Quan Thuật

Chương 2800: Không Ngửi Được Mùi Khai




- Ôi, một người làm quan cả họ được nhờ.

Diệp Phàm thở dài, phát hiện rất nhiều cửa hàng đều treo biển cho thuê, bán và cả điện thoại liên hệ.

Bí thư Đảng ủy Tập đoàn Hoàng Không Vệ Ngọc Cường dẫn người ra trước cổng tổng bộ nghênh đón. Người tương đối đông, không dưới một ngàn người.

Cổng của Tổng bộ cờ phướn bay phấp phới, còn có học sinh tay cầm vòng hoa đứng chờ, khí thế khá là hoành tráng. Làm giống như lễ cắt băng khánh thành vậy.

Còn tòa nhà lớn của tổng bộ Tập đoàn Hoành Không thì tương đối hoành tráng, Diệp Phàm nhìn vào bên trong, phát hiện tòa nhà cao 6 tầng, chiều dài khoảng 200 mét.

Phần nhô ra ngoài có hình tam giác ở trung tâm có lẽ là vị trí trung tâm của tòa nhà làm việc.

Bên ngoài có một thảm cỏ rất rộng, có lẽ phải gấp 3, 4 lần một cái sân bóng đá. Thảm cỏ tuy rộng nhưng có cũng không nhiều, mọc thưa thớt có những cây đã ngả vàng, héo úa đã dự báo tình cảnh không ổn của ngành cơ điện Hoành Không.

Bên cạnh thảm cỏ là bãi đỗ xe và một vài cái ao có hòn giả sơn, tuy nhiên bên trong hình như đều không có nước.

Mà những hòn giả sơn thì cũng đã đổ nát. Nhìn tổng thể tạo cho người ta một cảm giác như vừa bị bọn cướp bóc bởi chính sách Tam quang của bọn quỷ Nhật Bản.

Vệ Ngọc Cường có vóc dáng thấp, người tuy thấp nhưng khí thế không hề thấp.

Người ta là cán bộ cáp Thứ trưởng, trợ lý Chủ tịch tỉnh. Địa vị đương nhiên cao hơn so với Bộ trưởng Trần. Vì thế, đồng chí Vệ đứng chờ trước cổng, Diệp Phàm và giám đốc Sở Trần bước lên bắt tay chào hỏi.

Khi bắt tay với Diệp Phàm, Vệ Ngọc Cường cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, khiến cho Diệp Phàm cảm thấy hơi ngại đã buông lỏng tay ông ta ra.

- Đúng là trẻ tuổi!

Vệ Ngọc Cường phun ra bốn chữ.

- Lão Vệ, một người trẻ tuổi giỏi à, có trí khí. Chúng tôi tặng cho ông sức sống. Các ông càng làm ngành cơ điện Hoành Không có sức sống mà.

Bộ trưởng Trần cười nói.

- Ha ha, thanh niên luôn giỏi hơn lão già này rất nhiều. Tôi già rồi, già rồi! chỉ có thể hỗ trợ cho đám thanh niên được thôi.

Vệ Ngọc Cường nói, nụ cười tương đối giả tạo.

- Chúng ta vào trong ngồi đi, sau đó sẽ ăn cơm.

Vệ Ngọc Cường nói.

Bộ trưởng Trần và Diệp Phàm gật đầu định đi vào trong, đúng lúc này một loạt âm thanh xôn xao, đột nhiên ở cổng xuất hiện “thiên binh vạn mã”.

Còn cắt một biểu ngữ dài chừng 10m, trên đó viết:

Chúng tôi cần ăn cơm, chúng tôi cần chữa bệnh, con cái chúng tôi cần đi học, chúng tôi…

Có một người vừa giơ tay vừa hô, lập tức trước cổng ầm vang. Diệp Phàm nhìn ít nhất có hơn 2, 3 nghìn người đều vung tay hô to biểu ngữ chen lấn kéo vào trong cổng.

Có 20 đồng chí Vũ Cảnh đứng trước cổng tuy rất dũng mãnh, nhưng không kịp đề phòng, hoặc nói cũng không đành lòng chấn áp nên đã bị đám người chen chúc đẩy tản ra.

Phải biết rằng, tiền thân của Tập đoàn Điện cơ Hoành Không chính là xí nghiệp vốn riêng do Chính phủ trực tiếp quản lý. Khả năng khi đó là vì bảo mật, phía trước cái tên phòng Bảo vệ của tập đoàn này còn thêm vào hai chữ “Vũ trang”, gọi là Phòng Bảo vệ vũ trang.

Cũng chính là nói những người này không chỉ là những bảo an mặc trên người bộ quần áo của màu vàng của nhà máy, mà thực sự là những võ cảnh mặc trên người bộ quân phục.

Sau đó Tập đoàn Điện cơ bị hạ xuống do Ủy ban quản lý Tài sản quốc gia và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng quản lý, nhưng hai chữ “Vũ trang” trong Phòng Bảo vệ Vũ trang không cắt đi. Bộ phận này vẫn chính là Võ cảnh.

Có lẽ Vệ Ngọc Cường cũng sợ công nhân biểu tình, vì thế đã sớm đưa toàn bộ Võ cảnh của phòng Bảo vệ Võ trang lên. Không ngờ cảnh tượng mà đồng chí Vệ không muốn nhìn thấy nhất lại vẫn xảy ra.

- Muốn làm cái gì thế, lập tức đuổi ra ngoài!

Vệ Ngọc Cường lớn tiếng hống hách quát, tuy nhiên, âm thanh bên ngoài còn lớn hơn tiếng của ông ta rất nhiều, căn bản không nghe thấy.

Còn đồng chí phụ trách đội Bảo vệ thì vã mồ hôi, chen lên lên chỉ huy đội Võ cảnh đuổi đám công nhân ra ngoài.

Chỉ là đã quá muộn rồi.

Hơn nữa, những võ cảnh này trước giờ luôn bảo vệ nhà xưởng và một số thế lực đen chống đối tổng bộ của Tập đoàn.

Lúc đó thì bọn rất anh dũng, tuy nhiên, bây giờ bảo người ta phải đối phó với những công nhân trong công xưởng, bọn họ cũng có sự do dự.

Hơn nữa, rất vợ con của nhiều võ cảnh đều làm việc trong xưởng, làm sao có thể nhẫn tâm ra tay.

- Nhanh vào tòa nhà Tổng bộ.

Vệ Ngọc Cường vừa nhìn tình thế không thể xoay chuyển, nhanh chóng quyết định gọi bộ trưởng Trần và Diệp Phàm chạy vào trong tòa nhà.

Tuy nhiên, rõ ràng là đối phương đã có dự tính trước. Lúc này bên cạnh tòa nhà lại có mấy chục người chạy ra, tốc độ rất nhanh, không chậm hơn mấy sơ với Lưu Tường.

Diệp Phàm và Bộ trưởng Trần vẫn chưa đi đến cửa của tòa nhà đã bị chặn lại giữa đường ở bên cạnh thảm cỏ.

Còn Vệ Ngọc Cường lại bị vài người chặn lại trong một vòng vây khác. Người ta làm như vậy là để phân tán kế hoạch phá vòng vây. Xem ra, người đứng đầu cũng đã từng đọc qua “Binh pháp Tôn Tử”.

Diệp Phàm thấy không ổn, thân mình loáng cái quay sang bên cạnh, cướp lấy chiếc loa bán dẫn khuếch đại âm thanh trong tay của đối phương, rồi loáng một cái lại quay về bên cạnh Bộ trưởng Trần.

Tốc độ này thật là nhanh, nếu là bình thường thì Bộ trưởng Trần nhất định sẽ sợ phát khiếp, tuy nhiên hiện tại đang hoảng hốt cũng không kịp mà suy nghĩ nhiều từ khi nào mà Diệp Phàm đã biến thành người bay rồi.

Diệp Phàm nhìn bên cạnh vừa có hai chiếc Audi đỗ lại, hắn vừa nhún một cái đã đến ngay chiếc xe, gằn giọng hét lên:

- Tất cả dừng lại cho tôi, tôi là Diệp Phàm chủ tịch tân nhiệm của Tập đoàn Điện cơ Hoành Không. Có gì thì mọi người cử đại diện đến đây.

- Tân nhiệm, vắt mũi chưa sạch mà Chủ tịch, chủ tịch cái mẹ gì! Mọi người xem hắn mới bao nhiêu tuổi, không đến ba mươi tuổi, đem xưởng của chúng ta giao cho loại công tử bột này chắc chắn là hối lộ mà thăng chức.

Điều này là biểu hiện cực đoan vô trách nhiệm đối với hơn mười nghìn công nhân của xưởng chúng ta. Như thế chẳng phải chúng ta đã xong đời rồi sao.

Nghe nói trên tỉnh đã sớm quyết định muốn giải tán xưởng của chúng ta rồi, toàn bộ công nhân sẽ mất việc. Đến khi đó một đồng bồi thường mất việc cũng không được nhận.

Có người hét lên nói.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Cút đi đồ hối lộ.

- Chúng tôi cần phải ăn cơm, cần chữa bệnh!

- Đừng nhiều lời, lấy danh nghĩa là Phó Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch Tập đoàn Điện cơ Hoành Không trịnh trọng tuyên bố.

Tôi đếm đến mười, đồng chí nào trở về vị trí làm việc của mình trước thì sẽ được nhận truy lĩnh ba tháng tiền lương. Ai không lui về thì sẽ xử lý không phục tùng theo kỷ luật của công ty, khấu trừ ba tháng tiền lương!

Nếu còn không đi thì sẽ bắt tất cả đưa đến đồn công an xử lý.

Lúc này Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật, hơn nữa giọng nói tương đối hùng hồn, tin rằng mấy ngàn người đều có thể nghe thấy.

Quả nhiên, có người đã do dự.

1…2…3…4…,

Diệp Phàm bắt đầu đếm.

- Chúng tôi làm sao tin được anh sẽ phát trước cho chúng tôi ba tháng tiền lương, thời gian trước chẳng phải xưởng đã bị người ta lừa mất mấy chục triệu rồi sao.

Bây giờ tài vụ chỉ còn lại mấy chục nghìn tệ. Anh chỉ là lừa đảo, hơn nữa, bị lừa mấy chục triệu lại nói là đóng học phí.

Đây chính là tiền lương và tiền khám bệnh của công nhân trong xưởng. Các người lại đem đồng tiền mồ hôi, nước mắt của chúng tôi đi đóng “học phí”, tất cả là lừa đảo.

Chúng tôi không tin các người, lừa đảo!

Có người hét lớn nói, xem ra, đồng chí tổ chức biểu tình lần này rất lợi hại, đến cả việc này cũng điều tra rõ ràng.

Đám người vừa nghe xong thì tất cả đều hô to “Lừa đảo” rồi lại bắt đầu ồn ào lên.

- Nếu không tin, đồng chí trở về trước sẽ lập tức đi đến bộ phận Tài vụ lĩnh tiền. Không nói những lời thối tha, còn lại năm số chưa đếm, trước khi tôi đếm xong những ai còn đứng trong cổng không về nhà thì sẽ bị trừ ba tháng lương, công ty sẽ không trả lại cho các người. Hơn nữa, còn phải chịu xử phạt.

Diệp Phàm vừa hét xong lại tiếp tục đếm.

6…7…8

Lần này quả nhiên có hiệu quả, một số người đứng ở cổng đều tự nhiên chuyển hướng ra ngoài cổng, vừa nhìn thấy những người phía sau buông xuôi, người phía trước cũng sợ thực sự sẽ bị trừ ba tháng lương, hơn nữa, mọi người đều vội vàng đi lĩnh tiền.

Đám người lập tức như dòng nước chảy lui hết ra ngoài.

Diệp Phàm đếm rất chậm, đương nhiên phải chú ý đến bước chân của mọi người. Nếu đếm nhanh thì có là Lưu Tường chạy cũng không ra được đến ngoài cổng.

Cho dù vẫn còn có người đứng đó kêu lên “Lừa đảo đấy, mọi người đừng tin”, tuy nhiên không quá 30 giây, trong cổng chỉ còn lại có mười mấy tên mà thôi.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hơn chục người này. Biết rằng nhất định chính là do những người này cầm đầu.

- Các người theo tôi vào trong nói chuyện.

Diệp Phàm nhảy xuống, chỉ vào hơn chục người này “hừ” nói.

- Nói thì nói, cùng lắm thì ông đây cút không làm nữa. Lên trên phố bày hàng vỉa hè bán còn tốt hơn những tên sâu bọ đục phá nhà máy.

Một người lông mày rậm, mắt to cứng rắn, vứt chiếc loa trong tay xuống đất rồi dẫm đạp lên, mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn Diệp Phàm.

- Đúng, cùng lắm thì chúng ta về nhà!

Hơn chục người cùng giơ tay hô. Xem ra, sức hiệu triệu của đồng chí Khương Quân này rất tốt.

- Diệp tổng, ông ta chính là Khương Quân, bộ đội chuyển ngành. Trước kia là Phó Chủ nhiệm thuộc Khu công nghiệp nặng, thời gian trước đã bị cách chức.

Lúc này Phó Chánh văn phòng Tập đoàn Hoành Không Khổng Ý Hùng ghé tai Diệp Phàm nói.

- Anh chính là đồng chí Khương Quân?

Diệp Phàm có chút khâm phục đối với sự mạnh mẽ của người này.

- Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là Khương Tướng Quân quân của Khương Tử Nha. Tướng Quân tôi đương nhiên giỏi, đáng tiếc trong quân đội chỉ làm qua chức Đoàn trưởng Đoàn Dã chiến.

Khương Quân “hừ” nói, liếc nhìn Diệp Phàm nói tiếp:

- Tôi vẫn muốn thấy Diệp tổng tân nhiệm của chúng ta làm thế nào để phát truy lĩnh ba tháng tiền lương cho bọn họ.

Khương Quân đưa tay chỉ về phía những đồng chí đang đứng chờ phát lương ở ngoài cổng, vẻ mặt đầy khí thế.

- Đúng, đúng! Mỗi công nhân 4000 tệ, tổng cộng lại, tôi tính, hơn 10 nghìn công nhân phải đến 40, 50 triệu tệ. Khoản dư của công ty chúng ta không thể vượt qua 5 triệu. Mỗi người chỉ nửa tháng lương cũng không đủ phát.”

Lúc này người cao, gầy nói.

- Hắn chính là Ngọc Phi, quân sư của Khương Quân. Trước kia làm ở bộ phận kỹ thuật sản phản.

Khổng Ý Hùng nói.

Lúc này, Vệ Ngọc Cường cũng bước đến. Sắc mặt của ông ta rất khó chịu, khẽ trách móc nói:

- Diệp tổng, anh làm thế nào để dẹp yên. Trên sổ sách chính xác chỉ có mấy triệu. Đừng nói là ba tháng, chỉ nửa tháng cũng không trả nổi. Hơn nữa, số tiền này là kinh phí để bảo đảm cho những hoạt động cơ bản của công ty. Phát toàn bộ ra công ty chẳng phải sẽ tê liệt sao?

- Người phụ trách tài vụ ở đâu?

Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.

- Tôi chính là Phó Trưởng ban Tài vụ của Tập đoàn, Diệp tổng, anh gọi tôi là Ngọc Hồng là được rồi.

Một người phụ nữ trung niên cắt tóc ngắn, sắc mặt hơi tái bước lên.

Có lẽ đang lo sợ, nói năng không còn được lưu loát, hơn nữa, rõ ràng chân đang run lên. Không đái ra quần nhưng Diệp Phàm vẫn ngửi thấy mùi khai.