Quan Thuật

Chương 2549: Binh đến tướng chặn




- Tuy nhiên, tôi còn từng nghe nói về "Binh đến tướng chặn, nước đến lấy đất ngăn", nước thì như thế nào, làm như vậy cũng có thể bị đất tiêu diệt.

Cái Phi Dương không phục nói.

- Lão Cái, chẳng lẽ ông không biết sao? Một sợi len mỏng manh trong tay ông dùng nội tức có thể biến nó thành một sợi thép khỏe mạnh. Vì sao dùng nước lại không làm được thế?

Tiêu Tuế Tùng nói.

- Việc này…

Phi Dương nghẹn lời không đáp được.

- Một tấm nước có gì mà khoe khoang, xem bức tường nước lợi hại của tôi đây.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Tường nước không ngờ bay lên khỏi mặt nước một cách kỳ lạ, giống như một tấm thép bay đến trên đầu Tiêu Thiên Đắc đập xuống.

- Hừ…

Tiêu Thiên Đắc hừ lớn một tiếng, hai tay xoắn từ dưới nước lên, trong nháy mắt hình thành một hình mũi tên lớn giống như báng súng to.

Súng này xoay tròn trong không trung đâm vào bức tường nước. Tất nhiên là muốn phá bức tường nước của Diệp Phàm.

Tuy nhiên, hiển nhiên súng nước của Tiêu Thiên Đắc vô dụng, xoay tròn một vòng nhưng không đâm vào, hơn nữa dưới bàn tay phù thủy của Diệp Phàm bức tường còn hướng đến trên đầu Tiêu Thiên Đắc cứng rắn đè xuống. Súng nước của Tiêu Thiên Đắc đã liên tiếp bại lui dưới tay của Diệp Phàm.

Mắt thấy sẽ đến trên đầu Tiêu Thiên Đắc, thật sự nếu không thể đâm phá Tiêu Thiên Đắc sẽ chịu một kích của bức tường nước mãnh liệt này.

Tuy nói là nước, nhưng dưới tác dụng của Thủy công của Diệp Phàm có lẽ cũng không khác tấm thép gì mấy.

Tuy nhiên, Tiêu Thiên Đắc dù sao cũng là Tiêu Thiên Đắc. Thấy súng nước không có hiệu quả rõ ràng nhẹ nhàng buông tay, hai thanh bảo kiếm màu đồng từ ep bắn ra ngoài. Hai kiếm chạm vào nhau trên không trung phát ra một tiếng kêu, hình thành một vòng xoáy.

Lập tức, một tiếng vang chói tai truyền đến.

Ba ba ba…

Bức tường nước của Diệp Phàm sụp xuống rồi. Vừa thấy không được, có lẽ hai thanh bảo kiếm này có chút lai lịch.

Diệp Phàm hướng lên trên, nhảy lên bức tường nước lúc nãy, dưới chân trào ra nội tức hùng hậu, lập tức, bức tường nước đang vỡ ra lại trở thành một khối băng.

Đây đương nhiên là Diệp Phàm dùng Thủy công kết hợp với nội tức ép nước này hóa băng.

Hơn nữa, dưới sự không chế của hai chân Diệp Phàm, lấy thế lôi đình vạn quân ép xuống người Tiêu Thiên Đắc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hai thanh kiếm của Tiêu Thiên Đắc tuy nói là trấn sơn chi bảo của Hoa Sơn, nhưng dù sao diện tích cũng quá nhỏ so với bức tường nước khổng lồ.

Thấy bức tường nước đã ở trênđầu, Tiêu Thiên Đắc quay người thu bảo kiếm về bên hông. Ông ta vội vàng tránh sang bên cạnh hơn năm mét. Hơn nữa còn tạo một phần bọt nước bắn ra bốn phía.

Tuy nhiên, Thủy công của Diệp Phàm thật sự rất lợi hại. Dùng hai chân bức tường nước lại đến trên đầu Tiêu Thiên Đắc và ép xuống mạnh hơn, tốc độ cực nhanh, không thể tránh rồi.

Một số đệ tử của Hoa Sơn sợ tới mức hét lớn lên.

Tiêu Thiên Đắc căng hai tay ra đỡ bức tường nước của Diệp Phàm.

Hai chân Diệp Phàm vừa đạp, tường nước run rẩy một chút hạ thấp xuống một đoạn. Tiêu Thiên Đắc mặt đỏ bừng lên.

Hai chân bị tường nước ép ngập xuống nước. Hai tay vẫn đang đỡ đò. Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, cả người hai người đều ướt sũng mồ hôi.

Tuy nhiên, hai chân Tiêu Thiên Đắc đã ngập trong nước đến mắt cá chân rồi. Hơn nữa, vẫn từ từ ngập xuống.

- Đi xuống cho tôi!

Diệp Phàm ra vẻ tức giận, hai chân đột nhiên rời khỏi tường nước nhảy lên không trung.

Lại dậm chân trên tường nước. Ba ba… hai tiếng kêu giòn tan vang lên. Hai chân của Tiêu Thiên Đắc lập tức chìm vào trong nước đến tận đầu gối.

Nhìn thấy sắp ngập đến đùi, Tiêu Thiên Đắc đỏ bừng mặt, y đột nhiên hét lớn:

- Theo đi…

- Gọi theo đi có tác dụng gì, gọi ông đây cũng vô dụng!

Vương Nhân Bàng đứng trên bờ hừ một tiếng, hai tay y nắm chặt không dám kêu cố lên nhưng vẻ mặt cũng rất hưng phấn.

Tuy Diệp Phàm cũng không hiểu ra sao nhưng cảm giác Tiêu Thiên Đắc không thể tùy tiện hét lên như thế. Vì thế dùng nội tức áp chế xuống, muốn một lần có thể đè được tiêu thiên đắc xuống mới thôi.

Tiêu Thiên Đắc ngập xuống dưới nước, nước lập tức đã lên đến cổ, sắp đến lỗ mũi. Nếu đến mũi thì dù không đè chết nhưng cũng có thể làm cho anh chết đuối. Mà mấy đệ tử phái Hoa Sơn đã sợ đến mức ngây người. Còn đám người Phi Dương cũng vẻ mặt u ám.

Thắng lợi đang ở trước mặt, Diệp Phàm muốn thêm nước lấp đầy miệng Tiêu Thiên Đắc.

Tuy nhiên, đúng lúc này, dưới nước giông như phát nổ bắn ra một cột nước thật lớn, to cỡ miệng chén. Thế tới của cột nước này cực kỳ mãnh liệt. Trong nháy mắt đã đến trước tường nước mà Diệp Phàm đang dùng Thủy công đè áp. Một tiếng nổ ầm vang lên. Tiêu Thiên Đắc cũng dùng toàn bộ kình lực đâm hai thanh bảo kiếm vào tường nước.

Diệp Phàm bị hai đòn công kích bất ngờ.

Tường nước cuối cùng bị đập vỡ thành một thác nước. Trong phạm vi 10m tất cả đều là nước bắn tung tóe, ngay cả các đệ tử phái Hoa Sơn đang ở trên tảng đá cách xa 200m cũng không ngừng giơ tay lên ngăn nước.

Nước này thật không đơn giản, mặc dù là khoảng cách rất xa nhưng lại giống như mũi tên nhọn. Đường Thành cũng giơ kiếm chặn, tuy nhiên, cảm giác lực rất lớn thiếu chút nữa làm cho gã ngã lăn ra. Trong lòng gã thầm thán phục không nói nên lời. Thầm nghĩ, xa thế này vẫn được, nếu gần có lẽ đã bị nước đâm cho thủng người rồi.

Diệp Phàm rất tức giận, đôi mắt ưng nhìn qua phát hiện dưới nước có vật gì đó đang lao lên. Dường như là một hình mảnh dài, Diệp Phàm một chưởng Thái Sơn độc đánh xuống.

- Đoàng…

Đầm nước gợn sóng, dưới nước lại bắn ra một cột nước tấn công Diệp Phàm. Mà Tiêu Thiên Đắc cũng xoay người đưa kiếm tấn công về phía Diệp Phàm.

Cứ như vậy, cột nước không ngừng tấn công Diệp Phàm, phối hợp với sự tấn công của Tiêu Thiên Đắc. Mục đích là không cho Diệp Phàm dừng chân trên mặt nước, cứ phải đứng trên không trung tránh, như vậy tương đối tốn khí lực.

Trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, trán Diệp Phàm toát mồ hôi to như hạt đậu. Tiêu Thiên Đắc cũng không khá hơn chút nào, căn bản đang liều chết rồi.

Diệp Phàm nảy sinh ý ác độc, tay vừa động, ba Phi đao hình lá liễu vượt qua bọt nước hỗn loạn lao đến phía Tiêu Thiên Đắc.

Rầm…

A… theo ra…

Tiêu Thiên Đắc hét lớn một tiếng, trên lưng lập tức ăn một đao của diệp phàm, rách một đường dài đến hơn mười cm, máu tươi nhuộm hồng cả phía sau lưng.

- Môn chủ…

Phi Dương sợ tới mức hét lên, còn các đệ tử phái Hoa Sơn đều siết chặt tay căm tức nhìn Vương Nhân Bàng. Mỗi người đều rút bảo kiếm ra trong tư thế chuẩn bị tấn công.

- Muốn quần ẩu thì lên.

Vương Nhân Bàng hừ một tiếng khinh miệt.

- Im lặng!

Giọng khàn khàn của Tiêu Tuế Tùng vang lên. Thật ra, không phải Tiêu Tuế Tùng không muốn quần ẩu mà bởi vì ông ta không biết được bản lĩnh thật sự của Xa Nhất Đao không dám lỗ mãng. Vả lại môn chủ còn đang khổ chiến, để bảo vệ y là việc chính, nếu có gì sơ xuất còn kịp.

Tiêu Thiên Đắc không muốn sống nữa, mắt đỏ, hai tay chà xát một cách kỳ lạ, cặp kiếm chợt lao lên không trung một cách kỳ lạ, nhoáng lên một cái dưới ánh mặt trời, kỳ lạ đến không ngờ là hợp thành một thanh kiếm.

Thanh kiếm này hơi có màu tím, dưới ánh mặt trời phát ra kiếm quang màu tím.

- Chẳng lẽ là Tử Hà kiếm quan trong truyền thuyết? Nghe nói phát ra kiếm quang có thể làm cho đối thủ nhất thời bị vây trong sự hỗn loạn về tinh thần, có tính chất hủy diệt tinh thần.

Lúc này Tuyết Nha vẻ mặt ngưng trọng nói.

- Đây là sát chiêu của phái Hoa Sơn, chỉ có chưởng môn và các trưởng lão trung tâm mới có thể học được. Chiêu này uy lực rất lớn, nhưng cực kỳ hao phí nội tức. Một chiêu có lẽ cũng sẽ lấy đi một nửa nội tức của người thi triển nó. Cho nên, không thể diệt đối phương thì có lẽ chính mình xong đời.

Lúc này Xa Nhất Đao vẻ mặt cũng ngưng trọng nhìn nhìn nói.

- Nếu đẳng cấp đầy đủ còn có thể dùng nội tức khống chế từ xa kiếm này diết địch trong vòng mười dặm. Đương nhiên tôi thấy Tiêu Thiên Đắc không thể có khả năng này. Đẳng cấp quá thấp, công lực không đủ, nhưng cự ly ngắn thì hoàn toàn có thể làm được.

- Đây có lẽ là lấy khí ném kiếm trong truyền thuyết đúng không ạ?

Tuyết Nha hỏi.

- Có thể coi là như thế, tất cả các cao thủ có bản lĩnh thâm hậu đều có thể phun ra nội khí, hơn nữa sau khi phun ra còn có thể sử dụng, tất nhiên là có thể đạt đến mức lấy khí khống chế đồ vật.

Đương nhiên, có thể khống chế hay không lại là một khoảng cách tương đối lớn. Muốn lấy khí khống chế vật thì thủ pháp vận dụng phải tương đối thành thạo.

Nếu không, sau khi đồ vật rời khỏi tay cũng không nghe khống chế của cậu, làm sao có thể dùng khí khống chế vật?

Xa Nhất Đao dù sao cũng là cao thủ, kiến thức rộng rãi.

Đúng lúc này, một vật to lớn như thùng nước từ trong đầm xông ra, là một đầu rắn, hình tam giác, hơi giống với đầu cá chép, trông còn sấu hơn cả cá sấu.

- Một con trăn lớn!

Thiên Thông giật mình khiến cho hòn đá cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

- Ừ, chắc chắn là hơn một ngàn năm. Chẳng lẽ là phái Hoa Sơn nuôi dưỡng trăn núi lớn?

Xa Nhất Đao ấp úng nói.

- Loại trăn này lợi hại sao?

Vương Nhân Bàng cảm giác mình nói lời này giọng hơi run run.

- Không lợi hại cậu thử một chút xem, có lẽ cao thủ thập đẳng cũng khó hàng phục nó.

Xa Nhất Đao nhíu mày, sẵn sàng cứu giúp Diệp Phàm bất cứ lúc nào.

Tiêu Thiên Đắc dẫm nát trên đầu con trăn lớn, con trăn này hất đầu, Tiêu Thiên Đắc phi lên chừng hơn mười thước dưới tác dụng của quán tính.

Tử hà kiếm vung kiếm quang mày tím hướng xuống Diệp Phàm.

Miệng con trăn lớn hơi mở ra to chừng cái chậu gỗ của người dân quê. Một chất lỏng màu đỏ nhạt mang theo màu tanh tưởi khép lại thành vòng tròn bay về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa thấy vội vàng chuyển người muốn tránh ra xa, tuy nhiên, tơ hồng kia quá nhanh, căn bản là không thể nào tránh kịp.

Diệp Phàm cảm giác dưới lòng bàn chân có chút hồ dính, rồi cảm giác có một lực lớn kéo hai chân mình xuống dưới đầm.

Trong chớp mắt trên đầu Tử Hà đã đến.

Hai bên cùng tấn công, Diệp Phàm chỉ có thể quay vòng tay, bắn ra Huyết Trích Tử thành một cánh hoa tấn công ra ngoài.

Một trảo có thể nắm được ngay, nhưng kỳ lạ chính là Diệp Phàm muốn kéo xuống cũng không kéo xuống được. Hơn nữa, trong lúc thu nạp Huyết Trích Tử phát hiện cánh hoa kỳ cực kỳ dũng mãnh, không ngờ có thể thu nạp được Huyết Trích Tử.

Tiêu Tuế Tùng nói.