- Ông sao lại có thể nói vớ vẩn trước bao người ở đây được. Khi nãy rõ ràng là ông không đứng vững khiến cho tôi cũng mất mặt theo. Không xin lỗi lại còn nói lung tung. Đồ khốn kiếp, tôi thấy ông mới là đồ khốn kiếp. Chẳng ra làm sao.
Diệp Phàm quyết định kiêu ngạo một phen.
Ngón tay của Cái Thiệu Trung vừa mới chỉ đến trước mặt hắn, thực ra là chưa chạm vào, nhưng lại có thể khiến cho người ngoài thấy như lão ta đang hung hăng đâm Diệp Phàm.
Mà Diệp Phàm cũng là phản ứng tự về, thế là giơ tay ra mà bóp cổ lão ta. Tuy ông ta còn cao hơn Diệp Phàm phải vài centimet nhưng Diệp Phàm là cao thủ, khí công tập trung ở tay khiến Cái Thiệu trung không thể nào mà nhúc nhích được.
- Ngươi… muốn làm gì?
Cái Thiệu Trung kêu to, nhưng cổ đã bị Diệp Phàm bóp nghẹn không lên tiếng, cả người đều bị Diệp Phàm nhẹ nhàng xách lên, cứ như con vịt bị tóm cổ, nhấc lên mà hai chân vẫn còn giãy giụa.
Cảnh tượng vở kịch này suýt thì khiến các thành viên lãnh đạo ở đây phải “hóa đá”.
Ngay cả chủ tịch Thái cũng không phản ứng gì, đứng ngây ra đó nhìn Cái Thiệu Trung đang giãy giụa.
Phải hơn chục giây sau mói có phản ứng lại, ông ta nhan chóng nắm tay Diệp Phàm nói:
- Bỏ ra, đều là người thế nào mà làm thế này, hâm à.
- Hừ, từ nay về sau đừng có mà hung hăng trước mặt tôi, phải biết giữ cái mồm của mình, nghĩ rồi hãy nói.
Diệp Phàm bỏ tay ra, hạ Cái Thiệu Tủng xuống, mông lão ta tệt xuống đất, Diệp Phàm nhan cơ hội này còn ném thêm một câu, Lam Tồn Quân ngầm ra hiệu như anh là số một.
Khụ khụ…
Cái Thiệu Trung bị nghẹn, đứng lên. Nhưng ngay lập tức phải ngồi xổm xuống ho liền mấy tiếng, Lam Tồn Quân cũng làm giả bộ như kiểu người đàn bà của hắn, đấm lưng cho hắn.
- Tôi không để yên đâu, tôi sẽ tố cáo với Ủy ban tỉnh về loại lưu manh, vô lại kia.
Cái Thiệu Trung ho xong thấy cổ họng đã bình thường lại, đột nhiên đứng lên chỉ tay vào mặt Diệp Phàm.
- Cũng đúng lúc tôi cũng muốn tố cáo với Ủy ban tỉnh về hành vi vô kỷ luật của loại người kia.
Diệp Phàm điềm nhiên, lạnh lùng nói, hai người như hai con gà chọi đều đang trong tư thể giương mào lên.
- Đồng chí Diệp Phàm, phải chú ý đến hình tượng của mình, hình tượng. Giờ đồng chí là giám đốc của Hoành Không rồi.
Thái Cường nói, đường nhiên cũng phải nói vài câu để cho Cái Thiệu Trung còn mặt mũi, sau đó nhìn Cái Thiệu Trung nói:
- Lão Cái, lão cũng phải chú ý chứ.
Khi nãy là đường này không đi chính xác đúng không, nến như đi đúng thì đã không có chuyện này xảy ra.
Đồng chí Diệp Phàm bóp cổ lão là không đúng nhưng lão cũng không nên mắng chửi người ta là hành vi vô lại. Thế hành động ngón tay của lão có phải là vô lại không?
Hai bên đều 50-50, thực ra Thái Cường đang châm chọc. Từ điệu bộ của ông ta có thể thấy, ông ta đang đứng về phía Diệp Phàm. Bởi vì Cái Thiệu Trung là người gây chuyện trước về sau lạo còn nói người ta.
- Được rồi, chúng ta vào trong đã, cứ đứng mãi ngoài này sao?
Phó chủ tịch Trần Đình đứng lên giảng hòa.
- Đúng đúng, bí thư Cái, vào trong dùng bữa đã, trong bụng đang tạo phản rồi đây.
Lam Tồn Quân cũng phụ theo.
- Ăn cơm, ăn cái gì chứ.
Cái thiệu Trung hừ nói:
- Bữa cơm trưa hôm nay Hạng Nam chỉ chiêu đãi chủ tịch Thái và phó trưởng ban Trần thôi, còn về người nào của tập đoàn chó chết thì không liên quan đến ta. Làm sao có chuyện đi cũng được.
Vừa nói xong lão ta tức giận nhìn Diệp Phàm, sau cùng còn thêm một câu:
- Hãy đợi đấy, thành phố Hạng Nam này là địa bàn của chúng ta.
Nói xong lão ta xoay người đi mất.
- Không chừng mấy ngày nữa là đổi họ rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Bớt nói đi cò được không.
Chủ tịch Thái hừ nói:
- Lên xe, lên xe.
Việc hôm nay chắc chắn sẽ là một “yêu sách” cho những đồng chí nhà rỗi tán gẫu trong Tỉnh đây. Trong lòng chủ tịch Thái và trưởng ban Trần cũng đang suy nghĩ thế. Nhưng sự việc xảy ra là điều không mong muốn.
- Chủ tịch Thái, trưởng ban Trần, tôi thấy chỗ này cách công ty chúng tôi không xa, tôi về công ty ăn cơm được rồi, chắc bí thư Vệ cũng đang chờ đấy
Diệp Phàm hỏi.
- Vậy thế này, tôi về Hạng Nam dùng cơm, đồng chí Trần Đình cùng đồng chí Diệp Phàm về công ty Hoành Không.
Chủ tịch Thái nói.
Tự nhiên cũng không thể để đắc tội với “cường nhân” Cái Thiệu Trung này. Làm thế này là tốt nhất vừa có thể vừa lòng Cái Thiệu Trung mà Diệp Phàm cũng không mất mặt.
Thế là, Diệp Phàm ngồi trên con Audi A6 đi thẳng về Tập đoàn Hoành Không.
Trên xe trưởng ban Trần cũng không nói gì, nhắm mắt lại.
Diệp Phàm biết là ông ta không muốn mở miệng đắc tội với người khác. Lời nói cũng khó nói ra, một khi nói là sẽ đắc tội với một bên, rõ ràng là giả vờ câm điếc, thiếp đi.
Nhìn từ quốc lộ, đúng là tập đoàn Hoành Không và cả tổng bộ đều được xây trên bờ song Thiên Thông.
Diệp Phàm cho xe dừng lại, đứng ở trên lưng chừng núi có thể nhìn thấy được cả khu vực.
- Chủ tịch Diệp, vùng này không nhỏ đúng không?
Trưởng ban Trần nói.
- Rất lớn, ba nhánh song gộp lại làm một. Mà ở đây lại còn một hình cong, nhà máy và tổng bộ đều được xây dựng trên phần cong này. Đằng sau là núi Thông Thiên, cần núi có núi, cần nước có nước, đúng là một nơi đẹp.
Diệp Phàm cười nói:
- Trưởng ban Trần đã đến Hoành Không chưa?
- Đã đến rồi, ngày trước cũng các đồng chí trong ban đến mấy lần. Phong cảnh đúng là đẹp,mà bao quanh nơi đó là một trấn rất lớn.
Sau đó thành phố Hạng Nam đã xây trấn ở đó, gọi là trấn Hoành Không, bởi vì lấy tên tập đoàn Hoành Không ra đặt tên cho nó.
Nghe nói chỉ trấn đó thôi đã có đến mấy chục nghìn người rồi, quy mô không khác so với một huyện nhỏ. Mà vô cùng thú vị.
Những bí thư đảng ủy trấn đều là thành phần lãnh đạo của Hoành Không.
Ngày trước khi mới xây dựng trấn chính là cùng kết hợp với Hoành Không mà thành.
Trưởng ban Trần cười nói.
- Nếu nói như vậy, chủ tịch Hoành Không vẫn quản lý trấn phải không?
Diệp Phảm hỏi.
- Đó là đương nhiên, bí thư Trấn chính là cấp dưới của đồng chí. Mà trong mắt của cán bộ cấp thứ trưởng thì bí thư một trấn nhỏ có là gì đúng không?
Nhưng tham chiếu của bí thư Đảng là cấp cục phó. Nhiệm vụ của ông ta là việc mà nhân sự Hoành Không trực tiếp giao, báo cáo cho chúng tôi là được rồi.
Nhưng còn chủ tịch Trân không phải là do công ty đồng chí bổ nhiệm, mà là do ban tổ chức huyện Hoàng Cương của Hạng Nam bổ nhiệm.
Hơn nữa, đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện, cũng được gọi là hợp tác chân thành giữa tỉnh và địa phương mà.
Trưởng ban Trần nói.
- Việc quản lý trấn Hoành Không này đúng là quái dị, Nhưng nếu có liên quan đến công an thì sẽ trùng lặp lãnh đạo.
Nhưng nếu Hoành Không đã đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy, thì sẽ quản nhân sự, cái này ai cũng rõ.
Chẳng lẽ trong trấn lại có chủ tịch trấn cũ cúng là người do Hoành Không bổ nhiệm hay sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Không phải, Hoành Không chỉ bổ nhiệm một chức bí thư đảng ủy. Các đồng chí khác là do huyện Hoàng Cương bổ nhiệm.
Trưởng ban Trần khẽ lắc đầu.
- Nhưu vậy bí thư thành ủy không phải là con rối sao? Chỉ là một con bài thôi chứ làm gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Trên thực tế cũng có chút xấu hổ, Bí thư Đảng ủy thị trấn tên là Tống Thành Tín.
Mà căn cứ chiến đấu của ông ta cũng ở thị trấn Hoành Không. Năm trước ông ta đi cùng tôi đến thị trấn, nói chuyện cũng tương đối buồn rầu.
Nói chính ông ta căn bản chỉ là một tư lệnh tay không, không có quyền quản lý hành chính, chỉ như bù nhìn mà thôi. Hơn nữa Chủ tịch thị trấn mới tới hống hách thật sự, căn bản không coi ông ta ra gì.
Tình hình này ông ta đã phản ứng với tổng bộ công ty nhiều lần rồi, nhưng lãnh đạo cũng có chỗ khó riêng.
Tuy nói Thị trấn Hoành Không gần trong gang tấc, nhưng tập đoàn công ty lại không quản được.
Đây là vì nguyên nhân chế độ, mà ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng tôi cũng khó xử, cái này bảo chúng tôi phải nói như thế nào?
Chẳng lẽ lại bảo huyện Hoàng Cương nhượng ra quyền nhân sự à, chắc chắn người ta sẽ không chịu. Bọn họ còn yêu cầu tập đoàn Hoành Không đến quyền bổ nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng phải giao cho Ban tổ chức cánn bộ thành phố Hạng Nam, bởi vì Bí thư Đảng ủy là cấp cục Phó mà, đương nhiên phải do Ban Tổ chức cán bộ Hạng Nam bổ nhiệm. Còn nói các người là xí nghiệp, chính quyền và xí nghiệp phải tách ra.
Xí nghiệp làm sao có quyền quản lý chính quyền được. Mặc dù xí nghiệp cấp bậc cao nhưng cũng không có quyền đó.
Chính quyền là do đảng lãnh đạo, xí nghiệp không thể đặt lên trên được. Mà tập đoàn Hoành Không cũng không chịu, dù là bày biện thì cũng phải làm.
Đôi khi vẫn có chút tác dụng, dù sao vẫn là chính quyền do đảng lãnh đạo, có đúng không? Ví dụ như huyện Hoàng Cương có tinh thần gì cần chỉ đạo, là Bí thư Đảng ủy thị trấn đương nhiên có quyền được biết.
Cái này cũng có thể đem một số việc báo cáo với Chủ tịch tập đoàn công ty có đúng không? Cho nên, mới mâu thuẫn như thế.
Bộ trưởng Trần nói.
- Vâng, khá là khó giải quyết, cũng tương đối thú vị.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Thú vị…
Bộ trưởng Trần nhìn Diệp Phàm một cái, hai người đều phá lên cười.
Xe vòng xuống núi, không lâu thì nhìn được toàn cảnh thị trấn Hoành Không. Toàn bộ thị trấn được vây quanh bởi con sông Thông Thiên.
Hai bên thôn trấn đều là cửa hàng, tuy nhiên lại mở rất thưa thớt.
- Diệp tổng, trước kia tương đối phồn hoa. Lúc đó Hoành Không cũng là một xí nghiệp lớn ở tỉnh.
Khi đó nơi đây chỉ là một thị trấn nhỏ với hơn hai vạn dân, về sau lên tới bảy tám vạn người.
Mà cửa hàng thì san sát hai bên đường, đều dựa vào Hoành Không mà làm ăn, đến quán vỉa hè cũng bán sản phẩm của Hoành Không.
Về sau thì kém hẳn, anh nhìn thấy rồi chứ.
Kinh doanh không dễ làm nữa, rất nhiều người đều dọn đi rồi.
Lần trước nghe nói người đều chuyển đi 1 nửa rồi, hiện tại cũng chỉ còn ba bốn vạn người.
Hơn nữa, rất nhiều nhà cửa cũng treo biển bán, cho thuê, nhưng hiện tại nhà cửa thì rất khó bán. Ai cũng bán thế thì lấy đâu ra người mua nữa.
Một nhân viên tổ chức ngồi bên ghế phụ nói.