng là có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, để tôi nhận chức chức chủ nhiệm khu công nghiệp đúng là tôi không hao hứng gì.
Yên tâm Bí thư Diệp tôi có lòng tin sẽ tạo ra được một đội phục binh. Công bính, rồi các kỹ sư sẽ làm lên công ty công trình.
Tuy nói ngày trước tôi chỉ tốt nghiệp trung cấp. Nhưng sau đó tôi đã được đào tạo sâu trong Học viện công trình, giờ cũng đã có bằng chính khoa rồi.
Chức đoàn trưởng tôi đã làm rồi, nhưng tôi tôi có ý kiến phải quản lý công ty theo quy tắc quản lý tiêu chuẩn trong quân đội.
Còn chưa có bát tự của công ty này mà đã ra yêu cầu rồi, xem ra người này đúng là hào hứng quá rồi.
- Công ty do anh sáng lập, tôi có thể để cho anh làm. Đương nhiên làm theo tiêu chuẩn quân đội là tốt rồi. Nhưng dù sao chúng ra cũng là doanh nghiệp dân dụng, cũng không thể quá hà khắc, khiến người khác sợ chạy mất.
- Yên tâm đi bí thư Diệp, tôi biết chắc vụ này. Tôi hy vọng dự án này anh có thể nhanh chóng đệ lên cấp trên.
Còn tôi thời gian này sẽ tranh thủ thời gian rảnh để tiến hành công tác chuẩn bị giai đoạn đầu.
Để khi Bí thư Diệp cần tài liệu gấp tôi sẽ cung cấp ngay. Bí thư Diệp, tôi đi trước đây, về chuẩn bị một số việc.
Khương Quân nói là làm, quay người, bước ra, nhưng lại bị Diệp Phàm gọi lại, trầm mặc một lúc rồi mới nói:
- Khương Quân, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.
- Có việc gì bí thư Diệp cứ nói?
Khương Quân hỏi.
- Anh chuyển nghề lúc đó mới là 33 tuổi, đúng lúc sung mãn, có thể tiến lớn trong công việc, ba mấy tuổi đã là đoàn trưởng đoàn công trình rồi, tiền đồ đúng là thênh thang rồi.
Nếu như anh nỗ lực trong quân đội thì cũng phải được thăng chức rồi thậm chí là đến tướng quân đấy chứ. Theo tinh thần khi nãy của anh tôi thấy anh rất thích công việc công trình này.
Vậy sao anh có thể nỡ mà bỏ nghề. Mà anh lại có thân thủ, nếu như tôi đoán không sai cũng phải ngũ đẳng rồi.
Với thân thế của anh, làm trong bộ công an hay bộ ngành bí mật nào đó chắc chắn không thành vấn đề, Sao tiền đồ rộng mở như vậy nah không theo mà lại ở Hoành Không đổ nát này.
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi…
Khương Quân thở dài, lộ ra vẻ mặt buồn bực.
- Chắc chắn bên trong có chuyện gì đúng không, nếu như không tiện nói thì không phải nói. Tôi cũng không muốn tìm hiểu quá sâu về anh đúng không?
Diệp Phàm cười nói, có chút ngưng trọng.
- Việc này cũng đã dàn vặt tôi bao năm rồi. Không nói thì không chịu được, nói ra thì dài dòng. Anh xem giờ tôi cũng đã 36, 37 rồi mà còn độc thân, chắc chắn là có nguyên nhân rồi.
Bí thư Diệp, không phải tôi đã nói rằng trên Bạch Vân Am tôi có người thân sao. Thực ra cô ấy không phải là người thân của tôi, mà là người yêu, tên là Mộc Châu Lệ.
Đi theo thái sư Mộc Nguyệt.
Khương Quân nói đến đây, Diệp Phàm không thể kìm được phải hỏi:
- Thái sư Mộc Nguyệt, có phải là người chủ trong viện thần bí trong Bạch Vân am không?
- Đúng vậy, chính là cô ấy. Nhưng trước giờ thái sư đều che mặt. Đều 70, 80 rồi mà vẫn chơi trò thần bí, Cứ làm như kiểu tiên nữ ấy, nghĩ mà buồn nôn.
Khương Quân khinh thường nói.
- Sao người yêu của anh lại xuất gia, lẽ nào bởi vì anh?
Diệp Phàm hứng thù, vấn đề này liên quan đến Ni cô, mà ni cô đã không phải người thường, đương nhiên là thấy thần bí rồi.
- Ồ, đúng vậy, đến khổ cho cô ấy.
Khương Quân gật đầu nói, uống một ngụm trà rồi lại nói tiếp:
- Mộc Châu Lệ là người dân tộc Nạp Tây, chính ở bên kia đối diện sông, thuộc khi Giang Hoa. Ở đó người Nạp Tây rất nhiều. Mà tuy nói người Nạp Tây đã vào xã hội hiện đại rồi, nhưng ở đó có hiện tượng hôn nhân trọn gói không hề ít. Năm 1723 Ung Chính thực hiện chính sách cải tổ đất, chính sách…đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa tộc Hán, thực ra đã thực hiện chế dộ hôn nhân một vợ một chồng và cha mẹ sắp xếp hôn nhân cho con cái.
Việc hôn nhân của con cái là do cha mẹ đặt, bà mối làm chủ phải mang trâu, dê, lợn, rượu ra để xin cưới. Hôn nhân theo truyền thống của tộc Hán là phải môn đăng hộ đối, tam tòng tứ đức, chồng làm gì vợ cũng làm theo… mà ở nơi đó người Nạp Tây và người Hán kết hôn nhiều.
Trong nội bộ tộc, cùng họ nhưng không cùng huyết thống có thể lấy nhau, nhưng cấm người trong cùng gia tộc kết hôn với nhau. Kết hôn tất cả đều phải thông qua đính hôn, mời rượu, và tổ chức hôn lễ.
Việc giao lưu nam nữ trong tộc người Nạp Tây thường được diễn ra trong ngày lễ hội, sau khi nam nữ quen biết nhau, có thể nhờ bà mối tác hợp, hai bên tìm hiểu bát tự…
Khi tôi 16 tuổi cũng ngẫu nhiên mà quen được Mộc Châu Lệ, từ đó chúng tôi bắt đầu qua lại thư từ với nhau.
Mà cha tôi làm ở huyện Hoàng Cương thành phố Hạng Nam, nơi mà ngăn cách với nơi ở của Mộc Châu Lệ.
Nhưng năm 18 tuổi, học xong trung cấp tôi vào quân ngũ. Anh biết không, trường mà tôi học cũng là trường chuyên về công trình.
Mà nơi mà các học viên đến cũng là núi, mỗi lần đi cũng phải vài năm mới về được.
ở nhà cha mẹ Châu Mộc Lệ ép cô ấy đi lấy chồng, đúng hai năm tôi làm ở công trình quân sự dưới lòng đất.
Trong hai năm đó tôi không hề liên lạc ra bên ngoài, khi vừa xong tôi đã vội vàng về nhà, cô ấy không chịu để bố mẹ ép nên xuất gia đến Bạch Vân Am.
Cô ấy vì tôi mà phải xuất gia.
Khương Quân nói đến đây, không ngờ hai hàng nước mắt cũng rơi xuống.
- Ha ha, xuất gia cũng có thể hoàn tục mà. Giờ đã là thời đại hiện đại chứ đâu phải là phong kiến nữa.
Cứ để tóc dài lại là không vấn đề gì nữa rồi. Chuyện nhỏ, vì thế nếu như anh thực sự thích cô ấy, để tôi giúp anh.
Bàng không cứ kéo dài chuyện này sẽ không đến đâu. Ba mươi là lo rồi, giờ anh ba mấy rồi, không thể kéo dài chuyện này.
Cứ kéo dài chuyện này anh cũng không vui vẻ, thì mọi người cũng không vui có phải không?
Diệp Phàm nói. Nghĩ đến Kiều Viên Viên nằm trên giường, không thể không nghĩ đến.