Quan Thuật

Chương 2382: Đoạt “quả đào”




- Tôi cũng đồng ý với suy nghĩ của Chủ tịch Lỗ và Bí thư Trì, đối với cục Công an thành phố, gần đây tôi cũng nghe được một số ý kiến không giống nhau.

Nói là cục Công an thành phố chấp pháp thô bạo, tí tí là động chân động tay. Các đồng chí thử nghĩ mà xem, bọn họ cũng không phải phần tử phi pháp, kẻ thù về giai cấp đúng không?

Hiện tại ấy à, quốc gia đều đang đề xướng chấp pháp văn minh, chấp pháp theo pháp luật. Hành vi của bọn họ, nói trắng ra một chút, có chút giống như hành vi của thổ phỉ vậy.

Nhận thức tư tưởng của cảnh sát và một số lãnh đạo cá biệt ngành cảnh vụ của chúng ta đang chờ được đề cao. Tướng quân thế nào thì binh lính như thế, tôi cho rằng, Bí thư Trì nói rất chính xác.

Là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, cục Công an thành phố cũng là một trong những ban ngành cấp dưới thuộc lãnh đạo thành phố. Nhất định của tôn trọng quyết định của lãnh đạo, nghe theo sự chỉ thị và an bài của lãnh đạo.

Lãnh đạo nghe thấy tiếng nói của quần chúng, điều này chỉ ra rõ ràng rằng ảnh hưởng đã vô cùng lớn. Xuất phát từ những ảnh hưởng đó lãnh đạo yêu cầu cục Công an thành phố mau chóng xử lý cũng hoàn toàn là hợp lý hợp pháp hợp quy.

Cục Công an thành phố không làm theo, hoặc kéo dài sẽ phải truy cứu trách nhiệm người có trách nhiệm tương quan. Đối với đồng chí Bao Nghị, tôi thấy Bí thư Trì nên nghiêm khắc phê bình mới đúng.

Bằng không, cứ để kéo dài và tiếp tục tác phong làm việc khinh suất thế này, chỉ sợ tương lai không thể khống chế được, sẽ càng trở nên nhiễu loạn hơn.

Xa Quân rõ ràng tỏ thái độ ủng hộ Trì Hạo Cường nã pháo vào Cục trưởng cục Công an thành phố Bao Nghị.

- Ha ha, lãnh đạo trực tiếp cục Công an là Đảng ủy Công an thành phố. Tuy nhiên, Đảng ủy Công an thành phố có phải cũng triển khai công tác dưới sự lãnh đạo của Đảng không?

Muốn thoát ly hoàn toàn hoặc là bỏ qua sự lãnh đạo của Đảng mà thực hiện đều không được phép, ngay cả nghĩ thôi cũng không được. Thử nghĩ một chút đi, tất cả các đồng chí đang ngồi ở đây đều là Đảng viên, hơn nữa đều là Đảng viên lão thành rồi.

Nguyên tắc Đảng của chúng ta đâu cả rồi, chúng ta có còn là Đảng viên nữa hay không. Mà chúng ta ngồi đây đều là đại diện của Đảng, mà lời của lãnh đạo có thể đại diện cho tổ chức nhất chúng ta nhất định phải nghe theo.

Mà không phải là ngoan cố hay còn muốn cãi cọ. Chuyện hôm qua Cục trưởng Bao xử lý vô cùng chính xác mà. Chính như Bí thư Diệp đã nói, bảo vệ giả mạo kiêu ngạo như thế mà không kiên quyết đàn áp thì không được. Trong mắt bọn họ, có còn luật pháp quốc gia nữa hay không, có còn cơ quan chấp pháp quốc gia hay không, còn có Ủy ban nhân dân chúng ta hay không?

Những người này ấy à, căn bản chính là miệt thị cơ quan chấp pháp nhà nước. Ngang nhiên gây trở ngại công vụ không nói làm gì, rõ ràng còn cầm vũ khí công kích cảnh sát đang chấp pháp chính đáng.

Đây là ai đã cho bọn chúng quyền làm như vậy, ai đang bảo vệ bọn chúng, ai đang ở sau lưng làm chỗ dựa cho chúng?

Cứ thế này mãi không được, nếu tiếp tục thế này, chẳng phải là sẽ càng lúc càng lâm vào tình trạng kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, căn bản không xem chính phủ ra gì hay sao?

Tình trạng này không thể để tiếp tục được! Trạm phát điện Hồng Cốc tuy nói là của Tập đoàn Vạn Thắng, nhưng Tập đoàn Vạn Thắng không phải ở trên đất Trung Quốc chúng ta.

Chẳng lẽ liền có thể không tuân thủ luật pháp chế độ của Trung Quốc chúng ta sao? Chính phủ tuy nói không thể nhúng tay vào chuyện của các doanh nghiệp, nhưng dẫn dắt hướng theo con đường tốt và chỉ huy tất yếu bọn họ vẫn phải nghe theo đúng không?

Lấy một ví dụ đơn giản. Không thể nói căn phòng này của anh, chính phủ muốn xây sân bay ở chỗ này liền vì anh rao giá trên trời mà đổi địa bàn được.

Cứ như vậy còn gì là niềm tin của công chúng vào chính phủ nữa, sự sắp xếp trù tính của chính phủ làm thế nào có thể chấp hành được. Nói gì cũng phải hợp lý, thương lượng có thể, nhưng không thể cự tuyệt hoặc chào giá một cách vô lý.

Tôi cho rằng hành vi của trạm phát điện Hồng Cốc vô cùng không thỏa đáng. Một giờ cho nước chảy giá hai triệu, đây chính là chính phủ đang thanh toán cho người dân Hồng Cốc Trại.

Đối với loại hành vi gần như xảo trá này, chính phủ tất nhiên phải ra mặt ngăn chặn, đối diện với sự thô bạo của bọn họ. Cơ quan Công an chúng tôi chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp, điểm này là hợp lý hợp pháp.

Chính như Chủ tịch Khổng đã nói, chính là xuất phát từ nhân đạo mà cho nước chảy. Huống chi, nghe nói nước này vốn là của Hồng Cốc Trại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nguyên bản Ủy ban nhân dân huyện lúc quy hoạch trạm phát điện Hồng Cốc cũng có chút vấn đề. Tôi nói dựa theo việc có thật, không phải lời đồn. Ngày hôm qua cách xử lý của Cục trưởng Bao tôi cho rằng cũng không có gì không thỏa đáng.

Có điều, mới bắt được mấy tay bảo vệ giả mạo, yêu cầu hôm nay kết thúc vụ án, đây có phải là đã quá vội vàng rồi hay không?

Các đồng chí, dù sao cũng phải để cho cục Công an thành phố có thời gian nhất định phải không nào? Xử lý một vụ án, phải điều tra tìm chứng cứ. Cũng không thể kết án ngay khi còn chưa điều tra rõ ràng, đây chính là biểu hiện người dân vô trách nhiệm đối với quốc gia.

Ngọc Xuân Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.

Ngọc Xuân Phong lên tiếng lại khiến cho Khổng Đoan tim đập thụp một tiếng, ông ta nhìn nhìn Tất Vân Lý, phát hiện trên mặt ông Tất cũng hơi thoáng kinh ngạc.

Ngọc Xuân Phong tỏ thái độ quá kiên quyết, hơn nữa còn khá rõ ràng ủng hộ Bao Nghị, kỳ thật chính là đang ủng hộ Diệp Phàm.

- Đúng vậy, Cục trưởng Bao xử lý thật sự rất thỏa đáng. Phá án nhất định sẽ chạm đến lợi ích của một số người. Khẳng định trong đó sẽ chỉnh ra một số chuyện đấy.

Về phần nói là ảnh hưởng, tôi dường như không nghe được bao nhiêu chuyện về vụ án này. Nói đến điện thoại gọi tới, cái này cũng chỉ bình thường.

Hiện tại chúng ta cảnh sát khó làm việc lắm, bắt được một kẻ hư hỏng có đến mấy chục cuộc điện thoại gọi đến xin thả. Đây quả thực là có hiềm nghi quấy nhiễu phá án.

Cục trưởng Bao có thể chịu đựng được áp lực mà điều tra thu thập chứng cứ, điều này rất đáng quý. Nếu Cục trưởng Bao kết án qua loa, đấy mới thực sự là vô trách nhiệm.

Chúng ta dựa vào cái gì mà chỉ trích anh ta? Tôi cảm thấy, chẳng những không nên chỉ trích mà còn càng cần phải cổ vũ và khen ngợi hành vi phá án cẩn thận, nghiêm túc, không làm việc thiên về tư tình của anh ta.

Mễ Nguyệt to gan lên tiếng, trực diện phản bác Trì Hạo Cường.

Ông này sắc mặt tương đối khó coi, hừ nói:

- Nếu như không để ý đến ảnh hưởng, vậy cái từ ảnh hưởng đó từ đâu mà đến?

Chớ xem thường ngôn luận của nhân dân, những ảnh hưởng đó, nếu làm lớn chuyện có thể lan đến tận chính phủ đấy.

Không nói đến hành vi của đồng chí Bao Nghị ngày hôm qua là đúng hay không, cái này đương nhiên cần phải điều tra mới có thể làm rõ được.

Nhưng, trước tiên thái độ thong dong và kéo dài của cậu ta đối với vụ án này là không được. Trì Hạo Cường tôi còn là lãnh đạo của đồng chí Bao Nghị nữa hay không?

Cậu ta khư khư cố chấp, căn bản cũng không nghe chỉ huy, trong mắt cấp dưới như vậy có còn lãnh đạo không? Còn có tổ chức chúng ta hay không?

- Ha ha, Bí thư Trì, vừa rồi Bí thư Diệp cũng đã nói rồi. Chuyện ngày hôm qua là do anh ta ra lệnh, Bao Nghị chỉ là thi hành mệnh lệnh mà thôi. Chẳng lẽ Bí thư Trì không hài lòng đối với mệnh lệnh của Bí thư Diệp hay là nói có cách nghĩ khác, có thể nói ra mà.

Không ngờ được Lã Lâm xen vào một câu, những lời này thiếu chút nữa khiến Trì Hạo Cường nghẹn họng. Nếu muốn đối đầu trực tiếp với Diệp Phàm nhân vật số một này, trong lòng ông Trì vẫn có chút chột dạ.

- Tôi không phải có ý kiến đối với mệnh lệnh của Bí thư Diệp, tôi chỉ có gì nói nấy thôi. Chỉ là yêu cầu đồng chí Bao Nghị mau chóng xử lý chuyện này, để tiêu trừ ảnh hưởng.

Là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, lãnh đạo trực tiếp của đồng chí Bao Nghị, yêu cầu đó của tôi cũng không phải là quá mức. Ngay cả hỏi một câu cũng không được, Bí thư Đảng ủy Công an tôi đây làm việc gì được chứ?

Nói lời không khách khí thì chỉ đạo cục Công an thành phố khai triển công việc cũng là một trong những trách nhiệm của Trì Hạo Cường tôi.

Mà Tư lệnh Lã anh lại cứ đem chuyện của Bao Nghị gán lên người Bí thư Diệp, tôi không hiểu lời Tư lệnh Lã vừa nói là có ý gì?

Trì Hạo Cường cũng giận rồi, trực diện phản bác lại.

- Bí thư Trì, đây là gán vào sao? Ông không phải vẫn phê bình Bao Nghị ngày hôm qua phá án quá thô bạo là gì?

Người ta Bao Nghị chấp pháp theo chỉ thị của Bí thư Diệp. Tôi cũng nói câu không khách khí, nếu như đối mặt với tình huống hôm qua, Lã Lâm tôi cho dù có phải chịu nguy hiểm nhận lấy sự xử trí của quân pháp cũng phải kiên quyết trấn áp đám người kiêu ngạo đó xuống.

Quá lắm rồi, liên kết những thành phần sống tạm bợ thành đội công kích chính phủ, công kích công an cảnh sát, đây là hành vi gì chứ? Nói nghiêm trọng hơn, đây là hành vi phản động có tổ chức.

Đối với phản động, chúng ta phải kiên quyết đả kích, hơn nữa không được nhẹ tay. Để mặc, kéo dài sẽ càng làm ra chuyện nghiêm trọng hơn.

Lã Lâm không chút khách khí. Hai người này đều có tư thế muốn làm một cuộc tranh luận.

- Phản động. Ông nhìn từ đâu ra mà thấy người ta là phản động…

Trì Hạo Cường vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm khẽ đập bàn một cái, nói:

- Việc này không cần tranh cãi nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian bàn về việc cải tạo ruộng cơ bản, xây dựng quốc lộ và làm giàu của người dân Hồng Cốc Trại. Chủ đề của ngày hôm nay chính là vậy, có chút việc nhỏ gác lại để sau hãy nói.

Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Khổng Đoan một cái, nói:

- Chủ tịch Khổng, ông có ý kiến gì về chuyện Hồng Cốc Trại không?

- Chuyện Hồng Cốc Trại là chuyện lớn, là một chuyện lớn của thành phố chúng ta cuối năm nay thậm chí sang năm sau.

Hồng Cốc Trại có gần sáu ngàn người dân, hơn nữa lại là quần chúng tộc Hồi. Quốc gia cho tới giờ đều có những chính sách ưu đãi giúp đỡ đối với các dân tộc thiểu số anh em.

Vừa rồi Bí thư Diệp cũng nói, Chủ tịch Điền và Bộ trưởng Phong đều đã đến thăm trại Hồng Cốc rồi, các lãnh đạo đều đang nhìn vào đấy.

Không làm được tốt chuyện của Hồng Cốc Trại, Khổng Đoan tôi không xứng là Chủ tịch thành phố. Khi tôi nhìn thấy cuộc sống của người dân Hồng Cốc Trại, tim của Khổng Đoan tôi liền nhỏ máu!

Không thể để bọn họ chịu cảnh khốn cùng như vậy nữa. Cho nên, tôi đề nghị Chủ tịch Tất làm chủ, Phó Chủ tịch La Phong phối hợp xử lý chuyện Hồng Cốc Trại.

Mà điểm mấu chốt của việc này chính là ở khai thông quốc lộ và cải tạo ruộng. Ủy ban nhân dân thành phố cũng sẽ chuyên môn mở hội nghị liên quan, đưa ra chính sách tương quan giúp đỡ trại Hồng Cốc.

Khổng Đoan mở mồm đoạt quyền rồi, sau đó nhìn Tất Vân Lý một cái, nói:

- Chủ tịch Tất, hôm qua sau khi trở về chúng ta cũng đã mở một hội nghị lâm thời mời các Phó Chủ tịch thành phố, anh hãy nói ra suy nghĩ của mình với mọi người đi, cần phải cụ thể một chút, thiết thực và có khả năng thực hiện mới được.

Diệp Phàm biết, Khổng Đoan đây là muốn làm ra sự đã rồi. Nếu để cho Tất Vân Lý mở miệng vậy trên cơ bản chẳng khác nào chuyện Hồng Cốc Trại quyết định là do ông ta làm chủ rồi.

- Ha ha, cuối năm rồi. Đồng chí Vân Lý là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, một đống việc của Ủy ban nhân dân thành phố cũng không thể thiếu anh ta.

Thành phố chúng ta cũng không phải chỉ có mỗi chuyện của Hồng Cốc Trại. Ví dụ như, cải tạo phố Tân Long còn đang trong giai đoạn tiến hành, mỏ than Hải Sơn còn phải trông coi còn có…

Đây tất cả đều không thể thiếu sự quản lý toàn diện của Chủ tịch Tất được. Cho nên, tôi thấy, Chủ tịch Tất không thể rời khỏi thành phố trong thời gian dài được.

Mà chuyện trại Hồng Cốc lại ở huyện Hồng Lĩnh, cách thành phố tương đối xa. Vấn đề Hồng Cốc Trại cũng không phải là một vấn đề nhỏ.

Đồng chí phụ trách chúng ta cần phải có thể trú ngụ lâu dài ở Hồng Cốc Trại, chuyên môn xử lý các vấn đề trong trại.

Nếu để cho Chủ tịch Tất đi Hồng Cốc Trại, không phải công việc trong thành phố sẽ loạn cào cào cả sao? Hơn nữa, cũng mang đến áp lực quá lớn cho Chủ tịch Khổng.

Diệp Phàm đoạt lời, nói.

- Bí thư Diệp, trại Hồng Cốc tuy nói cách Ủy ban nhân dân thành phố xa. Nhưng, bây giờ không phải là có điện thoại và xe sao?

Với sự trợ giúp của các công cụ liên lạc hiện đại và phương tiện giao thông, cả Địa Cầu chỉ còn như một thôn, Hồng Cốc Trại như thế có bao xa?

Tôi đang tính thành lập một tiểu ban chỉ huy do các ban ngành hợp lại chuyên môn giải quyết các công việc ở Hồng Cốc Trại. Mà Chủ tịch Tất là tổ trưởng tổ chỉ huy, anh ta hoàn toàn có thể điện thoại chỉ thị tổ công tác Hồng Cốc Trại triển khai công việc, đúng không nào?

Hơn nữa, trái lại, nếu Chủ tịch Tất ở Hồng Cốc Trại, cũng có thể chỉ huy các công việc có liên quan ở Ủy ban nhân dân thành phố y như vậy.

Huống chi, ở Ủy ban nhân dân thành phố còn có tôi trấn thủ, nói vậy cũng sẽ không xảy ra việc cục diện loạn cào cào đúng không?

Khổng Đoan nói.