Trong đại sảnh có ba người, hình như là em trai Nam Vân Cương là Nam Vân Mậu Đức đang nói với anh mình chuyện gì đó.
Mà người ngồi ghế dựa bên cạnh Nam Vân Cương là một vị phụ nhân, phỏng chừng là vợ của anh ta.
- Thiên Mi cũng thật là, đã ba mươi rồi còn chưa chịu lấy chồng. Cả ngày tự giam mình ở trong viện cũng không sợ tự nhiên sẽ tự phát bệnh.
Nam Vân Mậu Đức uống một ngụm trà rồi nói, Diệp Phàm vừa nghe nói là Nam Vân Thiên Mi.
Lập tức lỗ tai hắn tự nhiên có hứng thú. Bởi vì Nam Vân Thiên Mi này chẳng những bản lĩnh rất cao, hơn nữa Diệp Phàm cảm thấy cô gái này có chút thần bí.
Cho đến bây giờ Diệp Phàm cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với Nam Vân Thiên Mi và Nam Vân Cương cả.
Trời ạ, mới 30 tuổi không ngờ đã đạt tới cảnh giới bán Tiên Thiên, còn làm nhiều chuyện bẩn thỉu hơn cả bố mình, Diệp Phàm không khỏi tức giận nói thầm một câu.
- Quái, lần trước không phải nghe nói em ra ngoài một thời gian ngắn sao. Chứ không phải là đi gặp bạn trai? Chuyện này có chút kỳ lạ.
Nam Vân Cương nói, quay đầu lại liếc mắt nhìn bà xã một cái, hỏi,
- Lâm Tú, có phải lúc trước em có nói rằng cô ấy đã nói với em rồi không?
- Ừ, lúc trước cô nói ở trong nhà rất buồn bực, cho nên đi ra ngoài đi dạo. Tuy nhiên, có bạn trai hay không thì em không biết.
Anh cũng hiểu được tính tình của cô em gái này chứ, thật sự bướng bỉnh. Hơn nữa cũng không phải là khuê nữ gì, bình thường đâu có chịu ở trong nhà. nguồn TruyenFull.vn
Ngoại trừ thích luyện võ ra thì em chưa thấy cô thích gì khác cả? Trước kia em cũng giới thiệu cho cô ấy vài đối tượng đấy. Như là Lưu gia Nhị thiếu gia, Cổ Đinh nhà họ Cổ cũng không tệ.
Tuy nhiên, cô đều cự tuyệt. Có lần cô phiền. Bảo là muốn đi tới chỗ đối tượng, yêu cầu nhà trai đánh thắng cô.
Lâm Tú khẽ gật đầu nói.
- Đánh rồi sao, trên đời này đi đâu tìm được người như thế. Nếu có thì chắc cũng đến bảy tám mươi tuổi rồi.
Nghe nói nội công của cô là do tổ gia truyền lại cho, và tổ gia lại rất thương cô, cô vừa ra mặt thì ông đã chọn cô rồi.
Cho nên, từ nhỏ tổ gia đã luyện cho con bé.
Nam Vân Mậu Đức nói lời này khi lại có chút đố kị, đoán chừng là anh ta cảm thấy tổ gia có thiên vị mấy anh em.
- Đúng vậy, tuy anh là đại ca của cô ấy, nhưng tổ gia giống như không thế nào chào đón anh. Nếu không phải là cha để cho anh cầm lái, nói không chừng còn chưa tới phiên anh nữa cơ.
Tuy nhiên. Cũng rất ít khi gặp được ông. Đến cháu nội là anh đây là mà cũng chỉ được gặp ông có hai lần.
Tổ gia rất thần bí, hơn nữa bản lĩnh rất cao, anh nghĩ, trong giang hồ hẳn là ông rất nổi danh.
Đáng tiếc chính là tổ gia chưa bao giờ nói. Trước kia tổ gia đã ấn một cái dấu ấn con dơi trên tay anh. Chẳng lẽ tên tuổi của tổ gia có liên quan đến con dơi hay sao?
Nam Vân Cương có chút buồn bực nói.
- Em còn tưởng rằng đó là bớt cơ đấy, hóa ra là tổ gia truyền võ công cho anh chứ?
Lâm Tú cười nói.
- Không phải, đó là tổ gia truyền cho. Mấy anh em thì chỉ có Thiên Mi là được ông truyền nhiều nhất. Mậu Đức vì thân thể không thế nào tốt lên được, cho nên, công lực không cao.
Bởi vậy cũng không thể chiếm được ấn tượng với tổ gia. Tuy nhiên. Có ấn tượng thì có ích lợi gì?
Nam Vân Cương có chút nghi hoặc, ngược lại là Diệp Phàm vừa nghe. Lập tức thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong lòng nghĩ thầm, lẽ nào Nam Vân gia chính là nhà của sư phụ? Tuy nhiên, dấu ấn con dơi cũng có trên tay mình, không có nội khí buộc chắc thì chắc chắn sẽ không đi được. Nếu Nam Vân Cương chính là dấu ấn, bà xã anh ta còn cho rằng là bớt, chứng tỏ cô đều có thể nhìn thấy, chứng tỏ nó chính xác nằm trên tay. Hẳn không phải là Nam Lăng Hậu rồi.
- Trong truyền thuyết chốn giang hồ có một đại cao thủ có một dấu ấn chính là con dơi, bọn họ gọi người đó là Bức Vương Nam Lăng Hậu. Tôi nghĩ, người đó họ Nam. Chẳng lẽ là danh hiệu bên ngoài của tổ gia sáng tạo ra? Bằng không, sẽ không trùng hợp như vậy. Người đó cũng họ Nam.
Nam Vân Mậu Đức hỏi.
- Chuyện này không rõ ràng lắm, tuy nhiên. Nhà chúng ta là Nam Vân. Mà vị Bức Vương kia chỉ là họ Nam, cũng không có một chữ Vân nào.
Nam Vân Cáo lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn em trai một cái nói:
- Việc này, chắc chắn cha biết, tuy nhiên, cha vẫn không mở miệng. Trước kia tôi có hỏi qua, tuy nhiên, cha rất tức giận. Lớn tiếng giáo huấn quát tôi, nói chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi. Sau đó tôi cũng không dám hỏi nữa. Tính tình của cha, cũng thật sự nóng nảy.
- Vân Cương, ' "Tức Dịch" là cái gì, chẳng lẽ là cao dinh dưỡng giống như sơn sâm vương Trường Bạch sao?
Nếu như có thể tìm được thì chúng ta cũng nên đi tìm chút về tắm cho Cáo Hồng. Thân thể Cáo Hồng cũng không được tốt, mỗi ngày lại cùng với mấy công tử uống rượu đánh bài.
Em sợ thân thể của cậu ấy sẽ càng ngày càng kém, nếu cứ như vậy mãi, hỏng rồi thì biết làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lâm Tú lo lắng nói.
- Không phải loại sơn sâm Vương đó. Trong người có một loại khí mà phải luyện tập thì mới có được, chúng ta gọi đó là nội khí.
Mà sau khi nội khí càng ngày càng mạnh thì trong đan điền sẽ hình thành một loại khí bán lỏng, chúng ta gọi đó là 'Nội tức'.
Nội tức là thứ cần thiết để có thể luyện công, chất lượng cao hơn nội khí. Mà chất lượng của "Tức dịch' so với nội tức thì lại càng cao hơn, Tức Dịch là nội tức hoàn toàn hoá lỏng.
Mà người luyện võ lên đến được cửu đẳng mới có thể xuất ra nội khí, mà nội khí hoàn toàn bán hoá lỏng thành nội tức là lúc đã đến được cảnh giới bán Tiên Thiên.
Sau khi khi nội tức của người luyện công hoàn toàn hoá lỏng biến thành Tức Dịch thì phải là đẳng cấp 'Tiên Thiên Đại Năng Giả' rồi.
Người như thế trên đời rất hiếm gặp, vài chục năm trước tổ gia đã đến được cảnh giới trong truyền thuyết. Cho nên mới có thể đem" Tức Dịch" trong đan điền ra mà tắm cho Thiên Mi đấy chứ.
Cứ mỗi lần về nhà là tổ gia lại làm việc này, vẫn tắm rửa cho Thiên Mi tới khi con bé sáu tuổi mới thôi.
Tuy nhiên, sau đó cứ cách một thời gian đều phải truyền công lực cho Thiên Mi, tổ gia đã đem nội khí hoá lỏng mà truyền cho Thiên Mi đấy.
Nói cách khác, trên đời này sao có thể có người 30 tuổi đã đột phá đến bán Tiên Thiên. Thiên Mi căn bản là một thần thoại do tổ gia làm nên.
Đương nhiên, Thiên Mi cũng khá khác người. Nếu như là đổi lại tôi và các cậu thì có lẽ không chịu nổi áp lực kia mà tử vong.
Cho nên, Mậu Đức, trong lòng cậu cũng không nên có chút oán hận gì với tổ gia cả. Đó là bởi vì nhà chúng ta chỉ có một mình Thiên Mi là người có thể chịu đựng được Tức Dịch của tổ gia mà thôi.
Nếu như truyền nó cho cậu thị lại chính là hại cậu.
Nam Vân Cương nói.
- Vậy thì Cáo nhi nhà chúng ta không còn hy vọng gì rồi phải không?
Lâm Tú có chút ủ rũ.
- Đó chính là điểm mấu chốt, chỉ là do khi tắm nội tức thì chịu không nổi, chứ chưa nói gì đến Tức Dịch. Tiểu tử này không có chút hứng thú nào với chuyện này cả, suốt ngày chỉ biết cùng với mấy công tử nhà giàu kia chơi bời lêu lổng thôi.
Em xem, nếu như một ngày nó không uống rượu, anh thấy sớm muộn gì nó cũng chết trên bụng đàn bà mà thôi.
Sau này em cứ trống mắt lên mà xem, ngày nào nó cũng chạy ra ngoài chơi. Chuyện đứng đắn thì không chịu làm. Cơ nghiệp tổ tiên dù sao cũng phải đi chuẩn bị, nói cách khác đến lúc miệng ăn núi lở thì biết ăn gì uống gì, gia tộc chúng ta lớn như vậy.
Em xem các bá bá các thúc thúc có thể làm quan phóng khoáng tự nhiên được như vậy, là bởi vì bọn họ có gia nghiệp Nam Vân gia chúng ta ở sau lưng cung cấp cho họ hoạt động mà không cần đi tham ô.
Tự nhiên cũng không cần lo lắng rằng sẽ có đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật tìm tới tận cửa. Làm quan thế này cũng nhàn nhã. Tốc độ cất nhắc cũng nhanh không ít.
Nam Vân Cương hừ nói.
- Đáng tiếc cha cũng già rồi, không ngờ lại không có cách nào đạt tới cảnh giới của Thiên Mi. Thiên Mi tuy nói là người của Nam Vân gia chúng ta, nhưng sẽ có một ngày con bé sẽ đi khỏi đây, như vậy sẽ biến thành người nhà khác rồi. Nam Vân gia chúng ta chẳng lẽ thật sự là xuống dốc rồi, đến một người đạt tới bán Tiên Thiên cũng tìm không thấy.
Nam Vân Mậu Đức có chút lo lắng.
- Ôi, cũng không biết sao lại thế này, tổ gia dường như cũng không thích cha. Nói cách khác chỉ cần tổ gia đồng ý ra tay giúp đỡ.
Lấy thân thủ thần bí của mình giúp đỡ cha đột phá đến cảnh giới của Thiên Mi thì mới có thể làm được.
Tổ gia cũng không biết nghĩ như thế nào, người đã hơn một trăm tuổi rồi, một ngày nào đó cũng sẽ ra đi.
Mặc dù là bản lĩnh của tổ gia rất cao, nhưng quy luật tự nhiên thì không ai có thể may mắn thoát khỏi. Nói cách khác lần trước cũng sẽ không bị Diệp Phàm kia tìm đến cửa mà ức hiếp.
Cuối cùng còn muốn Thiên Mi ra giải quyết chuyện này.
Nam Vân Cương cũng có chút buồn bực.
Với thân thủ của tổ gia, khẳng định có thể sống thêm hai ba mươi năm nữa, nếu Thiên Mi có xuất giá, việc này không có gì phiền toái.
Huống chi, Nam Vân gia muốn lớn mạnh, muốn vĩnh viễn hưng thịnh thì không thể không có cao thủ ra sức chèo chống là không được.
Xã hội hiện đại tuy nói võ công có chút mai một, ở trước mặt súng pháo thì không chịu nổi một quả, nhưng kỳ thật thì tác dụng là tương đối lớn.
Cao thủ như tổ gia thì đến súng pháo cũng khó mà đánh trúng được. Nếu tổ gia có súng pháo thì chẳng phải là càng vô địch sao.
Nam Vân Mậu Đức nói.
- Sau khi cơ thể đạt tới Tiên Thiên thì có thể tiến hóa thêm một bước nữa, da cùng với xương cốt và nội tạng khí quan đều có thể tăng lên một bậc. Đây cũng là kết quả của trường kỳ luyện công.
Hơn nữa nó cũng có thể trì hoãn tuổi già. Tổ gia sống thêm ba mươi năm không nữa là thành vấn đề, vấn đề là ba mươi năm sau, chung quy sẽ có một ngày ông ra đi.
Cho đến lúc đó thì nhà chúng ta phải làm sao, ít nhất, chúng ta không muốn xưng bá, nhưng cũng không thể để cho Diệp Phàm kiêu ngạo giống lần trước được, ngông cuồng?
Nam Vân Cương có chút bực tức đứng lên.
- Đúng vậy, nhưng tính tình tổ gia như vậy rồi. Người nào dám nói linh tinh trước mặt ông, ngay cả cha cũng không dám thở mạnh một tiếng trước mặt tổ gia nữa là.
Đáng tiếc là lão thái gia mất đi công lực quá sớm. Nói cách khác lão thái gia hoàn toàn có thể đạt tới bán Tiên Thiên đấy.
Xương cốt của Lão thái gia tốt hơn cha nhiều. Cha cũng luôn luôn suy nghĩ về chuyện này.
Nam Vân Mậu Đức giận dữ nói.
- Đối với lão thái gia, ngay cả cao thủ siêu cấp như tổ gia cũng không có chữa khỏi. Điều này nói rõ cái gì, mọi người cũng có lúc không có cách nào cả.
Đều không thể là vạn năng. Tuy nhiên, tôi nghĩ, có lẽ tổ gia có một ngày sẽ thay đổi chủ ý mà giúp cha đạt tới cảnh giới bán Tiên Thiên đấy.
Dù nói thế nào, cha là con trai của ông, chứ không phải là người ngoài. Là nhất mạch chính tông của Nam Vân gia chúng ta.
Nam Vân Cương nói.
- Chỉ mong ông sẽ thay đổi chủ ý, tuy nhiên, tôi cảm thấy tương đối khó. Nếu tổ gia sớm đồng ý thay đổi chủ ý thì cha sớm phá được cảnh giới bán Tiên Thiên rồi.
Về sau theo tuổi tác tăng thì xương cốt thân thể và khắp cơ năng cũng sẽ càng ngày càng kém đấy.
Đến lúc đó chỉ sợ mặc dù tổ gia thay đổi chủ ý nhưng thời cơ đột phá tốt nhất cũng là mất đi.
Nam Vân Mậu Đức buồn bã nói.
[/COLOR]