- Anh sẽ thấy Vân Nhàn, ha ha ha…
Đột nhiên Cái Thiệu Trung cười lớn đi ra ngoài, làm cho người ta cảm giác giống như người điên.
Tăng Vân Nhàn nhìn thấy, đuổi theo sát.
Thật ra trong lòng đồng chí Tăng rất mơ hồ, trong lòng tự nhủ mình nhìn thấy quỷ sao…
Ngày hôm sau, Diệp Phàm mở rộng hội nghị mời tất cả bộ máy. Bảy ủy viên thường vụ và tất cả các lãnh đạo phụ trách các bộ phận.
Bố trí lại công tác một lần nữa, chỉnh đốn toàn diện. Yêu cầu toàn bộ thành viên trở lại nhà máy, trong vòng 3 ngày nếu không trở lại coi như là tự động rời cương vị công tác.
- Bí thư Diệp, nếu như gọi tất cả về cùng một lúc sợ rằng sẽ xảy ra chuyện bọn họ không có việc làm.
Chu Hưng – xưởng trưởng nhà máy thiết bị Điện lực tỏ ra lo lắng về vấn đề này.
Người rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ sinh sự gây chuyện. Giờ lại gom một đống người chắc chắn tỷ lệ xảy ra sự cố sẽ lớn hơn.
- Làm sao không có việc làm, lấy xưởng trưởng Chu làm đội trưởng. Tập trung bọn họ lại tiến hành học tập tư tưởng chính trị.
Phát động bọn họ phải biết yêu thích vị trí công việc, yêu nhà máy chính là yêu tổ quốc. Tổ chức mọi người học tập thảo luận sự phát triển của toàn bộ nhà máy.
Tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến, lắng nghe ý kiến của các đồng chí ở dưới đề nghị. Ngoài ra, có phát minh mới lập tức đưa trước tài liệu đến trung tâm tổng bộ kỹ thuật, nếu như có thể đem kỹ thuật mới chuyển hóa làm thành sản phẩm mới, công ty sẽ có giải thưởng lớn.
Diệp Phàm nói.
Phía bộ máy cũng có một chút điều chỉnh, lúc này không xuống tay thì còn lúc nào nữa. Trong quyết định bổ nhiệm quyền Bí thư lâm thời của Ban Tổ chức Tỉnh ủy có nói, Diệp Phàm làm quyền Bí thư tập đoàn Hoành Không, có thể tiến hành điều chỉnh nhân sự cho thích hợp. Nhưng không nên điều chỉnh quá nhiều, phải lấy việc làm ổn định lòng người trong tập đoàn là chính.
Nhưng chỉ điều chỉnh cán bộ cấp dưới Cục trưởng, mà dính đến cấp Phó giám đốc sở trở lên cán bộ bị điều chuyển có quyền được đề nghị.
Việc này, đúng là Ninh Mãn đem cho Diệp Phàm một Thượng phương bảo kiếm. Đương nhiên, thanh kiếm này có thời hạn sử dụng, thời gian là một tháng.
Đương nhiên, còn có một điều kiện. Liên quan đến vị trí của giám đốc bộ phận sau khi điều chỉnh chỉ là tạm thời.
Đối với Diệp Phàm tiến hành việc giao lưu nói chuyện với các đồng chí phía dưới, đương nhiên là nhất trí với cách làm đó rồi.
Sau đó, sẽ thảo luận. Tất cả các lãnh đạo phụ trách ngành đều đi về trước, trong phòng hội nghị chỉ còn lại 7 ủy viên Đảng ủy cùng với một thư ký là đồng chí Khổng Ý Hùng.
Tào Khải Hùng cảm nhận sâu sắc được tính chính xác của thuyết pháp Triều Thiên, trước kia khi Vệ Ngọc Cường tại nhiệm đều là do anh ta - Chủ nhiệm văn phòng Đảng ghi chép biên bản hội nghị thường vụ.
Hiện tại. Diệp Phàm chỉ đích danh tên Phó Chủ nhiệm Khổng Ý Hùng ghi chép biên bản. Rõ ràng đã gạt chính mình ra ngoài.
Tào Khải Hùng hiểu được, mình chắc chắn đã bị Bí thư Diệp dán trên trán chữ “Vệ”, việc này cũng là Tào Khải Hùng bất đắc dĩ thôi.
Làm Chủ nhiệm văn phỏng Đảng ủy, tương đương với Trưởng ban thư ký tỉnh. Không phục vụ vì nhân vật số một thì vì ai phục vụ chứ.
Người đứng đầu sẽ thích một người quản gia không đồng lòng với chính mình sao. Tào Khải Hùng nhạy cảm nghĩ đến, phỏng chừng không lâu nữa mình sẽ bị điều chuyển công tác. Chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy phỏng chừng sẽ rơi vào tay Khổng Ý Hùng.
Tuy nhiên, chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy chính là cấp bậc Phó Giám đốc sở. Quyền lực của Bí thư Diệp bị giới hạn với Cục trưởng. Tào Khải Hùng cũng hiểu được. Diệp Phàm chỉ có quyền đề nghị mà không có quyền quyết định
Chỉ cần trên tỉnh không đồng ý, hắn sẽ không làm gì được mình.
Đương nhiên, Tào Khải Hùng cũng hiểu rõ, thế khí của Bí thư Diệp bây giờ như mặt trời ban trưa, chỉ sợ đề nghị của hắn lên cấp trên đều sẽ được xem xét.
Cho dù là tạm thời không động được tới mình nhưng Bí thư Diệp vẫn có thể làm cho mình mất hoàn toàn quyền lực.
Giờ mình phải làm như thế nào, trong lòng Tào Khải Hùng buồn rầu. Chỉ sợ có khối người cũng đang có tâm tư giống Tào Khải Hùng. Thật sự là có mấy nhà vui mừng và có mấy nhà buồn.
Diệp Phàm thay đổi chủ đề, nói:
- Vừa rồi đồng chí đã nghe tổ điều tra thông qua, đã điều tra rõ, đồng chí Vân Hiểu Lý phụ trách công nghiệp nặng Viễn Khu có dính líu đến vụ án Lưu Hải Bình.
Nhưng, cả hai người đều phụ trách chính trong khu công nghiệp nặng, mà công việc ở đây thì không thể dừng lại được.
Cho nên, các đồng chí suy nghĩ một chút, xem đồng chí nào có thể thích hợp với vị trí phụ trách chính trong khu công nghiệp nặng này.
Khu công nghiệp nặng là rất quan trọng. Chúng ta nhất định phải tìm một đồng chí có tài năng và am hiểu khu công nghiệp mới có thể thích nghi với công việc một cách nhanh nhất.
Chúng ta không có nhiều thời gian. Không thể chờ đợi được.
Diệp Phàm nói mấy câu trọng yếu cuối cùng, thật ra là ám chỉ cái gì. Thực ra chính là đang tìm cách giới hạn khoanh tròn khu vực để mọi người giới thiệu.
Sáu ủy viên thường vụ đang ngồi đó cũng cân nhắc suy nghĩ một chút, nếu đồng chí đã quen thuộc khu công nghiệp nặng, phải là người trước đây đã công tác trong khu công nghiệp nặng, hơn nữa không thể là công nhân viên chức bình thường, ít nhất cũng phải là cấp Cục trưởng.
Phạm vi lựa chọn sẽ hẹp lại, mà bây giờ chức Phó Chủ nhiệm khu công nghiệp nặng đều là cấp Cục trưởng.
Tuy nhiên, nếu như lựa chọn trong Phó chủ nhiệm, có lẽ Bí thư Diệp đã trực tiếp đề xuất.
Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ ba vị Phó Chủ nhiệm đứng đây đều không được Bí thư Diệp quan tâm.
Lựa chọn những người ở ngành khác, mà phải là cán bộ cấp Cục trưởng đã làm Phó Chủ nhiệm khu công nghiệp năng, lại co rụt lại thêm một chút khiến phạm vi nhỏ lại, miêu tả vậy đã rõ là người nào rồi, ngoại trừ đồng chí Khương Quân vừa mới được điều chuyển đến làm ở bộ phận vệ sinh môi trường còn có ai nữa?
Tuy nhiên, trong lòng vài vị ủy viên thường vụ cũng có chút nghi hoặc. Đồng chí Khương Quân nổi danh là đồ hay sinh sự trong tập đoàn. Bí thư Diệp vừa tới không phải thiếu chút nữa đã sợ anh ta thiệt thòi.
Chẳng lẽ Bí thư Diệp sợ anh ta, muốn kéo cậu ta trở về vị trí đó hay sao?
Như thế không giống với phong cách của Bí thư Diệp. Ngay cả lão hổ Cái nhân vật số một Hạng Nam cũng dám bóp gáy chẳng lẽ một Cục trưởng nhỏ nhoi như Khương Quân cũng có thể khiến Bí thư Diệp rụt rè hay sao?
Có đồng chí đang cân nhắc, có đồng chí quyết định ngay, lập tức đứng ra nói thay cho Bí thư Diệp.
- Bí thư Diệp, tôi cho rằng đồng chí Khương Quân rất thích hợp tiếp nhận vị trí của đồng chí Vân Hiểu Lý. Đồng chí Khương Quân là quân nhân xuất ngũ, tác phong nhanh nhẹn, thân thể cường tráng, tư tưởng đã được rèn luyện qua thử thách.
Trước kia ở quân đội khi vẫn là một tiểu đoàn trưởng, người ta đã phụ trách hơn một ngàn lính, chẳng lẽ còn không có khả năng phụ trách một khu công nghiệp.
Hơn nữa, đồng chí Khương Quân rất có uy tín trong công nhân. Tin rằng anh ta tiếp nhận vị trí này các công nhân đều rất hoan nghênh.
Mà đồng chí Khương Quân chuyển ngành đi tới tập đoàn chúng ta, cho tới bây giờ đều một lòng với công ty.
Luôn suy nghĩ cho công nhân, lo lắng cho công ty. Hiện anh ta đang phụ trách công tác vệ sinh môi trường, nghe nói vài công nhân không có nổi tiền khám bệnh đồng chí Khương Quân đã lén trả khoản tiền chữa bệnh cho họ.
Một người toàn tâm toàn ý vì công việc, làm mọi việc vì công ty, làm mọi việc vì lợi ích của công nhân, hơn nữa, công tác vững vàng, tư tưởng thì mở rộng…
Ngô Hồng Sơn nói một đống ra để khen ngợi, trước kia gọi đồng chí Khương Quân là đồ ba gai giờ phút này lập tức biến thành người cứu thế của công ty.
- Đúng đúng, đồng chí Khương Quân không tồi đâu. Sự tích của anh ta về công ty còn rất nhiều, không cần nói cũng biết.
Số lượng côn đồ tiểu thủ lĩnh ở trấn Hoành Không chúng ta không ít. Những người ở trạm biến áp coi như là loại người đấy.
Những người này sống tạm bợ hết ăn rồi lại nằm, chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng. Mà khu công nghiệp nặng của chúng ta nằm ở trấn Hoành Không.
Trước kia bọn cồn đồ thường quấy rầy nhà xưởng của nữ công nhân, thậm chí còn có thể trèo tường vào để trộm vặt móc túi.
Có lúc còn phát sinh đánh người, khiến cho các công nhân trong xưởng không dám ra ngoài cửa. Tuy nói Tổ Bảo vệ đi chỉnh đốn vài lần, nhưng nhân sự Tổ bảo vệ quá ít không làm được gì..
Hơn nữa, tập đoàn chúng ta lớn như vậy, quản cũng không quản được. May là đồng chí Khương Quân có biện pháp, lúc ấy đồng chí Khương Quân đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm khu công nghiệp nặng, anh ta liên kết các công nhân tạo thành đội tuần tra.
Điều trị bọn người sống tạm bợ, theo thời gian, những người sống tạm bợ cuối cùng đã không dám làm càn.
Đến tận bây giờ nhìn thấy đồng chí Khương Quân đều tránh né. Khiến cho nhóm công nhân viên chức và hai vị phụ trách nhà máy có thể an tâm làm việc trong một môi trường an toàn.
Tôi làm Chủ tịch Công đoàn, đã được các công nhân nói lại.
Ủy ban Kỷ luật Chủ tịch Công đoàn Hà Toàn Lý cũng gật đầu nói.
Hà Toàn Lý già rồi, phỏng chừng chỉ còn nửa năm nữa sẽ về hưu. Lúc đó Vệ Ngọc Cường quá mạnh, cho dù Hà Toàn Lý cơ bản có thể ngăn chặn, nhưng cũng không muốn nói ra.
Hiện tại đã gần về hưu, đầu óc đồng chí Hà Toàn Lý cũng mở ra. Muốn làm điều gì đó thực sự tốt cho công ty.
Để về sau không phải tiếc nuối. Coi như có một kỷ niệm tốt đẹp để sau khi về hưu nhớ lại. Việc sửa chữa của Hà Toàn Lý chính là vì thấy được hành động của Diệp Phàm, hắn tìm ra cho Hoành Không một con đường hy vọng.
- Vấn đề chính là đồng chí Khương Quân tại nhiệm chức Phó Chủ nhiệm khu công nghiệp nặng Viên Khu trong lúc phát hiện ra hành vi đầu tư của đám người Lưu Hải Bình có chút quỷ dị.
Cho nên, đồng chí Khương Quân đã âm thầm triển khai điều tra. Hơn nữa, đang lúc hoài nghi thì đồng chí Chủ nhiệm Viên Khu Vân Hiểu Lý đề xuất.
Và, đồng thời cũng báo cáo người phụ trách thu hút đầu tư đồng chí Chu Đống. Chẳng qua là không có chú ý đến.
Sau này đồng chí Khương Quân liền bảo những người này quấy nhiễu tập đoàn đầu tư Chính Hà.
Ví dụ như thỉnh thoảng làm động tác nhỏ khiến công trình không thể tiến hành thuận lợi. Có một lần tôi cùng uống rượu với Vân Hiểu Lý, khi có chút men say là Vân Hiểu Lý liền nói ra, nói đồng chí Khương Quân rất không biết đối nhân xử thế, không được.
Lại có thể lén lút xui khiến người đi uy hiếp thương nhân Hồng Kông. Việc đó bị Vân Hiểu Lý để ú, khiến mâu thuẫn càng ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng, đồng chí Vân Hiểu Lý nêu tên đồng chí Khương Quân, đồng chí Chu Đống phê chuẩn, báo cáo lên Bí thư Vệ, cuối cùng điều chuyển đến bộ phân vệ sinh môi trường của tập đoàn để không phải gặp.
Ngay cả chức vị cũng không có cho anh ta, công việc chính là quản vệ sinh trong xưởng, thành thủ trưởng quét rác.
Ngô Hồn Sơn biết trong lòng Diệp Phàm mình đặc biệt có ấn tượng không tốt, chỗ dựa vững chắc Vệ Ngọc Cường đã đi rồi.
Đương nhiên phải cố gắng biểu hiện một chút. Ngô Hồng Sơn không dám nghĩ tới lấy được sự tín nhiệm của Diệp Phàm.
Ngô Hồng Sơn làm như thế, chỉ là muốn cải thiện một chút ấn tượng của Diệp Phàm thôi. Nói cách khác, sau này có kết quả điều tra còn có thể vượt qua.
Người ta là Bí thư Đảng ủy đồng chí Diệp Phàm, muốn điều chỉnh vị trí của ai cũng dễ dàng giống như uống trà.
- Ừ, đồng chí Khương Quân cũng được, rất thích hợp thay cho vị trí của Vân Hiểu Lý.
Lúc này, trợ lý tổng giám đốc Nghiêm Phương Long cũng xen mồm vào nói một câu.