Quan Thuật

Chương 2521: Thuyết khách của Tề Thiên mang đến




- Lùi một bước trời cao biển rộng, chú, thật sự cháu không kìm được nỗi tức giận này! Chẳng lẽ Liễu gia chúng ta mà lại sợ Diệp Phàm sao.

Cháu đã điều tra rồi, Diệp Phàm không phải xuất thân từ một gia đình cán bộ bình thường ở Cổ Xuyên, tỉnh Nam Phúc. Nếu như anh ta không khiêu chuyện mà chịu thương lượng với cháu có lẽ cháu đã sớm nhường họ một nước.

Việc này cũng là vì anh ta quá kiêu ngạo, cho nên Tây Hà không chịu nổi mới nổi giận. Người này căn bản là chút tấm lòng cũng không có, lại còn là Bí thư Thành ủy,nữa, cháu thấy lãnh đạo đề bạt anh ta đều mù hết rồi.

Liễu Tây đang nói có chút kích động đứng lên.

- Chớ nói lung tung,.Những lời này của cháu nếu đến tai các đồng chí của anh ta thì rất phiền toái. Cháu nghĩ xem, ai có thể đề bạt Diệp Phàm. Còn không phải là các lãnh đạo Tỉnh Tấn Lĩnh sao. Sự nghiệp của cháu, công ty của cháu đều ở Tấn Lĩnh.

Giọng củaLiễu Triết rất nghiêm khắc,,

Còn có một điểm ta phải nhắc nhở cháu, những thứ cháu điều tra được về Diệp Phàm chỉ là một chút bề ngoài.

- Lẽ nào anh ta còn có bí mật khác hay sao?

Liễu Tây Hà kia có chút không phục.

- Ta thấy cái trán của cháu bị lừa đá hư mất rồi, có phải không?

Liễu Triết Minh giận mắng thằng cháu họ một câu.

- Cháu không rõ ý của chú.

Liễu Tây Hà cảm thấy có chút oan ức.

- Cháu cũng là người lăn lộn trong giới thương trường mấy chục năm rồi, tình cảnh nào, loại người nào, sóng gió gì mà cháu chưa trải qua. Thế nhưng cháu lần này sai lầm cực kỳ lớn, Diệp Phàm đa tài, Bí thư thành ủy trẻ tuổi như vậy sau lưng lại không có người nâng đỡ sao? Đúng là đầu lợn, không phải anh ta quá kiêu ngạo, ta thấy cháu hơi quá đáng rồi đấy.

Liễu Triết Minh hừ nói.

- Cháubiết, Tề Chấn Đào mà.

Liễu Tây Hà vẻ mặt có chút xem thường.

- Chỉ là một Tề Chấn Đào nhưng không phải là người cháu có thể chống lại có phải không?

Liễu Triết nói rõ.

- Cũng không nhất định. Trong tỉnh không phải còn có Bí Thư La sao? Hơn nữa con người Bí thư Phác cũng rất tốt.

Liễu Tây Hà vẫn khinh thường Diệp Phàm, có chút không phục.

- Được rồi, nhắc nhở cháu một chút thôi. Diệp Phàm còn có một thân phận khác, anh ta là con rể tương lai của Uỷ viên Ban tổ chức trung ương Kiều. Được rồi, nói đến đây là được rồi. Cháu chú ý đến bản thân một chút là được. Có một số việc khi nên lui vào nắm chắc đừng làm đến mức lui không nổi, muốn lui cũng không có cơ hội. Thực sự đến lúc đó ta cũng không có cách giúp cháu.

Liễu Triết Minh hừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

- Ủy viên ban tổ chức Trung ương Kiều. Chẳng lẽ là Kiều Viễn Sơn, không ngờ tên tiểu tử này còn có một cửa này... Chả trách chả trách...

Liễu Tây Hà đang ti, nét mặt ngày càng u ám, cuối, cuối cùng đấm lên bàn một cái, tay không cảm thấy đau đớn, bởi vì Liễu Tây Hà đã bị sự uể oải làm cho tê dại nắm đấm.

Ba giờ chiều, Kiểm toán Tỉnh, Phó giám đốc Sở Dư Kiếm Sinh đến. Vốn Diệp Phàm cho rằng anh ta sẽ không đến nhanh như vậy. Không ngờ chiều nay đã đến rồi. Xem ra không thể không liên quan đến sức ép của đồng chí Đường Ý Hùng nên mới quay về.

Diệp Phàm tuy nói là đoán được ý đồ của người này. Nhưng vẻ mặt đương nhiên phải tươi cười tiến vào.

- Dư Thính Trường với tư cách là "Địa chủ" của Tấn Lĩnh. Vốn muốn mời các anh ăn bữa cơm nhưng cũng không được. Nghe nói các anh lần này ra quy định rất nghiêm, cái này tôi biết tính nghiêm túc của công việc kiểm toán, không có phép tắc không thành quy củ mà! Cho nên chỉ có thể đợi sau khi các anh kiểm toán kết thúc lại mời các anh đi uống vài chén vậy.

Diệp Phàm cười nói

- Thật ngại quá Trợ lý Diệp, lần này xuống Giám đốc sở Lỗ có căn dặnmột cách nghiêm túc. Cho nên Kiếm Sinh không dám làm bừa.

Tuy nhiên, hôm nay tới chủ yếu là muốn báo cáo với Trợ lý Diệp tình hình điều tra hai ngày nay. Vấn đề chính chúng ta còn chưa phát hiện ra. Tuy nhiên hai vấn đề lớn thìcó chút vấn đề.

Việc này trước mắt nằm ở bên trong việc tiến hành kiểm tra đối chiếu - của nhóm nhỏ kiểm toán. Cho nên cũng không thích hợp công bố ra ngoài.

Một khi kiểm tra đối chiếu sự thật xong chúng ta không phải lo lắng giải quyết chuyện này thế nào nữa.

Dư Kiếm Sinh nói lời này thực chất là đã mai phục, ý vẫn chưa công bố ra ngoài.

Hơn nữa trong khi kiểm tra đối chiếu sự thật nếu như gác lại chuyện của Đường gia chúng ta cũngdễ ăn nói. Việc này trong nội bộ quyết định dàn xếp.

- Có vấn đề đương nhiên phải điều tra đúng không? Không điều tra vấn đề này, liên tục không giải quyết nổi, để càng lâu mối nguy hiểm tạo thành càng lớn. Điều tra, nhất định phải điều tra, phải điều tra nghiêm túc.

Thái độ của Diệp Phàm làm cho Dư Kiếm Sinh có chút mơ hồ, trong lòng nhủ điều tra đến cùng sẽ liên quan đến đến Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, đến lúc đó chính cậu cũng sẽ bị phiền hà gì đó cho mà xem.

- Hahaha, điều tra thì chúng tôi đương nhiên tiếp tục điều tra. Chúng tôi làm công việc kiểm toán, công việc không cho phép chúng tôi lơ là có đúng không? Hơn nữa, ngày mai Giám đốc sở của chúng tôi không chừng có thể trở về huyện Tấn Lĩnh.

Dư Kiếm Sinh cười nói, Diệp Phàm biết ông taphỏng chừng đã tung tin ra đến Giám đốc sở huyện Tấn Lĩnh Lỗ Chính Phong.

- Oh, Giám đốc Lỗ về Đồng Lĩnh là việc tốt mà. Nhân dân Đồng Lĩnh chúng tôi hoan nghênh ngài ấy đến làm khách. Nhân tiện cũng có thể chỉ đạo chúng tôi khai triển công việc, có phải không chứ?

Diệp Phàm giả bộ ngốc, biết rõ Lỗ Chính Phong là người Đồng Lĩnh mà lại biến thành khách mời.

- Giám đốc Lỗ là người Đồng Lĩnh, lần này về nghe nói là để thăm người thân. Về phần công việc cũng không nghe nói ôngi muốn đến Đồng Lĩnh để chỉ đạo công việc gì đó. Có khi chỉ thuần túy là đi thăm người thân.

Dư Kiếm Sinh thản nhiên cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Thăm người thân, thì ra là thế. Không ngờ Giám đốc Lỗ còn có người thân ở thị xã Chương Hà? Giám đốc Lỗ kia cũng coi như là một nửa người Chương Hà rồi. Haha, đến lúc đó chúng ta muốn thỉnh giáo ông ấyvề phương diện công việc chẳng phải là dễ dàng hơn sao! Cận thủy lầu đài tiên đắc nguyệt mà!

Diệp Phàm bình tĩnh bật cười haha, chính là không để Dư Kiếm Sinh như ý, không theo lời của anh ta, khiến Dư Kiếm Sinh cảm thấy có chút buồn bực, trong lòng nhủ tiểu tử này giả ngốc hay là cố ý đi lòng vòng.

- Đúng thế, Giám đốc Lỗ về thăm đứa cháu họ Lỗ Hà Hương. Nghe nói con trai của đứa cháu họ xảy ra chuyện gì.

Mà cháu gái họ cũng rất đánglo lắng, gần đây gầy đi rất nhiều, Giám đốc Lỗ khôngbuồn ăn cơm,nghĩ lo cho đứa cháu họ sinh bệnh, muốn về dỗ dành nó một chút.

Đều là người một nhà cả, máu mủ tình thâm có phải không?

Dư Kiếm Sinh vội vàng đem quân bài chưa lật ra, chỉ sợ bị Diệp Phàm quấy rối đến lúc đó quân bài chưa lật cũng không đánh ra được.

- Oh, Lỗ Hà Hương, tên này rất hay.

Diệp Phàm dường như biết được Lỗ Hà Hương là vợ của Đường Vân.

Hơn nữa hắn cũng không hỏi chuyện gì, nhưng thật ra là khen gợi đặt tên đó, Dư Kiếm Sinh thiếu chút nữa muốn điên lên rồi, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói,

- Cái tên này rất hay, đáng tiếc con trai của cô ta Đường Sở, cái tên này đặt có chút sát khí, người Sở có sát khí có phải hay không?

Vì một cái tên Lỗ Hà Hương còn đi hỏi thầy bói. Giám đốc Lỗ nghe nói việc này thấy buồn cười còn khen nói cái tênĐường Sở này cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên chuyện lần này thật ra khiến Giám đốc Lỗ không ngờ tới. Không thể tưởng tượng được sát khí đãthật sự đến rồi. Miệng lưỡi thầy bói thật sự không thể tin có phải hay không?

- Đường Sở chẳng lẽ chính là con trai của đồng chí Đường Vân người Chương Hà kia?

Diệp Phàm không thể giả bộ nữa, buộc lòng phải hỏi.

- Không sai không sai, chính là anh ta. Giám đốc Lỗ lần này trở về cũng là muốn câu kết với Cục trưởng Ngọc bênan ninh quốc gia. Kỳ thật có một số việc có thể qua là tốt rồi có đúng không? Giống như mấu chốt của vấn đề phải không?

Dư Kiếm Sinh lập tức phơi bày mọichuyện rồi, nhằm khiếnDiệp Phàm đừng ép chặt quá. Bằng không vấn đề chính không thể lường được.

- Ha ha, đích xác vấn đề chính trong việc cải tạo đường Tân Long là một vấn đề. Vừa rồi nghe Mễ Nguyệt gọi điện thoại đến báo cáo nói là vấn đề chính cô ấy đã hiểu. Mà người đương sự là đồng chí Mễ Dũng đã đi đến Cục công an tự thú rồi.

Diệp Phàm cười nói, đẩy quân bài chưa lật ra.

Dư Kiếm Sinh vừa nghe, biết nói tiếp cũng vô dụng. Người ta ra chiêu ác hơn, rõ ràng tự thú rồi vậy anh còn muốn dùng vấn đề này nói chuyện, có mà dùng cái cái khỉấy.

Ông tacòn nóimấy lờichẳng ra sao rồi cáo từ. Tuy nhiên trước khi đi còn quăng ra một câu, nói:

- Vân đề chính chỉ là vấn đề nhỏ, tuy nhiên có những vấn đề không nhỏ chút nào.

- Hahaha, vấn đề lớn hay nhỏ đều là vấn đề, phải tra ra.

Diệp Phàm một chút cũng không nhượng bộ, căn bản cũng không giữthể diện choDư Kiếm Sinh.

Vừa về đếnvăn phòng Thành ủy Dư Kiếm Sinh liền gọi điện thoại cho Lỗ Chính Phong.

- Tiểu tử này vẫn là cục xương khó gặm.

Lỗ Chính Phong nói.

- Căn bản c là giả ngu với tôi, Đường Ý Hùng đi qua tôi thấy được anh ta biết rất nhiều chuyện. Anh xem toàn giả ngu với tôi. Vốn là không muốn giải quyết việc này, việc này thật là có chút khó giải quyết thật.

Dư Kiếm Sinh có chút buồn bực nói.

- Nếu bộ dạng như vậy thì điều tra nghiêm túc. Lần này đổ hết lênngười Mễ Nguyệt, chẳng lẽ không thể trực tiếp đổ lênngười Mễ Nguyệt sao? Tôi không tin anh ta chính là Bao Thanh Thiên vạn năm khó tìm. Ngay Bao Thanh Thiên cũng có thất tình lục dục, có nhi nữ tình trường phải không chứ?

Lỗ Chính Phong thản nhiên hạ chỉ thị.

- Chỉ sợ nhất thời giằng co không được cuối cùng cho dù có làm ra cái gì cũng đã quá muộn. Bên Đường Sở có lẽ không đợi chờ được, chỉ sợ bên bộ đội đem việc này báo đến Viện kiểm sát quân sự thì đã quá muộn.

Dư Kiếm Sinh nói.

- Bên Ý Hùng không thể bất tài, theo tính chất công việc mà nói, kiểm tra an toàn càng dễ ra "Thành tích". Cậu lên giọng vớivới Ý Hùng, kêu anh ta tăng thêmbiên độ. Dừng lại những mỏ quặngcó sức ảnh hưởng lớn, đến lúc đó những mỏ quặng kia có thể khiến anh ta gặp phiền phức lớn, Lỗ Chính Phong tôi cũng muốn xem anh ta khá đến cỡ nào.

Lỗ Chính Phong giọng có chút sát khí.

Buổi tối khi sắp tan việc Tề Thiên gọi điện thoại tới mời Diệp Phàm uống vài chén, Diệp Phàm nhìn đồng hồ đeo tay mang theo cặp công văn đi thẳng lên lầu Bôn Thiên Nhai.

Cherokee vừa mới dừng xe ở tầng trệt, Tề Thiên như một người hầu nam trẻ tuổi bước dài lên trước mở cửa

- Quái, không có gì ân cần, không gian xảo tức là đạo chích.

Diệp Phàm nhìn Tề Thiên với vẻ mặt kỳ lạ.

- Đừng vậy mà anh Diệp em vì đại ca dốc sức làm việc. Đây là sự nghiệp vô cùng quang vinh vô cùng vĩ đại!

Tề Thiên thở dài nói.

- Tiểu tử cậu nghèog rồi.

Diệp Phàm giơ tay cho anh ta một quyền, cười nói

-Có phải có việc muốn nhờtôi, anh em nhà chúng ta không phải khách khí, nói đi muốn nhờcái gì?

- Diệp Phàm đúng là thần nhân, véo một cái liền có thể đoán chính xác, lợi hại.

Tề Thiên khoa trương giơ ngón tay cái lên, sắc mặt chuyển sang có chút hổ thẹn nói:

- Đại ca đợi lát nữa đừng trách em, bao bên trong còn có hai người khách.

- Có phải là thuyết khách của Liễu gia đến không?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.