Quan Thuật

Chương 2495: Bị đàn bà theo dõi




- Anh quen phóng viên ở Hồng Cốc Trại?

Kỷ Cương Thành đã hiểu lầm. Bởi vì tố cáo trong tài liệu là thư tố cáo nặc danh, chính là phóng viên Uông Minh Đông của nhật báo Đồng Lĩnh tố cáo.

- Ừ, phóng viên Uông lần này đã dùng bất cứ giá nào rồi. Tôi rất cảm động, hơn nữa, cũng đã điều tra từ trước. Thật ra, nội dung trong thư tố cáo đa số là lúc đầu tôi điều tra ra. Nếu không, tôi sẽ không biết rõ như vậy.

Vương Triều lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra. Sau khi nhận lại Kỷ Cương Thành cận thận xem qua, cuối cùng thì tin.

Bởi vì, tài liệu này y thu thập được chỉ có một, hơn nữa trên đó còn có chữ ký của Uông Minh Đông, chắc có lẽ không phải là giả. Dù sao thân phận của Vương Triều đã rõ, hơn nữa có Vương Triều hỗ trợ Kỷ Cương Thành cũng tin tưởng hơn.

Hai chiếc xe đi thẳng đến chỗ giam giữ ba người Trịnh Mãn, còn chuyện của Vương Triều Kỷ Cương Thành cũng không báo cáo Lan Chính.

Bởi vì, Kỷ Cương Thành đến bắt ba người trước xong mới báo có cho Bí thư Lan. Bởi vì Bí thư Lan đã dặn trước, nếu như có thể làm cho ba người khai ra thì Bí thư Lan đồng ý ra tay.

Người đầu tiên muốn bắt đương nhiên là Trịnh Mãn.

Người này ở trong này một ngày một đêm sắc mặt cũng có chút tiều tụy, đầu tóc ủ rũ.

- Nói thật, tôi đã dùng hết các cách mềm rắn. Tuy nhiên, Trịnh Mãn vẫn không khai gì, nếu trong ba người có thể thu thập được tin tức gì đó thì là một đột phá lớn.

Kỷ Cương thành có chút bất đắc dĩ nói.

- Ha ha, tôi không khách khí nữa.

Vương Triều thản nhiên đi vào.

- Đại ca, trò hay rồi đây.

Trong một phòng riêng ở Thúy Hoa lầu ở Đồng Lĩnh Tề Thiên cười cười.

- Thế nào, thưởng lớn có phải không? Xem ra cậu làm được đấy.

Diệp Phàm cười nói

- Anh không biết, trong bệnh viện kia trình diễn nhiều đấy. Ban đầu là Cục công an thành phố sau đó đến Trịnh Mãn đến, cuối cùng là Đường Vân cùng với quân của tôi đánh nhau. Cuối cùng đương nhiên bị đánh là y rồi. Tôi đã nói với Lưu Thành Thiết rồi, nếu những người khác không thức thời phải ra tay các anh để cấp dưới của tôi đánh người là được.

Hung hăng đánh làm hỏng Tề Thiên tôi chịu trách nhiệm. Đương nhiên đừng đánh chết là được.

Tề Thiên cười nói.

- Không phải đánh Đường Vân, xem cậu mừng đến nỗi không biết phương hướng gì nữa. Nhị công tử của Tấn Lĩnh, Tề đại thiếu gia lại có tính tình này thật sự là …

Diệp Phàm khẽ lắc đầu.

- Đại ca, tôi làm cho anh hết giận rồi.

Tề Thiên thiếu chút nữa hét lên.

- Nhắc nhở cậu một chút đấy.

Diệp phàm tức giận hừ nói. Quay sang chuyện khác hỏi:

- Việc này nếu Liễu Nguyệt còn không sợ, hơn nữa còn báo án rồi, chuyện ở khe suối ngày đó còn tưởng là chúng ta nói ra. Có lẽ cha của Liễu Nguyệt Liễu tin Đông cũng biết rồi.

- Tôi cũng buồn bực, Liễu Tin Đông đến điện thoại cũng chưa gọi đến. Tôi thật sự không biết suy nghĩ của lão già này. Người ta nói gần vua như gần cọp, Liễu Tin Đông là lãnh đạo trực tiếp của tôi, thủ trưởng số hai của Quân khu Bắc Kinh. Tôi không nghĩ ra có chút lo lắng rồi.

Tề Thiên xoa xoa đầu, có chút buồn bực nhấp một ngụm rượu.

- Ha ha ha, cậu cũng biết sợ sao, mặt trời mọc lên từ phía tây rồi.

Diệp Phàm tỏ vẻ vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Sao không sợ, người ta là lãnh đạo, nếu chọc giận ông ấy cho tôi một chưởng thì xong đời,

Tề Thiên vẻ măt cay đắng nói.

- Thật ra, tôi nghĩ việc này cũng không phải sợ. Tôi nghĩ trước tiên Liễu Tín Đông biết chuyện này xong sẽ rất giận.

Việc này Liễu Tây Hà nhất định sẽ nói với y. Y chắc chắn sẽ không thôi hồng anh cho Đường Sở súc sinh này. Tuy nhiên, việc này y biết lại giả vờ không biết, thực sự là có chút âm mưu.

Chẳng lẽ là vì nghi ngờ, dù sao việc này liên quan đến con gái của y, mặc dù là không ra mặt tin rằng tòa án quân khu cũng sẽ không bỏ qua cho Đường Sở.

Nếu y ra mặt ngược lại có chút lúng túng.

Diệp Phàm phân tích.

- Có lẽ là ông ta nghĩ như vậy rồi. Lão Liễu dùng chiêu này lợi hại, giết người trong lúc vô tình. Tòa án quân khu sẽ không ai nể mặt y.

Kết cục của Đường Sở chắc chắn là rất thảm. Ngoài ra, tôi nghe thầy thuốc nói vật dưới háng của Đường Sở hình như bị hỏng rồi.

Còn phải chờ hiệu quả phẫu thuật, nếu có thể khôi phục được còn có một chút năng lực. Nếu không khôi phục tốt, có lẽ "đồ chơi" này chỉ có thể làm vật trang trí thôi.

Nếu không chúng ta bí mật trêu ghẹo một chút, để thằng nhóc này mãi mãi không thể giao hợp rồi.

Tề Thiên cười nói.

Diệp Phàm không khỏi rùng mình một cái nói:

- Cô nàng Liễu Nguyệt thật đúng là độc, Tiểu Tề, tôi ban đầu còn cho rằng cậu muốn trêu hoa ghẹo nguyệt đấy. Tuy nhiên, từ chuyện này xong xem ra cậu đánh chết cũng không dám có ý nghĩ này. Cô là một mẫu người không khác con cọp. Loại đàn bà này vẫn phải kính trọng giữ khoảng cách.

- Đó là đương nhiên, tôi ban đầu căn bản cũng không dám có suy nghĩ đó. Chỉ là con gái yêu của lãnh đạo xuống tôi làm vệ sĩ thôi. Tuy nhiên, đại ca, tôi thật ra cảm thấy lạ.

Lúc này Tề Thiên nhìn nhìn Diệp Phàm.

- Lạ cái gì?

Diệp Phàm hỏi, nhấp một ngụm súp.

- Tôi cảm giác anh bị người ta theo dõi.

Tề Thiên cười cười uống một chén rượu, hà một tiếng.

- Theo dõi, ai theo dõi tôi, cậu định nói cái gì?

Diệp Phàm có chút không hiểu nhìn Tề Thiên.

- Liễu Nguyệt, cô nàng kia bình thường thì kiêu ngạo, anh thấy không, ở suối Cốc Khe, có phải cô đang cố ý đối nghịch với anh không? Việc này không có hận vốn không yêu, đại ca, anh phải cẩn thận một chút rồi. Theo kinh nghiệm của tôi nhiều năm nay, đây là biểu hiện của cô nàng bắt đầu yêu ai đó. Nếu sâu săc, đại ca, anh nên tự cầu nguyện đi.

Tề Thiên cười nói.

- Cậu bậy bạ lộn xộn cái gì, cô nàng kia hận tôi thật sự, lại nói gì đến yêu yêu, yêu cái con khỉ.

Diệp Phàm đưa tay ra chụp một cái, quay sang chuyện khác:

- Tuy nhiên Tề Thiên, chuyện này tôi cảm thấy Liễu Tín Đông tuy nói đang giả bộ ngốc nhưng cậu lại không thể giả ngu.

- Đại ca có ý gì?

Tề Thiên sửng sốt sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Chủ động báo cáo chuyện này cho Tướng quân Liễu. Đương nhiên, có việc không cần báo cáo cũng không báo cáo. Khi báo cáo cậu phải chú ý dùng từ, nếu không, ngàn vạn lần đừng lộ liễu.

Diệp Phàm nhắc nhở Tề Thiên.

- Việc này, ôi… xong rồi, chỉ có thể như thế. Nếu giả ngu có lẽ Liễu tướng quân đang suy đoán. Việc này, thôi vậy trốn cũng không được.

Tề Thiên than vãn, giọng run run rồi.

- Ha ha, cậu cũng có hôm nay rồi. đồng chí, đắc tội lãnh đạo là chuyện ngàn vạn lần đừng làm. Không được, cậu hiểu được là vui rồi.

Diệp Phàm đắc ý cười to một tiếng cầm lấy chén rượu uống hết.

- Đại ca, cô bé người Nga thế nào? Khác quốc gia khác tư tưởng, chắc chắn thú vị đặc biệt có phải không?

Tề Thiên cười khan một tiếng.

- Cậu nghe ai nói, lộn xộn còn nói đến cô em người Nga?

Diệp Phàm tức giận mắng.

- Ha ha, thiên hạ này không có tường nào gió không lùa được. Đương nhiên, lão đại tin rằng anh em ta đã biết cũng không có gì có phải không? Chúng ta dùng từ nào để hình dung, đúng rồi, gọi là một gò đất.

Tề Thiên cười nói.

- Cá mè một lứa, tôi với cậu cũng không phải cùng một đường, ít nhất là bên trên.

Diệp Phàm hừ nói.

- Đúng vậy rồi, đại ca ở đâu vẫn là đại ca, em trai là thúc ngựa cũng không đuổi kịp rồi. Mặc dù là trong phương diện này em vẫn phải gọi anh là đại ca.

Tề Thiên cười, đúng lúc này Vương Triều gọi điện thoại đến, nói ba tiếng sau đến Đồng Lĩnh.< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>- Tề Thiên, mang mấy món về nhà đợi lát Vương Triều sẽ đến chờ tôi tiếp Bộ trưởng Phong xong ba anh em mình uống một bữa.

Diệp Phàm nói.

- Chú Phong, ông ấy cũng đến Đồng Lĩnh rồi à?

Tề Thiên hơi có vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Ừ, ngày mai bộ Tài chính tiến hành nghi thức ký kết hợp tác giúp đỡ trại Hồng Cốc. Ban đầu nói buổi chiều đến, tuy nhiên, có việc nên đến muộn. Ba cậu và Chủ tịch Điền đều đến. Tuy nhiên, vì buổi chiều có hội nghị khẩn cấp cho nên, có lẽ phải sáng mai mới đến sớm.

Diệp Phàm nói.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa dứt lời điện thoại Tề Thiên vang lên, ừ à một hồi sau đó cười nói:

- Ông già thật đúng là muốn đột nhiên tập kích.

- Sao thế, chú Tề đến rồi sao? Sao không báo cho tôi một tiếng?

Diệp phàm thực sự có chút kinh ngạc.

- Cha nói không muốn làm kinh động đến các đồng chí phía dưới. Tuy nhiên cùng tới còn có Chủ tịch Điền, anh đi đón một chút, đoàn xe của họ sắp đến Đồng Lĩnh rồi.

Tề Thiên cười nói.

Diệp Phàm lập tức thông báo cho những người liên quan.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều là gà bay chó sủa. Khổng Đoan và Đường Vân bàn bạc đi tìm người nào, vừa nhận được điện thoại của Diệp Phàm cũng vội vàng xuất phát.

Tuy nói là buổi tối nhưng các đồng chí tới cũng thật sự đúng lúc. Không đến 15 phút không ngờ tập trung đầy đủ trước pho tượng nghệ thuật trước cửa tòa nhà.

Gió lạnh thổi, mặc cho mọi người đứng trong gió lạnh nhưng không ai oán giận.

Tề Thiên thật ra đã chuồn từ trước rồi, nói như gã chính là không muốn làm cho người khác biết gã cùng Tề Chấn Đào có quan hệ.

Khi thấy thành phố Đồng Lĩnh phô trương như vậy Tề Chấn Đào cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, mắng:

- Thằng nhóc này.

Rồi bước xuống xe.

Hàn huyên vài câu xong theo xe cảnh sát dẫn đường đi thẳng đến nhà khác thành phố Đồng Lĩnh.

Không lâu sau đoàn người của bộ trưởng cũng đến. Hai đoàn người tập trugn lại một chỗ trong nhà khách Đồng Lĩnh.

Ăn khuya xong mọi người có thể nghỉ ngơi, bởi vì đi đường cũng mệt rồi. Tuy nhiên, Diệp Phàm bị Tề Chấn Đào gọi đến.

Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy thứ trưởng Phong Thanh Lục ở phòng khách.

- Đến đây ngồi đi Tiểu Diệp.

Thứ trưởng Phong nhiệt tình nói.

Diệp Phàm chào hỏi rồi ngồi xuống.

- Diệp Phàm, tiền cấp cho Cổ Xuyên đã đưa xuống rồi, đến tài khoản của tỉnh Nam Phúc rồi. Cậu bảo các đồng chí ở Mặc Hương và Cổ Xuyên hỏi, nhanh lấy về đừng kéo dài thời gian.

Phong Thanh Lục khẽ cười nói.

- Nhanh như vậy sao, thật sự là cảm ơn chú Phong rồi. Tuy nhiên không biết chú Phong cho nhiều hay ít?

Diệp Phàm cười ha ha, mặt dày hỏi.