-Tông Lạc cũng không có có cơ hội liên lạc với bọn họ, anh ta làm thế nào thiết lập bẫy. Tuy nhiên, nói thật, tôi vẫn thật sự đoán không ra ý của anh ta.
Lam Tồn Quân nói.
-Mang anh ta vào đây tôi hỏi một chút.
Diệp Phàm nói, ngay sau đó Mã Hán đem Tông Lạc vào.
-Cậu tại sao muốn dẫn chúng tôi đi sào huyệt Tam Hổ Giáo, chẳng lẽ cậu không biết được, chúng tôi nhất định sẽ diệt Tam Độc Giáo.
Diệp Phàm hỏi.
-Không diệt Tam Độc Giáo tôi đưa các anh đi làm gì?
Tông Lạc có vẻ bình tĩnh, nói.
-Chỉ sợ là muốn đem chúng tôi đi nộp mạng thôi?
Vương Nhân Bàng châm chọc nói.
-Có chết hay không thì phải xem các anh có bản lĩnh này không. Nói thật cho các anh, nếu dùng cách nói của người Trung Quốc các anh, Tam Độc Giá không phải là đầm rồng chí ít cũng là hang hổ.
Các anh đi tỷ lệ chết rất cao. Tuy tôi biết các anh đều là cao thủ, tuy nhiên độc của Tam Độc Giáo có lúc không chống ngự được.
Các anh phỏng chừng cũng đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của bọn họ rồi.
Tông Lạc nói.
-Anh cũng biết dùng độc sao?
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi không biết, cái trò hại người này học làm cái gì? Tôi biết cha tôi đã gây ra nhiều oan nghiệt.
Tuy nói người mà tự tay thân ông giết cũng không nhiều, nhưng thuốc độc của Tam Độc Giáo điều chế ra thì sát hại không ít người.
Những cái này từ nhỏ tôi đều đã từng xem qua, cũng lĩnh giáo qua. Thật sự không đành lòng để họ lại đi làm việc ác. Cho nên tôi mới rời xa họ đến đây mở khách sạn, tôi chỉ muốn một cuộc sống của người bình thường.
Tông Lạc nói.
-Anh nói cho chúng tôi tình hình cao thủ trong Tam Độc Giáo. Còn nữa, Tam Độc Giáo ở nơi nào? Phải kể tỉ mỉ một chút. Bằng không anh dẫn chúng tôi đi, nếu như không diệt nổi Tam Độc Giáo, bản thân anh xem ra cũng mất mạng.
Diệp Phàm nói.
-Nói thật tôi đã không muốn sống từ lâu rồi.
Tông Lạc thản nhiên hừ nói.
-Tại sao, con kiến còn ham sống, huống chi là con người?
Vương Nhân Bảng lại châm chọc nói, nghiêng qua Tông Lạc liếc mắt một cái.
-Tôi không muốn nói nguyên nhân, các anh tin lời của tôi thì đi theo tôi. Không tin thì đừng đi. Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, các anh muốn thế nào thì thế đó.
Tôi thế nào cũng được. Nếu là các anh muốn biết tình hình thì tôi cũng biết một ít.
Tông Lạc ở vào tư thế lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Anh ta liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
-Tam Độc Giáo thực ra là một nhánh của Ngũ Độc Giáo của người Trung Quốc các anh, trước kia tổ tiên của hai phái không hòa hợp.
Người sáng lập ra Tam Độc Giáo là Tông Nam Thiên, cũng là tổ tiên của Tông gia chúng tôi. Còn Ngũ Độc giáo còn sót lại vị tổ thượng họ Cung, cho nên các giáo chủ đời sau của Ngũ Độc Giáo đều họ Cung.
Còn Tông Gia chúng tôi nói một cách chặt chẽ cũng là đời sau của người Hoa. Bởi vì tổ tiên là người Hoa. Mặc dù nói chúng tôi tới Lào cũng khoảng hai trăm năm rồi. Nhưng chúng tôi vẫn duy trì một vài thói quen của người Hoa. Lấy vợ cũng là lấy người Hoa hoặc hậu duệ của họ. Còn trong Tam Độc Giáo, giáo đồ tám phần là hậu duệ của người Hoa.
Còn hai phần còn lại, ở quanh vùng biên giới này, chỗ nào cũng có. Cha tôi Tông Vô Thu là giáo chủ, bản lĩnh của ông rất cao.
Rốt cuộc cao đến mức nào, tôi không nói rõ được. Tuy nhiên ông ra tiện tay ra một chưởng có thể đánh bại đại cao thủ.
Còn thủ hạ của ông có bốn đại cao thủ, lần lượt là Xe, Mã, Pháo, Tượng. Bởi vì cha tôi không chỉ là cao thủ dùng độc mà còn là một cao thủ về mô phạm.
Cho nên bốn cao thủ thủ hạ được lấy tên giống trong cờ tướng. Họ gọi là Xa Thiên, Mã Thạch, Pháo Động, Tượng Sơn.
Bốn người đều có tài nghệ độc môn của mình, Xa Thiên hành động nhanh chóng, khi chạy tốc độ có thể so với Ferrari.
Thường khi đánh nhau kịch liệt, anh chưa kịp phản ứng, nhoáng một cái anh ta đã ở trước mặt anh rồi. Người này chiếm trước cơ hội. Đến lúc đó đợi khi anh kịp phản ứng ý thức đã hồn lìa khỏi xác.
Mã Thạch, không phải nói hành động của anh ta như ngựa, đó là bởi vì lực ra chưởng lợi hại. Đã từng có một lần anh ta đánh liên tiếp mười chưởng. Một chưởng giết chết một con ngựa, mười chưởng giết mười con ngựa.
Pháo Động là cao thủ dùng độc, từ nhỏ đã tiếp xúc với độc. Toàn thân đều là độc, tay cô ấy dùng độc nhiều vô kể, anh không thể biết được khi nào bị trúng đốc của cô ấy.
Mà chính cô ấy cũng thường nói hy vọng có thể luyện mình thành một độc nhân, cảnh giới mà ai dính đến thì đều xui xẻo. Cô hạ một trưởng thì phiến đá cũng bị độc làm cho nát vụn.
"Tượng Sơn" lực lớn vô cùng. Có thể nhổ được cả một cây đại thụ mà một người trưởng thành ôm trọn. Nếu anh không cẩn thận bị anh ta quấn lên thì anh giống như một món đồ chơi trong tay anh ta.
Kết quả chính là, sau khi bị anh ta đùa giỡn giống như phá trò xếp gỗ, xương cốt toàn thân của anh đều vỡ vụn ra.
Anh ta là một người thích đùa bỡn một cách tàn nhẫn. Thích xem cảnh tượng anh sống không bằng chết, xương cốt da thịt bị xé rách, máu chảy đầm đìa từng khối.
Về phần nói đến sào huyệt của Tam Độc Giáo. Chỗ kia trông rất phổ thông, rất bình thường. Kỳ thật là một ngôi làng bình thường.
Người dân trong thôn sống rất giản dị. Ngay cả họ cũng không biết thôn này chính là sào huyệt của Tam Độc Giáo.
Mấy người đó ngày ngày mặt mày tươi cười chào hỏi anh, tất cả đều là một đám giết người không chớp mắt.
Cho nên, đối với người dân bình thường, hi vọng các anh ra tay nhân từ một chút, đừng làm thương người vô tội.
Tông Lạc nói.
Sau khi mang Tông Lạc đi, Diệp Phàm nhìn mọi người.
-Lời của người này thật khó phân thật giả.
Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu, có chút buồn rầu.
-Hình như là một người chính nghĩa, tuy nhiên, lòng người khó đoán, đâu có biết trong lòng anh ta nghĩ cái gì? Tôi vẫn cảm thấy có tám phần có thể là bẫy.
Lam Tồn Quân nói.
-Bất kể có phải là bẫy hay không chúng ta nhất định phải đi. Hai người bị thương đang đợi chúng ta lấy thuốc giải, mà Chu Phương Tinh không biết ra sao rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nói,
-Nghỉ ngơi cho tốt, sau sáu tiếng nữa sẽ xuất phát. Tuy nhiên, Mã Hán, cậu để ý Tông Lạc cho tôi. Không thể để cho anh ta có cơ hội phát tín hiệu hay để lại ám hiệu.
-Tôi hiểu rồi.
Mã Hán nói.
7 giờ sáng, sau khi ăn xong, mọi người lặng lẽ xuất phát.
Thôn Tam Nguyên chính là sào huyệt của Tam Độc Giáo.
Cách thành phố Ba Chiêm không quá xa, đúng như lời Tông Lạc đã nói, đó là một ngôi làng rất bình thường.
Nhà thưa thớt nằm rải rác ở giữa dãy núi yên tĩnh đẹp đẽ. Trong thôn cây cối tương đối lớn và cao, chỉ có thể nhìn thấy một góc hoặc một mặt của những ngôi nhà, rất ít ngôi nhà có thể nhìn thấy toàn bộ.
Đường cũng rất xấu, đường cái rải đá vụn. Khi cách thôn khoảng hai dặm đám người Diệp Phàm tìm thấy một nơi ẩn náu, nằm sấp xuống.
-Nhiều nhà ở như vậy ngôi nhà nào là của Tam Độc Giáo?
Diệp Phàm hạ kính viễn vọng xuống hỏi Tông Lạc.
-Các anh phát hiện ra ngôi chùa chưa?
Tông Lạc chỉ về phía Bắc của cánh rừng rậm kia nói.
-Nhìn thấy rồi, tuy nhiên xa quá không thấy rõ.
Diệp Phàm nói,
-Chẳng lẽ nơi đó chính là sào huyệt của Tam Độc Giáo.
-Đúng vậy, chính là nơi đó. Ngôi chùa này xây dựng rất chắc chắn, toàn bộ là dùng những tảng đá lớn xây lên.
Cửa của ngôi chùa dày đến nửa thước, bề ngoài nhìn toàn là gỗ nhưng kỳ thật không phải vậy, chỉ là trên thép không gỉ dán gỗ lên đánh lừa mà thôi.
Các anh dùng thuốc nổ cũng rất khó lập tức làm cho nó sập đổ. Hơn nữa khi đi gần lại một chút, xung quanh thôn đều có lính gác đứng ở vị trí kín đáo đang nhìn đấy
Trạm gác ngầm này rất khó phát hiện ra, ngay cả tôi cũng không phát hiện ra. Bởi vì bọn họ tất cả đều là người trong thôn, có lẽ cụ già ngồi ở bên đường nghỉ giải lao kia chính là lính gác.
Cũng có thể là cái chị đang lấy thức ăn cho heo. Cũng có thể là bạn nhỏ đang nhảy tưng tưng đi học kia.
Cho nên, các anh muốn đi vào sẽ rất khó khăn. Bình thường có người lạ vào họ nhất định sẽ chú ý.
Tông Lạc nói.
-Làm thế nào đi vào, đợi lát nữa hãy nói, tuy nhiên, tình hình trong ngôi chùa thế nào, ví dụ bố trí lính gác ngầm hay cao thủ? Bố trí xung quanh thế nào? Giáo chủ ở chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
Xung quanh ngôi đền đều là rừng rậm, cây cối lớn nhỏ đều có. Tuy nhiên, Tam Độc Giáo đóng ở đây đã mấy trăm năm rồi.
Cho nên, cánh rừng trong phạm vi bảy tám dặm của Phương Viên là rất nguy hiểm. Hố bẫy, gai độc, phi tiễn trên cây, cung nỏ mang độc, đạn...những cái này đều có.
E rằng một cái lá cây cũng có thể kết liễu mạng của các anh. Biết đâu cỏ dưới chân vừa tỏa ra anh cũng đã không thoát. Còn nữa, mối nguy trên cây cũng tương đối lớn.
Tông Lạc nói.
-Người của họ đi vào thế nào?
Vương Nhân Bàng hỏi.
Đương nhiên là có quy củ rồi, ngôi miếu có thiết kế bản đồ. Mọi người đều căn cứ vào phương pháp đã quy định để đi ra khỏi rừng. Với lại, anh chỉ có thể đi đường này.
Hơn nữa, con đường này không phải không có gì thay đổi. Có lẽ sau nửa tháng con đường này đã không thể đi rồi, mà phía trên có sắp xếp, anh lại phải đi con đường khác.
Cho nên, các anh cũng đừng hy vọng tôi có thể dẫn các anh vào, bởi vì đường trước kia tôi đi nhất định thay đổi rồi.
Tông Lạc nói.
-Chẳng lẽ người trong làng đều không đi chùa chiền, trẻ nhỏ thì sao?
Diệp Phàm nhíu mày, hỏi.
-Cái này, chiêu lừa bịp nhỏ này là có thể giải quyết, người trong làng đều tin phật, mà họ chơi cái trò bịp bợm nói đây là vùng đất thiêng của Phật tổ, cánh rừng này là chốn của Phật.
Chỉ có thể ở bên ngoài rừng cây làm lễ, dù thế nào cũng không được đi vào cái gì đó. Mà trẻ con từ nhỏ đã được người lớn cảnh cáo nghiêm khắc, truyền thụ những tư tưởng này.
Thỉnh thoảng có đứa trẻ nghịch ngợm nào đó vào rừng cây xui xẻo, như trúng độc hoặc thậm chí chết.
Bọn họ lập tức liền thêm thắt rồi tuyên truyền, nói đây là Phật tổ nổi giận cái gì đó...Sau này không còn dám ai đi vào.
Mà mỗi năm chùa sẽ mở hai lần, tuy nhiên, khi mở ra sẽ trải thảm đỏ, tất cả người trong thôn bò trên mặt thảm qua.
Tông Lạc nói.
-Mẹ kiếp, làm không sơ hở. Nhất định vượt qua quân đội rồi.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi hừ nói.
-Kỷ luật của bọn họ còn nghiêm ngặt hơn cả trong quân đội, bằng không, mấy trăm năm qua đi, Tam Độc Giáo có đứng vững vàng lâu như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì.
Mặc dù là có đối thủ đã phát hiện ra nơi này, cuối cùng cũng không vào được hoặc là bị tiêu diệt rồi. Còn về phần trong chùa hố bẫy rất nhiều.
Các tay súng bắn tỉa tương đối nhiều, cũng không biết họ ẩn náu ở nơi nào.
Tông Lạc nói.
Diệp Phàm nhìn Tông Lạc liếc mắt một cái, nói,
-Nếu cậu cảm thấy không nỡ lòng chúng tôi có thể giữ lại mạng sống cho ông ấy.
-Các anh không cần phải chiếu cố đến tôi, chẳng qua tôi cũng là lo lắng cho các anh không còn mạng sống đi ra, cha tôi các anh căn bản là giết không nổi ông ấy.
Phải nói ông ấy sống ở đâu thì người con ruột này cũng không rõ. Nói thật, cha tôi ngoại trừ lấy một người Hoa làm vợ chính thức, ông còn có sáu cô vợ lẽ.
Dùng lời của các anh nói chính là vợ bé. Các anh chị của tôi cũng tương đối nhiều, có mười mấy người. Tuy nhiên phần lớn đều ở ngoài buôn bán.
Tông Lạc nói đến đây dừng lại một lát nhìn Diệp Phàm.