- Đồng chí Diệp Phàm, Bí thư La nói là đã nghiên cứu qua lý lịch của anh, phát hiện khả năng của anh trên lĩnh vực kéo vốn đầu tư đặc biệt xuất sắc.
Lúc ở thị trấn Lâm Tuyền anh chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn nhưng đã có thể hoàn thành một dự án xây dựng quốc lộ mấy chục triệu. Lúc ở huyện Ma Xuyên, anh chỉ là một chủ tịch huyện nhưng đã đơn thương độc mã đến bộ Giao thông xin phụ trách dự án mấy trăm triệu.
Còn nữa… cho nên, anh đừng tự coi nhẹ bản thân, phải tin tưởng mình có khả năng như vậy. Bằng không, Bí thư La cũng không thể nào toàn lực thúc đẩy chuyện này.
Anh nghĩ mà xem, anh vẫn còn rất trẻ, làm cho thật tốt, làm xong là có cơ hội đấy. Nói mấy lời vui đùa, Bí thư La còn hay nói giỡn là con người anh rất thích hợp làm công tác của Cục Xúc tiến đầu tư đấy.
Đáng tiếc chính là Cục Xúc tiến đầu tư của tỉnh cũng không dung nạp nổi đại thần như anh. Nếu như thâm niên lâu hơn một chút có thể cất nhắc lên cấp Phó tỉnh chuyên quản lý công tác thu hút đầu tư thì càng tốt hơn.
Trưởng ban Chu khuyến khích.
- Tôi sao có thể gọi là "Đại thần", trước mặt các ngài chỉ thuần túy là một người chạy việc mà thôi. Trưởng ban Chu ngài đừng khen tôi, bằng không, tôi sợ ngã càng đau hơn. Tuy nhiên, nếu Bí thư La đã giao gánh nặng này cho tôi. Bất kể như thế nào tôi cũng phải thử một chút.
Diệp Phàm biểu thị quyết tâm, dù sao hắn cũng đã nhìn ra, chuyện này không làm cũng phải làm. Làm không tốt phỏng chừng còn không xong, làm xong vẫn có chút không tốt.
- Thế mới đúng chứ, Bí thư La rất coi trọng công tác thu hút vốn đầu tư của dự án Phong Châu cùng những gì anh nói ngày hôm đó, cũng luôn tìm thời gian nói chuyện với đồng chí Chấn Đào.
Chủ tịch Tề cũng cho rằng biện pháp này rất có tính khả thi, hy vọng anh có thể nắm thật chắc việc này. Đương nhiên, khoảng cách giữa Phong Châu và Đồng Lĩnh cũng quá xa.
Cho nên, để tăng cường sự liên hệ và quản lý. Bí thư La đặc biệt phái đồng chí Vạn Đạt Thành Phó trưởng ban Thư ký đến giúp đỡ anh liên hệ với công tác tại địa khu Phong Châu.
Có gì cần chỉ thị anh cứ nói với đồng chí Vạn Đạt Thành, anh ấy sẽ chuyên môn trú đóng tại địa khu Phong Châu, cũng tương đương với thế thân của anh.
Chu Thiên Minh cười nói.
- Trưởng ban Thư ký Vạn khi nào đến đây, tôi dự định đến Phong Châu một chuyến vào ngày mai. Chuyện của Hồng Phách Thiên Chân này trước tiên phải chuẩn bị đầy đủ mới được. Mà công tác chuẩn bị bên phía Phong Châu như thế nào tôi còn chưa đi qua. Chỉ mới nghe báo cáo trong điện thoại của bọn họ, chuyện này, mắt thấy là thật, tai nghe chỉ là giả. Nếu không có chút gì đặc biệt nào có khả năng hấp dẫn Hồng Phách Thiên Chân?
Diệp Phàm hỏi.
- Buổi tối nay anh ấy sẽ tới, sẽ liên hệ cùng anh.
Chu Thiên Minh nói xong nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhirn đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
- Cậu Diệp à, đồng chí Đạt Thành trước kia còn đảm nhiệm chức vụ thư lý lâm thời của Bí thư La một thời gian ngắn. Tuy rằng thời gian không dài nhưng đồng chí Đạt Thành cũng là một đồng chí có năng lực, anh nên tôn trọng anh ấy.
Sau khi Trưởng ban Chu nói xong thì lên xe đi khỏi.
Diệp Phàm nhìn theo chiếc Audi dần đi xa kia, cũng nghiền ngẫm ra một số điều, đồng thời thầm cảm kích Trưởng ban Chu đã nhắc nhở mình.
Vạn Đạt Thành này phối hợp với mình triển khai công việc ở Phong Châu, phỏng chừng bên ngoài là phối hợp, bên trong kỳ thực chính là muốn giám sát mình.
Hơn nữa, đến lúc đó mình thực sự làm ra thành tích, có một nửa là của mình. Phỏng chừng, phần lớn còn lại sẽ đặt lên đầu Vạt Đạt Thành.
Bí thư La tại sao lại làm như vậy?
Chẳng lẽ là muốn bồi dưỡng Vạn Đạt Thành, muốn bồi dưỡng anh ta tại sao lại lựa chọn Phong Châu, chẳng lẽ bộ máy lãnh đạo của Phong Châu cần phải đổi người rồi…
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy cũng có chút kỳ quái. Bởi vì, quan hệ giữa Bí thư Địa ủy đương nhiệm của Phong Châu Thái Lượng cùng Phó Chủ tịch tỉnh Vi Bá Tiếu không tệ.
Mà Vi Bá Tiếu lại là người của Bí thư La, chẳng lẽ Bí thư La không tin Vi Bá Tiếu, trong đó có gút mắc gì vậy nhỉ. Diệp Phàm lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa.
Diệp Phàm thử gọi điện thoại cho Tề Chấn Đào nói ra suy nghĩ của mình, không ngờ lại bị Tề Chấn Đào giáo huấn, nói:
- Làm cho tốt công việc của mình đi. Lo cho tốt việc của cậu là được. Những chuyện khác cậu ít nghi ngờ lung tung đi.
- Chú Tề, cháu cũng chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi. Cũng tiện cho việc triển khai công việc mà. Cũng không phải có xung đột gì với Vạn Đạt Thành phải không?
Diệp Phàm vội vàng giải thích. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Cậu chưa nhìn thấy người ta đã chia bè chia phía không phải xung đột thì là cái gì? Tâm tư của lãnh đạo Tỉnh ủy không phải là điều cậu có thể suy đoán lung tung đâu.
Đừng nghĩ lung tung nữa, ngược lại lại thêm phiền não. Hơn nữa, rất nhiều chuyện cũng không phải như cậu nghĩ, đương nhiên, tôi hy vọng cậu có thể tập trung tư tưởng vào công việc.
Công tác Phong Châu lần này không phải là một tôi luyện đặc biệt đối với cậu. Bảo kiếm được tôi luyện mà ra, việc này vừa là gánh nặng đối với cậu, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội rất tốt.
Bí thư La năm nay rất coi trọng công tác của Phong Châu, chúng ta phải hiểu được ý đồ của lãnh đạo, năm nay trọng điểm công tác toàn tỉnh sẽ nghiêng về vùng tây nam bộ của tỉnh Tần Lĩnh.
Dù sao, mảnh đất phồn hoa của toàn tỉnh cũng là ở trung bắc bộ, mà phần phía nam thành ra có chút lạc hậu, kém phát triển.
Trung ương Đảng đề xuất chiến lược Trung tây bộ, mà tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta thì lại muốn hướng về phía Tây nam tỉnh.
Bởi vì mảnh đất đó kém phát triển nhất, cậu có thể hoàn thành công tác ở Phong Châu chính là thành tích của cậu, cũng là thành tích chính trị của cậu đó.
Giọng Tề Chấn Đào rất nghiêm túc.
- Cháu đúng là có thuật phân thân rồi, Đồng Lĩnh ở phía bắc, Phong Châu ở phía nam, đi đi lại lại một lượt là đã đủ mệt chết rồi.
Hơn nữa, mấy dự án lớn bên Đồng Lĩnh vẫn còn đang trong thời gian tranh thủ, vẫn chưa được quyết định, cháu đang lo lắng bên kia có tin tức nhưng lại là tin tức về chính sự bên này.
Chú Tề trước kia bảo cháu đến Tần Lĩnh cũng là muốn cháu có thể làm nên sự nghiệp tại Đồng Lĩnh. Mà thành tựu tại thành phố Đồng Lĩnh đã thành hình rồi.
Chỉ cần tìm nhiều dự án lớn, dự án làm giàu tại Hồng Cốc Trại, dự án đường cao tốc Kinh Ngân đi qua Tần Lĩnh, còn dự án nhà máy nhiệt điện bên phía Chương Hà, còn có… Những dự án này một khi hoàn thành, có thể đưa kinh tế Đồng Lĩnh phát triển một cách nhanh chóng.
Diệp Phàm nói.
- Đầu óc cậu đúng là nhất thời không thể bẻ cong được, không phải đã nói với cậu từ lâu rồi hay sao. Trọng tâm toàn bộ công tác năm nay đều nghiêng về phía Tây Nam tỉnh.
Việc cậu làm được ở đây dù có tốt thế nào cũng không bằng thêm mấy cái mái ngói cho địa khu Phong Châu. Bởi vì, sự chú ý của Bí thư La và toàn tỉnh đều tập trung cả lên vùng này.
Bằng không, cậu cho là mắt lãnh đạo Tỉnh ủy hoa hết rồi hay sao, cái chức trợ lý Chủ tịch tỉnh này giống như rau xanh củ cải ở đâu cũng có phải không?
Để có thể cho cậu kiêm chức này, Bí thư La đã tốn nhiều công sức, đừng thấy cấp bậc không lên mà nhầm, trọng tâm vị trí và phạm vi công tác của cậu cũng đã thay đổi rất nhiều.
Cậu bây giờ là trợ lý của Chủ tịch tỉnh, còn Đồng Lĩnh và Phong Châu chỉ là hai địa phương thuộc quản lý của cậu mà thôi. Cho nên, cả hai địa phương này đều rất quan trọng.
Trọng điểm của Bí thư La tại Phong Châu, đương nhiên, trọng tâm của tôi còn có một phần kha khá tại Đồng Lĩnh. Bởi vậy, hai địa phương này cậu đều không thể từ bỏ.
Trong lòng cậu cho rằng Đồng Lĩnh quan trọng, tôi phải nói, trọng lượng hai bên cậu có muốn đưa lên cân mà cân thì nhất định đừng nặng bên này nhẹ bên kia.
Cho nên, bắt đầu từ bây giờ. Cậu không thể bỏ qua công tác tại Phong Châu. Cậu thử đổi một vị trí khác mà suy nghĩ xem, cậu phải đặt bản thân vào vị trí trợ lý Chủ tịch tỉnh chứ không phải là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh.
Mấy ngày nữa cậu hãy đến Ủy ban nhân dân tỉnh một chuyến. Bên cạnh tôi đã chuẩn bị một văn phòng cho cậu. Cho nên, cậu phải kịp thời thích ứng với vai trò này.
Đừng chỉ chú tâm vào Đồng Lĩnh, cho rằng Đồng Lĩnh mới chính là chính sự của mình. Cứ như vậy nhất định cậu sẽ hỏng việc.
Tề Chấn Đào thận trọng nói với Diệp Phàm.
- Cháu biết rồi, tuy nhiên, bên Đồng Lĩnh này cháu dễ làm hơn một chút, còn Phong Châu, cháu không biêt tí gì.
Dù sao Phong Châu còn có hai vị lãnh đạo Bí thư Địa ủy và Chủ tịch Địa khu. Phương án kế hoạch dự tính gì đó của cháu vẫn phải thông qua hai người họ mới có thể thực hiện.
Chuyện này khác xa với việc tại Đồng Lĩnh mình nói là được, phỏng chừng rất nhiều chuyện triển khai không thuận lợi bằng tại Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm thở dài.
- Cũng không nhất định. Cậu còn chưa đến Phong Châu sao có thể nói là không thuận lợi. Kỳ thực, hiện tại cậu hoàn toàn có thể sắp đặt lợi thế cho mình.
Cậu cứ xem Phong Châu là một ban ngành mình quản lý là được. Còn nữa, đồng chí nào không nghe lời, chẳng lẽ đồng chí Diệp Phàm là người hiền lành vậy sao?
Không nghe lời phải tìm cách khiến cho bọn họ phải nghe lời. Hồi trước đến Đồng Lĩnh không phải cũng là một nơi xa lạ hay sao, tin chắc rằng cậu ở Phong Châu, không lâu sau là có thể nhìn thấy cục diện có thể nắm trong tay rồi.
Tề Chấn Đào nói đến đây hào khí tràn đầy, ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
- Hơn nữa, lần này cậu kiêm quản Phong Châu, kỳ thực cũng đã cho cậu rất nhiều quyền lực.
Ví dụ như, cậu có quyền triệu tập Địa ủy Phong Châu để mở hội nghị ủy viên Địa ủy. Việc này, Trưởng ban Chu cũng đã nói qua với cậu rồi. Cậu phải lợi dụng thêm mới đúng.
- Nói qua rồi, cháu biết.
Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ đây không phải là muốn tôi tranh giành quyền lực với Bí thư Địa ủy Thái Lượng này hay sao?
Đến lúc đó, phỏng chừng thực sự phải đọ sức với nhau rồi. Từ trên trời rơi xuống một kẻ tranh giành quyền lực với mình, trong lòng Thái Lượng vui vẻ mới là lạ.
Lúc tối, Vương Long Đông và Mễ Nguyệt đều vào Lầu số Một của Diệp Phàm.
- Long Đông, có phải dự án nhà máy nhiệt điện có tiến triển mới hay không?
Diệp Phàm cười ra hiệu hai người ngồi xuống.
- Tiến triển thì cũng có, tuy nhiên, cũng không biết lãnh đạo điện lực Viễn Đông khi nào mới đến. Chuyện này trong lòng chúng tôi không tự tin lắm. Hơn nữa, nghe nói chuyện đường cao tốc đi qua Đồng Lĩnh đến lúc này một chút tin tức cũng không có. Hiển nhiên, Tất Vân Lý cũng chưa được thấy Chủ tịch "Thần lộ". Phỏng chừng lúc mở hội nghị thường vụ Xa Quân và Trì Hạo Cường cũng chỉ biêt khua môi múa mép thôi.
Vương Long Đông lắc đầu.
- Bọn họ đến cũng dễ thuyết phục thôi, đoán chừng các cậu cũng làm được kha khá rồi. Vấn đề mấu chốt còn ở tại đường cao tốc. Nếu Tất Vân Lý thực không còn cách nào khác, người này lại sĩ diện không dám nói ra, việc này mà bị làm lỡ thì thật là phiền toái.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Ừ, Khổng Đoan và lão Tất cùng một guộc cả, nhất định sẽ che giấu cho lão Tất. Tôi nghĩ, có cần nghĩ cách khiến sắc mặt lão Tất trở nên đen xì hay không?
Ông ta không được thì chúng ta phải nghĩ cách thôi, bằng không, lần chần mãi chỉ sợ đến lúc đó Phó bộ Kiều cũng không chống đỡ nổi để cho bên phía Nam kia cướp trắng công sức của chúng ta thôi.
Hơn nữa, còn để lại ấn tượng xấu trong mắt lãnh đạo ở tỉnh.
Vương Long Đông có chút nóng nảy.
- Cái này dễ thôi, chiều mai triệu tập hội nghị thường vụ. Những vấn đề lớn như Hồng Cốc Trại và dự án nhà máy nhiệt điện còn có đường cao tốc và phố Tân Long đều sẽ giao lưu tổng kết một chút trên cuộc họp.
Tôi thấy, chuyện như Hồng Cốc Trại có thể tiến vào giai đoạn kế tiếp. Không thể cứ dừng lại ở giai đoạn quy hoạch bước đầu.
Không hành động sao được? Nếu như Trần Hùng có thể ra quyết định về "Khu cảnh quan động Thiên Cương" sớm một chút thì tốt rồi.
Ít nhất có thể tiết kiệm mấy chục triệu đập vào đường cái đi đến Hồng Cốc Trại. Chúng ta cũng có thể dành nhiều tiền cho lưỡi đao.
Diệp Phàm cũng có chút khó xử, có một số chuyện bên này làm không tốt sẽ khiến chuyện bị kéo dài.
- Hồng Cốc Trại cũng không riêng gì vấn đề kiến thiết, vấn đề nước cũng hết sức cấp bách. Bí thư Diệp, đến bây giờ đã qua mấy ngày rồi, Vạn Thắng vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Mễ Nguyệt cũng có chút lo lắng.
- Bên kia không có việc gì, trong vòng một tháng nhất định có thể giải quyết.
Nét mặt Diệp Phàm dần trở nên nghiêm túc.
- Bí thư Diệp, lần này tôi đến chủ yếu không phải là vấn đề Hồng Cốc Trại. Bên đó có Chủ tịch Ngọc giám sât rồi, tôi chỉ giúp đỡ liên lạc một chút thôi. Chủ yếu là hành động của đồng chí phòng Kiểm toán lần này cũng hơi quá giới hạn một chút.
Mễ Nguyệt nói có chút giận dữ.
- Quá giới hạn, quá giới hạn thế nào?
Vương Long Đông không nhịn được hỏi.