- Làm sao mày biết rõ ràng như vậy, nói đi, mày là ai?
Hoành Mộ thiếu chút nữa tức giận lên, gã nghi ngờ người này không phải là Dạ Đương. Bởi vì Dạ Đương không thể biết được nhiều bí mật như vậy.
- Không có gì lạ, bởi vì lúc trước tôi đã đến Ma Cung của các ông.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Đã đến Ma Cung, chẳng lẽ mày chính là người phá hủy Ma Cung của chúng tôi?
Hoành Mộc mắng.
- Nghe nói là tổ đặc nhiệm a là người hủy Ma Cũng của chúng tôi, mày là người của tổ đặc nhiệm A?
- Ông nghĩ thế nào thì liền như thế, tôi cũng không thừa nhận. Tuy nhiên, Akiyama Lifu trước kia không thể thắng ông sao giờ y lại có thể thắng ông? Ha ha bí mật này chỉ có tôi là người rõ ràng nhất.
Diệp Phàm cười nói.
- Vì sao?
Hoành Mộc tức giận hỏi Diệp Phàm.
- Ha ha, nói cho tôi bí mật mà Dạ Đương muốn, tôi nói cho ông biết bí mật của Akiyama Lifu.
Diệp Phàm cười nói, hiện giờ hắn không vội.
- Mơ tưởng!
Hoành Mộc hừ nói.
- Bí mật này tôi sẽ mang theo, trên đời này chỉ có tôi biết bí mật này. Ngay cả bản thân Akiyama Lifu cũng không rõ ràng lắm.
Diệp Phàm nói.
- Muôn đặt bẫy lừa tao à, Dạ Đường, mày không cần đóng kịch nữa đâu. Dù là mày điều tra được một số bí mật của Ma Cung chúng tao thì thế nào?
Hoành Mộc không ngờ lại không tin.
- Ha ha, tôi nói rồi tôi không phải Dạ Đương.
Diệp Phàm lắc đầu nhìn Hoành Mộc một cái hừ nói.
- Hơn nữa tôi nghĩ Dạ Đương ép ông có phải là muốn tìm cái chìa khóa kia không? Cũng chính là một người phụ nữ.
- Mày…
Hoành Mộc không ngờ không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ không dám tin.
- Ha ha, hai nửa chiếc chìa khóa này hợp lại với nhau có thể mở ra bí mật của quân Quan Đông tại núi Xương Bối Trung Quốc.
Bí mật này có lẽ vẫn là do người sáng lập Ma cung các ông Akiyama Mita, các ông muốn phá bí mật núi Xương Bối.
Có lẽ cũng là muốn Hồng huyết đao pháp đi, thậm chí còn có liên quan đến một số bí mật của Ma cung.
Tôi nói có đúng không? Tuy nhiên, hiện giờ đến mạng sống ông cũng không giữ được, ông giữ bí mật này làm gì?
Không chừng lại chọc cho Dạ Đương tức giận đến Ma Cung đi, có lẽ Ma cũng sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Không lấy được bí mật Dạ Đương sẽ không để tôi chết. Còn chuyện Ma Cung, chỉ cần Dạ Đương dám đến đó, nhất định y không thể trở về được.
Hành Mộc lại muốn đẩy sắt lên.
- Dạ Đương là cao thủ bán tiên thiên, nếu như Akiyama Mita của Ma Cung các anh còn ở thì Dạ Đương chắc chắn không dám đi.
Tuy nhiên, trước khác nay khác rồi, hiện giờ Ma Cung không phải là Ma cung trước kia. Có lẽ ngay cả cao thủ 12 đẳng còn không tìm được.
Các ông dùng cái gì để chống lại một cao thủ bán tiên thiên như Dạ Đương. Huống chi, Dạ Đương là người Sói biển, có bí mật gì Người sói biển người ta không phá được
Cho nên, vụ giao dịch này ông nhất định phải tiến hành với tôi.
Tôi cho các ông bí mật cho các ông có được Hồng huyết đao pháp. Một khi đã có được Hồng huyết đao pháp các ông không những có thể chống lại Akiyama Lifu
Hơn nữa cũng có thể chống lại Dạ Đương. Các ông muốn lấy bí mật núi Xương Bối cũng đơn giản là muốn có Hồng huyết đao pháp có phải không?
Vả lại, mặc dù các ông lấy được chìa khóa cũng vô dụng, bởi vì núi Xương bối hiện nay đang được Tổ đặc nhiệm A theo dõi.
Ông muốn chiếc chìa khóa của ông thành sắt vụn, người ta vây núi Xương Bối thành một doàn ông còn muốn đến đó sao?
Cùng với việc giữ một chiếc chìa khóa vô dụng, còn không bằng dùng nó để đánh đổi lấy bí mật về Hồng huyết đao pháp và Akiyama Mita.
Huống chi, còn phải coi trọng mạng già của ông.
Diệp Phàm nói.
Quả nhiên Hoành Mộc có chút động tâm, lão già này nghĩ ngợi.
- Trong tay mày thật sự có Hồng Huyết đao pháp?
Hoành Mộc ngẫm nghĩ một hồi hỏi.
- Nói thật, tôi không có n tôi biết chỗ nào có. Có tin hay không tùy ông quyết định. Hơn nữa nếu tôi không rõ lắm về việc này vừa rồi cũng không nói ra nhiều bí mật như vậy. Có một số bí mật cũng là lần đầu ông nghe có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Được.
Hoành Mộc cắn răng một cái nói.
- Quyết định thế nhé.
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn chằm chằm Hoành Mộc.
- Mày cứ cứu tao ra trước đi sau đó tao sẽ nói cho chúng mày biết bí mật.
Hoành Mộc nói.
- Lão già này, ông khôn ranh hơn bất kỳ người nào nhỉ. Thân thủ của ông không thấp, thả ông ra đến lúc đó ông trở mặt không nhận thì chúng tôi làm không công rồi.
Vương Nhân Bàng hừ lạnh một cái.
- Tôi đã thành như thế này thì còn có thể thế nào? Nói thật Dạ Đương đã tra tấn tôi hơn một tháng.
Xương cốt cũng bị trọng thương, không có một năm là không thể khôi phục lại được. Chẳng lẽ các cậu còn sợ một người bị trọng thương như tôi sao?
Nếu không tin tôi thì có thể dùng một số biện pháp có phải không? Ví dụ như trói hoặc điểm huyệt.
Tin rằng người Trung Quốc các anh có bí kíp này.
Hoành Mộc hình như thái độ cũng không tồi.
- Thả ra đi.
Diệp Phàm vung tay quyết định, cảm thấy người này hẳn chưa đến 12 đẳng.
Không cần nói là bị trọng thương, khi thể lực mạnh mẽ Diệp Phàm cũng không sợ.
Đương nhiên vì an toàn, Diệp Phàm cũng giơ ngón tay đẩy lên người Hoành Mộc một vài cái.
Tất nhiên là dùng Ngũ Âm Lôi Cương chỉ. Với 11 đẳng đỉnh giai như Diệp Phàm dùng cách này thì không có 12 đẳng không thể gỡ được.
Đường Thành đang muốn ra tay Diệp Phàm vội vàng chặn lại nói:
- Trước tiên kiểm tra một chút, xem xung quanh có thiết bị gì không?
Đường Thành vừa nghe nhanh chóng dùng một số thiết bị đặc thù, Diệp Phàm cũng dùng đôi mắt ưng quan sát cẩn thận xung quanh.
- Ồ khóa xích sắt này hình như được trang bị một thiết bị cảm biến.
Sau khi kiểm tra Đường Thành chỉ vào đường cong lạ trên màn hình nói.
- Ý của cậu là nếu cưa đoạn xích sắt này thì thiết bị cảm biến laser sẽ cảm giác được, do đó sẽ cảnh báo đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cụ thể có hậu quả gì không tôi cũng không rõ, Tuy nhiên, đã có loại trang bị này chúng ta cứ cưa nhất định sẽ có chút phiền toái,
Thường thường những trang bị như thế này đều có một thiết bị cảnh báo giống như trên người ông ta anh tự ý di chuyển cũng được.
Nói cách khác, ban nãy ông ây giãy dụa như vậy cũng không sao, nhưng một khi xích sắt gãy thì thiết bị sẽ cảnh báo.
Phiền toái sẽ tương đối nhiều rồi, ví dụ như phun khói độc, bắn tên, thậm chí là đạn cũng có thể.
Còn có thể có thuốc nổ nữa, nhiều thủ đoạn lắm, hơn nữa mặc kệ là loại nào đối với chúng ta thì cũng là phiền.
Nếu thiết bị này là một tấm lưới vây chúng ta ở trong thì chúng ta thành cá trong chậu rồi.
Đường Thành vẻ mặt thận trọng nói.
- Không cưa xích sắt chắn chắn không có cách cứu ông ta ra ngoài. Mà đoạn xích này lại không thể động vào. Có cách nào vẫn cưa mà không gây ra phản ứng không?
Diệp Phàm nói thầm một câu, ba người đều đang suy nghĩ.
- Trừ phi đập gẫy xương quai xanh của ông ta sau đó ra tay mới có thể không cần cưa đoạn sắt.
Vương Nhân Bàng đưa ra ý kiến, Hoàng Mộc vừa nghe lập tức kêu lên:
- Không nên, không nên, xương quai xanh đối với tôi rất quan trọng.
- Chỉ là gẫy, cao thủ như ông sau mấy tháng là có thể khôi phục nguyên trạng.
Đường Thành nói.
- Tuyệt đối không được, xương quai xanh là tối kỵ của người luyện công, chặt đứt tuy nói có thể khôi phục n chất lượng giảm đi nhiều. Hơn nữa có nối lại tốt không cũng kho nói. Nếu liền không tốt thì bản lĩnh như tôi cũng thành phế nhân, tôi phản đối cách này.
Hoành Mộc kiên quyết phản đối.
- Vậy ông có cách gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đó là chuyện của các cậu, cứu tôi ra là điều kiện đầu tiên của các cậu. Nói cách khác tôi tình nguyện bị khóa ở đây.
Hoành Mộc thể hiện tư thế không sợ chết.
- Xương quai xanh gãy có thể liền lại, đối với cao thủ mà nói thì đây không phải là tổn thương lớn. Cho dù có tổn thương n so với ở đây chịu sự tra tấn của Dạ Đương còn tốt hơn. Hơn nữa, bị thương so với chết còn giá trị hơn nhiều.
Diệp Phàm khuyên.
- Không được, tuyệt đối không được, nếu các cậu làm như thế thì chúng ta không thể giao dịch rồi. Còn công năng của xương quai xanh chúng ta đều là người luyện võ ai cungxg hiểu được tầm quan trọng của nó. Cậu chặt đứt nó có khác gì phế bỏ võ công của tôi.
Hoành Mộc không mắc mưu.
- Việc này không phải do ông!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đưa một chưởng đến trước mặt Hoành Mộc, tay nắm chặt, răng rắc một vài tiếng, hai bên xương quai xanh đều đã bị chặt đứt.
- Mày là tên khốn khiếp!
Hoành Mộc mắng, bốp bốp mấy cái Vương Nhân Bàng đã làm mấy chưởng,
- Lão già này, cứu ông còn dám mắng người ta, không muốn sống nữa có phải không?
Diệp Phàm kiểm tra lại một chút phát hiện lão già này bị thương nặng. Diệp Phàm phun một ngục độc ra lòng bàn tay, đem một viên kinh cung hoàn vò nát rồi quay sang nhét vào miệng Hoành Mộc.
- Cậu câu cho tôi ăn cái gì?
Hoành Mộc trợn tròn mắt có chút hoảng sợ.
- Không việc gì, một chút độc dược. Đến lúc đó ông nói cho chúng ta chuyện là có thể thoải mái rồi.
Diệp Phàm cười tủm tỉm.
Hoành Mộc vừa nghe sắc mặt đột nhiên thay đổi, n không thể tránh được, thở dài nói:
- Tôi là con cá trong lưới, các cậu cứ thoải mái đùa nghịch đi.
Bên này Đường Thành cùng Kiều Nhuế nói chuyện biết được Dạ Đương đã quay về chỗ khuất trên khán đài vì thế lão già này đi ra thuận lợi.
Đương nhiên, lúc đi ra là lúc sét đánh không kịp bưng tai chạy đến.
Dạ Đương sau khi nghe tin lập tức dẫn người đến. Hơn nữa, tiến hành tìm kiếm trên toàn du thuyền. Tuy nhiên, có lẽ sợ gây phiền toái đến các khách quý Dạ Đương cũng không dám làm càn. Giằng co mấy giờ đành phải buồn bực trở về.
- Giờ ông có thể nói.
Diệp Phàm lôi người này vào phòng ngủ.
- Cậu phải thề có mẹ, sau khi tôi nói ra cậu phải giải độc cho tôi. Hơn nữa, giải các huyệt điểm để tôi được tự do.
Hoành Mộc nói.
- Được tôi thề có mẹ, sau khi Hoành Mộc nói ra bí mật xong sẽ giải trừ huyệt điểm trên người ông ta, đồng thời giải độc cho ông ta, cho ông ta được tự do.
Diệp Phàm thề nói.
- Không được, còn phải thêm vào lập tức đưa tôi về nước.
Hoành Mộc nói.