Cụ thể phải làm thế nào thì cậu tự định liệu. Tôi thấy cậu đã có chuẩn bị rồi mới tới đây, dứt khoát chiều nay cậu phải đi tìm đồng chí Sơ Nhất để báo cáo lại, xem thái độ của đồng chí ấy thế nào.
Tề Chấn Đào nói.
- Nếu như chủ tịch tỉnh Điền quyết định ủng hộ thì cháu có thể báo chuyện này lên bí thư La không ạ? Tất nhiên là bên này cháu cũng đã báo với Tề thúc rồi. Như vậy cũng là phù hợp với trình tự rồi, có đúng không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu tự quyết định đi. Thường xuyên báo cáo lên cấp trên cũng là một việc nên làm. Thực ra đây cũng là một cách để kết giao với các vị lãnh đạo.
Diệp Phàm ạ, công việc thì vẫn phải làm nhưng kết giao với các vị lãnh đạo cũng không thể thiếu được. Bất cứ lúc nào cũng nghe theo chỉ thị của cấp trên, dù có xảy ra chút sai sót nào đó nhưng công việc cũng không thể đi chệch quỹ đạo được. Ví như chuyện này chẳng hạn, cho dù cuối cùng Đồng Lĩnh không giành được một dự án năm trăm triệu, nhưng vì cậu báo cáo với lãnh đạo kịp thời
Lúc đó chẳng phải lãnh đạo sẽ hiểu cho cái khó của cậu sao? Tất nhiên xây dựng một dự án lớn như vậy, nếu như cậu không kịp thời trao đổi, lãnh đạo sẽ cho rằng cậu bảo thủ, có ý hoài nghi hay miệt thị họ.
Đem đến cho họ ấn tượng xấu về một con người tùy tiện. Hơn nữa có một số việc không phải cứ chắc đến chín mươi phần trăm mới dám làm. Trên đời có ít việc may mắn tốt đẹp như vậy đợi chúng ta làm lắm.
Tất nhiên chúng ta cũng phản đối những sự khinh suất mù quáng. Làm việc gì cũng phải phân tích kĩ các điều kiện, nhân tố trên mọi phương diện mới là một người cán bộ khôn ngoan. Tại sao có rất nhiều cán bộ thanh liêm nhưng lại không nhận dược sự ủng hộ, công nhận của quần chúng?
Đó là bởi vì họ tuy thanh liêm nhưng khả năng làm việc chỉ bình bình. Anh không tạo ra được thành tích gì, nhân dân không được hưởng lợi gì, tất nhiên người ta không thể coi trọng anh được.
Để làm những việc thiết thực, có cán bộ lại phải "chạy cửa sau", thỉnh thoảng còn phải biếu xén quà cáp. Tuy là họ chọn cách không đường hoàng, minh bạch nhưng dù sao cũng vẫn lập được thành tích.
Nhân dân cũng được hưởng thành quả ấy.
Tề Chấn Đào thuận miệng giáo huấn luôn Diệp Phàm, đụng chạm đến rất nhiều thứ.
Diệp Phàm tìm một nhà khách để nghỉ ngơi một chút. Đầu hắn điểm lại việc của nhà máy nhiệt điện một lượt.
Đúng hai giờ chiều, Diệp Phàm đã tìm thấy văn phòng của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Điền Sơ Nhất.
Điền Nhất Sơ bị hói trên đỉnh đầu, tóc ở trán cũng rất ít, mà hướng về phía sau. Ông ta mặc một bộ trang thục theo đúng kiểu Tôn Trung Sơn. Mái tóc tuy ít nhưng được chải hất về phía sau rất gọn gàng. Trông ông ta có vẻ còn rất năng nổ.
Danh tiếng của Điền Nhất Sơ ở tỉnh Đồng Lĩnh cũng khá tốt. Từ một công nhân bình thường, ông ta trở thành tổng giám đốc, rồi cuối cùng từng bước một leo lên chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Điền Sơ Nhất rất chú trọng đến năng lực thực tế. Bình thường khi đi thị sát ông ta cũng rất thích đi thăm thú các xí nghiệp khai thác mỏ.
Đã từng có lần khu ông ta thị sát bốc hỏa, ông ta trực tiếp cắt chức của quản đốc xí nghiệp đó. Nhưng tay quản đốc này cũng rất cứng đầu bởi vì xí nghiệp của ông ta là xí nghiệp thuộc bộ quản lí chứ không thuộc phạm vi của tỉnh Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên gặp phải Phó chủ tịch Điền Sơ Nhất thì đúng thật là. Ông ta đã phản ánh rất nhiều việc của xí nghiệp này lên cấp trên, cuối cùng, tay quản đốc đó bị cắt chức thật.
Vì thế nên nhìn thấy bóng dáng ông ta là chủ các doanh nghiệp nhà nước thuộc phạm vi quản lí của tỉnh đã run sợ. Bọn họ người nào cũng một mực cung kính, đến thở cũng không dám.
Tất nhiên tác phong làm việc nghiêm túc ấy của ông ta cũng khiến cho tư tưởng của các ông chủ doanh nghiệp trong tỉnh được "rửa sạch".
Nếu không làm tử tế thì sợ gặp phải chủ tịch Điền lúc ông ta đến thăm đột xuất. Đến lúc đó, trả lời không thuận thì phải"về vườn" rồi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy tiếng mời, hắn bước vào văn phòng của Phó chủ tịch Điền.
Văn phòng bài trí lấy gỗ làm chính. Những vật như ghế sofa êm đều không có. Mùa đông như vậy mà đến đệm mền ngồi cũng không có.
Đến ghế ngồi của Phó chủ tịch Điền cũng là loại ghế gỗ rất cồng kềnh. Bình thường các vị lãnh đạo thích kiểu ghế xoay của giám đốc nhưng ở văn phòng của Phó chủ tịch thì tuyệt đối không thấy. Đối diện ông ta là hai chiếc ghế gỗ, loại cố định không xoay được.
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là lần đầu tiên đến văn phòng của tôi đúng không?
Diệp Phàm vừa bước vào, Điền Sơ Nhất liền đứng dậy, ra hiệu cho hắn cùng ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở góc ngoặt.
- Phó chủ tịch Điền, thật là ngại quá. Tôi đến Đồng Lĩnh đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa đến báo cáo công việc với đồng chí, khiến cho một số việc bị lỡ mất. Tại đây, Diệp Phàm tôi xin được nhận lỗi trước đồng chí. Về mặt công việc tôi đã mắc lỗi.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Nhận lỗi thì không cần thiết đâu. Ha ha ha, gần đây mỏ than Hải Sơn đã trở về trạng thái hoạt động bình thường chưa?
Điền Sơ Nhất hỏi. Xem ra ông ta có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này.
- Đã khôi phục lại trạng thái bình thường một cách toàn diện rồi. Nghe nói doanh nghiệp khai thác mỏ Thiên Mộc cũng đã chỉnh đốn rồi. Hiện nay người đứng đầu vẫn là một nhân tài trở về từ đại học Havard Mỹ.
Tôi cho rằng, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc dưới sự chèo lái của cô ấy, sẽ vứt bỏ được tác phong làm việc khinh suất, từ đó mà thực sự đi vào quỹ đạo.
Toàn bộ tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đều ở Đồng Lĩnh. Nếu nó có thể đi vào quỹ đạo hoạt động đúng đắn thì đây chính là phúc của người dân Đồng Lĩnh.
Mặt khác, Ủy ban nhân dân thành phố cũng đang chú ý đến bọn họ.
Nếu có thể giúp đỡ, hỗ trợ được, phía Ủy ban chắc chắn sẽ ra tay. Tuy bọn họ từng phạm phải một số lỗi nhưng biết sửa sai là tốt rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy. Bằng cấp đúng là rất cao nhưng nó không bằng được năng lực thực sự. Tôi hi vọng Ủy ban thành phố Đồng Lĩnh sẽ không xem nhẹ một số các doanh nghiệp lớn có thể xếp vào hàng thượng hạng như vậy.
Một doanh nghiệp kéo theo hàng trăm doanh nghiệp khác. Sự kêu gọi và ảnh hưởng liên đới của của các doanh nghiệp lớn quá là đáng ngạc nhiên. Tôi đoán rằng việc tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc dẫn đầu vốn hình thành một vòng tròn doanh nghiệp. Thiên Mộc giống như chiếc tàu dẫn đầu một đoàn tàu giữa đại dương.Các ngành và các xí nghiệp liên quan từ nó mà đẻ ra chính là những chiếc tàu tuần tra, bảo vệ.
Cả hai bên đều phải dựa vào nhau để tồn tại. Chỉ cần bảo vệ tốt con tàu dẫn đầu thì tác dụng của nó sẽ được thể hiện rất rõ rệt.
Chủ tịch Điền thao thao bất tuyệt nói.
- Đúng vậy. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của chủ tịch Điền. Sự hỗ trợ các doanh nghiệp vừa và nhỏ cần được tăng cường, tuy nhiên cũng không được xem nhẹ sự phát triển của các doanh nghiệp lớn.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Nói đến tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc thì đúng là có duyên với nó. Hôm nay việc tôi định báo cáo với ông cũng có chút liên quan đến nó.
- Ồ, cậu nói đi.
Điền Sơ Nhất thẳng người dậy nói.
- Là như thế này. Tập đoàn điện lực Viễn Đông...
Diệp Phàm thuật lại câu chuyện mọt lượt.
- Cậu chắc chắn rằng bọn họ có ý muốn đầu tư vào thành phố Đồng Lĩnh?
Điền Nhất Sơ nghiêm túc hẳn lân, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và hỏi.
- Không giấu gì chủ tịch Điền. Chuyện này là do hôm đó tôi gặp cấp dưới của ông nên mới biết được.
Diệp Phàm nói vòng vo trước, tất nhiên là để thu hút sự chú ý của chủ tịch Điền.
- Cấp dưới của tôi sao? Là đồng chí nào vậy?
Điền Sơ Nhất hỏi.
- Đó là đồng chí Kiều Hà, làm việc ở bên ủy ban nhân dân tỉnh. Hôm đó tôi gặp và ăn cơm cùng đồng chí ấy. Vô tình anh ta để lộ tin tức này.
Sau đó tôi thăm dò thì biết được ông Kiều Chính Hòa của tập đoàn điện lực Viễn Đông chính là cha của đồng chí Kiều Hà.
Việc này quan trọng như vậy nên tôi không dám chậm trễ, nên đã lập tức sắp xếp cho Trưởng ban thư kí thành ủy Mễ Nguyệt và Bí thư thành ủy thành phố Chương Hà là Vương Long đi giải quyết rồi.
Tôi nghĩ nếu như bên tỉnh cũng có ý này thì sau khi trở về tôi sẽ lập tức bàn bàn phương án hành động cụ thể với thị trưởng Khổng.
Tuy nhiên hai tỉnh ở phía nam nghe đâu cũng đang tranh giành dự án này, cạnh tranh rất khốc liệt.
Một khi bên tỉnh cũng có ý này thì thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi dù có cắn răng cũng phải đi giành lấy. Hơn nữa, tôi cũng đã nói qua với đồng chí Kiều Hà rồi, hi vọng đồng chí ấy có thể đốc thúc được chuyến đi của đoàn khảo sát tập đoàn điện lực Viễn Đông.
Diệp Phàm nói.
- Thái độ của đồng chí Kiều Hà như thế nào?
Điền Sơ Nhất vội hỏi.
- Đồng chí Kiều Hà khá là nhiệt tình, nói rằng đồng ý sẽ liên hệ với cha của đồng chí ấy là phó tổng giám đốc Kiều Chính Hòa.
Diệp Phàm trả lời.
- Vậy thì tốt rồi.
Thật không ngờ Điền Sơ Nhất đập tay mạnh vào đầu gối mình. Xem ra ông ta khá là kích động.
Ông ta nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Vậy thì thành phố Đồng Lĩnh các cậu phải hành động ngay đi thôi, lập tức nắm chặt cơ hội. Trong khoảng thời gian vài ngay phải để cho đồng chí Kiều Hà liên lạc với tổng giám đốc Kiều, tốt nhất là trực tiếp sang chỗ ông ta nói chuyện.
- Tôi đang nghĩ là có thể mời chủ tịch Điền đích thân giữ ấn soái đo bàn bạc một chút được không? Tôi là cán bộ đi cùng cũng được. Đến lúc đó không chừng tổng giám đốc Kiều còn sang bên này một chuyến ấy chứ.
Diệp Phàm đã để lại tất cả công lao cho Điền Sơ Nhất. Đến lúc đó Điền Sơ Nhất tuyệt đối sẽ không quên hắn, chia cho hắn chút lợi lộc gì đó.
- Chúng ta sang bên đó thì còn có khả năng chứ cậu nói tổng giám đốc Kiều sang đây thì tôi chưa thấy được lí do nào cho việc ấy cả.
Điền Sơ Nhất nói.
- Ha ha ha. Đồng chí Kiều Hà làm việc ở ủy ban nhân dân tỉnh đã mấy năm rồi. Nói chính xác ra là đến bây giờ đã được ba năm.
Mặt khác đồng chí ấy khá là xuất sắc trên mọi phương diện. Số năm kinh nghiệm cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi.
Tôi nghĩ có thể nói với tổng giám đốc Kiều một tiếng được hay không. Đồng chí Kiều Hà cứ làm việc ở ủy ban nhân dân như vậy cũng không tốt. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nên để đồng chí ấy đi xuống bên dưới để rèn luyện, có đúng không ạ? Đi nhiều tích lũy được thêm kinh nghiệm. Điều này có tác dụng bổ trợ cho công việc sau này của đồng chí ấy.
Sau cùng Diệp Phàm đã nói toạc ra tất cả. Tuy hắn ta nói không có chút ẩn ý gì nhưng có chỗ nào mà Điền Sơ Nhất không hiểu được.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu được lắm! Dã tâm của cậu thật không nhỏ.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Điền Sơ Nhất đột nhiên mỉm cười.
- Ha ha. Việc này phải khiến cho đồng chí Kiều Chính Hà có hứng thú. Tất nhiên chúng ta phải lấy một vài lợi ích thiết thực ra để "lôi kéo" anh ta rồi.
Nếu không thì không đầu tư sao có lời lãi được. So với cái dự án năm trăm triệu đó thì chút bỏ ra này có đáng là bao.
Hơn nữa, đồng chí Kiều Hà đều dẫn đầu ở mọi phương diện. Anh ấy không phải là một cán bộ tài cán bình thường.
Mặt khác, so với hai tỉnh ở phía nam thì Đồng Lĩnh chúng ta không có ưu thế mạnh nào cả. Với điều kiện không thuận lợi như thế, muốn nắm được dự án này thì cũng phải bỏ ra chút "lợi lộc".
Như vậy chúng ta đã dẫn trước hai tỉnh ở phía Nam rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Có đầu tư thì mới có thành quả. Câu này cậu nói rất hay. Vậy cậu hãy tranh thủ thời gian sắp xếp ổn thỏa các việc nên làm đi.
Sau đó, nhanh chóng đốc thúc đồng chí Kiều Hà, tốt nhất là sau mồng một tết phải khiến tổng giám đốc Kiều đứng về bên phía Đồng Lĩnh.
Còn về việc giữ ấn soái thì đồng chí Diệp Phàm hãy tự mình đảm đương đi. Đến lúc đó nếu tổng giám đốc Kiều đến thật thì tôi sẽ đến góp vui.
Điền Sơ Nhất là một người rất cụ thể thực tế. Mỗi câu nói đều đã khẳng định lại cách làm của Diệp Phàm.
Xem ra ông ta đã đồng ý việc đề cử Kiều Hà. Điền Sơ Nhất nói tiếp:
- Tuy nhiên việc này tốt nhất là cậu báo ngay lên chủ tịch Tề. Bên phía bí thư La cũng không được bỏ sót. Chuyện lớn như vậy nếu thành công thì sẽ là một đại sự của tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta rồi. Cậu phải thận trọng xử lí, tuyệt đối không được sơ suất gì.