Quan Thuật

Chương 2466: Đồng Lĩnh xảy ra chuyện lớn




- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, cậu phải chắc chắn đấy, điện thoại của cậu ở chỗ thủ trưởng Cung phải làm sao. Ông ấy đã đồng ý cho cậu xuất viện, có lẽ ông ấy cũng không ngăn hay giữ cậu lại rồi. Thật ra, thủ trưởng Cung cũng thật lòng quan tâm đến cậu.

Lý Khiếu Phong nói.

- Tôi đi trước đây.

Diệp Phàm nói xong đứng lên cầm lấy túi văn kiện đi ra ngoài tìm mấy người Trương Cường.

Khi Trương Cường nhìn thấy quyết định bổ nhiệm, lập tức ứu nước mắt.

Bụp một tiếng, chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt đã xảy ra, một người đàn ông như Trương Cường không ngờ rơi lệ nói:

- Cảm ơn anh, anh Diệp, anh mãi mãi là anh ruột của Trương Cường. Những cái khác tôi không nói, việc này… tôi…

- Rốt cuộc thì chuyện quan trọng cũng đến, làm cái gì phải làm thế?

Vương Nhân Bàng nhún vai nói.

- Anh em còn nói những lời này làm gì? Cậu Trương, chúng ta lập tức đi thôi.

- Diệp Phàm không để ý đến Vương Nhân Bàng, kéo Trương Cường đi rồi.

- Làm gì vậy, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, quái…

Lam Tồn Quân vẻ mặt ngẩn ra.

- Có lẽ là có cô nào đó rồi, hai người này thấy sắc là quên hết bạn bè.

Vương Nhân Bàng nhún vai, vẻ mặt khinh bỉ.

- Đúng vậy, có lẽ là như vậy.

Lam Tồn Quân vẻ mặt cũng không khác gì Vương Nhân Bàng.

Vào tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.

Diệp Phàm vẻ mặt xấu hổ vào văn phòng của Cung Khai Hà nói:

- Thủ trưởng Cung, rất xin lỗi, tôi quá vội vàng rồi, hiện giờ tôi thu hồi lại lời nói.< Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn/p>- Giờ biết sai lầm rồi đúng không?

Cung Khai Hà vừa ra hiệu cho Diệp Phàm và Trương Cường ngồi vừa nói.

- Tôi sai rồi.

Diệp Phàm nói.

- Trấn Lương chắc chắn đã nói qua với các cậu. Ôi…

Cung Khai Hà thở dài nói:

- Quá khứ cứ để nó qua đi, Tiểu Diệp, qua việc này cậu phải sửa lại tính tình đi, đừng có lúc nào cũng nổi nóng như vậy, thứ nhất làm tổn thương tình cảm đồng chí, thứ hai làm tổn thương mình. Đương nhiên, trong chuyện này tôi cũng có lỗi nhưng đó là không có cách nào rồi.

- Tổ trưởng Cung, đáng lẽ anh nên nói trước với chúng tôi, chúng tôi đều vô cùng tôn kính tướng quân Trấn, làm gì lại để hiểu lầm như vậy.

Diệp Phàm nói.

- Việc này bảo tôi nói thế nào, tôi không muốn đem việc tư nói trên bàn làm việc. Hơn nữa, tôi cũng có chút tư lợi.

Nhưng hôm nay dù có Trương Cường tôi cũng sẽ nói, đồng chí Tiền Sâm cũng là một đồng chí tốt. Ngay cả bỏ tướng quân Trấn ra một bên thì đồng chí Tiền Sâm cũng hoàn toàn có tư cách nhận quân hàm này.

Tôi biết cậu cũng không tệ, tuy nhiên, chỉ có một xuất, dù sao cũng phải để hai người thất vọng có phải không? Tôi hi vọng các anh có thể hiểu được nỗi khổ của lãnh đạo.

Người ta thường nói giải quyết việc công băng, những lời này nói thì dễ làm thì khó lắm.

Cung Khai Hà nói đến đây giơ tay vỗ nhẹ vai Trương Cường.

- Trương Cường cậu cũng vì Tổ đặc nhiệm A mà vào sinh ra tử, hiện giờ trong cơ thể vẫn còn chất độc chưa được giải hết, tôi cũng có nỗi khổ trong lòng.

Cậu yên tâm, việc cơ thể cậu chưa hoàn toàn bình phục Tổ đặc nhiệm A sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Các chuyên gia vẫn đang nghiên cứu cách, việc này có lẽ chủ yếu là giao cho Diệp Phàm rồi. Còn nữa, chuyện của cậu rất nhanh sẽ có quyết định, cấp trên nói đặc sự đặc bạn, có lẽ mấy ngày nay đã có động tĩnh rồi.

Hi vọng cậu trên cương vị công tác mới vẫn tiếp tục cố gắng, mặc kệ cậu ở đâu đều là làm việc vì đất nước có đúng không?

- Cảm ơn ông thủ trưởng Cung, tôi biết rồi.

Trương Cường đứng lên chào theo nghi thức quân đội.

- Cậu có người anh em tốt như vậy tôi thật sự vui vẻ.

Tổ trưởng Cung nhìn Diệp Phàm một cái nói.

- Anh Diêp mãi mãi là anh của tôi, là anh ruột của tôi.

Trương Cường nói.

Sau đó, một người sĩ quan chính chính đến đón Trương Cường đi làm công tác chuyển giao. Lý Khiếu Phong cũng bước vào văn phòng của Cung Khai Hà.

- Tình hình của Xa Nhất Đao hình như không thể nào tốt, đêm qua các chuyên gia đã tiến hành kiểm tra toàn thân đối với y, phát hiện trúng độc rất sâu. Chẳng những bên trong da có chất độc, ngay cả nội tạng cũng bị độc tố xâm hại. Cơ thể y bảy phần đều bị hỏng, nếu không giải quyết vấn đề này kịp thời có lẽ y sống không đầy hai năm.

Cung Khai Hà nhíu mày, vừa mới tuyển được cao thủ lại là người sắp mất mạng, trong lòng Cung Khai Hà tất nhiên không thoải mái.

- Y ở trong hàng mấy chục năm cùng với mấy ngìn con rắn độc, hơn nữa đều ăn thịt rắn sống, trong cơ thể tích tụ không ít chất độc cũng là hoàn toàn bình thường. Lúc trước y cũng đã nói qua, có lẽ y còn sống chưa đầy hai năm. Việc này, có lẽ muốn giải quyết chuyện độc trong người y phải tìm căn nguyên.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nói.

- Căn nguyên? Tiểu Diệp, ý của cậu là trở lại Tam độc giáo để tìm sao? Không được quá nguy hiểm, lần này các cậu còn sống trở về là hạnh phúc lắm rồi. Cậu lại đi, chắc chắn là chui đầu vào lưới, cách này tuyệt đối không được.

Lý Khiếu Phong vội vàng nói.

- Ừ, đó là nơi không thể đi nữa rồi. Cách này căn bản là không thể thực hiện được. Hãy nghĩ cách khác đi, chúng ta không thể không công làm đồ ăn cho người ta.

Cung Khai Hà gật đầu nói.

- Trương Cường cũng trúng độc, Xa Nhất Đao trúng độc càng sâu hơn, ít nhất, trong vòng mấy tháng tôi không có cách nào giải quyết được.

Tam độc giáo một khi đã làm ác như vậy, tôi nghĩ, chính phủ Lào cũng khá đau đầu với bọn họ, nếu chúng ta biết chỗ chính xác của họ, hay là tiết lộ điều này cho Chính phủ Lào.

Để bọn họ cử quân đội đến truy quyét là được. Đến lúc đó, chúng ta nhân cơ hội ra tay.

Diệp Phàm nói.

- Có lẽ cách này chỉ có Tông Vô Thu biết, ai trong chúng ta có thể giải quyết Tông Vô Thu. Huống chi Tông Vô Thu biết địa chỉ tổng giáo của lão bị lộ.

Có lẽ người ta cũng đã chuyển chỗ khác rồi. Thỏ khôn có ba hang, Tam độc giáo kinh doanh mấy trăm năm, chẳng lẽ không có điều này.

Có lẽ bọn họ đã chuẩn bị chỗ để lui. Chẳng qua vẫn chưa dùng thôi. Huống chi, việc này mặc dù là chúng ta thông báo cho Chính phủ Lào, bọn họ cũng không chắc có thể giải quyết hoàn toàn được. Dù sao, ở đây cũng có rất nhiều vấn đề. Đến lúc đó thực sự chọc giận Tam độc giáo bọn chúng phóng độc khắp nơi có phải là phiền toái không?

Cung Khai Hà nói.

- Việc này thật đúng là khó giải quyết, không tìm thấy Tông Vô Thu thì không có cách giải độc. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại cao thủ mất mặt sao?

Hơn nữa, Xa Nhất Đao cũng không giống như lão, vẫn có thể vì Tổ đặc nhiệm A chúng ta một thời gian. Còn Lào, bọn họ tự mình căn bản cũng không có nhiều bộ đội chính quy.

Đi gây sự với Tam độc giáo, có lẽ bọn họ không muốn đi trêu chọc để chuốc lấy phiền đâu. Hai bên nhiều năm nay có thể bình an vô sự như vậy có lẽ trong lòng đã có một sự phối hợp ăn ý.

Hơn nữa, tôi nghi ngờ tổ chức đặc biệt của Lào đã biết sự tồn tại của Tam độc giáo, chỉ cần không quá đáng, họ sẽ không quan tâm, cũng không cần biết.

Lý Khiếu Phong nói.

- Thật sự không được cứ đến hỏi Ngũ độc giáo, nếu Ngũ độc giáo thực lực mạnh hơn Tam độc giáo một ít. Hơn nữa, Cung Thu đã luyện thành người độc, không chừng Cung Thu còn có cách giải quyết vấn đề của Xa Nhất Đao.

Diệp Phàm.

- Tôi thấy cách này không tệ, chúng ta biết về Ngũ độc giáo. Việc này tôi có thể đi một chuyến.

Lý lão nói.

- Lý lão, ông tìm Ngũ độc giáo ở đâu?

Cung Khai Hà hỏi.

- Bọn họ không phải có công ty sao? Chúng ta tìm người phụ trách công ty là được.

Lý Khiếu Phong nói.

- Chung ta tuy nói có một số tư liệu về Ngũ độc giáo nhưng cũng không phải là nhiều. Hơn nữa, Tổng bộ của Ngũ độc giáo ở đâu chúng ta cũng không được rõ.

Tôi thấy, Tổng bộ của bọn họ bên ngoài không phải là tổng bộ của họ. Tuy nhiên, ngược lại có thể tiếp xúc một chút.

Như vậy đi, tôi sắp xếp đồng chí Đông Hồng cùng đi với ông một chuyến, xem bọn họ nói thế nào. Tuy nhiên, tôi lo lắng không gặp được Akimoto.

Người này tuổi tác tương đối lớn rồi, nghe nói đã hơn bảy mươi, có ở trong giáo hay không cũng khó nói.

Cung Khai Hà nói nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:

- Nếu như có thể chữa bệnh cho Xa Nhất Đao cũng có thể để Diệp Phàm làm chút việc.

Nếu không một khi Đằng Các xác nhận xong, có lẽ Anh Liên Bang còn phải Diệp Phàm đi một chuyến.

Bí mật núi Xương Bối gây khó khăn cho chúng ta mấy năm, không giải quyết mà chúng ta vẫn đóng một đoàn ở đó lãng phí tinh lực và thời gian của chúng ta.

Hơn nữa, bí mật núi Xương Bối giống như một quả bom hẹn giờ, ai biết quân Nhật có những mánh lới gì. Mặc kế có thu hoạch hay không, tìm ra bí mật là việc quan trọng của chúng ta.

- Việc này nếu làm ngay chỉ sợ không có thời gian, dù sao hôm nay đã là 14 rồi, mùng 8 đi làm, tôi không về cũng không được. Một Bí thư Thành ủy thường xuyên mất tích cũng không tốt. Hơn nữa, Đồng Lĩnh cũng có rất nhiều việc đang chờ tôi. Tôi cũng không thể vứt bỏ hoàn toàn mấy vạn dân của Đồng Lĩnh. Việc này tốt nhất là để người khác làm.

Diệp Phàm nói.

- Không vội, cậu về Đồng Lĩnh trước, có lẽ việc này phải đến năm sáu tháng sau. Đến lúc đó chúng ta cho cậu thêm lý do để quang minh chính đại rời khỏi Đồng Lĩnh một thời gian ngắn.

Hơn nữa, lần đó cậu chấp hành nhiệm vụ chúng tôi đã báo cho Tỉnh ủy của cậu.

Bình thường, trước kia cậu phá án ở Ngư Đồng có tiếng, nhưng thật ra dễ nhìn ra mánh lới, gọi cậu về hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật phá án là dễ nhất rồi.

Cung Khai Hà nói.

Diệp Phàm cuối cùng cũng cầm được điện thoại di động, ngồi vào xe bật máy.

Nguy rồi, có hàng trăm cuộc gọi số lạ.

Đa số là Bao Nghị gọi đến, tiếp theo là Mễ Nguyệt cùng Vương Long Đông đến Kiều Viên Viên. Còn có cả Vương Triều nữa.

Diệp Phàm quyết định gọi cho Bao Nghị hỏi một chút.

Vừa mới nhận đã nghe giọng lo lắng của Bao Nghị nói:

- Bí thư Diệp, anh đã chấp hành nhiệm vụ đã về, nhanh chóng trở về bên Đồng Lĩnh đã xảy ra chuyện lớn.

- Xảy ra chuyện gì lớn?

Diệp Phàm căng thẳng có dự cảm không tốt trong lòng.

- Bọn họ ra tay đối với tôi, bọn người này thâm hiểm thật. Mùng tám đi làm, mùng mười mấy người Hồ Quý Thiên liên kết với mấy người của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Đồng Lĩnh và Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến Đồng Lĩnh.

Dù sao thả một đống rắm lớn, nói là cần tôi làm gì đó, lập tức triệu hồi tôi vể trung đoàn cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh.

Hơn nữa, yêu cầu tôi lập tức bàn giao công tác, ngày 11 phải trở về Sở Công an tỉnh nhận công tác, nếu không, coi như là kháng lệnh bị kỷ luật…

Bao Nghị tức giận nói.

- Cậu hiện giờ làm gì ở trung đoàn? Không phải là làm việc vặt chứ?

Diệp Phàm hỏi.