Quan Thuật

Chương 2363: Phó chủ tịch thành phố nhập hội




- Bí thư Diệp, chuyện ngày hôm nay thật đúng là có chút loạn. Những người này quá thể rồi, làm hỏng cả ấn tượng trong mắt Phó chủ tịch tỉnh Điền và thứ trưởng Phong!

Ngọc Xuân Phong giọng điệu có chút phẫn nộ.

- Ôi, việc này, đồng ý là nhất định có nguyên nhân đấy, nhất định phải điều tra một chút.

Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Ngọc Xuân Phong một cái, hỏi:

- Phó chủ tịch thành phố Ngọc thấy chuyện ngày hôm nay thế nào?

- Nhất định phải nghiêm túc điều tra tới cùng, rốt cuộc là ai tổ chức? Việc này không tra rõ ràng, nếu để người ngoài chú ý thì một khi đồn đại ra, hôm nay bên này gây sức ép, ngày mai lại thôn kia gây rối, trên làm dưới theo thì Thành ủy còn quản lý mấy trăm vạn dân chúng Đồng Lĩnh thế nào nữa?

Ngọc Xuân Phong thái độ rất rõ ràng.

- Điều tra thì nhất định phải điều tra, chính là điều tra phỏng chừng cũng hơi khó khăn đấy.

Diệp Phàm cố ý nói.

- Tuy nhiên, tôi có chút không rõ. Một số đồng chí có phải là biết rõ tình hình Hồng cốc trại hay không?

- Không thể không biết, Hồng Cốc trại là vấn đề nan giải của huyện Hồng Lĩnh. Hơn nữa bọn họ lại là trại tập trung của người Hồi, theo chính sách ưu đãi với dân tộc thiểu sốcủa nàh nước mà nói cũng phải hỗ trợ mạnh mẽ.

Chỉ là muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề vượt khó của Hồng Cốc trại thì quá khó khăn. Mấu chốt vẫn là bởi vì không có tiền.

Mà lần này đoàn người thứ trưởng Phong xuống đây cũng là cơ hội, vì sao không nhường cơ hội này cho dân chúng Hồng Cốc trại?

Đây là thật sự không biết rõ tình hình hay là sai sót do con người làm ra? Tôi nghĩ, khả năng phía sau vẫn lớn hơn nhiều.

Ngọc Xuân Phong nói.

- Chuyện lần này tôi đã giao phó cho Chủ tịch thành phố Khổng sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, mặc dù là Chủ tịch thành phố Khổng bởi vì địa bàn quá lớn mà không biết hết tình hình thực tế, nhưng một bộ máy lớn như thế, chẳng lẽ không ai hay biết?

Diệp Phàm bắt đầu thử thách Ngọc Xuân Phong, đem chuyện Khổng Đoan nói trắng ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nếu Ngọc Xuân Phong có băn khoăn không dám phát biểu ngôn luận gì về Khổng Đoan thì Diệp Phàm cũng phải suy xét xem có tiếp nhận Ngọc Xuân Phong vào vây cánh hay không. Bằng không, một đồng chí lập trường không kiên định được tiến cử vòng tròn ngược lại sẽ làm hỏng việc.

- Trong bộ máy lý đương nhiên còn có khá nhiều đồng chí đều biết rõ, tỷ như tôi vậy. Chuyện này tôi không kịp thời báo cáo lên Bí thư Diệp, trong lòng thật hổ thẹn. May mắn là vẫn chưa gây ra chuyện lớn, nếu quả thật có như vậy thì lương tâm Ngọc Xuân Phong đời này thật khó mà yên.

Ngọc Xuân Phong nói đoạn nhấp một ngụm trà.

- Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Ngọc cũng không cần phải quá tự trách mình • mỗi người đều có ý nghĩ riêng mà!

Diệp Phàm cười nói.

- Thật ra • ban đầu trên hội nghị tôi vốn định đề xuất Hồng Cốc trại. Chỉ có điều, thấy Chủ tịch thành phố Khổng kiên quyết như vậy, nói là việc này tới đột ngột, thời gian gấp nhiệm vụ nặng • liền không cần thiết phải lải nhải dông dài nữa.

Cho nên, khi đám người Phó chủ tịch thành phố Tất nhắc tới Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) ở Lão Ma Khanh thì Chủ tịch thành phố Khổng cũng liền gật luôn.

Hơn nữa, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là hắn có quen than với Chủ tịch xã Ngưu Hà. Lại nói tình hình đất đai ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) quả thật không xong, đã đến nông nỗi buộc phải cải tạo.

Cứ như vậy, đám người trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi còn có gì mà nói. Mặc dù là có nói cũng không ích lợi gì.

Tuy nhiên • việc này, tôi đã không báo cáo kịp thời lên Bí thư Diệp tình hình Hồng Cốc trại, đây là sai lầm của tôi trong quá trình công tác.

Ngọc Xuân Phong nói.

- Phó chủ tịch thành phố Ngọc, quá khứ nên để cho nó qua đi, không cần nhắc lại nữa.

Anh có thể kiểm điểm chính mình, điểm này đã là rất tốt. Con người cả mà • ai chả có lúc sơ sẩy.

Diệp Phàm khoát tay áo, trong lòng hơi có chút thất vọng, Ngọc Xuân Phong này huênh hoang cả buổi mà cũng không nói ra cái cần nói.

- Thật ra, thưa Bí thư Diệp, Chủ tịch thành phố Khổng sắp xếp địa điểm ở Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) đoán chừng là không phải chỉ vì việc này, tôi vẫn luôn suy nghĩ.

Ngọc Xuân Phong ngẫm nghĩ một chút lại nói.

- Ủa, chúng ta nói chuyện tào lao rồi.

Diệp Phàm có làm ra vẻ không bận tâm, làm cho Ngọc Xuân Phong không xấu hổ làm đem sự tình nói ra. Phỏng chừng Ngọc Xuân Phong đã đến lúc phải tẩy bài.

- Đồng chí Mã Đại Lâm ở huyện Lão Ma Khanh có bà xã tên là Khổng Phượng Linh • nghe nói là chị họ của Chủ tịch thành phố Khổng. Vậy nên Chủ tịch thành phố Khổng sẽ chiếu cố một chút cũng là lẽ bình thường.

Dù sao • có thể lấy được tiền từ bộ Tài chính tới tay cũng là một chuyện rất quang vinh rồi. Hơn nữa, sau khi nắm bắt tới tay lại cải tạo được đất vườn thì sẽ được coi là công lao lớn.

Việc này đối với việc đề bạt lên chức sau này của đồng chí Mã Đại Lâm đều là có lợi rất lớn. Tính toán ra, đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Đương nhiên, nếu không ảnh hưởng đến toàn cục thì chiếu cố một chút cũng không thể nói gì hơn. Quan hệ là đôi khi công và tư chẳng phân biệt được.

Nhưng lại đã tạo thành tình trạng hôm nay, vậy thì cũng có chút không xuôi rồi.

Những gì Ngọc Xuân Phong vừa nói ra đây tương đối có sức nặng, về cơ bản là đem mình đặt sang thế đối lập với Khổng Đoan.

Diệp Phàm hiểu được, trong khoảng thời gian này Ngọc Xuân Phong đã bị Khổng Đoan áp bức đến mức thảm hại nên mới co cụm lại càng chặt hơn. Cơ quan được phân công quản lý bộ lại bị điều chỉnh.

Khổng Đoan làm như vậy có lẽ là để khiến Ngọc Xuân Phong cúi đầu nhập hội. Nào ngờ bức tới bức lui thật ra lại khiến Ngọc Xuân Phong "ngã vào lòng" Diệp Phàm trước.

Cho nên, đôi khi có muốn áp bức người ta thật, nhưng là phải chú ý cho người ta không gian và thời gian vừa phải.

- Phó chủ tịch thành phố Ngọc, gần đây công tác của Ủy ban nhân dân thành phố vẫn triển khai thuận lợi chứ. Từ khi Chủ tịch thành phố Khổng tiếp nhận tới nay, tin rằng sẽ xuôi chèo mát mái, bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố đoàn kết sẽ khiến cho công tác của Ủy ban nhân dân thành phố càng có thể tiến thêm một bước.

Diệp Phàm quyết định dò xét Ngọc Xuân Phong một chút.

- Thuận lợi, Chủ tịch thành phố Khổng cũng không phải hạng thích "chơi bẩn". Vốn dĩ tôi vẫn hiệp trợ Phó chủ tịch thành phố Tất phân công quản lý tài chính thành phố.

Hiện tại toàn bộ đã giao cho Vạn Phú Tài, Vạn Phú Tài này là Cục trưởng cục Tài chính mà so với ủy viên thường vụ kiêm Phó Chủ tịch thành phố như tôi còn to hơn nhiều.

Tôi phê khoản một ngàn đồng thì vẫn phải được Phó chủ tịch thành phố Tất phê chuẩn mới được lấy tiền. Bằng không, có phê cũng tương đương với không phê.

Chữ ký của Ngọc Xuân Phong tôi cứ không đáng giá tiền như vậy. Tốt xấu gì tôi cũng là một ủy viên thường vụ, sao lại để cho Vạn Phú Tài lộng hành kiêu ngạo như thế?

Còn nữa, gần đây đồng chí La Phong phối hợp thật sự rất ăn ý với đồng chí Khổng Đoan. Chủ tịch thành phố Khổng nhậm chức không lâu liền điều chỉnh bộ máy phân công quản lý trong Ủy ban nhân dân thành phố.

Bí thư Diệp, anh xem tôi là chủ quản ngành gì. Cục Văn hóa, cục Thủy sản, cục Khoa học Kỹ thuật. Thành phố ta có cái gì gọi là thuỷ sản, một... là không... ven biển, thứ hai là sông ngòi cũng không nhiều, căn bản cũng không có cái gì gọi là hạng mục thuỷ sản.

Chỉ có vài ba hồ nước cống rãnh mương máng chứ làm gì có thuỷ sản. Còn nữa, vốn tôi được phân quản cục than đá. Giờ thì hay rồi, đem cục than đá mà tôi được phân công quản lý giao lại cho La Phong.

Chủ tịch thành phố Khổng còn tìm tôi nói chuyện, nói thẳng là vì tị hiềm mà ra.

Ngọc Xuân Phong quả nhiên nhịn không nổi mà nói tuột ra. Đây cũng là cách tỏ thái độ muốn nhập hội của y.

- Tị hiềm, trốn tránh gì chứ, tôi không hiểu lắm, có phải Phó chủ tịch thành phố Ngọc có rất nhiều thân thích ở bên cục than đá hay không? Cho nên, Chủ tịch thành phố Khổng không thể không chú ý ảnh hưởng phương diện này?

Diệp Phàm thoáng thấy buồn cười.

- Không có, mặc dù có một người công tác ở bên khai thác mỏ, nhưng cũng là nhân vật không đáng nhắc đến, vẫn chưa tới cấp bậc trưởng phòng.

Đồng chí Khổng Đoan lấy lý do là lần trước mỏ than Hải Sơn đã xảy ra vụ việc lớn. Cấp trên đang nhìn chằm chằm vào bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy chúng ta.

Cho nên hễ là ủy viên thường vụ thì đều phải chú ý điểm này. Tốt nhất là không dính dáng với bên than đá. Lại còn nói thế nữa chứ, Phó chủ tịch thành phố Tất chẳng phải là Phó Chủ tịch thường trực thành phố sao.

Hiện tại cũng rất ít đề cập đến hai chữ than đá này. Phải đợi cuộc phong ba này qua đi nữa vân vân và vân vân, quả thực buồn cười, thiên hạ này còn có thứ lí lẽ buồn cười như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự là một lần bị cắn thì sợ rắn đến mười năm.

Huống chi chuyện lần trước ở mỏ than Hải Sơn thành phố chúng ta cũng không có chỗ nào xử lý không thỏa đáng. Chỉ là vấn đề tư tưởng của đồng chí khác.

Ngọc Xuân Phong trên mặt càng lộ vẻ tức giận.

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng y đang cố ý tức giận như thế. Đương nhiên cũng là diễn cho Diệp Phàm xem đấy, ý là y đã không để dung thứ cho Khổng Đoan nữa rồi.

- Phó chủ tịch thành phố Ngọc, anh có muố làm chuyện lớn không?

Diệp Phàm đột nhiên nghiêm túc hỏi.

- Chuyện lớn, tôi không rõ Bí thư Diệp ní những lời này là có ý tứ gì?

Ngọc Xuân Phong cũng nghiêm mặt hỏi lại.

- Anh xem chỗ tài liệu này một chút ••••••

Diệp Phàm nói xong vào gian trong đem ra bản tư liệu trong bóp da có liên quan đến hạng mục nhà máy nhiệt điện của tập đoàn Viễn Đông đầu tư.

Ngọc Xuân Phong sau khi nhận lấy thì cẩn thận lật đi lật lại hai lần, sau khi nhìn thấy dấu phê của lãnh đạo Tỉnh ủy chỉ thị thì bàn tay kia không khỏi run rẩy vài cái, động tác này Diệp Phàm thấy rất rõ ràng. Trong lòng tự nhủ "lão đồng chí này giấu diếm mãi, giờ thì có chút kích động rồi phải không?"

- Ý của Bí thư Diệp ngài là?

Ngọc Xuân Phong dùng thuật ngữ rất tôn kính, có vẻ hơi quái dị. Bởi vì Ngọc Xuân Phong đã bốn mươi mà Diệp Phàm thì chưa đến ba mươi.

- Nhà máy nhiệt điện này phỏng chừng sẽ xây dựng ở Ngưu gia bình của Chương Hà, đồng chí Long Đông đã tìm được địa điểm rồi.

Trước mắt đã mời các chuyên gia trên tỉnh khảo sát, bước đầu phỏng chừng nói là không có vấn đề gì nhiều.

Đương nhiên nếu quả thật muốn chứng thực thì còn phải thông qua khảo sát chính thức mới được. Nếu Phó chủ tịch thành phố Ngọc cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ giao hạng mục công tác này cho anh cùng với đồng chí Long Đông cùng làm.

Đồng chí ấy chẳng những là Ủy viên thường vụ thành ủy mà còn là Chủ tịch Chương Hà, đại biểu cho lãnh đạo địa phương, còn anh là đại biểu của Thành ủy.

Phỏng chừng đến lúc đó Ủy ban nhân dân thành phố sẽ còn phái ra một Phó Chủ tịch thành phố đến hiệp trợ. Phó chủ tịch thành phố Ngọc có quyết tâm làm tốt chuyện này... hay không?

Diệp Phàm bơm hơi thêm một câu.

- Có thọ trăm tuổi mà mặc kệ sự đời thì cũng là sống vô dụng thôi, Ngọc Xuân Phong tôi xin liều một phen vậy!

Ngọc Xuân Phong nói những lời này có vẻ rất thành thật, tay nắm chặt hình nắm đấm.

- Được được...đến lúc đó Phó chủ tịch tỉnh Điền sẽ đích thân dẫn đoàn xuống dưới chỉ đạo đấy, anh hãy tích cực phối hợp với anh ta làm tốt chuyện này.

Diệp Phàm cười nói.

- Bí thư Diệp, hạng mục lớn như vậy, khoản tiền đề cập đến chắc chắn rất nhiều. Phỏng chừng trên thành phố khẳng định phải thành lập một ban chỉ huy dự án nhiệt điện. Đến lúc đó, Phó chủ tịch tỉnh Điền phỏng chừng chỉ chỉ đạo công tác. Còn thật sự nắm giữ ấn soái chính là Bí thư Diệp. Ngọc Xuân Phong tôi chỉ muốn theo gậy chỉ huy mà đi là được.

Ngọc Xuân Phong lần này là rất rõ ràng bày tỏ thái độ.

- Vậy thì khẳng định, đến lúc đó anh chính là Tổ phó rồi.

Diệp Phàm cười nói.

8 giờ tối hôm đó, Phó chủ tịch tỉnh Điền kêu Diệp Phàm tới.

- Tiểu Diệp, chuyện ngày hôm nay rất ảo diệu đó, thiếu chút nữa là thành chuyện lớn.

Phó chủ tịch tỉnh Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đúng vậy đó Phó chủ tịch tỉnh Điền, lúc ấy may mà anh ra mặt. Giúp tôi có được người tâm phúc, bằng không tôi thực không biết xử lý loạn cục này sao cho ổn thỏa rồi. Rất ảo diệu!

Diệp Phàm liền nịnh bợ một chút.

- Ha ha ha, Tiểu Diệp khá lắm, rất biết nói chuyệnđó!

Điền Sơ Nhất không ngờ lại mỉm cười.

- Không dám, đây là sự thật, tôi là người rất thẳng tính, cũng không hay nói dối chút nào.

Diệp Phàm làm bộ thật thà chất phác rất ra dáng.

- Việc này nhất định phải tra, nhất định phải điều tra tới cùng, giở trò gì vậy chứ, trong mắt họ còn có kỷ luật tổ chức nữa hay không?

Không thể ngờ được Điền Sơ Nhất đột nhiên lại ngưng cười, đổi sắc mặt nhanh hơn trời mưa. Chuyện phát sinh hôm nay kì thực cũng là đánh vào thể diện của Điền Sơ Nhất.