Quan Thuật

Chương 2713: Không Trạch Nhất Lang, anh chết chắc rồi




- Ý tưởng của Phil là đúng, nhưng điều đó là không thể. Ai cũng muốn hòa hợp êm ấm, những như thế lại bất lợi cho việc cạnh tranh.

Xã hội này, chỉ có cạnh tranh thì mới thúc đẩy xã hội phát triển được. Có khi trong các bộ ngành âm mưu mà chơi bẩn lẫn nhau cũng là một thủ đoạn cạnh tranh.

Đó cũng là thúc đẩy nhận thức cạnh tranh trong các bộ ngành, là một phương phỉa để tăng cường năng lực công tác. Những điều này Bắc Cung cũng đều đã thấy rõ.

Nếu như hòa hợp êm thấm thì đương nhiên không phải là thứ mà Bắc Cung muốn thấy. Cứ nói về việc đến Mã Lệ Châu Nạp lần này thì biết.

Không những chỉ có CIA chúng ta mà còn có cả người của Hải Lang, tôi tin rằng, bên Quốc phòng cũng đã cho tàu ngầm cách đây không xa rồi.

Cục trưởng nhổ mấy cọng tóc trên đầu hừ nói.

- Những người này vốn là những âm hồn dưới biển sâu, nghe nói Hải Lang cũng có tàu ngầm bí mật phải không? Mà đó còn là một tàu ngầm loại nhỏ, là thành quả của nghiên cứu khoa học cao nhất.

Phil hừ nói.

- Ha ha tuy nói những thiết bị của Hải Lang tương đối cao. Nó không giống của chúng ta, chúng ta là chuyên thu thập tin tức.

Họ chuyên về làm nhiệm vụ, Nếu như không có khả năng tấn công thì Hải Lang còn tồn tại làm gì?

Đương nhiên, tàu ngầm của Hải Lang chủ yếu là dùng để vận chuyển và giúp cho đội viên hành động bí mật trong những hành trình dài.

Đương nhiên, năng lực tấn công và phòng ngự của nó cũng không thể bỏ qua. Bởi vì trong quá trình vận chuyển có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, không có tính phòng vệ cao thì sao có thể bảo vệ được sinh mạng của những đội quân tinh nhuệ của nước nhà?

Ví dụ như nói về Tử vong chi thần, bộ ngành nào cũng đều nhìn chằm chằm vào. Tất cả mọi người đang có âm mưu hết, ai mà có thể bắt được anh ta trước hay có thể giết chết anh ta thì đều nhận được vinh dự cao nhất của Bắc Cung.

Đây vốn là một loại khen ngợi đối với tổ chức này. Mà Phil, tôi cũng nói luôn với cậu. Tử vong chi thần đã có số hiệu trong Bắc Cung.

Nội bộ đã ra giải thưởng 5 triệu đô cho ai lấy được đầu hắn. Một khi ai đó có được hắn thì những kinh phsi sau này sẽ được tính là 10%. Mà nếu như anh bắt được hắn ta thì cấp bậc của anh sẽ được tăng thêm hai cấp. Như bộ Quốc Phòng cũng đã công bố, nếu như thiếu tá mà bắt được người này thì lập tức sẽ đương thăng chức lên thượng tá.

- Như vậy chức vụ cũng đã được nâng lên rồi.

Cục trưởng mặt càng nghiêm túc nói.

- 10%, lại còn được thăng quan tiến chức.

Phil sau khi sửng sốt cũng đã hít một hơi lớn.

Tuy nói là 10% không ăn nhằm gì nhưng mỗi một lân rót tiền ra 2, 3 tỉ đô thì đó cũng không phải là một con số nhỏ đối với Hải Lang.

Khó trách sao tất cả các bộ ngành đều đổ xô về Mã Lệ Châu Nạp này.

- Tên kia gần như là thịt Đường Tăng rồi, nhưng những người hoạt động đêm của Hải Lang cũng tới sao?

Phil lạnh lùng hỏi.

- Đương nhiên là tới rồi. Còn cao thủ “Hỏa Phiêu” của Lầu năm góc chắc chắn cũng tới. Nhưng bọn họ đều đã cải trang rồi, nếu có đứng trước mặt chúng ta cũng khó mà nhận ra. Huống chi Lầu năm góc cũng rất thần bí, Phó cục trưởng cục tình bảo cũng không có tài liệu liên quan đến “Hỏa Phiêu” kia. Mẹ kiếp, lại còn định chơi trò bí hiểm với ta, có là cái gì chứ?

Cục trưởng giận nói.

- Có lẽ tài liệu liên quan đến “Dạ Đương” các anh cũng không có phải không?

Phil cười nói, nét mặt vui vẻ.

- Cũng chẳng có gì là lạ. Bọn họ đương nhiên là không thể nói cho chúng ta. Mà chúng ta cũng không hao tổn sức mà đi điều tra về hai đối tượng đó. Nếu không đã hất tung cả Decker và Lầu năm góc lên rồi.

Cục trưởng nói.

- Tôi đoán tên Tử vong chi thần kia của TQ cũng thần bí như vậy, chắc chắn trong tổ đặc nhiệm A phải có vài người biết về anh ta.

Nếu như có thể dụ dỗ được một lãnh đạo trong Tổ A thì hay biết mấy. Như vậy việc giải quyết tên kia sẽ không thành vấn đề.

Nói cách khác không có tình báo, không có bất kỳ tài liệu liên quan đến hắn ta, trên thuyền này không dưới mấy nghìn người, đi đâu mà tìm hắn ta được?

Cho đến giờ ngay cả là nam hay nữ chúng ta còn chưa rõ, muốn bắt được hắn ta, thử hỏi xem có dễ không?

Phil nói. Trong lòng cũng là đang nghĩ đến khoản tiền thưởng kếch xù kia.

- Hừm, chúng ta không thể làm được thì họ cũng vậy. Hệ thống tình báo của chúng ta rộng khắp toàn cầu, số lượng nhân viên tình báo cũng là con số khổng lồ.

Nếu tính về phương diện tình báo, thu thập tin tức thì chúng ta có ưu thế hơn họ nhiều. Không có tình báo chẳng khác nào người mù.

Trên phương diện khác thì họ có dạ đương và cả hỏa phiêu nhưng thế thì có sao. Nhưng ta đang nghĩ bọn họ có thể sẽ vươn ra “cành ô liu” đấy.

Cục trưởng cười nói.

- Nghĩa là họ sẽ yêu cầu chúng ta hợp tác sao?

Phil hỏi, nhưng có chút hồ nghi liếc nhìn cụ trưởng, hỏi:

- Nếu như có dự định như thế sao đến giờ vẫn không động tĩnh gì. Nhưng chúng ta mà hợp tác với họ thì có lẽ sẽ không có chuyện gì đến tôi rồi.

Nếu nói về thực lực thì đương nhiên “Dạ đương” và “Hỏa Phiêu” hơn hẳn tôi.

Một khi cục chúng ta cung cấp thông tin thì họ đã ra tay rồi, tôi còn là cái quái gì nữa?

Phil cũng có cảm thấy tức, thể hiện sự bất mãn.

- Yên tâm Phil, đến lúc có tin tức tôi lại có thể quên được cậu sao? Lại nói, nếu quả thật tên tử vong chi thần kia lợi hại thật, tôi nghĩ một mình cậu liệu có thể bắt được hắn ta không. Vì thế có thể là chúng ta sẽ hợp tác với bọn họ. Nhưng cậu yên tâm, tuy là hợp tác nhưng công lao to nhất vẫn là của cậu. Nếu như không hợp tác được thì chúng ta sẽ làm một mình thôi.

Cục trưởng an ủi nói.

- Chỉ có thể như vậy thôi, nhưng hắn ta đã có nhiều điểm trong trận Sahara. Chẳng qua những người đã gặp hắn ta rồi thì cũng sắp đi gặp thượng đế mất rồi.

Những người may mắn không chết thì cũng đã bị hù đến tè cả ra quần. Hỏi gì cũng không nói.

Đều là những kẻ hèn nhát. Bằng không thì đã sớm điều tra ra hắn ta rồi, không phải phiền phức như thế này.

Phil có chút khinh bỉ hừ nói.

Thực ra bọn họ không hoàn toàn tin tưởng vào cục trưởng. Biết là cục trưởng chính là đang lợi dụng mình.

Nếu như gặp phải điều tốt thì cũng không đến lượt mình lao ra. Cục trưởng phải ra trước mới đúng.

- Nói dễ hơn làm mà…

Cục trưởng thở dài, nhìn Phil rồi nói:

- Tuy cậu đã thi đấu nhiều nhưng trò của tên kia cậu lại chưa từng có trải nghiệm.

Tuy mấy năm gần đây cậu đã vì chúng ta mà hoàn thành một số nhiệm vụ đặc biệt, nhưng nó cũng chỉ là những hoạt động tình báo hoặc lấy trộm thông tin không có tính khiêu chiến cao.

Để cậu chính thức vào hoàn cảnh như ở Sahara lúc đó cái chết cận kề thì cậu mới có thể hiểu được đâu là chiến trường thực sự.

Thế nào là nơi thần chết.Hắn ta đã gây cho Hải Lang một vết thương quá lớn, không chỉ riêng Hải Lang mà tổ Thần Nhật Bản, Hồng Quân Nga đều đã vạch ra đó là người phải giết.

Người này quá ác, những lần trước đều để hắn ta chạy thoát. Tin chắc rằng người này chính là quân át chủ bài, là vũ khí lợi hại nhất của tổ A.

Nhưng nếu nói về họ, chúng ta cũng không biết nhiều tài liệu về họ, mà họ cũng không biết nhiều về chúng ta.

Ví dụ như chắc chắn họ cũng sẽ mơ mơ hồ hồ về Dạ Đương và Hỏa Phiêu.

- Cũng đúng, mọi người đều có bí mật, chứ chẳng nói đến một quốc gia. Những thứ thần bí đó là vô vàn. Chúng ta lại không phải là thần, cũng không phải cái gì cũng biết được.

Spieast nói.

- Cục trưởng, chúng ta chơi một phen đi?

Phil nhìn lên trên lôi đài cười nói.

- Chơi thế nào?

Cục trưởng nói.

- Đương nhiên là đặt cho Không Trạch rồi, tôi đặt 3 triệu, cục trưởng thì sao?

Phil cười hỏi.

- Cậu có tiền, tôi không có tiền, tôi đặt 1 triệu. Trong đó 500 nghìn là tôi đi mượn đó.

Cục trưởng cười cười nhìn Spieast nói:

- Anh có muốn tham gia không?

- Tôi đâu so được với các anh, tiền lương của tôi trong cục là nhiều so với những người khác nhưng so với các anh tôi chỉ là một người nghèo, vì vậy mà 500 nghìn là cả cuộc sống của nhà tôi. Mà tôi tin vào con mắt của Phil, đợi Phil và Không Trạch đứng trên sàn đấu toi sẽ thế chấp hết của cải mà đặt.

Spieast cười nói, ba người đều ấn vào nút đặt cược.

Đặt cược lần này không cần Diệp Phàm phải to mồm.Vì lượng đặt cho Không Trạch chỉ không quá 5 phút đã lên tới trăm triệu đô rồi.

Nhưng bên này Hồ Tuấn Thuyên và Kiều Nhuế vô khinh hợp sức lại, đem hết tiền kiếm được mà đặt.

Chỉ cần bên kia có người đặt thì bên này lập tức tăng giá.

Cứ thế mà tăng lên, cuối cùng tiếng chuông hết thời gian đặt cược cũng vang lên, tổng lượng đặt cược của hai bên lên đến hơn bảy trăm triệu đô.

Lần này Hồ Tuấn Thuyên cũng ra tay, tự anh ta đã đưa ra ba mươi triệu. Còn bên công ty bỏ ra một trăm triệu.

Ngoài đó ra, còn có hơn bốn trăm triệu là của Diệp Phàm đặt. Còn Kiều Nhuế Vô Khinh không có nhiều tiền, cũng dốc hết của cải chỉ đặt được sáu mươi triệu.

Còn Đường Thành cũng đã bỏ tiền kiếm được và vốn đầu ra đặt.

Cón nói về khách vãng lại thì có ít người đặt cho Diệp Phàm. Bởi vì tiếng tăm của Không Trạch rất lớn, 90% đều tin rằng tên tiểu tù trưởng kiêu ngạo kia không phải là đối thủ của Không Trạch.

Để cổ vũ khí thế, thực ra trong bảy trăm triệu của Không Trạch, có hơn một nửa là gia tộc nhà họ Không Trạch ép xuống. Trên thực tế đã trở thành việc Diệp Phàm và Không Trạch gia giở thủ đoạn với nhau.

Còn những vị khách lớn vẫn chưa ra tay. Họ muốn đợi đến trận cuối cùng của 16 cường quyền mới xuất ra “con ngựa lớn”.

Keng…

Lại một âm thanh giòn vang, tiếng chuông vang lên. Ngô Đại Thuận tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.

ầm….

Hôm nay Không Trạch Nhất Lang dùng phương thức cuộc chiến tốc độ. Bởi vì anh ta muốn tiết kiệm sức lực để chờ trận sau quyết đấu với Phil giành ngôi số một.

Bởi vì trận đấu 16 tuyển thủ sau này phải gặp đối thủ yếu hơn chút. Chính là gặp những cao thủ thấp nhất là 9 sao.

Không Trạch Nhất Lang đương nhiên không hy vọng sẽ gặp phải 10 tuyển thủ kia. Như thế tức là chọn cách tự sát.

Nghe nói trong 10 người đó có cả quyền vương 11 sao thậm chí là 12 sao. Không Trạch Nhất Lang cũng không ngông cuồng đến mức cho rằng mình có thể hạ được quyền vương 12 sao.

Biết rằng không đánh được nhưng vẫn phải đánh. Mã Lệ Châu Nạp là một trận chiến nổi danh, là một trận chiến thăng cấp nhanh chóng.

Ví dụ như Không Trạch Nhất Lang có thể đánh thắng quyền vương 10 sao, anh sẽ lập tức được ban tổ chức thi đấu trao cho đai của quyền vương 10 sao luôn.

Thẳng đứng như dao, Không Trạch Nhất Lang không hề hé răng mà nhảy lên như lò xo, phải cao chừng ba mét.

Từ trên không trung nhanh chóng lao xuống dưới, tay của Không Trạch sắc bén như lưỡi dao.