Quả nhiên, hai ngày sau, có một chuyện khiến đám Cao Thành và Khổng Đoan suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp đã xảy ra-- tổ điều tra đã rút hết khỏi thị xã Chương Hà. Đánh tiếng với Diệp Phàm và Cao Thành, nói là đã điều tra rõ ràng, phải về Bắc Kinh báo cáo.
- Đi thong thả nhé Chủ nhiệm Điền, à, còn đại ký giả Hải Ninh, khi nào rãnh rỗi đến đây quay phim, chỉ đạo công tác, nhân dân Thành phố Đồng Lĩnh lúc nào cũng hoan nghênh mọi người.
Diệp Phàm cười nói.
Đến cái rắm, ông đây không bao giờ đến cái xó xỉnh này nữa. Chủ nhiệm Điền trong lòng thầm mắng, miệng cũng cười nói:
- Haha, Thành phố Đồng Lĩnh là một nơi rất tốt. Rãnh rỗi nhất định sẽ ghé qua. Đến lúc đó, Bí thư Diệp, chúng ta lại cùng nhau ôn chuyện.
Nhìn đám Điền Lâm vội vã bỏ đi, Cao Thành vẻ mặt buồn bực lắc đầu. Còn Khổng Đoan vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe hơi đang nhả khói phóng đi.
Buổi tối, tại tòa nhà số 1 thành ủy của Diệp Phàm.
Mễ Nguyệt đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn, trên bàn là Vương Long Đông và Bao Nghị.
- Haha, đám sâu bọ chết tiệt cuối cùng cũng đi rồi, Bí thư Diệp, mọi người cùng cạn một ly nào?
Bao Nghị vẻ mặt thích thú cười nói, đưa chiếc ly lên, rót đầy đầy rượu vang vào.
- Cục trưởng Bao, người đi không có nghĩa là mọi việc đã kết thúc. Kết quả vẫn chưa có, không phải chúc mừng còn hơi sớm sao?
Tính cách Vương Long Đông đã lão luyện hơn nhiều, nét u sầu trên mặt còn chưa hết.
- Haha, Long Đông, không cần lo lắng quá mức. Bọn họ đi vội vàng như vậy, chắc chắn là có lý do.
Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên, cười thần bí.
Sáu con mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nhìn tôi là gì, ở hai ba ngày rồi, hẳn là đã có kết quả. Hơn nữa, việc cũng đâu phải lớn lắm. Nhiều nhất chỉ là bị phê bình.
Diệp Phàm cười nói, giơ chén lên nói,
- Nào, chúng ta cạn một chén.
Loảng xoảng, bốn ly rượu chạm vào nhau.
- Diệp...Bí thư Diệp có thể tiết lộ một chút không?
Bao Nghị sờ đầu, hỏi. Thấy mọi người đều nhìn mình, thằng nhãi này hơi ngại, lại sờ cằm, nói:
- Tôi ấy à, chẳng có ý gì khác, chỉ là hơi tò mò thôi. Không phải muốn thám thính bí mật của lãnh đạo đâu.
- Không nên hỏi đừng hỏi.
Diệp Phàm chọc ghẹo.
- Bí thư Diệp tên Ninh Mãn này đúng là đáng ăn đòn.
Lúc này, Bao Nghị vội vàng nói sang chuyện khác.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm đặt muỗng xuống, nói.
- Tên này không phải đã bị anh treo rồi sao, vậy mà y vẫn không chịu ngồi yên. Lần này tổ điều tra xuống, y đã tạm thời bị cách chức mà còn lén hành động.
Tự mình đem theo vài đồng chí cảnh sát xuất mã cùng Cao Thành. Hơn nữa, còn theo tổ điều tra đi đến vùng mỏ than Hải Sơn mẫn cảm.
Hình như còn lục soát tìm người nhà của thợ mỏ gặp nạn, giật gây các thợ mỏ chỉ trích, y gây ra cả đống chuyện bẩn thỉu.
Bao Nghị vẻ mặt giận dữ nói.
- Loại người này nên bắt từ sớm rồi, phải hạ gục triệt để mới được!
Mễ Nguyệt xen mồm vào nói.
- Trong khoảng thời gian naỳ mọi người đều mệt mỏi rồi, chuyện của Ninh Mãn cứ gác qa một bên. Cuối năm rồi, để mọi người ăn tết vui vẻ đi. Tuy nhiên, Bao Nghị và Vương Long Đông phải chú ý. Tôi nhớ em trai của thằng nhãi này không phải tên Ninh Đông sao, có mở "Thuận Phong khí mậu" gì đó, nghe nói chuyên về xe cải trang đấy.
Diệp Phàm nói.
- Vâng, Bí thư Diệp, tôi sớm chú ý đến hắn. Hơn nữa, tôi còn góp nhặt được vài thông tin hữu dụng. Đến lúc đó sẽ hữu ích đấy.
Bao Nghị gật đầu.
- Có thể bắt được hắn không?
Vương Long Đông hỏi.
- Chứng cớ còn chưa đầy đủ để có thể kéo được Ninh Mãn xuống nước, hắn giảo hoạt lắm. Chuyện của em trai trước nay hắn chưa bao giờ xuất mã, toàn sai cảnh sát dưới tay đi làm.
Tuy nhiên, chỉ cần tìm hiểu rõ nguồn gốc, thẩm vấn rõ mấy tên tâm đắc của hắn, chắc hẳn, đồng chí Ninh Mãn sẽ xong đời thôi.
Tuy nhiên, Phó giám đốc sở Dương Tiêu ở Sở tỉnh cũng hơi khó giải quyết. Chuyện của tôi lần trước nghe nói Phó giám đốc sở Dương ra sức ủng hộ hắn.
Nếu Phó giám đốc sở Dương đã muốn nhúng tay vào, muốn một lần giải quyết triệt để Ninh Mãn e cũng hơi khó.
Trừ khi có thể tìm được bằng chứng thép đẩy Ninh Mãn vào tù. Tạm thời tôi chưa thể nào ra tay được. Hơn nữa, tôi cũng vừa mới tới đây chưa lâu, riêng chuyện nội bộ trong cục còn chưa xử lý xong. Tôi nghĩ, bài trừ ngoại tất thanh nội trước. Ninh Mãn là một pho tượng lớn ở Cục công an thành phố, muốn dịch chuyển được hắn phải đợi thời cơ.
Bao Nghị vẻ mặt ngưng trọng, nói.
- Kỳ thực bên Long Đông có thể ngầm sắp xếp người điều tra "Thuận Phong Khí Mậu.
Đương nhiên, phải chú ý đừng rút dây động rừng.
Điều tra vụ án thì Bao Nghị có kinh nghiệm, hai người các anh phải trao đổi tin tức cho nhau mới đúng. Tôi nghĩ, cục Công an thành phố chúng ta chắc chắn có thể nắm toàn diện trong tay.
Như vậy mới có lợi cho việc triển khai công tác của chúng ta. Tuy nhiên, nhân vật số một của Phòng công an thị xã Chương Hà anh đã xử lý được chưa?
Diệp Phàm hỏi Vương Long Đông.
- Haizz...
Vương Long Đông sắc mặt có chút buồn bực.
- Cái này, kỳ thực làm khó Bí thư Vương rồi.
Bao Nghị dường như cũng biết được gì đó, ngồi bên cạnh nói giúp.
- Đường Vân là Bí thư Đảng ủy công an kiêm Trưởng phòng công an thị xã Chương Hà, người này rất mạnh mẽ. Nghe nói là người thân của Khổng gia, Phượng Vân lầu.
Là một tên luôn ỷ vào uy phong của Khổng gia. Năm ngoái, tên này đã đơn phương độc mã lên Bắc Kinh kiếm tiền, kết quả, kiếm được một khoản xây tòa nhà từ Bộ xây dựng.
Vương Long Đông buồn bực nói:
- Ngay cả trụ sở làm việc của Phòng công an thị xã Chương Hà cũng lấy cái tên rất khí khách-- Tụng Phong lầu.
- Tụng Phong lầu, chẳng lẽ có ý tán tụng Phong Vân lầu của Khổng gia?
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Đúng vậy, việc này tôi cũng có nghe nói. Ý muốn nói tiền này là do Khổng Đông Phong của Phong Vân lâu kiếm về. Ý của Đường Vân là Phòng công an thị xã Chương Hà là cái gì đó của Phong Vân lầu.
Mễ Nguyệt nói.
- Khẩu khí lớn thật, Phòng công an thị xã Chương Hà đường đường là cơ quan nhà nước, không ngờ thành bảo hộ của Phong Vân lầu. Chuyện như vậy mà Đường Vân cũng có thể nghĩ ra, chỉ bằng điểm này đã có thể thấy tên đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi. Chắc hẳn là ỷ vào thế lực Khổng gia, làm ra nhiều chuyện chẳng ra gì rồi?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ờ.
Vương Long Đông gật đầu, chua xót nói:
- Haizz, nói ta mất mặt. Ngay cả lời tôi nói cũng chẳng sai khiến được y.
Có lần vì một vụ án nhỏ dính đến Phong Vân lầu của Khổng gia. Đường Vân căn bản chẳng thèm phái người đi điều tra sự việc, khổ chủ đã đến quỳ gối trước cửa nhà tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôi mới biết chuyện. Kêu Đường Vân qua, tên đó nói chuyện hỗn xược, mặt mày láo toét.
Còn dám đập mạnh cửa văn phòng Bí thư. Từ đó về sau, tên đó càng khoa trương. Có lần còn dám vỗ bàn trước mặt tôi trong Hội nghị thường vụ.
Lúc đó tôi cũng tức giận vỗ bàn. Tuy nói y cũng nhường nhịn một chút. Tuy nhiên, từ đó trở đi, tên đó càng lúc càng không nghe lời.
Có chuyện cần đến y thì y chối ba chối bốn. Việc này, Bí thư Diệp vừa mới tới, tôi cũng không dám làm phiền anh. Hơn nữa, Khổng gia thế lớn, đành phải mắt nhắm mắt mở vậy.
- Long Đông, anh nhịn cũng giỏi thật.
Diệp Phàm bất mãn hừ nói.
- Không đành lòng cũng có cách nào khác, Bí thư Diệp chưa từng lãnh giáo sự phô trương của Phong Vân lâu. Lúc Phong Vân Lâu khai trương, Mercedes-Benz, BMW, Audi chen chúc nát phố Tân Long.
Để đảm bảo an toàn giao thông, lúc ấy Đội cảnh sát giao thông của Cục công an thành phố đành tạm thời phong tỏa con phố Tân Long.
Người không biết còn tưởng có lãnh đạo tỉnh ủy nào xuống tòa nhà Thành ủy mới thế. Khi đó có nhiều đồng chí có phân lượng trên tỉnh cũng xuống ủng hộ.
Khổng Chính Húc tuy nói không về làm chỗ dựa cho con trai. Nhưng Bộ xây dựng cũng có một cán bộ cấp Thứ trưởng xuống.
Nghe nói hôm trai trương tiền mừng được hơn ba triệu. Khổng Đông Phong là một công tử, một thanh niên không chức không quyền so với quan cao cấp sở hình như còn có bè phái mạnh hơn.
Đủ mọi hạng người, hắc bạch đạo đều nể mặt y.
Mễ Nguyệt châm chọc nói.
- Nghe nói người này rất có thủ đoạn, bình thường rất ít xuất hiện ở Phong Vân lầu. Thực khách của Phong Vân lầu trừ cán bộ của chính phủ, còn là lão tổng của những công ty lớn. Nghe nói người có thể lấy được thẻ VIP cấp độ A của Phong Vân lầu có chuyện gì bất bình có thể gặp trực tiếp Giám đốc Phong Vân lầu, để y truyền tin đến cho Khổng Đông Phong.
Vương Long Đông nói.
- Thẻ VIP cấp độ A này chắc không dễ có?
Bao Nghị hừ nói.
- Đương nhiên, nếu một năm anh tiêu phí ở Phong Vân Lâu 1 triệu thì có thể nhận được thẻ VIP cấp độ A.
500 ngàn là thẻ VIP cấp độ B, nghe nói có vài ông chủ lớn gặp phải việc bất bình, vậy thì phải làm sao, lập tức đến đây tiêu phí.
Vốn là cấp độ B đấy, trong 1, 2 ngày tiêu phí được 100 ngàn, từ cấp độ B sẽ thăng lên cấp độ A.
Thế là có thể tìm Phong Vân lầu để giàn xếp chuyện bất bình rồi. Kể ra, Khổng Đông Phong cũng rất có đầu óc kinh doanh.
Anh là khách VIP cấp độ A, nhưng nếu năm sau không tiêu phí đến 10.000 thì thẻ sẽ thành phế thải hoặc xuống cấp.
Cho nên, bởi vậy, có rất nhiều ông chủ lao đầu vào tiêu phí để đạt đến mức 1 triệu, làm chủ được thẻ A trước đã. Thời buổi này, làm ăn, ai chả gặp phải những chuyện khó giàn xếp.
Mễ Nguyệt nói.
- Haha, Khổng Đông Phong không phải có biệt hiệu "Ngọa Long" sao. Nghe nói còn là một trong ngũ vương của Tấn Lĩnh. Quả là có đầu óc kinh doanh.
Chỉ cần buộc chặt được mười mấy khách VIP hạng A, mỗi năm đã có mấy chục triệu rơi vào hầu bao rồi.
Lại thêm hạng B và không có hạng nữa, Phong Vân lầu mỗi năm muốn kiếm được vài chuc triệu chỉ là chuyện nhỏ.
Hơn nữa, thiếu gia họ Khổng cũng chẳng làm gì trái pháp luật, cũng không cần cha mình phải ra mặt. Ai nấy đều tự nguyện nộp tiền mà.
Diệp Phàm cười nói, đột nhiên nghiêm mặt, quay đầu hỏi Bao Nghị:
- Phong Vân lầu kinh doanh hợp pháp không?
- Hợp pháp, haha, kinh doanh hợp pháp sao kiếm được tiền? Phong Vân lầu không chỉ là nơi tụ tập của thực khách.
Kỳ thực, Phong Vân lầu chẳng khác gì câu lạc bộ giải trí. Phía sau Phong Vân lầu có mảnh đất lớn, ở đó mới là nơi giải trí thực sự của Phong Vân lầu.
Vì sao có nhiều người quyền quý thích đến Phong Vân lầu. Nguyên nhân lớn nhất là vì Phong Vân lầu do Khổng Đông Phong mở, nguyên nhân thứ hai là do thức ăn ở đây đặc biệt.
Thứ ba là do khu giải trí phía sau. Ở đó chi phí rất cao, tuy nhiên, nghe nói cấp bậc cũng rất cao.
Anh muốn phá trinh một cô gái, người ta lập tức cung cấp cho anh. Anh muốn chơi ba chơi bốn, người ta cũng chuẩn bị cho anh.
Hơn nữa, tỉnh Tấn Lĩnh ai mà không biết, Phong Vân lầu do công tử Khổng gia mở. Có cảnh sát nào không đầu óc tự đi kiếm phiền phức chứ?
Cho nên, khu giải trí phía sau Phong Vân lầu rất vững chắc, tuyệt đối không sợ bị người ta bắt ngay trên giường.
Cái này, cũng là nguyên nhân khiến vài cán bộ nhà nước thích. Dù sao việc này cũng không thể nào để lô được, tìm một nơi kín đáo vẫn tốt hơn.
Huống chi, chi tiêu của cán bộ rất thoải mái, loại hóa đơn nào Phong Vân lầu cũng có. Muốn tìm con gái nhà người ta ăn uống cũng có thể xuất hóa đơn, phá trinh xử nữ cũng có hóa đơn, cái gì cũng có cả! Chỉ cần anh muốn, người ta có thể làm được tất.
Bao Nghị cười nói.