Quay người sang ông Vi nói:
- Tôi là người quản lý giao thông đấy, chuyện này Tỉnh ủy đã quyết định rồi.
Tôi thấy phải tăng viện trợ. Trước đây, trong tài khoản dự trữ của Diệp Phàm vẫn còn tài khoản trống gần 100 triệu.
Mà con đường thứ cấp này lại là một hạng mục trong việc xây dựng khu kênh sinh thái Thiên Phong. Tôi nghĩ hay là đem một ít số tiền vay được đó, viện trợ cho việc xây dựng quốc lộ thứ cấp.
Mà ngành giao thông của tỉnh phải điều động người trợ giúp đồng chí Diệp xây dựng con đường này. Còn về khoản tiền thì giám đốc sở, anh hãy về kiểm tra lại, năm mươi triệu không thể bớt đi được.
Hơn nữa phải đúng lúc đúng chỗ, tôi cho anh thời gian nửa tháng. Còn về nhân sự thì nhất định phải điều động những người có năng lực thật sự, phải đưa việc xây dựng quốc lộ thứ cấp trở thành việc quan trọng.
- Anh yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ điều động đội ngũ nhân sự có trình độ cao tới trợ giúp đồng chí Diệp hoàn thành việc xây dựng dự án quốc lộ thứ cấp Phong Châu.
Bạch Hiểu Lễ cũng biểu hiện một chút.
Người ta nói rằng, tường đổ là mọi người đẩy, nhưng kỳ thật có được cảnh tượng tốt cũng là do mọi người dựng lên.
- Bí thư La, chủ tịch Tề....., trợ lý Diệp, tôi sẽ khẩn trương thu gom vốn. Tranh thủ trong vòng ba ngày sẽ đem số tiền một trăm triệu đầu tư vào quốc lộ thứ cấp Phong Châu.
Vạn Hữu Lương lập tức đưa ra quyết định.
Hy vọng là có thể giảm bớt những tiêu cực, bởi Bí thư La vừa nãy đã hứa hẹn.
- Tôi sẽ giải thích rõ với ngành công an để họ nắm chắc về công tác giải phóng mặt bằng, phối hợp chặt chẽ với trợ lý Diệp, để trong thời gian ngắn nhất có thể hoàn thành hạng mục này, vì quốc lộ thứ cấp mà hoàn thành sẽ thuận lợi cho việc mở rộng việc xây dựng cơ sở hạ tầng.
Phó chủ tịch tỉnh Trần nhìn Vi Bá Tiếu thừa nhận. Đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này để giảng hòa.
Trong khoảng thời gian ngắn, không cần biết các ngành có liên quan hay không liên quan đều phải xuất vốn, điều động nhân lực, đầu tư vật chất, nghĩ ra các phương án rồi. Gần nửa giờ đồng hồ, túi tiền của Diệp Phàm lại thêm năm mươi triệu rồi.
- Bí thư La, tôi thấy nếu cứ cứng nhắc đem việc xây dựng quốc lộ thứ cấp tách ra khỏi kênh Thiên Phong thì xem ra không thỏa đáng. Hơn thế nữa, tôi thấy việc thu hút vốn đầu tư của trợ lý Diệp sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, hợp đồng sẽ nhanh chóng được ký kết với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân. Mà trợ lý Diệp tràn đầy sức lực như vậy, chỉ là xây dựng một con đường cũng quá lãng phí nhân tài rồi.
Lúc này Vu Tiền Lâm đưa ra kiến nghị.
- Ồ. Đồng chí Tiền Lâm có kiến nghị gì hay cứ nói ra.
La Khảm Thành nở nụ cười hỏi.
- Hay là hợp nhất việc xây dựng kênh Thiên Phong với quốc lộ thứ cấp lại. Cùng cử ra một bộ chỉ huy là được rồi.
Cứ như vậy, một mặt có thể tiết kiệm nhân lực, hơn nữa cũng dễ quản lý. Hơn nữa sau khi tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân tiến vào Phong Châu thì sự nghiệp chăn nuôi sẽ tiến thêm bước phát triển mới.
Đem thành quả thu hút đầu tư lần này hợp cùng với xây dựng khu kênh đào sinh thái Thiên Phong làm một có phải là sẽ đem lại lợi ích cho sự phát triển toàn diện của Phong Châu không?
Vu Tiền Lâm nói.
- Sát nhập ban chỉ huy lại cũng là một ý kiến hay, tuy nhiên, hiện tại cũng khá là bất lợi.
Đồng chí Diệp Phàm tốt nhất vẫn là chú trọng xây dựng quốc lộ thứ cấp trước tiên. Hơn nữa, giới thiệu tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, chúng tôi vẫn có thể giới thiệu người thứ hai nữa.
Hơn nữa, hiện tại thì trọng điểm thứ hai mà chúng tôi quan tâm cũng đang dừng ở việc xây dựng quốc lộ thứ cấp. Đồng chí Diệp Phàm nhất định phải chú trọng làm tốt công việc chỉ đạo dự án này, tuyệt đối không được có sơ xuất.
La Khảm Thành nói. Ý của câu nói này là tạm thời không đồng ý với kiến nghị của Vu Tiền Lâm đề bạt Diệp Phàm nắm giữ ấn soái. Vu Tiền Lâm cũng không nhắc tới việc này nữa.
Hội thảo bàn về việc xây dựng quốc lộ thứ cấp Phong Châu sẽ kịp thời kết thúc. Đương nhiên là đạt được thành công viên mãn trong không khí hữu nghị, đoàn kết, dân chủ, hợp tác.
Hơn nữa, La Khảm Thành còn thân thiết đi lên nắm tay Diệp Phàm dặn dò vài câu, sau đó tới chủ tịch Tề.
Người thắng lớn hôm nay ở đây, đáng vui mừng nhất không ai khác ngoài Diệp Phàm. Con người này không những biết ăn nói buôn bán mà còn là người có phẩm chất phóng khoáng. Điều này đương nhiên đều mở ra dưới sự chiếu rọi của cây đại thụ Phượng Triều Phong.
Người đó tới lúc cần lộ ra cũng phải lộ thôi.
Diệp Phàm tự nhiên kích động trở về Đồng Lĩnh, và lập tức triệu tập những người có liên quan và mời ông Chu Đổng tới cùng bàn với nhau.
Diệp Phàm từ tỉnh đem về các văn kiện giấy tờ có liên quan đến quốc lộ thứ cấp ở Phong Châu đặt trên bàn trước mặt Chu Do Tiếu.
Các chuyên gia liên quan của đoàn khảo sát nhà họ Chu tới xét duyệt các văn kiện liên quan, đoàn khảo sát lại gặp phải rắc rối với Chu Đổng. Lí do Chu Đổng đưa ra là buổi chiều mới quyết định.
Diệp Phàm cũng biết, mọi người muốn "đóng cửa" lại để bàn bạc những chuyện liên quan, vì thế lại một lần nữa triệu tập mọi người của hai gia đình Hoa Đằng lại một chỗ dặn dò vài chuyện.
Ăn cơm trưa xong Chu Na đưa Chu Đổng tới thăm Diệp Phàm.
- Chu Đổng nghĩ thông rồi sao?
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười đón tiếp hai cha con Chu Đổng. Diệp Phàm tự pha trà. Biết Chu Đổng sẽ hút thuốc, Diệp Phàm đưa thuốc cho Chu Đổng.
- Trợ lý Diệp này, loại thuốc lá này chẳng lẽ lại chính là loại trong cung trong truyền thuyết của người Hoa Hạ các anh sao?
Chu Đổng cười nói.
- Ha ha, ông muốn nghĩ thế nào cũng được. Tôi biết, bình thường thì ông thích hút xì gà. Nhưng mà loại thuốc này hút cũng không tồi tí nào, Chu Đổng nếm thử xem sao?
Diệp Phàm cười nói.
Chu Do Tiếu hút một hơi, khen:
- Đúng là không tồi, thuốc xịn.
- Nếu ông Chu Đổng thích, ở đây tôi vẫn còn hai điếu, khi nào về nước hãy mang theo.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy thì tôi xin nhận, nghe nói loại thuốc này không dễ mua được.
Chu Do Tiếu không từ chối, liền nhận luôn.
- Diệp Phàm nhìn thấy, trong lòng sớm đã nhìn ra rồi. Biểu hiện của Chu Do Tiếu có thể có ý tứ gì đấy. Bây giờ y đã có thể nhận điếu thuốc lá của mình chứng tỏ là việc hợp tác kia đã có kết quả rồi.
- Trợ lý Diệp này, về việc hợp tác, tập đoàn chúng tôi đã quyết định rồi.
Chu Na nghĩ ngợi, cậu ta nhìn mắt Diệp Phàm, nói:
- Nhưng mà cha tôi nói trợ lý Diệp là bằng hữu đáng tin cậy nhất của nhà họ Chu chúng tôi.
Vậy nên, trước khi ký hợp đồng, tôi muốn nhắc nhở anh một điều. Đã là góp vốn làm ăn thì một khi đã ký hợp đồng thì theo như câu nói của người Trung Quốc các anh chính là từ nay về sau chúng ta đã ngồi chung một con thuyền rồi.
Thế nên phải có thành ý, đúng không?
- Câu này của Chu Đổng có ý gì, mong ông giải thích rõ. Diệp Phàm tôi mới từ thủ đô trở về, chẳng lẽ còn có biến cố gì sao, hay là cổ đông của hai nhà Hoa Đằng lại có điều gì khiến cho các ông không thể chấp nhận điều kiện?
Diệp Phàm rất nhạy cảm, khéo léo hỏi.
- Chuyện đầu tư vốn hợp tác của tập đoàn Phong Thiên thật ra không có đưa ra thêm điều kiện gì nữa, chỉ là Đằng gia các ông vẫn có ý tứ với Phong Châu.
Chu Na nói.
- Đằng gia, môt mình họ đã bàn bạc cùng các ông rồi? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Phàm hỏi, sắc mặt có chút trầm xuống. Ban đầu vốn đã cảm thấy Đằng gia có chút vấn đề, không ngờ rằng chưa ký kết hợp đồng này mà đã giằng co nhau.
- Cũng không thể coi là bàn bạc, chỉ có thể nói đơn giản là hàn huyên tán gẫu. Ý của Đằng gia là bọn họ ở phố Đầu Sư Tử làm ăn cũng không tồi.
Sản lượng và chất lượng sản phẩm da của Đằng gia ở phố Sư Đầu chiếm thứ ba, đặc biệt là tập đoàn Thiên Vương đã góp cổ phần lớn cho Đằng Gia, theo tài liệu mà họ đưa ra thì cũng có tài sản lên tới 4 tỉ. Hơn nữa thương hiệu giày da Lương Vương hiện đã tiến ra biên giới. Số lượng tiêu thụ trên thế giới cũng chiếm số lượng nhất định.
Tuy nói không có khả năng thâm nhập vào thị trường da cao cấp nhưng ở các thị trường cấp trung bình và cấp thấp thì có được lượng khách hàng tương đối lớn.
Hơn nữa, thị trường sản xuất da ở phố Sư Đầu được hình thành từ khá sớm, hiện đã dần đầy đủ hoàn mỹ. Với lại, phố Sư Đầu cách phố Cửu Long không xa, cũng bị ảnh hưởng bởi phố Cửu Long, các sản phẩm khác cũng xuất hiện theo trào lưu.
- Ở phố Sư Đầu bọn họ có ưu thế là tự phát triển, nhưng ở Phong Châu chúng ta cũng có lợi thế là tự mình phát triển.
Trào lưu quan trọng, nhưng công nghệ từ xưa cũng không tệ. Mà tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân các anh lại thiếu đi ý thức trào lưu.
Nếu như có thể kết hợp trong nghệ thuật sản xuất da từ xa xưa ở Phong Châu, thì sản phẩm mới sản xuất ra không chừng còn có thể có cảm giác là một trào lưu mới.
Hơn nữa, dựa vào nguyên liệu sản xuất da mà nói thì Phong Châu chúng ta có ưu thế hơn. Có đầy đủ điều kiện về bãi cỏ có chất lượng cao và chăn nuôi gia súc hoàn chỉnh.
Hơn nữa, nếu như khu vực kênh sinh thái Thiên Phong xây dựng xong, thì trước sau gì chúng ta cũng phải làm theo cái nhu cầu chăn nuôi gia súc của tập đoàn Thiên Phong.
Các ông cần nguyên liệu da như thế nào, chúng tôi liền sản xuất ra loại da như thế. Hơn nữa, xí nghiệp mua sắm và chăn nuôi gia súc hợp tác với nhau thì chăn nuôi gia súc phát triển nhanh hơn.
Bởi người nông dân cam đoan rằng, sức mạnh tự nhiên là đủ rồi. Cứ như vậy thì nhà máy có thể bảo đảm về chất lượng và dồi dào về nguyên vật liệu.
Diệp Phàm nói xong liếc nhìn Chu Na một cái, hỏi:
- Có phải tập đoàn Thiên Vương của Đằng gia có ý kéo các vị về phố Sư Đầu không?
Các ông đã có thể nhắc nhở tôi điều này, tôi tin rằng các ông đã coi tôi là bằng hữu đáng tin cậy nhất rồi.
Các ông còn nguyện vọng gì, xin cứ nói cụ thể.
- Tuy rằng Đằng gia không nói ra hết ý, nhưng cha tôi có thể cảm thấy rằng bọn họ có ý đồ này.
Với lại, theo như sự nghiệp của Đằng gia thì trọng tâm của họ vẫn nghiêng về phố Sư Đầu bên đó. Cha tôi cũng có chút lo lắng, nếu như mà bọn họ chuyển từ tập trung sang phân tán thì sẽ mang lại nhiều nhân tố không xác định được cho sự phát triển của tập đoàn Thiên Phong.
Một xí nghiệp mới có quy mô lớn như vậy muốn phát triển mạnh phải suy nghĩ tới nhiều vấn đề. Một khi sự chỉ huy hoặc đi theo hướng không thỏa đáng sẽ gặp tổn thất, thậm chí nguy hiểm tới xí nghiệp.
Chu Na ngẫm nghĩ một lát, rồi dùng tiếng Pháp nói chuyện với cha.
- Theo quy định của hiệp ước, Đằng gia không thể rời khỏi tập đoàn Phong Thiên. Vả lại, 1 tỉ tiền mặt của họ ở ngân hàng đã bị đóng băng.
Phải chờ tới khi ba nhà các ông góp vốn lại, cùng ký kết hợp đồng, sau đó Chủ tịch mới của tập đoàn Phong Thiên mới đứng ra quyết định sử dụng những số tiền này. Vậy thì chính phủ của chúng tôi làm như vậy đương nhiên là dựa trên những phần mà Đằng gia đồng ý ở trên.
Nhưng có điều là đã quyết định rồi, không cần biết tập đoàn Phong Thiên quyết định thế nào, nếu không có quy mô nhất định, trong vòng một năm, tiền mặt của Đằng gia không thể rút ra một hào nào.
Chu Đổng cũng là người hiểu chuyện, tuy nói rằng số tài sản tập đoàn Thiên Vương khống chế cổ phần của Đằng gia lên đến 4 tỉ, xem ra phần lớn là tài sản cố định.
Cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ có thể xuất ra một tỉ tiền mặt. Nếu không rút được số tiền này, bọn họ sao có thể lại hợp tác phát triển một lần nữa ở phố Sư Đầu chứ, có đúng không?
Cơ sở hợp tác là cái gì, điều quan trọng nhất của việc hợp tác cũng chính là tiền quay vòng từ chỗ nào. Đã không có tiền thì tất cả đều là hoa trong kính, trăng trong nước, có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Ồ. Ra là thế. Vậy bọn họ làm đến cùng như vậy để làm gì chứ?
Chu Na có chút không rõ.
- Bọn họ muốn làm thế nào tôi không rõ, nhưng tất cả những gì tôi vừa nói đều dựa vào hình thức của hợp đồng đã được ký kết. Nếu Chu Đổng muốn xem giao hẹn ban đầu thì chúng tôi sẽ đưa ra.
Diệp Phàm nói, trong lòng đã bắt đầu khó chịu với Đằng gia.