- Nói quá nghiêm trọng rồi. Lại còn đụng vào băng trôi nữa. Nhân vật số một là người cầm lái, nhưng không phải là còn cơ quan giám sát và nhân viên nữa sao?
Trong một đơn vị bên dưới còn có nhiều chức phó và cả quần chúng cán bộ. Làm gì chỉ có một người đứng đầu hồ đồ làm chứ?
Trưởng ban Trần đem giới hạn những người được đào tạo là những người đứng đầu các ban ngành, lúc đó những người thuộc diện đó rất tức giận.
Đây là cuộc huấn luyện có tính chất gì, tôi không nói rõ. Ở đây ai cũng cảm nhận ra gì đó. Mặc dù nói chúng ta đều hiểu nhưng chỉ sợ cán bộ vẫn còn suy nghĩ riêng.
Trì Hạo Cường lập tức phản đối, mà ngôn từ cũng vô cùng sắc bén.
- Bí thư Trì, chắc là anh đã hiểu sai rồi.
Trần Đại Hải cũng đã đến một thời gian rồi, dần dần cũng lộ ra bản chất, mà Trần Đại Hải rất hiểu Xa Quân, đương nhiên là sẽ chết cùng hội với Xa Quân rồi.
- Hiểu sai, vậy được. Xin đồng chí Trần Đại Hải chỉ ra chỗ sai của tôi? Tôi cũng muốn rửa tai mà lắng nghe một lần xem sao?
Trì Hạo Cường lạnh lùng nói.
- Đương nhiên sai rồi.
Trần Đại Hải lớn tiếng, nhìn Trì Hạo Cường rồi mới tiếp tục nói:
- Khi nãy trợ lý Diệp cũng đã nói hết rồi, lần đào tạo này là một lần đào tạo tư tưởng của cán bộ, là một lần rửa tội.
Là một loại đào tạo thông thường, chỉ bởi vì vụ việc mỏ than Hải Sơn nảy sinh nên mới tổ chức huấn luyện, nghiên cứu về vấn đề này mà thôi.
Chứ không phải là chỉnh đốn ai cả, cũng không phải chỉ gõ vào đầu những người đứng đầu. Nhân vật số 1 là người cầm lái, tư tưởng của người chèo lái đã được nâng cao.
Con thuyền đó một khi ra khơi là thuận buồm xuôi gió phải không. Nói đến công việc hiện tại thì chắc chắn sẽ triển khai công việc càng ngày càng thuận lợi.
- Trợ lý Diệp đã nói đương nhiên không sai, cũng có lý. Nhưng tôi chỉ lo lắng các đồng chí nghĩ sai về tư tưởng của lãnh đạo. Kết quả là biến một cuộc đào tạo thông thường thành một cuộc nói xấu sau lưng, trả đũa nhau. Như vậy thì thật buồn.
Tất Vân Lý ậm ờ nói, nhằm thẳng vào Xa Quân và Trần Đại Hải.
- Chủ tịch Tất, anh nói rõ ra chút. Tôi có ý đố nghĩ sai về tư tưởng lãnh đạo không? Lớp này chưa mở ra mà anh đã chỉ trách như vậy, ăn nói hồ đồ. Anh xem như vậy tư tưởng của anh có vấn đề, tư tưởng hiểu nhầm là chuyện bình thường nhưng tư tưởng mà có bệnh thì là vấn đề lớn. Đây là nơi nào thưa các đồng chí, đề nghị nghiêm túc một chút.
Xa Quân nghiêm mặt, giáo huấn Tất Vân Lý.
- Đồng chí Xa Quân, người ta cũng chỉ là nói ra những lo lắng trong lòng. Không có chỉ mặt gọi tên ai, lẽ nào người ta nói ra như vậy cũng không được sao? Điều này cũng được coi như lời nhắc nhở đối với một số đồng chí, một số sự việc thôi mà đúng không? Chỉ là nhắc nhở một số đồng chí, ví dụ như anh, không thể phạm vào sai lầm thế này đúng không.
Khổng Đoan cũng nghiêm túc nói, lại cho quả đại pháo phóng thẳng vào Xa Quân.
- Đúng vậy, đúng vậy. Bí thư Xa lại tự chuốc lời nói của chủ tịch Tất vào chính mình, như vậy là ý gì, tôi rất mơ hồ.
- Chẳng nhẽ bí thư Xa lại có ý nghĩ như vậy nên mới hiểu nhầm câu nói của chủ tịch Tất?
Trì Hạo Cường chen vào một câu. Bộp một tiếng, Xa Quân tức điên tiết.
Anh ta đã đập một nhát lên bàn, đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Trì Hạo Cường và nói:
- Anh nói ý gì vậy? Nói ra lời này anh có thèm nghĩ hay không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Không suy nghĩ mà cũng nói ra được sao? Xa Quân tôi có cái tư tưởng đó không tôi là người hiểu rõ nhất. Những lời hồ đồ đó là anh gán cho tôi phải không?
Muốn nói là giáo dục tư tưởng, thì tôi Xa Quân này còn hơn anh nhiều đồng chí Trì Hạo Cường ah.Anh cứ quản lý cho tốt việc của anh là được rồi đừng có cắn bậy lên rồi lại hại đến thân.
- Bí thư Xa, tôi cắn bậy chỗ nào chứ? Anh nõi rõ cho tôi xem. Lại còn cắn, nói Trì Hạo Cường tôi là chó đẻ phải không?
Trì Hạo Cường cũng tức điên lên, đứng phắt lên chỉ vào mặt Xa Quân, rồi hừ nói:
- Trợ lý Diệp, đồng chí Xa Quân đang tấn công tôi. Chúng ta đều là những ủy viên thành ủy, vậy mà từ khi nào đã thành ủy viên chó rồi?
- Đã đủ chưa?
Bộp một cái, lại là tiếng đập bàn của Diệp Phàm. Hắn ta hừ nói:
- Tất cả ngồi xuống, ai không ngồi xuống thì cút ra.
Diệp Phàm đã tức giận tột đỉnh, Xa Quân và Trì Hạo Cường liếc mắt nhìn nhau đành phải hậm hực ngồi xuống. Nếu không có thể sẽ là kết cục bị đuổi ra. Như thế thfi còn mất mặt hơn. Đến lúc đó ồn ào thì nhiều mà nói tình nói lý thì ít.
- Đầu tiên đồng chí Xa Quân đập bàn là không đúng. Thứ hai, đồng chí Trì Hạo Cường ăn nói lung tung cũng là không đúng.
- Đây là nơi nào mà lại có thể ăn nói bậy bạ về suy nghĩ của các đồng chí. Cứ lấy một ví dụ đơn giản, giả dụ như Diệp Phàm tôi nói rằng đồng chí Trì Hạo Cường có âm mưu giết tôi.
Thì có phải ngay lập tức tôi sẽ tìm cách để cưỡng chế đồng chí đúng không? Vì thế không được ăn nói lung tung. Để tránh những hiểu lầm và phiền phức.
Nhưng thứ nữa là đồng chí Xa Quân đã quá kích động. Không thể dùng từ "cắn" ở mọi nơi. Chúng ta là người, không phải là chó, mà lại là một trong những thành viên của lớp lãnh đạo thành ủy Đồng Lĩnh.
Nói lung tung. Đồng chí còn làm công tác tư tưởng vậy tại sao lại phát ngôn như vậy, không có chút nghiêm túc nào.
Đương nhiên, việc mở một cuộc nghiên cứu, rút kinh nghiêm từ vụ việc mỏ than Hải Sơn là điều nên làm. Lần trước trưởng ban Chu trên tỉnh ủy cũng đã có chỉ thị, vì vậy năm mới này đồng chí Xa Quân phải xúc tiến ngay việc này. Còn nói về phương thức tổ chức, tôi còn có biện pháp. Lớp nhất định phải mở nhưng mở nhiều thì không những hao tài tốn của mà còn lãng phí thời gian.
Chúng ta sẽ kết hợp mở lớp và tự thực hiện ngay trong đơn vị, kết hợp tự mình tổ chức nghiên cứu giao lưu và nêu cảm tưởng.
Đương nhiên, vấn đề về đối tượng đến trường Đảng đào tạo lại có chút phức tạp. Dù chúng ta đều hiểu rõ nhưng đây không phải là chỉnh đốn đồng chí nào cả nhưng cũng có thể khiến người khác có ý nghĩ như vậy đúng không?
Đây không phải là đào tạo được đề bạt, mà loại đào tạo này giúp người ta vui vẻ. Vì vậy mà đối tượng cũng không thế chỉ khống chế trong các lãnh đạo đứng đầu các bộ các ngành.
Mà phải có tính chọn lựa nhất định. Tốt nhất là làm cùng với sát hạch đề bạt, như vậy người ta sẽ không nghĩ anh gọi anh ta đến đúng không?
Diệp Phàm cười ha ha nói.
- Trợ lý Diệp, nếu làm như vậy chỉ sợ kết quả lẫn lộn rồi lại càng hồ đồ thêm không?
Xa Quân vẫn tranh đấu đến cùng.
- Nội dung có thể giống nhau, hình thức có thể đa dạng. Tại sao nhất định phải hạn chế chỉ trong trường Đảng.
Nếu nói từ góc độ học tập thì không nhất thiết cứ học trong trường mới là học. Tự học ở nhà không được gọi là học sao?
Hiện nay ngay cả họp cũng có họp trên ti vi, họp trên điện thoại đúng không. Các lãnh đạo cách chúng ta cả nghìn dặm, vẫn chỉ đạo chúng ta làm việc đấy thôi.
Trong thời đại này, thông tin đã được cải tiến, xã hội đang phát triển, chúng ta cũng phải phát triển cùng thời đại mới được. Không thể chỉ câu nệ hạn hẹp trong một phương thức thôi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Xa Quân tát vào miệng một cái cũng không phản đối nữa, bởi vì có phản đối nữa cũng không hiệu quả gì. Bởi vì Khổng Đoan đã tức lên nhất định sẽ ủng hộ Diệp Phàm.
Nếu cứ nói tiếp thì bản thân sẽ thêm nhục thôi. Trước giờ Xa Quân không có khát vọng mãnh liệt đối lại với nhân vật số một.
Song song lúc đó Liễu Triết Minh nhận được điện thoại từ Liễu Tây Hà, hỏi:
- Chú, chú ra tay thật nhanh, ha ha…
- Ra tay, ra tay cái gì? Tây Hà, cháu không nhầm chứ?
Liễu Triết Minh không hiểu gì hỏi.
- Sao lại không rat ay. Phòng kiểm toán tỉnh chúng ta cử đồng chí Dư Kiếm Sinh làm tổ trưởng tổ điều tra đến Đồng Lĩnh điều tra, còn không phải là kế của chú sao? Vốn việc này khó nói chú, không ngờ chú đã chiếu cố Tây Hà. Cảm ơn chú.
Tâm trạng Liễu Tây Hà rất vui.
- Người ta làm công tác điều tra thông thường, chẳng liên quan gì đến chú.
Liễu Triết Minh phủ nhận việc này nhưng Liễu Tây Hà nghĩ ông ta không thừa nhận việc này thôi, rồi cười nói:
- Hiểu, cháu hiểu, ha ha. Nghe nói tổ điều tra đã xuống và phát hiện có vấn đề rồi. Mà vấn đề lại nảy sinh tại thân thích của Diệp Phàm – bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, đó là trưởng ban bí thư Mễ Nguyệt. Cháu thấy hiện Diệp Phàm đang như ngồi trên đống lửa.
- Ta chẳng hiểu cháu nói gì cả. Nhưng Tây Hà, ta không nói cấp dưới đi làm gì cả. Cháu phải hiểu rõ, ta rất nghiêm túc nói với cháu, việc này không phải là do ta nói họ làm.
Liễu Triết Minh nghiêm túc nói.
Không giống như giả vờ, Liễu Tây Hà cười, không thể không hỏi:
- Chú, việc này chú giấu cháu làm gì chứ?
- Không phải là giấu mà ta không làm mà.
Liễu Triết Minh lại phủ nhận.
- Việc này kể cũng lạ, lần này bên kiểm toán xuống rõ ràng là nhằm vào Diệp Phàm
Liễu Tây Hà không hiểu gì cả.
- Cháu thấy điểm nào nói là nhằm vào Diệp Phàm?
Liễu Triết Minh hỏi.
- Tổ kiểm tra chia thành hai đội, một đội kiểm tra Mễ Nguyệt, một đội kiểm tra dự án nhà máy điện thị xã Chương Hà.
- Người phụ trách dự án này là Vương Long Đông. Cũng là cán bộ cấp dưới thân thiết với Diệp Phàm. Tuyệt đối không thể trùng hợp như vậy được, chắc chắn là có ý gì.
- Người của phòng kiểm toán rất ý vị, chỉ đạo rõ ràng. Mà giải quyết việc công, đến các đồng chí Đồng Lĩnh sắp xếp bữa ăn cho đoàn công tác cũng từ chối. Tất cả những việc này chắc chắn Diệp Phàm cũng nhìn ra được.
- Người này không khiêm tốn chút không được.
Liễu Tây Hà vô cùng phấn khởi khi người khác gặp họa.
- Chẳng trách.
Liễu Triết Minh thở dài.
- Chẳng trách sao chú?
Liễu Tây Hà vội vã hỏi.
- Chú định không nghĩ việc này nhưng có nói nữa thì cung không thể gặp thằng Liễu Sướng đang bị giam.
Cho nên đã cử một người tiếp xúc với Vương Triều. Không ngờ Vương Triều lại phản ứng mạnh quá, ám chỉ rằng nếu chúng ta muốn làm gì thì anh ta sẽ ra sức đến cùng.
Lời này là truyền lại thì ta thật quá hồ đồ. Liễu Triết Minh này chính trực trước giờ không nhúng tay vào việc gì, làm sao lại có thể làm việc thế chứ?
Giờ thì ta hiểu rồi, có thể như đồng chí Vươn Triều của sở công an đã nói về việc phòng kiểm toán xuống.
Tây Hà, cháu phải chú ý nếu có người nhúng tay làm rối chuyện thì chắc chắn là cố ý gây mâu thuẫn giữa cháu và Diệp Phàm.
Có thể đã có người biết được quan hệ của ta và cháu, vì thế cố ý cho người của bên kiểm toán xuống đó làm việc.
Và khiến Diệp Phàm nghĩ là do cháu làm, đến lúc đó có thể họ sẽ hành động, ra tay nặng. Việc này không đơn giản, nếu Diệp Phàm làm đến cùng thì Liễu Dương sẽ nguy hiểm.
Cháu nên suy nghĩ cẩn thận việc này, chú nghĩ cháu phải rộng lòng hơn chút, lùi một bước trời cao biển rộng cháu ạ.
Hơn nữa việc này sai cũng do các cháu. Diệp Phàm đứng trên góc độ dân Đồng Lĩnh thì chẳng có gì sai cả.
Phải nhanh chóng làm đi, đừng để đến lúc đó, cháu nghĩ xem Vương Triều ra tay thật rồi thì chắc chắn cháu phiền phức.
Chú muốn ra mặt nhưng cũng khó giải quyết. Dù sau này có thể tính toán nhưng giờ không phải Liễu Sướng đang chịu khổ sao, cháu phải nghĩ cẩn thận.
Giọng điệu Liễu Triết Minh nặng nề.