-Thân thể thiên độc, là ông trời dành cho nhân loại một cách ngẫu nhiên. Theo nhật kí của lão tổ để lại, trong trăm vạn người khó tìm thấy một người. Mà cơ thể Tài Nhạ lại là một cơ thể tuyệt hảo, nuốt một bao thuốc diệt chuột độc cũng không làm cô ấy chết.
Xã hội này, thân thể thiên nhiên kiểu gì cũng đều có. Ví như có người có thể ăn sồng thủy tinh, ăn sống miếng sắt gì đó, một người bình thường như cậu chịu được không?
Nếu thân thể thiên độc có thể hít độc, giấu độc, giải độc, tôi lúc đầu nghĩ liệu sau khi cùng cô ta hợp thể có thể ép độc trên bàn tay của tôi xuống thân dưới để cô ta dần dần hấp thụ và giải trừ đi hay không.
Hơn nữa, sau này còn có thể lợi dụng thân thể của cô ta luyện độc. Ví như có một số chất độc khi chúng ta không chịu đựng được thì luyện trước một chút, sau đó lúc không chịu được thì sẽ để cô ấy hấp thụ đi.
Ý tưởng rất hay chỉ có điều là khi tôi lật cuốn nhật ký của lão tổ có cảnh cáo qua. Không phải là thể chất của người nào cũng đều có lợi cho phương pháp luyện giải độc ấy.
Cơ thể cần dương khí đặc biệt lợi hại, còn có thể dùng phương pháp này để luyện độc, còn cơ thể của tôi mặc dù nói là dương khí vẫn tốt nhưng vẫn không đủ.
Nếu mạo hiểm cùng với Tài Nhạ, e rằng không những không luyện được độc, thất bại trong việc làm giảm độc cho bản thân, thậm chí còn tổn hại đến võ công.
Cho nên, cho tới nay tôi vẫn không dám gần gũi với Tài Nhạ, còn bản thân tôi vẫn đang luyện chất độc Đại Vượng dương khí, để có thể cải thiện thể chất của bản thân, đạt tới trình độ thích hợp để phối hợp với Tài Nhạ.
Chỉ có điều cho tới nay tôi phát hiện vẫn chưa đạt tới trình độ này, cho nên Tài Nhạ hiện giờ vẫn là một trinh nữ.
Nếu thể chất của tôi cho phép, chẳng những có thể để cô ấy hút độc của mình, còn có thể hấp thụ lại chất độc tinh khiết được sau khi đã được cô ấy luyện ra.. Như vậy khiến độc công của tôi càng tinh khiết thì càng tốt.
Người ta nói sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất, tôi muốn nói chất biến hoàn toàn cũng có thể kéo theo lượng biến.
Tông Vô Thu có chút buồn bực nói.
-Vậy còn không xử lý hai người kia đi, bằng không để hai người họ tiếp tục làm bừa, chị em Tài Nhạ lại xinh đẹp như vậy. Nếu là phá hỏng rồi thì làm thế nào?
Xa Thiên có chút nóng nảy, nói.
-Không sao!
Tông Vô Thu khoát tay, nói,
-Chúng ta chính là phải để hai người này phá hại thân thể các cô ấy mới đúng. Tôi bây giờ đã đổi chủ ý rồi. Cậu không phát hiện người thanh niên kia công lực còn mạnh hơn cậu sao?
-Hẳn là vậy, nghe Pháo Động nói là còn liên thủ cùng "Tha Hồng", cả Lưu Li Tam nữa, nào ngờ vẫn bị tiểu tử này đánh bại.
Pháo Động sau lưng đã trúng một chưởng, thiếu chút nữa phạm đến nội tạng. Còn "Tha Hồng" không ngờ đứt đuôi. Đây quả thực rất đáng sợ.
Còn cái bà già chết tiệt Lưu Li này chạy rất nhanh cũng bị thương không nhẹ. Người này tuyệt đối qua thập đẳng rồi.
Tuy nhiên nhìn qua lại không già, phòng chừng chưa đầy ba mươi tuổi, lẽ nào anh ta còn giỏi hơn cả thiên tài Xa Thiên này?
Xa Thiên có chút không phục nói.
-Haha, cũng không nhất định hơn căn cốt của cậu. Luyện công cũng có bí quyết và đường tắt cùng với vận may.
Cái này, có lẽ tên tiểu tử này đã ăn dược liệu gì trên trời đất hay là cái gì đó. Còn có một cách, chính là khai đính quán công.
Chính là đem nội khí tinh khiết của bản thân mình thông qua đỉnh cửa trời rót đến đan điền kinh mạch của anh ta. Đương nhiên cách này không thể làm một lần là thành công.
Phải một thời gian tương đối dài. Cậu chưa thấy, mấy năm trước chị em Tài Nhạ vẫn là những người con gái bình thường. Đến giờ thì thế nào, các cô ấy tiến triển thần tốc, Tài Thanh đạt tới tứ đẳng khai nguyên.
Còn Tài Nhạ còn lợi hại hơn nhiều. Thân thủ không ngờ đã đạt tới lục đẳng rồi. Đây đều là tôi mấy năm qua dùng nội khí của chính mình thi triển khai đỉnh cho họ.
Vốn người thi thuật cách này công lực bị tổn thất rất nhiều. Cho nên tiền bối bình thường đều không muốn dùng cách này. Cái này là vì sẽ dẫn đến nguy hiểm cho bản thân.
Tôi đương nhiên cũng lo lắng cái này, sau này đã dùng thủ pháp khéo léo. Trong căn phòng bí mật của chúng ta có một bàn tay lưu lại của lão tổ Tông.
Sau này sau khi tôi nghiên cứu qua mới phát hiện trong cánh tay bị đông
cứng kia nào ngờ có nội khí mấy trăm năm của lão tổ bối ẩn chứa trong đó.
Trải qua nghiên cứu, lại kết hợp với phương pháp của lão tổ Tông, tôi đã đem nội khí này thông qua cơ thể của tôi khai triển mở đỉnh truyền cho chị em Tài Nhạ mới có thể khiến các cô ấy đạt tới cảnh giới như thế.
Chỉ tiếc thứ của lão tổ Tông để lại cũng có hạn độ, hiện tại thứ quý giá trong bàn tay kia cũng đã tiêu hao hết biến thành phế phẩm rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tông Vô Thu nhếch mép có chút đau lòng.
-Thật là đáng tiếc, nếu giáo chủ tự mình thu nạp nội khí đó không phải là càng tốt sao. Không chừng đã đột phá đến cảnh giới trong truyền thuyết?
Xa Thiên đau lòng, bắp thịt bên quai hàm đều đang nhảy nhót, trên thực tế thằng này hối tiếc việc tốt thế này sao không đến trên đầu mình mà để chị em Tài Nhạ chiếm được lợi.
-Haha, thứ lão tổ Tông để lại hợp với các cô ấy. Cho tôi với cậu đều không được, còn có nguy cơ công kích tổn thất nội khí của bản thân chúng ta, có hại. Bằng không tôi đã dùng lâu rồi.
Tông Vô Thu cười, nói,
-Cho nên tôi nghĩ, chúng ta đi vào trong căn phòng bí mật làm một ít độc tố Thôi Tình.
Tên kia khẳng định không chịu được. Tới khi đó muốn ở cùng với Tài Nhạ. Nếu như cơ thể tên kia chịu được thì sau này chúng ta có độc nhân rồi.
Tông Vô Thu cười nói
-Cậu nhĩ xem, một Đàm Tiếu Tiếu lục đẳng năm đó có thể làm thương một người thập nhất đẳng như tôi. Vậy đổi lại một độc nhân thập đẳng sẽ có thể chiến thắng một Cung Thu thập nhị đẳng không?
-Qúa hay, kế này của giáo chủ quá hay, tuy nhiên, cơ thể của tiểu tử kia không chịu được thì sao đây, chúng ta chẳng phải là, nói thế nào, dùng một câu của người Hoa nói chính là----Tiền mất tật mang.
Xa Thiên tương đối được sủng ái, câu này cũng dám nói trước mặt Tông Vô Thu. Nếu đổi lại là người khác sớm mang đầu đi gặp Diêm Vương rồi.
-Không nhất định, Tiểu tử kia nếu không chịu nổi chỉ có thể trách số anh ta không tốt. Sau khi anh ta hợp thể với Tài Nhạ, cơ thể sẽ bị độc tố được giấu trong cơ thể của Tài Nhạ hại chết.
Tuy nhiên, trước khi chết, Tài Nhạ vẫn có thể hấp thu một phần nội khí tinh khiết trong cơ thể của tên tiểu tử kia.
-Tôi nghĩ, giúp Tài Nhạ đột phá đến bát đẳng cũng không có vấn đề gì. Sau đó chúng ta có thể lợi dụng thủ đoạn đặc thù luyện Tài Nhạ thành độc nhân.
Cậu nghĩ xem độc nhân bát đẳng có phải còn lợi hại hơn Đàm Tiếu Tiếu không. Cung Thu cũng không thể khoa trương như vậy có đúng không.
Cũng đến lượt Tam Độc Giáo chúng ta khoa trương rồi.
Tông Vô Thu nói đến đây cười haha điên cuồng, ầm vang tới mức bốn phía của vách tường đều rung lên.
-Vậy còn tiểu tử béo tốt kia thế nào?
Xa Thiên nói.
-Tên kia có thể đấu với "Tượng Sơn" một trận, phỏng chừng đạt đến cấp hai, ba của bát đẳng rồi. Tuy nhiên, cơ thể của Tài Thanh hơi kém một chút. Làm tiểu độc nhân cũng được, kém Đàm Tiếu Tiếu một chút, nhưng vẫn là độc nhân. Nếu như chị em họ cùng đánh, ngay cả Cung Thu cũng phải nghĩ kỹ một chút.
Tông Vô Thu hừ nói.
-Khi nào thì bỏ thuốc độc vào, Giáo chủ bỏ thuốc độc nào?
Xa Thiên hỏi.
-Độc Hồng dâm vương xà thiên là chí dâm trong thiên hạ, lấy nó phun vào căn phòng bí mật. Trong căn phòng bí mật này còn không diễm diễm xuân sắc, Tông Vô Thu này không tin.
Tông Vô Thu cười, tay đột nhiên rung lên, trong tay áo đột nhiên chui ra một con rắn chỉ nhỏ bằng ngón út toàn thân bọc vẩy màu hồng.
-Nó chính là rắn Hồng Dâm Vương, nhỏ vậy?
Xa Thiên ngơ ngác nhìn con rắn chỉ vẻn vẹn bằng chiếc đũa, thật khó mà tin được.
-Nếu không cậu thử coi?
Tông Vô Thu cười nhìn Xa Thiên.
-Đừng, tôi vẫn chưa điên mà muốn chết.
Xa Thiên sợ tới mức lui về phía sau một bước.
-Haha, mặc dù nói sẽ "sướng" mà chết, nhưng cũng có thể hưởng thụ những thứ cực khoái của nhân gian, như tỉnh như tiên, thứ hương vị mê hồn này, chẳng lẽ cậu lại không muốn?
Tông Vô Thu thản nhiên cười nói.
-Tôi vẫn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này để ngắm mặt trời ngày mai,
Xa Thiên kiên quyết lắc đầu.
-Vậy được rồi, đành trông cậy vào hai tên tiểu tử.
Tông Vô Thu đột nhiên vụt tắt nụ cười, vung tay, con rắn Hồng Dâm Vương nằm bò trên vách tường. Tông Vô Thu giơ tay điểm điểm vẽ vẽ trên người con rắn, sau đó con xà Vương há chiếc miệng nhỏ, nhắm đúng trên vách tường được lắp đặt đặc biệt, bắt đầu phun khói độc, khói độc phun ra không ngờ cũng là khói độc màu hồng.
-Cầu đừng xem thường con rắn nhỏ như vậy, tôi phải bỏ ra rất nhiều công sức, hao mòn tâm sức. Mấy chục năm huấn luyện, chất độc phun ra trong cơ thể của nó còn nhiều hơn một bình Dịch Hoa Khí. Bởi vì, dâm độc của mấy chục năm toàn bộ bị tôi dùng nội khí nén ép trong cơ thể của nó. Một khi đã phát tác, chí dương chí dâm.
Tông Vô Thu cười khan một tiếng.
-Căn phòng bí mật này, mẹ kiếp, thiết kế quá tinh xảo, không tìm được một lỗ hổng nhỏ nào. Diệp Phàm, xem ra hôm nay chúng ta thật sự phải chết cùng ngày rồi.
Vương Nhân Bảng nhún vai, thằng này còn tương đối 'Lưu manh'.
-Anh em tốt nên như vậy mà!
Diệp Phàm tỏ ra rất thoải mái gõ gõ trên vách tường, chốc chốc lại nằm sấp dùng sóng khí dò xét, tuy nhiên hình như không có nhiều tác dụng, không ra kết quả.
-Không đúng, có vẻ kỳ lạ.
Lúc này, Vương Nhân Bảng hít hà mũi, kêu lên.
-Tông Vô Thu thi triển đôc khí công rồi, ôi, hai người chúng ta xem ra xong đời rồi.
Diệp Phàm nghe thấy được, thở dài nhìn Tài Nhạ đang núp trong chăn trên giường, hừ nói,
-Tôi không hiểu Tông Vô Thu bắt hai chị em cô làm gì? Tuy nhiên, tôi tin chất độc này rất mạnh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tốt đẹp gì. Hôm nay bốn người chúng ta chắc sẽ đều "ngã" ở đây.
-Chết thì chết, dù sao hai chị em tôi cũng không muốn sống. Nếu không luôn có ý nghĩ hi vọng có thể lại nhìn thấy người nhà, chúng tôi đã tự sát từ lâu rồi. Điều đáng hận là không thể khiến lão tặc Vô Thu này chết băm cho rắn ăn.
Tài Nhạ đột nhiên ngồi dậy, hung hăng mắng.
-Đúng vậy, các anh không hiểu được chúng tôi đã trải qua những ngày như thế nào. Mặc dù nói ngày ngày cá thịt cái gì cũng có.
Tuy nhiên, Tông Vô Thu thường cách một khoảng thời gian đều đem chúng tôi đến một mật thất luyện tà công gì đó.
Hơn nữa, đưa ra một bàn tay gầy guộc ép chúng tôi đi lấy để nắn. Sau đó, ông ta dùng bàn tay đó ấn lên đầu chúng tôi, một dòng lửa nóng từ đỉnh đầu tràn vào.
Cảm giác đau đớn này, sống không bằng chết.
Tài Thanh mắng,
-Lão khốn kiếp mãi không chết này, ngày ngày đều tra tấn chị em tôi như vậy. Trước mặt mọi người còn còn tỏ ra sủng ái chúng tôi như vậy.
-Bàn tay chống trên đầu các cô, còn lửa nóng, chẳng lẽ là đang thi triển một loại võ thuật bí hiểm.
Diệp Phàm ấp úng nói.
-Có vẻ giống việc rót vào đầu trong truyền thuyết
Vương Nhân Bảng nói, liếc nhìn Tài Thành một cái, hỏi,
-Tôi thấy cô thân thủ cũng phải đạt tới Tứ đẳng, trước kia có phải các cô từng luyện qua?
-Không có, thế nhưng từ khi bị tên tặc tử Tông Vô Thu này bắt về, mấy năm trôi qua chúng tôi mới phát hiện bản thân mình không ngờ lợi hại vậy.
Có khi đang tức giận, một cước có thể làm vỡ một khối đá mỏng. Chị lợi hại hơn một chút, có lần không cẩn thận lại có thể đạp vỡ một khối đá
Còn có một lần, một người vợ lẽ của Tông Vô Thu đánh nhau với chị tôi bị một cước của chị tôi đánh chết.
Về sau chúng tôi không nhìn thấy bà ta nữa. Phỏng chừng bị Tông Vô Thu mang đi làm mồi cho rắn rồi.
Tài Nhạ vả vào miệng nói.
-Chẳng lẽ là mẹ đẻ của Tông Lạc?
Diệp Phàm vẻ mặt khinh ngạc.
-Không rõ lắm.
Tài Nhạ lắc lắc đầu.