- Tiền bối, có một việc tôi không rõ. Nếu Đế vương giám có liên quan đến bí mật của Huyết Trích Tử, tại sao Ung Chính gia lại ban cho tấn lĩnh tỉnh Phong Châu của Hoa gia? Còn, tiền bối so với Sửu Vô Đoan hơi thua một chút, chắc bản lĩnh có lẽ cũng phải đạt đến thập nhị đẳng?
Diệp Phạm vội vàng hỏi.
Kỳ thật việc này vẫn là một tiểu bí sự, truyền thuyết tổ tiên Hoa gia ở Phong Châu kia hình như là con riêng của Ung Chính gia.
Việc này, tôi cũng không biết rõ ràng lắm. Chỉ có là có nghe phụ thân nói qua việc này. Chúng tôi chịu trách nhiệm trông coi nơi này, những thứ khác chúng tôi đều không biết.
Cho đến khi có người đến mới thôi. Còn bản lĩnh của tôi, không phải chỉ thập nhị đẳng, mà một chân đã bước vào đẳng cấp Tiên Thiên Tôn Giả rồi.
Chỉ có thể nói là đi tới một nửa "Tiên Tiên Thiên Tôn Giả". Tuy nhiên, nội tức của Sửu Vô Đoan so với tôi phải tinh thuần.
Cho nên, tôi không bằng được ông ta. Tuy nhiên, may mắn biết được chút bí mật có trong động này. Mới dùng phương pháp ám thạch làm ông ta bị thương.
Bằng không, căn bản cậu không thấy được tôi. Tôi biết ông ta vẫn còn hơi thở, trộm nghe chúng ta nói chuyện.
Vậy thì sao chứ, dù sao đều phải chết thôi. Lão phu đi trước một bước, Sửu Vô Đoan, chúng ta gặp lại dưới hoàng tuyền.
Lạc Hận Thiên thở dài, ánh mắt càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng ngẹo đầu, chết luôn. Diệp Phàm thở dài tiến lên kiểm tra, có thể xác định là chết rồi.
- Ôi, bán tiên thiên cường giả thì sao, cuối cùng cũng rơi vào tình cảnh này. Người kia, tội gì…
Diệp Phàm thở dài đi tới phía Sử Vô Đoan.
- Cậu nhóc, cả đời lão Sửu tôi làm sai duy nhất một chuyện chính là hiểu sai về cậu. Từ khi biết cậu cho đến bây giờ tôi luôn gặp chuyện xui xẻo. Nếu có kiếp sau lão phu cũng không muốn gặp lại cậu nữa. Cậu chính là sao chổi.
Sửu Vô Đoan biết khó có thể che dấu được. Khẽ nói thành thật.
- Sao có thể nói như vậy, kỳ thật, đồng chí Sửu, ông là rất may mắn đấy. Không có lời nói của tôi ông đã phải phơi thây hoang dã, cuối cùng có muốn đi hoàng tuyền Địa phủ cũng khó khăn. Diệp Phàm tôi làm việc thiện cho ông có thể tìm hố đất tốt để chôn. Đồng chí Sửu, đừng trách tôi, việc này đều là do bản thân ông gây nên thôi. Thứ nữa Vương Long Đông ngu rồi tôi ở TQ hành hạ ông làm gì?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Cậu nhóc được đấy, vẫn còn khoe mẽ!
Tự nhiên Sửu Vô Đoan bốc lửa. Mắng lên. Nhưng vẫn có chút yếu ớt.
- Nói như thế nào đây?
Người Diệp Phàm thẳng đứng nhìn chằm chằm Sửu Vô Đoan.
- Nếu không phải hiện tại tôi ra Hoa Sơn, đám người các cậu có thể về nhà sao? Bản lĩnh của Tiêu Sắt Nhất với lão phu không khác nhau là mấy, thậm chí còn lợi hại hơn một chút. Nếu tên kia không đánh lén ta, cả đám các người đều phải ở lại Hoa Sơn. Cho nên, các người phải cảm tạ tôi mới đúng.
Rõ rang trước khi chết Sửu Vô Đoan còn lộ ra vẻ đắc chí chi thần tình.
- Tôi có chút không rõ, Đế vương giám đến cả Hoa gia và phái Hoa Sơn hifnh như đều chưa nghĩ ra được nơi cất giấu, sao ông lại hiểu rõ đến vậy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Diệp Phàm hứng thú, hỏi.
- Ha hả. Cậu nhóc, cậu muốn lão già tôi sẽ nói cho cậu biết sao?
Không ngờ Sửu Vô Đoan mỉm cười. Bộ dạng rất vui vẻ. Cười một tiếng máu tươi liền chảy từ miệng ra.
- Ông mang vào Địa phủ thì cũng có tác dụng gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi vui đến mức độ nào đây? Cả thiên hạ chỉ có Sửu Vô Đoan tôi hiểu được bí mật này. Tôi sẽ mang nó về Địa phủ. Sẽ khiến cậu thành một con quỷ, vĩnh viễn nhớ về chuyện này.
Đột nhiên Sửu Vô Đoan cuồng tiếu vài tiếng, máu tươi càng chảy ra nhiều.
Diệp Phàm tiến lại gần giơ tay điểm chỉ để khống chế máu chảy ra.
- Thấy không, cậu vẫn còn hy vọng tôi có thể sống lâu một chút. Đến đây đi, có gì thì nói nhanh.
Sửu Vô Đoan hừ nói.
- Ông kết oán với Tam Độc giáo đúng không?
Diệp Phàm hỏi,
- Tam Độc giáo có bí mật gì tôi còn không biết? Còn cậu mà sao biết được bí mật của Huyết Trích Tử?
- Đương nhiên tôi cũng biết, tuy nhiên. Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu. Sẽ biến cậu thành một tên hồ hồ!
Sửu Vô Đoan nói.
- Hừ, nếu không nói tôi sẽ cho ông không được chết toàn thây.
Diệp Phàm u ám nói.
- Không sao. Cậu cứ hướng tới trên người tôi mà đánh.
Thân thể Sửu Vô Đoan đúng là cường tráng.
Ba địa một tiếng, bị Diệp Phàm quăng một cái tát vào mặt. Nhưng. Rõ ràng Sửu Vô Đoan còn nhếch môi lên cười, đang nhìn ngó Diệp Phàm cười.
Diệp Phàm chọc tức, đang vung tay lên muốn cho cái tát thứ hai, tuy nhiên, cuối cùng là không đánh thêm nữa. Hắn ngồi trên một tảng đá thở dài muốn nghỉ ngơi một chút đã.
- Sao cậu không cho tôi một cái tát thứ hai để biết một bí mật, Tiêu Sắt Nhất chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.
Sửu Vô Đoan nói.
- Việc này có đếch gì là bí mật, tên ngốc cũng có thể biết được. Tuy nhiên, bản thân tôi không sợ anh ta. Chỉ cần phái Hoa Sơn không bị diệt môn.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Diệt Hoa Sơn, lòng dạ cậu cũng quá cao. Phái Hoa Sơn, không đơn giản giống như cậu nhìn bên ngoài đâu.
Nghìn năm đại phái, bên trong có huyền cơ đấy. Tuy nhiên, ta sẽ nói cho cậu biết. Tiêu Sắt Nhất có tình nhân, cô gái này là Thôi Hồng.
Là nữ đệ tử của phái Nga Mi. Tuy nhiên, được Tiêu Sắt Nhất coi trọng. Cũng thương lượng với phái Nga Mi, tuy nhiên, phái Nga Mi không chịu để cho Thôi Hồng hoàn tục.
Cuối cùng liền đứng dậy giằng co. Cuối cùng, Thôi Hồng chạy xuống núi, sau vẫn để lại tóc, hiện tại ở thành phố Phổ Hải không mở công ty tên là "Tập đoàn Việt Thành".
Sửu Vô Đoán nói.
- Việc này theo tôi nghĩ thì có quan hệ gì đây?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu nhóc cậu ngốc thật đấy, nếu Tiêu Sắt Nhất sẽ xuống tay với cậu, cậu hoàn toàn có thể đem Thôi Hồng ra để khống chế cậu ta.
Đến lúc đó, Tiêu Sắt Nhất không thể đên đây được. Tuy nói Thôi Hồng là đệ tử hạch tâm của phái Nga Mi, nhưng bản lĩnh cũng không cao lắm, nhiều lắm thân thủ cũng chỉ đạt đến ngũ hoặc lục đẳng thôi.
Một tay cậu có thể dễ dàng đối phó với cô ta. Việc này là tự bảo vệ mình
- Nghe cũng có lý, tuy nhiên, Tiêu Nhất Sắc cũng bảy tám chục tuổi, chắc Thôi Hồng cũng không kém là mấy?
Diệp Phàm hỏi.
- Thôi Hồng không hề già, hiện tại chắc cũng chỉ ba mươi mấy tuổi thôi. Là Tiêu Nhấy Sắt tình cờ gặp. Không ngờ Tiêu Nhất Sắc mắt đối mắt với Thôi Hồng, liền thích cô gái này. Hơn nữa, tôi hoài nghi đứa trẻ chính là con của Tiêu Nhất Sắt. Thế nào cậu nhóc, lão già này đối với cậu đã đủ rồi chứ.
Sửu Vô Đoan nói. Hởi thở càng ngày càng yếu. Xem ra, lão Sửu cũng muốn đi xuống hoàng tuyền rồi.
- Tốt cái con khỉ, bí mật này không nói cho tôi còn vỗ tay tán thưởng?
Diệp Phàm hừ nói.
- Một mã đổi một mã.
Sửu Vô Đoan lắc lắc đầu.
- Thật ra, bản thân tôi cũng không sợ Tiêu Sắt Nhất, ông ta cũng không coi ra gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu nhóc cậu đừng quá tự cao tự đại, hiện tại thân thủ của cậu mới chỉ đạt đến thập nhất đẳng, nảy sinh ức hiếp tiểu nhân còn thấu hòa.
Thật muốn ganh đua cùng Tiêu Nhất Sắt, cho dù mười người cũng không chịu được một bàn tay của Tiêu Nhất Sắt. Không phải trước kia các cậu đấu thắng tôi sao?
Hai người các cậu chỉ đạt tới thập nhị đẳng một đám người bọn cậu thì thế nào? Không phải Sửu Vô Đoan tôi khinh thường đâu. Thật sự cậu là người ưu tú, nhưng muốn ưu tú cũng phải hiểu được tường tận chuyện.
Mãng phu nhanh chóng bị chết cũng là bởi vì không có đầu óc.
Sửu Vô Đoan vô cùng khinh thường nói.
- Nhìn xem đây là cái gì?
Đột nhiên Diệp Phàm giương bàn tay lên.
- Việc này… Việc này… Làm sao có thể… Làm sao có thể…
Mắt Sửu Vô Đoan đột nhiên mở rất to, miệng luôn luôn kêu.
- Tất cả mọi thứ đều có khả năng, ông nói một chút đi, chẳng nhẽ tôi sợ phái Hoa Sơn sao?
Diệp Phàm cười nhếch miệng.
- Ha ha ha, thú vị! Thật thú vị! Tiêu Sắt Nhất, cậu sẽ gặp phải sử thượng khó chơi nhất. Ha ha ha…
Sửu Vô Đoan cuồng tiếu vài câu. Miệng phun ra rất nhiều máu tươi, cuối cùng khẽ đảo. "Đi" thật.
Diệp Phàm kiểm tra rồi đưa hai người đi khoảng hai dặm vào rừng chôn.
- Lão Sửu. Ông đi thong thả nhé. Đừng trách tôi…
Diệp Phàm còn mặc niệm một phút, sau đó đi thẳng tới Trúc lầu của Lạc Hận Thiên.
Cảm thấy Trúc lầu cũng tương đối tốt. Bên cạnh còn có vài tòa lầu khác. Diệp Phàm đi một lượt xuống dưới, cũng không thấy có người.
Đi thẳng đến cuối lầu mới thấy có một tên trên mặt đang thoa nước thuốc, tay đang cầm dính ngơ ngác bên một tảng đá.
- Cha tôi chết rồi có phải không?
Người trung niên kia liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, nói.
- Anh tên là Lạc Phi đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ.
Lạc Phi chỉ hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
Ngay sau đó Diệp Phàm nói lời nhắn nhủ của Lạc Hận Thiên. Sau đó lấy ra bức huyết thư của Lạc Hận Thiên. Sau khi xem xong Lạc Phi, nói:
- Tôi không cần anh chăm sóc. Tôi không có vấn đề gì cả.
- Cậu tàn phế thế tự sống thế nào, hơn nữa. Nơi này rất hẻo lánh, một con đường quốc lộ nhỏ cũng không có. Quanh mình lại không có ai, cậu yên tâm, đi theo tôi về. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một vụ giao dịch. Đừng cho là Diệp Phàm tôi có thiện tâm như thế nhé. Nếu không phải vụ giao dịch làm sao tôi phải chăm sóc anh.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Tàn phế, đó là cha của tôi nghĩ như vậy. Thật ra tôi vẫn còn có một chân để đi, anh nhìn này, tôi đi cho anh xem nhé.
Lạc Phi bướng bỉnh đứng lên, chân thấp chân cao chống gậy đi lại một vòng.
Tuy nhiên, sau khi nghe Diệp Phàm phân tích tốt xấu anh ta mới đồng ý đi cùng Diệp Phàm. Diệp Phàm cõng anh ta trên lưng đi xem mộ cha, lạy cha một cái sau đó mới rời khỏi đây.
- Đây là nơi nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thị trấn Thủy Khâu huyện Điền thành phố Đông Hà tỉnh Giang Đô.
Lạc Phi đáp.
- Tôi ở đây mấy ngày rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ba ngày rồi.
Lạc Phi nói.
- Không ngờ là đã đến tỉnh Giang Đô rồi, thật sự là không nghĩ tới. Xong đời, chạy mau!
Diệp Phàm có phần xúc động, khẩn trương chạy tới các huynh đệ bằng hữu thị trấn Thủy Khâu.
Không ngờ có rất nhiều đồng chí đang cùng nghe điện thoại của Diệp Phàm đều có chút nghẹn ngào.
- Diệp Phàm, cậu không hiểu đâu. Cậu đã mất tích ba ngày rồi, thiếu chút nữa là thủ trưởng Cung lật tung cả nước lên tìm cậu. Lần này anh ta điều động tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A có quyền lực đặc biệt, điều động nhiều tổ phối hợp tìm kiếm. Cung thủ trưởng đối với cậu đúng là rất tốt.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ôi, chuyện lần này đúng là khiến cho nhiều anh em phải mệt nhọc. Thật là ngại quá.
Diệp Phàm nói.
- Nói như vậy thì khách khí quá, chỉ cần cậu em có thể bình an trở về là được rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Bao Nghị điện thoại đến. Diệp Phàm chuyển hướng nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Bao Nghị:
- Bí thư Diệp, Vương Long Đông đã xảy ra chuyện rồi.
- Gặp chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Phàm vội vàng hỏi.
- Cũng không hiểu được sao lại như thế này, anh ta nói trong nhà có chuyện xin nghỉ rồi. Tuy nhiên, mọi người phát hiện buổi sáng nay anh ta đã trở về.
Tuy nhiên, là bị đưa vào bệnh viện. Chỉ có điều, người giống như là trúng gió, hơn nữa không thể nói được gì.
Mà cũng không thể di chuyển được, chỉ thấy mỗi mắt của anh ta chuyển động. Giống như nói điều gì nhưng quá nhỏ, chỉ có thể táp ba liễu nhất hạ, sau đó ai cũng ngô nghê không rõ anh ta nói cái gì.
Hơn nữa nước bọt cứ chảy ròng ròng, lập tức truyền ra bên ngoài, nói là Bí thư Vương bị trúng gió. Hơn nữa, có rất ít người thấy được việc này.
Nói cái gì là Vương Đông đoạt vợ của người khác bị đánh cho choáng váng. Còn có người nói Vương Long Đông tham ô mấy trăm vạn bị đồng chí trong Ủy ban Ký luật tìm đến tận cửa đánh.
Còn nói là… Cho dù thế nào cũng có bản gốc. Điều này đối với Long Đông mà nói là rất bất lợi đấy.
Bao Nghị nói.