- Đồng chí Thượng úy, anh đây đang tấn công một Phó cục trưởng công an cấp thành phố. Anh phải nghĩ cho kỹ tính nghiêm trọng khi làm như vậy. Mặc dù nói anh là quân nhân, nhưng quân nhân cũng không thể xằng bậy.
Khổng Đoan vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thủ trưởng, không phải Lưu Thành Thiết tôi tấn công ông ta, mà là ông ta tấn công chúng tôi khi đang thi hành mệnh lệnh của thủ trưởng Sư đoàn Hưởng Hổ. Chúng tôi hoàn toàn có lý do, có thể bắt ông ta lại đưa về quân đội. Không tin tôi lập tức gọi điện thoại cho sư đoàn trưởng chúng tôi xin chỉ thị xử lý việc xảy ra đột xuất này.
Lưu Thành Thiết rất thông minh, nhanh chóng đề xuất ra lãnh đạo trong Sư đoàn.
-Thôi vậy, hiểu lầm thôi mà, chúng ta đi.
Khổng Đoan ra hiệu cho Trì Hạo Cường cùng đỡ Đường Vân định đi xuống dưới lầu.
-Anh Khổng, tôi bị đánh, bị họ đánh. Tôi muốn đến đơn vị đồn trú tố cáo họ.
Đường Vân vô cùng tức giân, miệng run rẩy chỉ vào ba quân nhân quát.
-Đi về đi về!
Khổng Đoan cùng Trì Hạo Cường tóm Đường Vân ra ngoài. Kỳ thật Trì Hạo Cường không tự nguyện làm việc này chẳng qua Khổng Đoan ở đây cũng phải giả vờ giả vịt. Điều này đương nhiên là bởi nguyên nhân bình thường Đường Vân quá kiêu ngạo.
-Anh Khổng, Đường Vân tôi lẽ nào bị họ đánh trắng trợn như vậy. Việc này tôi không để yên, không để yên!
Đường Vân vừa giãy dụa vừa hét.
-Cậu còn muốn thế nào? Cậu í à, hôm nay xử lý công việc quá mất bình tĩnh. Cậu hung hăng với mấy binh sĩ đó làm gì, tìm họ cũng vô dụng, họ cũng là chấp hành nhiệm vụ.
Muốn tìm phải tìm thủ trưởng cấp trên của bọn họ. Hơn nữa Sư đoàn Hưởng Hổ nghe nói là bộ đội tinh anh. Thân thủ của mỗi người đều không tầm thường.
Cậu vừa rồi không phải đã lĩnh giáo rồi. Cậu còn đi càn quấy không phải tự mình rước nhục vào thân sao.
Khổng Đoan khuyên nhủ.
-Các quân quan của Sư đoàn Hưởng Hổ chúng ta đều không quen biết, đi đâu mà tìm họ?
Đường Vân đần thối ra nói.
-Nếu không tìm lãnh đạo của quân khu Tỉnh đi nói một tiếng có lẽ có chút tác dụng.
Lúc này Trì Hạo Cường nói.
-Vô dụng.
Khổng Đoan lắc đầu, nói,
-Sư đoàn Hưởng Hổ nghe nói trực thuộc quân khu Bắc Kinh, quân khu địa phương hay quân phân khu căn bản không quản nổi họ.
Đương nhiên những cái này không phải là tuyệt đối. Hệ thống quân đội vẫn có liên hệ, chẳng qua Sư đoàn Hưởng Hổ nghe nói khá đặc biệt.
Bọn họ ở quân khu Bắc Kinh là bộ đội chủ chốt. Bộ đội như loại này thật ra là con cưng của đại quân khu, người bình thường người ta đều sẽ không coi anh ra gì.
-Mặc kệ. Chỉ còn hai cách. Thứ nhất là trực tiếp tìm lãnh đạo của Sư đoàn Hưởng Hổ. Thứ hai chính là tìm cấp trên của họ ở quân khu Bức Kinh.
Đường Vân nói
-Cách thứ hai còn không bằng cách thứ nhất, thử trước nhé.
Khổng Đoan gật đầu nói.
Phòng làm việc của Bí thư Lâu Lan Chính của Uỷ ban kỷ luật Tỉnh vẫn sáng đèn, xem ra đang làm thêm giờ. Lan Chính chẳng những là nhân vật số một của Uỷ ban kỷ luật Tỉnh hơn nữa cũng là ủy viên thường vụ.
Ngay sau đó, chủ nhiệm Phòng giám sátthứ nhất Uỷ ban kỷ luật Tỉnh, đồng chí Kỷ Cương Thành mang cặp công văn vội vàng vào văn phòng của Bí thư Lan.
-Tình hình thế nào rồi?
Sau khi Lan Chính bảo Cương Thành ngồi xuống, liền hỏi.
-Trịnh Mãn, Thường Thanh còn cả Dương Lý, miệng của ba đồng chí đều rất chặt, xem ra là biết cho dù nói ra kết cục cũng rất đáng buồn. Rõ ràng bày biện tư thế lợn chết không sợ nước sôi. Mưu mẹo ở đây tương đối lớn. Một khi khiêu mở miệng ba người, phỏng chừng sẽ liên lụy tới một vài cán bộ cấp dưới.
Kỷ Cương Tài vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Cậu đoán trúng một ít. Tuy nhiên xem ra ba đồng chí vẫn ảo tưởng sẽ có người ra tay cứu họ.
Bí thư Lan châm một điếu thuốc, thản nhiên nhả khói thuốc.
-Ừ, ở đây hẳn là không riêng gì vấn đề của ba người. Là ai đề bạt bọn họ? Người khi đề bạt nói giúp họ chắc chắn có dính dáng đến việc này.
Khi Kỷ Cương Thành nói đến đây đột nhiên hai con mắt thần lộ ra ngoài.
-Cậu xem cậu xem, vừa nói đến tham quan lại có tinh thần rồi. Đặc biệt là các đồng chí có chức vị phải cao hơn hoặc cùng cấp với cậu, cậu càng có tinh thần rồi. Haiz, tôi thật sự hy vọng tinh thần của cậu không phải dùng trên mặt chống tham nhũng mà là trên mặt kiến thiết nước cộng hòa thì tốt.
Bí thư Lan thở dài, duỗi ngón tay khua khói thuốc màu xám
-Tôi chuyên làm chính là việc này. Hơn nữa chính Bí Thư Lan ngài đã nói như vậy. Tôi yêu nghề nghiệp của tôi. Cái này có lẽ chính là nghiện nghề nghiệp.
Song chính vì có nhóm người như chúng ta, mới có đội ngũ cán bộ thanh khiết.
Hơn nữa cũng gõ một hồi chuông cảnh báo cho những người phạm tội đang đứng sát mép núi, từ đó mới dừng trước bờ vực.
Kỷ Cương Thành dường như có chút cảm giác của thành tích.
-Tôi cảm thấy trong chuyện này có thật là có vấn đề hay không?
Lúc này, Lan Chính vẻ mặt sáng ngời nhìn chằm chằm Kỷ Cương Thành
-Tuyệt đối có vấn đề, dựa vào khứu giác của tôi làm việc ở Uỷ ban kỷ luật nhiều năm như vậy có thể cảm thấy được. Chỉ cần cho tôi thời gian nhất định bắt được ba bọn họ, hơn nữa còn cho một mồi lửa đào ra một đống "củ cải"
Kỷ Cương Thành tin tưởng gấp trăm lần.
-Haiz, việc này vẫn là để từ từ đi.
Không ngờ Lan Chính lại có chút buồn bực khoát tay.
-Từ từ, vì sao?
Kỷ Cương Tài thốt ra miệng, nhìn chằm chằm Bí thư Lan.
-Cứ từ từ là cứ từ từ, trì hoãn trước đã.
Lan Chính nói, đứng lên vỗ vỗ bả vai của Kỷ Cương Thành, thở dài,
-Có một số việc có chỗ vướng mắc, cậu dần dần sẽ hiểu.
-Người đó có phải không thể thả?
Kỷ Cương Tài đảo mắt liền hiểu, đoán chừng là có người gây áp lực rất lớn cho Lan Chính.
-Thả cái gì? Chúng ta khi làm việc cũng có lúc phải áp dụng sách lược. Khi cần trì hoãn thì trì hoãn một chút, khi cần nhanh chóng thì phải nắm chắc.
Xã hội này của chúng ta tóm lại là do con người cấu thành nên có phải không? Giữa người với người đều có quan hệ và tình cảm.
Ai có thể thực sự công chính nghiêm minh. Bao Hắc Tử chỉ có trong TV. Bao Hắc Tử không thể không có thất tình lục dục
Đương nhiên, Cương Thành, nếu như bây giờ cậu có thể lấy ra chứng cứ thì không phải trì hoãn nữa. Đối với côn trùng có hại thật sự, Lan Chính tôi tuyệt đối không nương tay.
Lan Chính càng nói sắc mặt càng sầm lại, ánh mắt cũng ngày càng sắc bén.
-Tôi hiểu rồi.
Kỷ Cương Thành gật đầu bất đắc dĩ, tuy nhiên lại có lửa toát ra trong ánh mắt.
Sau khi đi ra từ Uỷ ban kỷ luật, Kỷ Cương Thành cảm giác điên cuồng vô cùng, tự mình lái xe với tốc độ cao, thoáng cái đã lên tới 180 mã lực, xe cuồng phong mà đi.
Tuy nhiên sau khi xe đi như bão tố Kỷ Cương Tài mới dần dần bình tĩnh trở lại, vì thế mà tốc độ cũng chậm lại. Lúc này Kỷ Cương Thành mới cảm giác được vài thứ.
Vì thế lại thử giẫm lên chân ga, rồi lại chạy chậm một đoạn, sau vài lần như vậy Kỷ Cương Thành có thể khẳng định, chiếc xe vùng khác mang biển số Bắc Kinh phía sau tuyệt đối là đang theo dõi mình.
Mình bị theo dõi, phản ứng đầu tiên của Kỷ Cương Tài là như thế. Đại não của anh ta vận hoạt động với tốc độ cực nhanh, đang nghĩ tới việc thoát thân.
Việc như vậy Kỷ Cương Thành chưa phải chưa gặp bao giờ, cho nên, Kỷ Cương Thành cũng không hoảng hốt. Đây là tố chất cần thiết của một cán bộ Uỷ ban kỷ luật thành thục.
Tuy nhiên chính lúc này điện thoại lại reo lên, vừa nhìn biết là số lạ, tuy nhiên với thói quen nghiệp vụ, Kỷ Cương Thành vẫn nhận, bên trong truyền đến giọng của một người đàn ông nói:
-Anh là chủ nhiệm Kỷ Cương Thành của Uỷ ban kỷ luật phải không?
-Anh là ai?
Kỷ Cương Thành không trả lời hỏi lại.
-Tôi không có ác ý, chỉ là muốn giúp đỡ anh.
Gã kia nói
-Rất xin lỗi, tôi không cần giúp đỡ.
Kỷ Cương Thành lập tức cự tuyệt.
-Các anh không phải đang thẩm lý vụ án ba người Trịnh Mã, Thường Thanh, Dương lý sao?
Người kia nói ra sự tình
-Anh rốt cuộc là ai? Tôi muốn nói cho anh biết, tà không thể thắng chính.
Kỷ Cương Thành vừa nói xong định gác điện thoại nhanh chóng thoát khỏi chiếc xe phía sau, vì anh ta nghĩ người gọi điện thoại kia đang ở trong xe phía sau
-Đừng tăt điện thoại, tôi đến từ bộ công an. Không tin phía trước có một khu phục vụ, anh xuống xe tôi co giấy chứng nhận.
Âm thanh gào thét kia.
-Bộ công an, được, đến khu phục vụ phía trước.
Kỷ Cương Thành có chút tin tưởng, đến khu phục vụ cũng không sợ đối thủ làm gì. Hơn nữa muôn nói dối hà tất phải nhắc đến bộ công an.
Sau mấy phút xe tiến vào khu phục vụ Tín Hà.
Ngay sau đó xe Cherokee đằng sau cũng dừng lại. Kỷ Cương Tài nhìn chằm chằm chiếc xe, chuẩn bị kỹ càng, phát hiện bên trong có một người.
Vì thế trong đầu thư dãn dần, sau đó trong xe có một người đàn ông rất cương mãnh đi ra. Người kia liếc nhìn Kỷ Cương Thành một cái, vẻ mặt cười nói:
-Để Chủ nhiệm Kỷ hiểu lầm rồi, tôi tên Vương Triều, Phó cục trưởng cục công an hình sự, đây là giấy chứng nhận.
-Xin chào Cục trưởng Vương.
Kỷ Cương Thành cũng giơ tay ra bắt tay đối phương, sau khi xác nhận giấy chứng nhận một cách tỉ mỉ có thể khẳng định giấy chứng nhận này là thật.
Sau đó đem giấy chứng nhận trả lại cho đối phương, nói,
-Nếu Phó cục trưởng Vương đã nhắc đến ba người này, anh nhất định đã có chuẩn bị. Cương Tài nghe anh nói muốn giúp đỡ tôi, tôi vẫn nghĩ anh sẽ giúp tôi thế nào đây?
Đến lúc này, Kỷ Cương Tài cũng cho rằng Vương Triều đến xin hộ. Cho nên ngữ điệu có vẻ mỉa mai.
-Ba người Trịnh Mãn không phải rất kín mồm kín miệng hay sao?
Vương Triều vẻ mặt bình tĩnh, hỏi.
-Điều này đối với các anh mà nói không phải là quá tốt hay sao?
Kỷ Cương Thành nói chệch đi.
-Không tốt.
Vương Triều lắc đầu lia lịa, liếc nhìn Kỷ Cương Thành một cái, nói,< Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn/p>-Tôi đến để giúp đỡ các anh, tôi phải khiến ba người họ mở miệng.
-Tôi không rõ ý của ngài?
Kỷ Cương Thành lạnh lùng hừ nói, vẫn không tin Vương Triều
-Bởi vì tôi biết rõ việc thư báo.
Vương Triều thuận miệng nói ra nội dung tố cáo của bức thư, Kỷ Cương Tài bụng dạ thâm sâu, ánh mắt có chút kinh ngạc vẫn hiện ra.
Bởi vì, tài liệu tố cáo này chỉ có anh ta và Bí thư Lan mới biết được. Tuy nhiên sau đó Kỷ Cương Thành cũng bình thường trở lại. Cho rằng biết cái này cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì nghe nói tài liệu tố cáo này mấy bản chính lãnh đạo thành ủy Tỉnh đều có.
-Biết cái kia chỉ có thể chứng minh một vài đồng chí chúng ta trong lúc vô ý làm lộ nội dung.
Kỷ Cương Thành nói.
-Nếu anh tin tưởng tôi thì dẫn tôi đi. Đảm bảo với anh một đêm có thể khiêu mở miệng ba người.
Vương Triều rất tự tin nói.
-Mục đích của anh là gì? Nếu như anh không thể nói với tôi quân bài chưa lật thì tôi không thể dẫn anh đi được. Như vậy là vi phạm quy định, mặc dù anh nhậm chức ở Bộ công an, nhưng cũng không có quyền yêu cầu chúng tôi làm như vậy.
Kỷ Cương Thành vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Triều.
-Chúng tôi muốn làm rõ ràng chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc, hết thảy là vì trại dân Hồng Cốc, cậu đã rõ chưa?
Vương Triều nhìn chằm chằm Kỷ Cương Thành.