Quan Thuật

Chương 2639: Quần hùng Tỉnh ủy tranh luận




- Ở tỉnh vốn định mai ngày kia mới khởi công, năm nay chỉ sửa sang lại một chút thôi. Còn kế hoạch của Hồng Phách Thiên Chân thì phải làm trong hai năm.

Mà Tỉnh ủy vì chuyện xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong mà đã cấp cho 5 tỷ, tài chính của tỉnh đúng là trứng chọi đá rồi.

Còn nếu muốn thêm 1.5 tỷ, chuyện này, tài lực của tỉnh thật khó chống, căn bản là không được.

Người mập béo nói.

- Giám đốc sở Vạn nói rất có lý, không cần nói là tài chính tỉnh không chịu nổi, hiện tại sở giao thông của chúng ta cũng xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.

Theo như kế hoạch đầu năm của Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy là không đưa hạng mục đường Phong Châu vào quy hoạch xây dựng năm nay.

Mà đồng chí Diệp Phàm lại nói là năm nay, tiền này ở đâu mà có. Toàn bộ các hạng mục năm nay sở giao thông đã sắp xếp xong xuôi, mà các phương diện của cao tốc Đồng Lĩnh cũng cần sở giao thông cấp tiền đấy.

Giám đốc sở giao thông tỉnh Bạch Hiểu Lễ nói đến đây thì ngừng lại, liếc nhìn qua phó chủ tịch Vi Bá Tiếu rồi cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Vi, ông là người lãnh đạo tài chính tỉnh phân công quản lý sở giao thông chúng tôi. Chuyện của chúng tôi ông là người rõ nhất, năm nay quả thật là không thể sắp xếp một hạng mục xây dựng lớn như vậy. Nếu như là tu bổ lâu dài thì chúng tôi có thể cố gắng chi ra vài trăm vạn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ngay lặp tức chúng ta phải chi ra mấy ngàn vạn, thậm chí là còn nhiều hơn, lấy đâu ra chứ.

Qua lời mọi người nói Diệp Phàm mới nhận ra cái người phó giám đốc sở mập mạp này hóa ra chính là phó giám đốc thường vụ sở Tài chính tỉnh Vạn Hữu Lương, là anh trai của cục trưởng cục tài chính thành phố Đồng Lĩnh Vạn Phú Tài. Khó trách người này lại đứng ra phản đối hạng mục này như vậy.

- Ừ, hôm qua tôi có qua chỗ sở giao thông nghe qua báo cáo của bọn họ, việc phê duyệt các hạng mục công trình năm nay đều đã được phê duyệt hoàn tất rồi.

Hơn nữa, các hạng mục công trình cơ bản cũng đã thực hiện được một nửa. Tiền của sở Giao thông thì cũng không được nhiều lắm.

Sở Giao thông đang trong tình trạng không dư giả gì, giờ lại bảo chi thêm tiền nữa, thật là đã làm khó cho bọn họ rồi. Hơn nữa, có lẽ giám đốc sở Bạch cũng mang không ít tiền đến đây.

Vi Bá Tiếu gật gật đầu chứng minh.

Hơn nữa, quan hệ của Vi Bá Tiếu và Thái Lượng ở Phong Châu cũng không tồi, Diệp Phàm đến Phong Châu thì đương nhiên sẽ trở thành đối tượng đấu đá của Vi Bá Tiếu, lão già này đương nhiên sẽ không giúp đỡ Diệp Phàm mà làm cho Thái Lượng mất mặt được.

- Đâu còn có tiền, sở Giao thông hiện tại đi đâu vay tiền để chi cho các công trình đây. Hơn nữa, khoản tiền đầu tư vào cao tốc Đồng Lĩnh cũng là do ngân hàng Bắc Kinh cấp cho đó chứ.

Cho nên lần này sở Giao thông tỉnh phải bỏ tiền ra, nhưng khoản tiền lớn đó không biết chúng ta kiếm đâu ra.

Huống chi, lãnh đạo bộ giao thông đã nói rồi. Năm nay khoản tiền cấp cho kiến thiết giao thông đã bị dừng lại ở cao tốc Đồng Lĩnh rồi.

Các công trình khác không thể xin thêm kinh phí được nữa.

Bộ dạng Bạch Hiểu Thị tỏ ra rất đau buồn.

Người ta nói sở giao thông có nhiều tiền nhất, lão già này lại đang diễn trò đây mà, trong lòng Diệp Phàm nói khách sáo một câu:

- Bất kể nói thế nào, lẽ nào một công trình đường lớn như Phong Châu mà sở giao thông lại có thể làm như không thấy gì sao?

Sở Giao thông là cơ quan chủ quản của việc xây dựng các công trình quốc lộ trong tỉnh, dựa vào cái gì mà lại muốn bỏ qua Phong Châu. Hơn nữa, việc kiến thiết Phong Châu năm nay ủy ban nhân dân tỉnh nhất định phải dốc sức giúp đỡ đấy.

Còn nếu như sở giao thông tỉnh và sở tài chính không ủng hộ, thì đây chẳng phải là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã không làm đúng với văn kiện của tỉnh sao. Tôi tin rằng sở trưởng Bạch có thể hiểu được chuyện này.

Diệp Phàm quả là âm mưu, một đao đã có thể khiến cho Vạn Hữu Lương cùng với sở trưởng Bạch suýt nữa mắc nghẹn.

- Trợ lý Diệp, anh nói những lời này có chút xuyên tạc rồi.

Bạch Hiểu Lễ có chút giận dữ.

- Xuyên tạc, tôi không rõ đồng chí sở trưởng Bạch nói vậy là có ý gì. Xin hãy giải thích rõ hơn một chút, tôi thật sự là không hiểu ý của ông.

Diệp Phàm giả bộ muốn thỉnh giáo.

- Mọi người ngồi đây ai cũng hiểu năm nay Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã đến giúp đỡ Phong Châu. Mà không phải sở giao thông chúng tôi đã chi một chục triệu cho việc tu sửa đường Phong Châu sao.

Còn mấy tỷ của tài chính tỉnh, những thứ đó chỉ là chi cho việc xây dựng phát triển khu sinh thái Thiên Phong ở Phong Châu mà thôi.

Sao có thể nói chúng tôi không ủng hộ việc xây dựng Phong Châu cơ chứ. Trợ lý Diệp, phải xem xét thực tế trước rồi mới có thể nói với mọi người như thế nào mới là ủng hộ cho việc xây dựng Phong Châu.

Tuy nói trợ lý Diệp đang lo việc chỉnh hợp thị trường vật liệu da ở Phong Châu, nhưng khi gặp được tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, điều kiện mà họ đề ra rất hà khắc.

Lẽ nào chúng ta lại hài lòng với những điều kiện vô lý đó? Cái đó cơ bản là đang rao giá trên trời, những nhà đầu tư như vậy chúng ta không cần cũng được.

Nói cách khác, nếu chỉ để thỏa mãn những yêu cầu của bọn họ mà quy trách nhiệm cho các cơ quan trong tỉnh thì không được.

Cứ cho rằng chúng ta có thể mượnhững được tiền, vậy thì năm sau và những năm sau nữa chúng ta sẽ phải làm sao?

Bạch Hiểu Lễ rất được Vi Bá Tiếu ủng hộ, Vi Bá Tiếu lại là người của bí thư La. Đương nhiên, người này sẽ không coi Diệp Phàm ra gì cả.

Thậm chí, Bạch Hiểu Lễ cho rằng Diệp Phàm là người nhiều chuyện, đả kích hắn một chút trong hội nghị xem như khoe thành tích với Bí thư La. Cho nên, lão già này tương đối khí thế.

- Đúng vậy, tiền xây dựng kênh Thiên Phong chính là do sở Tài chính tỉnh cấp cho đấy. Đến mấy tỷ mà trợ lý Diệp cũng không nhìn ra, vậy mà còn ngồi đây nói này nói nọ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.

Tôi không biết trợ lý Diệp nói những lời này là có ý gì? Rốt cục là ai không đắc lực, tự mình không làm được chuyện lại đi đổ lên đầu chúng ta.

Trong việc này rõ ràng là một biểu hiện của việc trốn tránh trách nhiệm. Anh phụ trách hạng mục này giờ chẳng phải là đang đổ hết lên đầu chúng tôi sao?

Nếu như không lôi kéo được tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thì thôi đi, cần gì phải đem các cơ quan liên quan trong tỉnh vào vũng bùn như vậy.

Lực thì có nhưng cũng sẽ có lúc thua, cần phải quyết đoán mới được, cứng nhắc mà theo đuổi chính là một hành động không sáng suốt.

Nói cách khác, trợ lý Diệp cứ cố chấp như vậy xem như đã làm khó Tỉnh ủy và Ủy banh nhân dân tỉnh rồi, Vạn Hữu Lương tôi không thể xem như đây không phải là thủ đoạn trốn tránh trách nhiệm của trợ lý Diệp được.

Một khi không làm được nhiệm vụ, anh có thể nói là tỉnh không giữ được sự giúp đỡ của Hồng Phách Thien Chân?

Vạn Hữu Lương dĩ nhiên không thích Diệp Phàm, lập tức phối hợp với Bạch Hiểu Lễ công kích Diệp Phàm.

- Đúng vậy, làm việc cũng phải xem năng lực, nếu như không có năng lực mà vẫn cố làm thì làm sao có thể thành công được?

Nếu như Hồng Phách Thiên Chân đưa ra nhiều yêu cầu vô lý nữa thì chúng ta cũng sẽ thỏa mãn họ sao? Đem tài chính nhét vào cái thùng không đáy đó mà được sao?

Tôi thấy việc này, nếu như đồng chí Diệp Phàm thấy không thể làm được thì nên gác lại thôi. Thương nhân đến đầu tư cho chúng ta thì chúng ta hoan nghênh, nhưng cũng không thể rao cái giá cao ngất như vậy được.

Đây căn bản là một loại hành vi xảo trá biến hình, chúng ta không thể nào thỏa mãn yêu cầu của những thương nhân như vậy. Nếu như để cho anh ta làm được chuyện này thì sẽ là tấm gương cho toàn tỉnh, ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc cũng đã vài lần được lĩnh giáo thủ đoạn của Diệp Phàm, lúc này khá bực bội, khó mà có được cơ hội như thế này, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Các vị nói quá lời rồi, chuyện con đường Phong Châu nhiều nhất là năm sáu tỷ đều có thể giải quyết được. Còn vũng bùn, điều này hiển nhiên là một chuyện cười.

Huống chi, vừa rồi tôi cũng đã nói qua, đường Phong Châu có thể áp dụng phương thức kết hợp của các nhà đầu tư lại với nhau.

Còn tôi chỉ muốn tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh giúp đỡ cho 1.5 tỷ là được rồi. Còn khoảng bốn tỷ còn lại thì tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết.

Ví dụ như, có thể huy động vốn đầu tư của nhân dân, chúng ta cứ xem hạng mục xây dựng này như là một thương phẩm đi.

Thêm nữa, một khoản tiền có thể vay ngân hàng rồi lấy hình thức thu phí kiến thiết để trả lại, như vậy có được không?

Tôi nghĩ, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đến đây là để tăng thêm sức mạnh cho Phong Châu. Một khi đường đã hoàn thành, thì con đường sẽ trở nên thuận tiện, mà cũng thu hút được rất nhiều đầu tư cho Phong Châu.

Mà theo như tố chức top100 xí ngiệp thế giới mà Hồng Phách Thiên Chân tham gia, hoàn cảnh đầu tư của Phong Châu ngày càng được cải thiện.

Mà Phong Châu có sức hút to lớn rồi, Hồng Phách Thiên Chân là doanh nghiệp nằm trong top 100, họ ra nhập tở chức đó không chỉ là vấn đề đầu tư có vài tỷ.

Mà nó chính là một thương hiệu nổi tiếng. Chẳng lẽ chúng ta thiếu mấy tỷ đó sao? Chúng ta không thiếu.

Thiếu sót của chúng ta chính là bọn họ có khoa học công nghệ cùng với hình thức quản lý tiên tiến, họ sẽ thu hút được một trào lưu tư tưởng và cách nhìn khác đi.

Còn cách quỷ dị của họ đi vận động hợp tác kia cũng đáng để chúng ta học tập. Cho nên, chúng ta mới nhất định phải giữ được Hồng Phách Thiên Chân ở lại.

Chúng ta cần tên tuổi của họ để tạo ra hiệu quả và lợi ích. Những thương khách khác sẽ thấy, Hồng Phách Thiên Chân cũng đã đến đây rồi, chuyện này chứng minh điều gì?

Hơn nữa, chúng ta chỉ đề xuất có 1.5 tỷ so với các hạng mục có tổng mức đầu tư là 6 tỷ thì cũng là điều nên làm.

Diệp Phàm nói đến đây vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người một cái.

- Ha ha, chứng tỏ Phong Châu rất có sức hút.

Lúc này, lần đầu tiên phó chủ tịch cười và xen vào một câu, lập tức làm cho cả hội nghị cũng cười theo.

- Đúng đúng, cùng với sự giúp đỡ mạnh mẽ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh với Phong Châu, sức hấp dẫn của Phong Châu đang tăng mạnh.

Sức hút này của Phong Châu từ đâu mà có, chính là dưới sự lãnh đạo, dự đoán tương lai và sự quyết đoán của Bí thư La và Chủ tịch Tề thì Phong Châu mới có một cơ hội lớn như vậy.

Diệp Phàm tôi coi như là gặp thời cơ tốt, làm trợ lý chủ tịch, mà Bí thư La lại kỳ vọng không ít ở tôi.

Mà chuyện của Hồng Phách Thiên Chân lần này là việc lớn đầu tiên mà Diệp Phàm tôi không làm được. Năng lực tiềm ẩn của họ thật quá mạnh mẽ.

Chúng ta ngàn vạn lần không thể đánh mất cơ hội này. Mặc dù hiện tại vì chuyện đường xá mà bỏ ra một số vốn lớn, nhưng mấy năm sau chúng ta sẽ thấy, đồng tiền chúng ta bỏ ra rất đáng giá. Mà đường Phong Châu một khi sát nhập thành công với cao tốc Đồng Lĩnh, sẽ mang đến không ít hiệu quả và lợi ích kinh tế.

Năm đó khi tôi ở thị trấn Lâm Tuyền, cũng đã có quy hoạch xây dựng đường phố rộng chừng trên ba mươi mét.

Hiện tại thế nào, 30m còn hơi nhỏ, bởi vì, thị trấn Lâm Tuyền đã phát triển thành một thị xã rồi.

Ánh mắt của chúng ta nhất định phải nhìn theo trào lưu mới được, nói cách khác, hiện tại quy hoạch lên 8m nữa.

Tôi nghĩ rằng, nếu như không xây mới thì con đường này năm năm nữa lại phải đập vỡ một lần và mở rộng thêm một lần nữa.

Như vậy số tiền và hao phí cho việc sửa lại sẽ càng nhiều hơn.

Mà việc xây dựng thành phố chúng ta trước tiên là phải rải ống dẫn, sau đó lại đập phá ống cũ và chôn ống mới. Người nào quy hoạch tốt hơn, vừa xem sẽ hiểu ngay.

Diệp Phàm bắt đầu tạo uy thế mạnh mẽ.