- Cung Khai Hà, sắc mặt cậu sao vậy, trông không tốt tí nào cả. Làm việc cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, Tổ đặc nhiệm A vẫn phải cần cậu sắp xếp công việc, không có cậu không thể được.
Chủ tịch Đường vừa chỉ Cung Khai Hà ngồi xuống vừa thân thiết nói.
- Chủ tịch không phải đến giờ cũng chưa nghỉ ngơi sao? Đã sắp sang năm mới rồi, Cung Khai Hà làm việc cũng không mệt.
Cung Khai Hà vẻ mặt cung kính nói.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Chủ tịch Đường chỉ vào ghế tựa nói.
Hai người ngồi xuống.
- Chủ tịch, tôi làm việc không tốt.
Cung Khai Hà vẻ mặt buồn bực, trong đầu cũng bực bội, uống một ngụm trà thở dài.
- Sao vậy? Có chuyện gì cứ từ từ, đừng nóng vội.
Chủ tịch Đường hỏi.
- Việc này, chủ tịch có thể nói với hai vị đồng chí Tần Chí và Tiền Phong Vân một tiếng được không, cho thêm Tổ đặc nhiệm A chúng tôi một xuất thiếu tướng nữa?
Cung Khai Hà nói Tần Chí và Tiền Phong Vân là hai vị phó chủ tịch quân ủy.
- Xuất thiếu tướng không phải trò đùa, không phải nói cho là có thể cho. Thiếu tướng bay đầy trời như rau xanh củ cải còn có ý nghĩa gì? Tất cả mọi người sẽ không có ý trí hướng lên trên. Tuy nhiên, cậu có thể nói cho tôi biết một lý do không?
Chủ tịch Đường nghiêm túc nhìn Cung Khai Hà nói.
- Rất xin lỗi Chủ tịch Đường, tôi sai rồi.
Cung Khai Hà giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
- Ha hả, biết sai thì sửa là tốt rồi. Hơn nữa, tôi biết cậu chắc chắn gặp chuyện khó. Có phải có người nào không nghe lời làm cậu tức giận? Tổ đặc nhiệm A không giống các đơn vị khác.
Mỗi người đều là cao thủ, cao thủ đều có cá tính. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A tuy nói là bộ phận bí mật của quân đội nhưng Tổ đặc nhiệm A vẫn là nơi duy trì một chút truyền thống trên giang hồ thời xưa.
Cho nên, chính vì lý do này làm cho Tổ đặc nhiệm A có tính đặc thù không giống với các đơn vị khác.
Cung Khai Hà cậu, nói về phương diện khác là Thảo đầu vương, cho nên, những đồng chí này thật sự là rất khó quản lý.
Có thể quản lý được hay không là chứng minh năng lực của cậu. Nếu gặp một chút khó khăn, cố gắng đừng tức giận, luôn có cách giải quyết có phải không?
Chủ tịch Đường an ủi.
- Thật ra, tôi không phải lắm mồm, việc này đồng chí Diệp Phàm cũng không sai, quan trọng là chức quá ít không thể sắp xếp được, trong chuyện này tôi thầm xấu hổ.
Cung Khai Hà báo cáo chuyện đề cử buổi tối.
- Đồng chí Diệp Phàm không sai, cậu ta có ý tốt vì anh em. Hơn nữa, mấy người anh em cũng đã nghe nói rồi, sinh tử cũng không thể trong thoáng chốc.
Huống chi, lần này làm việc vì quốc gia, gần tết còn ở Tam độc giáo. Hơn nữa, còn vì tăng thêm cho Tổ đặc nhiệm A cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn.
Việc này đều là công lao của Diệp Phàm. Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A cũng có kỷ luật, làm việc cũng không thể là trò đùa, nếu gia nhập Tổ đặc nhiệm A phải tuân thủ quy định của Tổ đặc nhiệm A.
Không thể nói anh có cá tính thì muốn làm gì thì làm, mặc kệ mọi việc có phải không? Điểm này cậu phải nghiêm túc phê bình Diệp Phàm.
Chủ tịch Đường nói.
- Phê bình, việc này tôi thực sự không thể nói. Tôi cũng biết được tính cách của đồng chí Diệp Phàm, bản thân hắn lại như vậy tôi không thể nào lên tiếng phê bình hắn.
Vừa rồi Chủ tịch cũng nói, cao thủ đều có tính tình như vậy, để cậu ta tức giận thì hay rồi. Tôi nghĩ, không phải cơn giận của cậu ta mấy ngày có thể hết.
Thật ra, tố chất tư tưởng của Diệp Phàm đã vượt qua thử thách, lần nào quốc gia cần thì cậu ta đều đứng ra.
Hơn nữa, đều là hăng hái chiến đấu đẫm máu. Huống chi, Xa Nhất Đao là do Diệp Phàm mời vào. Nghe nói là nể mặt Diệp Phàm bởi vì Diệp Phàm cứu tính mạng lão.
Người như thế bản tính khó thay đổi, tôi có chút lo lắng.
Cung Khai Hà nói.
- Cậu lo lắng Xa Nhất Đao không phục?
Chủ tịch Đường hỏi.
- Có khả năng này, chúng ta rất vất vả mới tuyển được một cao thủ chống đỡ nơi gần cổng thành, cũng không thể làm cho người ta vừa được tuyển vào đã không thoải mái có phải không? Về sau làm gì cũng phải nể tìnhthì có chút phiền toái.
Cung Khai Hà nói.
- Đúng thế…
Chủ tịch Đường gật gật đầu, suy nghĩ, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Theo quan sát của các cậu mấy hôm nay, cùng với việc kiểm tra, đồng chí Trương Cường có bản lĩnh thật sự không?
- Tám phần là như thế, trên người y còn có tám phần độc chưa được giải quyết, mặc dù là có thể giải quyết thì bản lĩnh nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì ở nhị đẳng đến tam đẳng. Ôi, y là người có thân thủ lục đẳng, hơn nữa đồng chí Trương Cường cũng ở Tổ đặc nhiệm A lâu rồi, trước kia đi theo Thiết Chiêm Hùng kinh nghiệm làm việc phong phú, tôi thật sự thấy tiếc.
Cung Khai Hà có chút tiếc nuối nói.
- Vậy nếu độc không thể giải quyếtt thì đồng chí Trương Cường có nguy hiểm đến tính mạng không?
Chủ tịch Đường hỏi.
- Vâng.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu.
- Y là một nhân tài.
Chủ tịch Đường lắc đầu ngẫm nghĩ một chút.
- Như vậy đi, cố gắng hết sức để giải độc cho Trương Cường. Ngoài ra lần trước tôi cũng nghe nói Trương Cường muốn đến một đơn vị bộ đội công tác có phải không?
- Vâng, đúng vậy, y chọn căn cứ hải quân ở Phổ Hải.
Cung Khai Hà nói.
- Hải quân lại không cùng nhóm tác chiến với Tổ đặc nhiệm A. Trương Cường cũng chưa từng làm nhiệm vụ gì với hải quân, như vậy không thỏa đáng.
Chủ tịch Đường nói.
- Ý của chủ tịch là?
Cung khai Hà mừng thầm trong lòng hỏi.
- Đến tỉnh Thiên Vân địa ủy, sư bộ binh bên đó không phải đang cần một sư trưởng sao. Vị trí này đối với Trương Cường mà nói cũng rất phù hợp.
Chủ tịch Đường nói.
- Chức vụ đã có vậy quân hàm có phải là cũng được quyết định? Đương nhiên, chủ tịch, tôi cũng không phải lo lắng mình có mâu thuẫn với Diệp Phàm, quan trọng là biểu hiện đồng chí Trương Cường mấy năm nay thật sự rất xuất sắc. Đây cũng không hẳn là đền đáp mà trong điều kiện cho phép có thể cho y một đặc thù không?
Cung Khai Hà hỏi.
- Cung Khai Hà ơi là Cung Khai Hà, có phải cậu đang hỏi thi tôi không?
Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Đường đột nhiên cười.
- Tôi nào dám Chủ tịch?
Cung Khai Hà vẻ mặt không hiểu hỏi.
- Còn không có, nói ra ý của cậu là được, tôi xem có được không?
Chủ tịch Đường cười nói.
- Việc này, ha ha,< Nguồn truyện: Truyện FULL/p>Cung Khai Hà bị đoán trúng tim đen, hơi ngượng ngùng vuốt vuốt cằm nói:
- Tôi biết yêu cầu thêm xuất, việc này rất khó khăn.
Những việc này đều đã được quyết định từ trước nếu cứ tăng thêm sẽ vi phạm quy định, thật ra tôi cũng không muốn như vậy.
Chi bằng sắp xếp cho Trương Cường một chức vụ lập tức tới đảm nhiệm, Trương Cường tuy nói độc dược còn trong cơ thể chưa được kiểm tra rõ, nhưng đã được các chuyên gia khống chế rồi.
Không có gì trở ngại đối với cuộc sống và công tác của y. Chỉ cần chức vụ được bổ nhiệm, y lập tức có thể đi nhậm chức.
Tôi tính, quân hàm đề cử cho Tiền Sâm trước hết cấp cho Trương Cường, có lẽ thời gian cũng không lâu, đợi Trương Cường vừa đi.
Chức Thiếu tướng của y không phải lại trở về với Tổ đặc nhiệm A sao. Đến lúc đó trả lại cho Tiền Sâm là được. Tôi nghĩ việc này tôi sẽ nói với đồng chí Tiền Sâm. Tin rằng đồng chí Tiền Sâm sẽ hiểu.
- ha ha ha…
Chủ tịch Đường cười sảng khoái, giơ ngón tay chỉ chỉ Cung Khai Hà cười nói:
- Cậu đó, thật đúng là tính toán giỏi, cứ như vậy, một số đồng chí trong Ủy ban quân giới sẽ không thể nào thoải mái. Cứ để cậu trêu ghẹo mãi, số chức của các cậu thì không bị bớt đi, còn người ta thì tự dưng phải thêm một chức. Khai Hà ơi là Khai Hà, cậu đúng là tính hay thật.
- Việc này là chuyện không có cách nào khác.
Cung Khai Hà vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói.
- Xa Nhất Đao là một nhân tài, chúng ta chẳng những phải thu phục con người y còn phải lấy lòng y.
Chủ tịch Đường cười.
- Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc đáp.
- Quan hệ của y với Diệp Phàm rất tốt, cậu làm cho Diệp Phàm hết giận trước rồi nói sau. Còn nữa, đồng chí Diệp Phàm cũng phải trấn an một chút, tuy nói cậu ta tức giận không đúng nhưng người ta cũng rất vất vả rồi. Tết đến mà còn phải thực hiện nhiệm vụ tức giận có thể hiểu được. Thằng nhóc này thật ra không tệ, là một hạt giống tốt.
Chủ tịch Đường khen ngợi nói.
- Chẳng lẽ chủ tịch muốn điều chỉnh vị trí của cậu ta rồi sao?
Cung Khai Hà thăm dò.
- Cậu xem cậu đó, lại nữa rồi, tôi vừa mới khen cậu ta hai câu cậu đã nghĩ đến chuyện chức vụ. Việc này là không thể nào, cậu ta đến Đồng Lĩnh mới bao lâu? Cứ ở đó vài năm, hơn nữa còn phải xem biểu hiện của cậu ta.
Chủ tịch Đường vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cung Khai Hà khoát tay nói:
- Cậu lập tức về làm việc đi, chuyện ở đây tôi sẽ bàn bạc với Tần Chí và Tiền Phong Vân một chút. Việc này phải nắm chắc mụn nhọt phải chữa nếu không để lâu sẽ lên men.
Cung Khai Hà mang theo cặp công văn vội vàng đi.
Một giờ sau tại Hoàng Thành căn, mấy anh em đều đang ngồi một chỗ.
Vừa mới uống một chén Diệp Phàm không ngờ nhận được điện thoại của Trấn Lương nói muốn mời hắn ăn cơm. Diệp Phàm cũng liền gọi đến Hoàng Thành Căn.
- Trương Cường chuyện này anh Diệp xin lỗi cậu, anh em mình cạn một chén để tiếp tục. Lần sau Diệp Phàm tôi phải đập bàn cũng phải làm cho cậu được đề cử.
Diệp Phàm giơ chén lên.
- Anh Diệp, tôi biết anh đã cố gắng hết sức. việc này không thể trách anh, ngược lại là chuyện của tôi làm phiền đến anh rôi. Tuy nói không biết rõ nội dung nhưng tôi đoán được phần nào vì sao anh Diệp tức giận. Anh Diệp vẫn quan tâm đến chuyện của tôi, chén này Trương Cường tôi mời anh.
Trương Cường vẻ mặt cảm kích đứng lên, mắt hơi ướt.
- Không cần nói, anh em ta cùng uống một ly.
Diệp Phàm cùng Trương Cường cụng một ly.
- Đúng đúng đúng, mấy anh em ta cùng uống một ly.
Thiết Chiêm Hùng cười ha hả giơ chén lên, tất cả mọi người đứng lên, tiếng cụng chén liên tiếp.
Không khí rất náo nhiệt.
- Anh Diệp khi nào thì về Đồng Lĩnh?
Lúc này Lang Phá Thiên hỏi.
- Có lẽ là chiều mai đi, thủ trưởng Cung đã khống chế cả số di động của tôi, nói để tôi dưỡng thương. Tuy nhiên, sáng mai tôi sẽ yêu cầu lấy về, không cho cũng phải cho.
Diệp Phàm nói đến đây sầm mặt.