Quan Thuật

Chương 2648: Tìm tới cửa




- Có lẽ không lợi hại như vậy, chiến đội đặc biệt của quân khu chúng ta là lợi hại nhất rồi, cao thủ lợi hại nhất trong số đó cũng không thể đạp đổ cây sậy được.

Những cao thủ trong quân khu của chúng ta cũng không đơn giản, một cước đều có thể đạp đổ cây to rồi.

Lực của cành cây thạch khí cũng có thể bị đánh gãy. Sớm biết Quy Lâm đại sư không được chúng tôi đã sớm mời cao thủ trong quân đoàn về giải quyết rồi.

Lúc này, Phượng Cương đứng ngoài nghe thấy nói vào, có chút khinh bỉ:

Phượng Cương là anh trai của Phượng Khuynh Thành, trước kia là Tiểu đoàn trưởng chiến doanh quân khu đặc biệt ở Bắc Kinh. Bây giờ đã thăng chức, nghe nói đã là đoàn trưởng rồi.

- Trong quân đoàn của con những cao thủ như thế này cũng được gọi là cao thủ sao? Không có việc gì thì đứng sang một bên. Hiểu ít về vấn đề này. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mặt Phượng Húc Quốc trầm xuống giáo huấn đứa con.

- Cha, cha cũng quá coi thường cao thủ trong quân đội của chúng con rồi đấy? Việc này trước kia cha không nói cho con biết, bằng không con đã mời mời cao thủ đến giải quyết rồi.

Hà tất phải cầu xin tiểu tử này, nhìn cái vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó của nó thì liệu có thân thủ gì chứ. Cầu cứu anh ta, các anh thật sự sẽ tìm được người à.

Hơn nữa, con nghe nói quốc gia chúng ta còn có một chi đội thần bí. Cao thủ ở đó, năm trước đã đến chiến doanh đặc biệt của chúng ta chiêu binh, hơn nữa chiến doanh đặc biệt của chúng ta cũng có một người vào đó.

Cha còn nói chiến doanh đặc biệt của chúng ta không được sao, bằng không, người ta làm sao có thể để ý được?

Phượng Cương luôn luôn không ưa gì Diệp Phàm, lời lẽ kia tràn đầy sự mỉa mai.

Diệp Phàm nghe xong muốn cười, bởi vì lần tuyển người đó chủ soái chính là Diệp Phàm. Mà người tuyển thi lần đầu cho đến lần thứ hai thứ ba và lần cuối cùng vẫn là do Diệp Phàm quyết định. Không ngờ Phượng Cương lại ở đây mà khoe khoang. Diệp Phàm cũng không thể cười được.

Thấy khóe môi Diệp Phàm nhếch lên một chút không hiểu có cười hay không, Phượng Cương lại tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói:

- Cười cái gì, anh không phải cũng có hai tay sao. Có dám đấu với cao thủ trong quân đội của chúng tôi hay không?

- Điều này, tôi không có hứng thú.

Diệp Phàm lắc đầu:

- E rằng là sợ bị đánh bầm dập mặt mũi bị gãy tay chân thôi? Nếu sợ thì sớm cút đi đi.

Phượng Cương càng tỏ ra đắc chí.

- Anh, anh đừng có nói lung tung về anh Diệp.

Phượng Khuynh Thành có chút bất mãn nói:

- Em gái, em đừng có bị tên tiểu tử này mê hoặc. Anh thật sự không biết là tên tiểu tử này đã cho em ăn cái gì.

Em nói đỡ cho cậu ta. Tên tiểu tử này thì biết cái gì, cậu ta biết làm quan sao? Còn không phải là dựa vào mối quan hệ mà đi lên sao.

Còn bàn về võ thuật, anh thấy hắn chỉ biết hoa quyền tay chân áo thôi. May mà nhờ nhà chúng ta trù tập cho hắn bao nhiêu tiền như vậy, anh thấy như là bánh bao không nhân.

Phượng Cương hết sức châm chọc.

- Tiểu tử anh nói cái quái gì thế, anh đang ở trước mặt bao nhiêu người đấy.

Diệp Phàm đột nhiên tức giận, bắt Phương Cương giơ lên khung trung còn xoay mấy vòng, toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều choáng váng.

- Anh làm cái gì?

Phượng Cương lớn tiếng hô. Chỉ sợ Diệp Phàm buông lỏng tay bản thân bị ngã thì rất khó coi. Tuy nhiên, Phượng Cương càng khiếp sợ hơn nữa. Người ta vừa ra tay thì biết ngay cái gì gọi là cao thủ.

Kỳ lạ là trên mặt Phượng Húc Quốc và ông Phượng còn thản nhiên mỉm cười. Giống như là xem cái gì náo nhiệt.

- Tiểu tử. Còn dám nói linh tinh không có tin tôi đạp cái đầu của anh thành cái đầu heo không.

Diệp Phàm lạnh như băng hừ nói:

- Anh dám!

Phượng Cương thấy ông mình nhìn Diệp Phàm cũng không dám, người này lại khoa trương đứng lên.

- Được, không dám có phải không?

Diệp Phàm tức giận vung mạnh, ném Phượng Cương ra ngoài cửa lớn không xa, đầu thằng này như máy bay bình thường nhắm thẳng ra ngoài.

Nhìn thấy đã trên dàn giáo rồi, thằng này sợ tới mức hét lớn lên, "Khuynh Thành, em còn không bảo hắn sao."

- Sớm biết hà tất phải làm như vậy.

Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng không nói lên lời.

- Ông, cha.

Phượng Cương không có cách gì. Đành phải mở miệng. Nếu như người này thật sự có dã tâm sẽ quăng anh ta như một con chó gặm bùn ngày mai đi làm thế nào cũng là cái mõm heo bị sưng.

Hơn nữa, đối với sự lợi hại của Diệp Phàm. Bây giờ Phượng Cương có chút sợ rồi đấy.

- Thôi đi Diệp Phàm, giáo huấn anh ta một chút là được. Nể mặt ta, buông nó ra.

Phượng Húc Quốc nói:

Ngậm miệng lại, Phượng Cương bị Diệp Phàm vứt xuống đất. Mặc dù không có mũi heo, nhưng bả vai người này có chút run sợ.

- Có muốn thử lại lần nữa hay không, theo các anh tôi so với cao thủ trong quân đội thế nào?

Diệp Phàm nói rõ:

- Hừ!

Phượng Cương không đáp, chân thấp chân cao bước đến trước mặt Phượng Khuynh Thành hung hăng trợn mắt liếc nhìn em gái một cái nói:

- Anh không có loại em gái như em.

- Em còn không thèm có loại anh như anh ý.

Nhưng Phượng Khuynh Thành là con cưng của Phượng gia, Phượng Cương chỉ tự làm mất mặt mình thôi.

Cô trừng mắt liếc nhìn anh trai một cái hừ nói:

- Bây giờ biết anh Diệp lợi hại chưa? Nói sớm cho anh biết, không nghe lời của người già sẽ chịu thiệt trước mắt thôi. Nhưng ngã một lần là một lần biết.

Không ngờ Phượng Khuynh Thành lại giáo huấn anh trai, Phượng Cương tức giận tới mức ngứa cả răng. Tuy nhiên, thằng này xoay người ra sau tò mò nhìn thân thủ Diệp Phàm.

Nhẫn nhịn hỏi:

- Sao trợ lý Diệp có thể bê người lên không trung vậy. Điều này chẳng lẽ như mọi người nói là khí công sao?

- Cũng có thể nói là như vậy, là cơ thể rèn luyện ra một loại khí. Sự thật cũng chỉ là cái tay vô hình. Tuy nhiên, tôi hy vọng buổi tối các anh có thể giúp tôi giữ bí mật. Tôi không muốn vì điều này mà trở thành người nổi tiếng.

Diệp Phàm nói:

- Các anh nghe rõ chưa?

Ông Phượng không ngờ ra mặt, tự nhiên, các con cháu còn nói được cái gì nữa, chỉ đành gật đầu thôi.

Núi Đông Đỉnh thuộc huyện Đông Đỉnh tỉnh Anh Đông.

Nhóm Diệp Phàm ba người ba giờ chiều ngày hôm sau đến bãi cỏ lau trên sông Đông Đỉnh.

- Ai ya, cỏ lau này thật đúng là đẹp thật. Tái hiện lại hình ảnh rậm rạp trên màn ảnh điện ảnh.

Thiên Thông đứng trên giữa sườn núi thích thú kêu lên.

- Chính xác là rất đẹp, từ nhỏ đến giờ tôi chưa nhìn thấy diện tích cỏ lau lại lớn như vậy. Nếu nói về phong cảnh thì là nơi tuyệt đẹp nhất rồi.

Phí Nhất Độ cũng gật gật đầu:

- Từ phong cảnh ở nơi này có thể cảm nhận được con người Ngô Tuấn là một người tao nhã, hơn nữa còn là người an nhàn bình tĩnh.

Tuy nhiên, theo như thủ đoạn của anh ta mà nói thì cũng không phải loại người lương thiện. Hơn nữa, kế hoạch thực sự rất tinh vi.

Người này đã ngấm ngầm chịu đựng hiểu lầm chừng hai mươi năm rồi. Thực sự không dễ dàng gì. Tuy nhiên, mảnh cỏ lau này có lẽ chính là nơi Ngô Tuấn luyện công.

Cho nên, mảnh cỏ lau này cũng là chiến trường tác chiến quan trọng của Ngô Tuấn. Trước mắt không thể thăm dò bản lĩnh của Ngô Tuấn được các anh phải cẩn thận một chút.

Tuy nhiên, Thiên Thông có thể giải quyết được Ngô Tuấn rồi.

Diệp Phàm nói xong liếc nhìn hai người một cái, nói:

- Chờ một chút mỗi lần phải quan sát cẩn thận, đối với anh mà nói điều này là một cơ hội tốt. Nếu không tôi sẽ ra tay rồi.

Ba người đi xuống sườn núi dọc theo bờ sông có đám cỏ dại trước mặt. Vừa đi vừa vung dao chém những cây cỏ lau cao này.

Ước chừng nửa giờ sau mới nhìn rõ ngôi nhà tranh.

Ngôi nhà này dùng đầu gỗ cắm trên sông bước đi rất nhẹ nhàng, cách mặt nước chừng 3 mét.

Đầu gỗ ở hai bên hông đều không có. Đoán chừng bình thường Ngô Tuấn nhảy tới đây.

Đối với loại cao thủ như anh ta. Độ cao 3 mét ấy là một chuyện rất nhẹ nhàng.

Cỏ lau ở trước nhà tranh rất rộng lớn, rộng chừng hai ba mươi mét bờ cát vẫn yên lặng như tờ kéo dài bên ven sông Đông Đỉnh.

Nước ở đây đặc biệt rất yên ả, dường như căn bản không có chảy. Mà nước ở đây màu lục màu cỏ lau làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh bích.

Tuy nhiên, nước giống như cũng khá sâu. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm không ngờ cũng nhìn thấy tới đáy con sông, đoán chừng sâu không dưới ba mươi đến bốn mươi mét.

Mà lúc này ở bờ cát có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một người khoác áo tơi đội nón lá, cần câu rất dài như ngư ông đang thản nhiên câu cá.

- Trời lại không mưa nhưng mặt trời đã chiếu nắng rực rỡ rồi. Người này rõ ràng còn khoác áo tơi, không phải bị bệnh hay sao?

Thiên Thông nói thầm một câu hết sức tò mò với người câu cá.

- Đoán chừng có bệnh sợ gió. Tuy nhiên, không ngờ người này ngồi câu cá ở trước cửa nhà Ngô Tuấn, chẳng lẽ lại có quan hệ gì đó với Ngô Tuấn sao?

Thiên Thông thật thông minh.

- Mặc kệ, Thiên Thông, anh ra đón Ngô Tuấn về đi. Về phần ngư ông, tôi sẽ chú ý anh ta.

Diệp Phàm nói:

- Ngô Tuấn, Thiên Thông đặc biệt tới thăm anh đây.

Thiên Thông vừa nghe xong lập tức lấy hết cam đảm, thằng này đi trước một bước đến trước ngôi nhà tranh lớn giọng gọi to.

Hơn nữa, hai chân đồng chí Thiên Thông này đứng thẳng các đầu ngón tay chụm vào giơ lên lạnh lùng chào BOSS.

- Tôi không thích chơi trò chơi tập làm người lớn đánh nhau với đứa trẻ. Cho nên, các anh ở đó quản chuyện thì gọi cái tên chó má Đồng cái gì tư lệnh ra đây đi. Lần trước là một tên đầu trọc. Không ngờ lần này là một đứa trẻ. Còn như vậy đã làm khó tôi rồi nhưng tôi rất tức giận.

Một âm thanh truyền ra từ trong túp lều thiếu chút nữa thổi phồng phổi của đồng chí Thiên Thông.

Thằng này xoay người lại há to mồm cười:

- Anh không được cười. Xem bố phá hàng này như thế nào đây.

- Ha ha ha, búp bê Thiên Thông, người này có chơi trò chơi tập làm người lớn không?

Diệp Phàm đương nhiên là sợ đồng chí Thiên Thông rồi, thằng này cười ba tiếng mang âm dương quái khí.

Đồng chí Thiên Thông càng ngày càng tức giận, đôi chân của thằng này ở dưới đất hung hăng đạp, hai tay như hổ bắt lấy cây cột nhà tranh nhấc lên.

Thiên Thông có chút giật mình, bản thân phóng ra có ít nhất hai ba nghìn khí lực. Cây cột đầu gỗ nhà tranh này tuy nói là cắm dưới nước, tuy nhiên không ngờ không bị sứt nẻ.

Điều này, cũng thật kỳ lạ phải không. Sức đôi bàn chân của Thiên Thông ít nhất cũng khiến nó bị nhấc lên mấy lần có phải không?

Thiên Thông phẫn nộ rồi, mạnh mẽ lui về phía sau. Mượn lực bay lên không trung tàn nhẫn đá cây cột kia. Nhìn tư thế đạp một cước này của Thiên Thông này không thể đạp đổ được một đoạn rồi.

Bụp…

Nhà tranh chỉ có dao động nhỏ, không giống với dự đoán mà trong lòng Thiên Thông là cây cột sẽ bị chặt đứt kêu răng rắc. Mà cây cột vẫn là cây cột, nó vẫn vững chắc ở đó.

- Nước ở đây thì chơi được cái quái gì?

Người trong nhà tranh hừ lạnh một tiếng, lời nói hết sức châm chọc.

Thiên Thông giận dữ rồi, thằng này không ngờ lấy ra một cái búa đầu nhỏ trong chỗ eo. Cũng không khác lắm so với cha anh ta. Nhìn qua cũng không lóe sáng, nhìn không cẩn thận còn tưởng là hàng giả.

- Ách, nhìn đây, không ngờ đồng chí Thiên Thông thích dùng búa.

Phí Nhất Độ thiếu chút nữa phì cười.

- Một trận, anh có thể không nhìn thấy rõ ràng lắm. Thiên Thông người này đặc biệt thích Tùy đường hảo hán Trình Giảo Kim. Thường thấy tự xưng tên thứ hai là Trình Giảo Kim.

Cho nên, tự nhiên cũng dùng búa giống được Trình Giảo Kim rồi. Tuy nhiên, cũng không biết là anh ta có học cách dùng búa của Trình Giảo Kim người ta hay không.

Diệp Phàm nhỏ giọng cười liếc nhìn Phí Nhất Độ một cái, nói:

- Búa này có thể là đồ tốt, là loại búa mới nhất kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại và công nghệ cổ đại của tổ đặc nhiệm A chúng ta tạo ra.

Là thiên thạch rơi trên mặt đất mà chúng ta sưu tập được lúc đi thu thập tài liệu. Cứng hơn so với kim cương gấp mười lần. Về cơ bản Thiên Thông là cao thủ thập đẳng rồi, búa này chặt cột chắc chắn gãy.