Quan Thuật

Chương 2833: Đội Quân Tóc Dài Đáng Sợ




Thư ký của mình nếu như không biết gì về phương diện này thì còn làm gì nữa.

Thư ký chính là người có tri thức bên mình, Diệp Phàm không cần người chỉ biết chỉ đâu đánh đấy.

- Vật được.

Khổng Ý Hùng hơi sững sờ rồi sẽ quyết định việc này. Tiện đường điều tra bản hợp đồng kia.

Tự nhiên Khổng Ý Hùng kinh ngạc, bởi vì trước chưa làm vị trí thư ký bao giờ.

Mà Diệp Phàm ăn vội vàng rồi lao thẳng đến văn phòng.

Thấy xe Diệp Phàm đi ra xa, rừng bên phía trái phát ra một tiếng động khiến người ta rợn tóc gáy, một người đi như bay. Nếu là buổi tối chắc chắn người ta sẽ nghĩ là ma quỷ.

Vừa đến văn phòng đã thấy đồng chí Khương Quân đứng trước cửa đang hút thuốc. Vừa thấy Diệp Phàm đã lập tức đến hỏi.

- Chuyện của anh đã nghe rồi, việc này tôi cũng chưa nói với anh, sao đã chuẩn bị hết chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Quá đột ngột, khi nãy trưởng phòng nhân sự công ty đồng chí Dương nói với tôi mà suýt nữa tôi sốc.

Hôm qua đã nghe đồn chuyện này rồi, chỉ là tôi không dám tin. Khương Quân tôi có đồng chí coi như cái gai trong mắt, thậm chí có người còn gọi tôi là mãng phu.

Nhưng, tôi có tin tưởng làm tốt chức chủ nhiệm khu công nghiệp nặng. Thực ra khu công nghiệp của chúng ta không nên gọi là khu công nghiệp nặng, mà nên gọi là khu công nghiệp thôi.

Hai người vừa nói vừa tiến vào phòng khác, Khương Quân tiện tay đóng luôn cánh cửa lại.

- Vì sao?

Diệp Phàm đặt túi da xuống.

- Rất đơn giản, khu công nghiệp nặng tức là chuyên về sản xuất những thiết bị loại lớn như các thiết bị dùng trong ngành công nghiệp nặng.

Còn khu công nghiệp của chúng ta chỉ sản xuất nhưng thứ nhỏ. Ví dụn như xưởng chế tạo máy, xưởng thiết bị điện còn cả cả kết hợp với xưởng thiết bị chuyển động Hoành Không, công ty thiết bị công trình Hoành Không, công ty TNHH vận hành Hoành Không…

Các công ty lớn nhỏ trong khu công nghiệp không dưới 20 công ty. Các xưởng sản xuất đến hang trăm xưởng, tôi thấy nói là khu công nghiệp thôi là hợp lý.

Khương Quân nói.

- Đúng rồi, công ty thiết bị công trình có phải là sản xuất những thiết bị phục vụ cho công trình không? Ví dụ như máy đào, máy cẩu, xe lu…

Diệp Phàm chợt giật mình nói.

- Đúng vậy. Thực ra công ty thiết bị công trình là một công ty con thuộc tổng công ty chế tạo cơ khí Hoành Không. Ngày trước chỉ là, công tác tiêu thụ thiết bị công trình là chủ yếu. Công ty này có vài người, chuyên làm về nghiệp vụ,chỉ để bán những thiết bị công trình ra ngoài.

Khương Quân nói.

Như vậy đã quá lãng phí, một xưởng sản xuất thiết bị điện phải cần đến một “công ty thiết bị điện” để tiêu thụ sao. Thực ra hoàn toàn có thể kết hợp lại làm một, bên trong phục vụ tiêu thụ là được. Làm gì cần đến một tên công ty riêng?

Diệp Phàm hỏi.

- Trước kia vốn là cùng một nơi nhưng sau đó thực hiện rất rối loạn. Chủ quản vừa quản lý sản xuất lại vừa quản lý tiêu thụ nên làm không đạt hiệu quả.

Có khi xuất hang lớn xảy ra vấn đề thì lại trách chủ xưởng không thông báo họ, chủ xưởng lại trách bên tiêu thụ không báo lại cho họ.

Cứ như thế, cãi cọ khắp nơi, ai cũng không nhận trách nhiệm. Nên sau đó đã tách ra.

Cho nên, tuy nói trong khu công nghiệp nặng chỉ có hai nhà máy nhưng công ty ở bên trong thì không hề ít.

Thực ra như thế cũng không đúng. Đơn vị có bao nhiêu người mà cũng nhiều lên. Một là nhiều lên cũng lãng phí, hai tạo thành việc tách riêng giữa sản xuất và tiêu thụ. 

Bên tiêu thụ xảy ra vấn đè không báo ngay lên bên sản xuất mà chủ xưởng cũng không biết là sản phẩm xảy ra chuyện gì.

Nếu như kết hợp lại làm một thì tốt, chỉ có trách nhiệm là phải phân chia, không thể cãi cọ nhau được.

Đồng chí Khương Quân dùng kinh nghiệm của bản thân để phân tích vấn đề.

- Chỉ sợ lúc đầu xây dựng các bên lại phải lo giải quyết vấn đề sức lạo động dư thừa.

Tập đoàn chúng ta có nhất thiết phải dùng nhiều công nhân như vậy không? Có thể nửa số còn lại có thể chuyển đi.

Như thế khiến cho công nhân nhiều lên, mà công việc lại không nhiều. Như thế tiền lương cũng không trả nổi.

Nếu như nhân công giảm đi một nửa, mọi người cùng nhau cố gắng. Mặc dù chỉ làm được 3 đến 5 phần thì hàng tháng mỗi người đều có thể nhận được tiền đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Bí thư Diệp nói rất đúng, Còn có cách nào nữa, nếu như giảm biên chế thì lại liên quan đến nhiều vấn đề.

Ngày trước tổng giám đốc công ty thấy nhân công nhiều quá cũng đã nghĩ đến cách này. Cũng đã tìm cả lên thành phố, lên tỉnh, xem xem có thể phân ra một số công nhân dư thừa được không.

Nhưng dân số Hạng Nam không ít, vốn bao nhiêu người không có việc làm còn ở xã hội nhiều, làm gì có doanh nghiệp nào còn thiếu người đâu.

Đặc biệt là các doanh nghiệp quốc doanh, đều dư ra hàng tá người. Nếu như anh bỏ ra mười, hai mươi người thì vô tư, không thành vấn đề.

Nhưng bên anh có đến hàng vạn người, mỗi lần muốn tống đi những sáu, bảy nghìn thì cả Hạng Nam có mở hết mồm ra cũng không tài nào mà nuốt nổi.

Mà nói thực, công nhân của chúng ta nhiều như vậy đều là con cái của cán bộ Hạng Nam hay là huyện Hoàng Cương thôi, đều là họ đút lót mà vào.

Bọn họ hoàn toàn chẳng có kỹ thuật nào, chẳng làm gì, ở trong này chỉ ăn chơi thôi. Nếu như cho họ làm ăn đàng hoàng thì chắc chắn là không chịu được.

Mà người ở đây nếu tính ra, không còn ở vị trí cũng phải đến 500 người, họ chỉ biết nhận lương, còn không làm được trò trống gì.

Khi làm thì không thấy người đâu.

Khương Quân nói, dù gì thì cũng nói hết cho Diệp Phàm biết, cũng không phải người ngoài rồi.

- Ôi, đây chính là bệnh của doanh nghiệp quốc doanh mà. Còn doanh nghiệp tư nhân người ta chú trọng vào hiệu quả làm việc, mỗi cây một hố, ai ai cũng hăng hái làm việc.

Còn đơn vị chúng ta thì 3 cây cải mới có một hố. Đương nhiên sẽ tạo thành kết quả “cải” không đủ dinh dưỡng, đến cuối cùng thì không phát được lương.

Mà doanh nghiệp phát triển thì mới có thể nuôi được cả một cơ số người đó, Doanh nghiệp mà không tốt thì khó khăn sẽ chồng chất khó khăn mà thôi.

Diệp Phàm thở dài nói, chau mày rồi nói tiếp:

- Vấn đề giải quyết nhân công dư thừa phải được vạch ra rồi.

Cần phải bỏ những nhân viên chưa nhận chức đi. Có thể dùng phương thức bồi thường một lần để dẹp đi.

Bằng không tất cả đều nói là đã biên chế rồi. Hiện giờ không có gì làm cũng không thể nói được sau này cũng sẽ thế.

Không có việc gì làm mà anh ở đó chơi đến 8 tiếng đồng hồ, còn nữa, không có gì làm thì phải rèn luyện lỹ năng chứ, một khi có việc thì lập tức sản xuất.

- Trong chuyện này chắc cũng phải có đến ba bốn trăm người không làm được, đa phần đều là phu nhân các lãnh đạo. Thường chỉ có để họ sung sướng chứ có làm được gì.

Bảo họ đến xưởng mà đứng trước máy móc thì thà giết họ còn hơn. Vấn đề của đống người này là rất lớn.

Bảo họ đi họ không đi, đứng ở đó để nhận lương, lương không phát nổi thì họ tức giận.

Bà xã các ông cũng không thiếu chút tiền này, chủ yếu là để có cái bảo đảm. Ví dụ như đều lúc về hưu có phụ cấp, hay lúc bệnh tật cũng không phải chi trả.

Nếu như bảo họ đi thì chồng hay vợ sẽ đến mà tấn công tập đoàn.

Những người này thường không thể hiện gì nhưng một khi đã vạch mặt ra thì đúng giống như vợ của các ông tướng đến là đáng sợ.

Hơn nữa họ tổ chức thành một đội. Đằng sau toàn là thân thích của các lãnh đạo Hạng Nam hay Hoàng Cường gì đó.

Trước kia không có kiểu này, còn nhớ mấy năm trước có vị lãnh đạo nhận chức thấy thế liền nghĩ đến cắt giảm biên chế để có thể cân bằng lại.

Kết quả là vừa mới nói, chưa kịp làm thì đã bị hội kia chặn lại, thậm chí còn có người ra tay hạ thủ cả với lãnh đạo.

Đối với những mẹ thân thích với các lãnh đạo này các vị lãnh đạo công ty cũng khó mà bắt họ làm được.

Các vị lãnh đạo đằng sau họ không ra mặt, chỉ âm thầm nhìn. Nếu như bên này anh ra sức ép quá lớn thì họ mới ra mặt.

Cho đến lúc đó, không phải chỉ là một hai đồng chí mà trên là cả một đống người. Hảo hán cũng khó mà qua nổi đúng không?

Mà lúc đó tiếng đồn vang xa rồi, nói là lãnh đạo tập đoàn chúng ta trả đũa… thậm chí còn là những lợi bịa đặt, nói chúng ta thế này thế kia.

Kết quả lại rùm beng rồi bên tỉnh lại cho người xuống điều tra. Cuối cùng thì sao, còn chưa “động thủ” thì các vị kia mới đến đây chưa đầy ba tháng cũng đã bỏ về mất rồi.

Việc này thực ra chính là bị các vị đàn bà phu nhân kia ép.

Khương Quân lo lắng nói.

- Cho dù thế nào cũng phải điều tra rõ đã. Sau đó gọi họ lại làm việc, không làm việc thì cho họ thời gian một tháng để điều chỉnh. Nếu như không thích hợp thì đành để họ đi. Công ty chúng ta không thể nhận thêm những người vô ích, nhưu thế thì mãi mãi sẽ ở trong quỹ đạo khó khăn thôi.

Diệp Phàm quyết tâm nói.

- Được. Việc mà bí thủ Diệp làm thì Khương Quân tôi sẽ đi tiên phong.

Khương Quân không hề do dự, nói:

- Thực ra, tôi sớm đã không thấy vừa mắt các mẹ đó rồi.

Cả một năm chắc đến xưởng một lần, mà mỗi lần lại còn ngồi xe con nữa Đúng là thái quá.

Thấy người lại còn kiêu ngạo. Không hài lòng lại còn khua chân múa tay, nói là người này không tốt, chỗ này không được….

Làm như kiểu các mẹ ấy là lãnh đạo tập đoàn không bằng mà thấy không phát lương cái là bắt đầu lôi cả nhà người ta ra chửi.

Những người này, vốn là những con ký sinh trùng trong xưởng.

Khương Quân tức giận nói.

- Ký sinh trùng, ha ha, nói hay lắm. Nhưng nếu như có thể thông qua đào tạo mà đạt thì chúng ta cũng đồng ý giữ họ lại.

Nếu không được thì chúng ta phân công ra, dù sao cũng là thân thích với các lãnh đạo tỉnh, họ cũng có thân thế lớn, lẽ nào đến vợ mình cũng không lo cho một nơi yên sao?

Để lại cả một cục diện dang dở cho chúng ta thì còn nghĩa gì. 

Diệp Phàm cười nói, nhìn Khương Quân, nói:

- Tôi đã suy nghĩ rồi, nếu chúng ta chỉ có một khu công nghiệp, thì không nên gọi là khu công nghiệp nặng. Rõ ràng là sửa thành khu công nghiệp kỹ thuật cao.

- Khu công nghiệp kỹ thuật cao, chúng ta có thể có tên này không? Khu công nghiệp kỹ thuật cao này là khu tập trung nghiên cứu khoa học kỹ thuật cao.

Khương Quân có chút nghi hoặc.