- 5 triệu, hay là anh đi cướp ngân hàng thôi vậy. đồng chí Tiểu Thiên, anh cũng quá hiền hậu đi, đi Lào có 5 triệu thì lần sau đi Nam Cực vẫn không thể muốn mười triệu rồi. Anh không nợ ngược lại anh Diệp lại thành nợ anh.
Vương Triều thiếu chút nữa hét lên.
- Nhìn cái gì mà nhìn, đây là tôi ra nước ngoài liều mạng, đừng nhìn bố có chút thân thủ, nhưng cậu vừa mới nói xong, Tam độc giáo của người ta chẳng những có độc công còn có đạn.
Súng đạn không có mắt, đến lúc đó cái mạng nhỏ này đánh mất còn không giá trị bằng 5 triệu sao. Tiểu Thiên tôi mệnh cho dù không đáng giá tiền thì cũng phải tính ít là 5 triệu được rồi.
Việc này, vẫn là nể mặt p đấy nếu không, cấp 8 triệu tôi cũng lười đi. Vả lại, thật sự bây giờ tôi túi trống trơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bằng không, ai tình nguyện đi làm những việc sống chết này.
Vương Triều thiếu chút nữa bị đồng chí Tiểu Thiên làm cho nghẹn họng, Vương Triều thật sự hối hận muốn tát cho mình một cái.
Vừa rồi nói về Tam độc giáo như thế là để khuyên Diệp Phàm không cần đi. Cái này ngược lại làm cho Thiên Thông lấy làm lý do rao giá trên trời. Vương Triều có thể nói gì nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Thông một cái ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Nhìn cái gì.
Thiên Thông hừ một tiếng.
- Tốt lắm, lần này đi Lào thật sự là nguy hiểm. Đồng chí Thiên Thông nói cũng có lý, một mạng giá trị như vậy. Như vậy lần này coi như là 6 triệu.
Diệp phàm khoát tay áo nói.
- 6 triệu, không đúng tôi chỉ muốn 5 triệu sao anh cấp 600 triệu. Việc này rất khác thường, bình thường Diệp Phàm cậu không phải là người rộng rãi.
Chưa từng thấy cậu hào phóng như thế. Không đúng, không đúng, việc khác thường tất có âm mưu, nói đi Diệp Phàm, cho nhiều tiền như vậy có phải có việc nguy hiểm muốn tôi đi làm không?
Có gì âm mưu cũng cứ nói ra. Tuy nhiên, dừng lại tôi sẽ không làm. Nếu nhiều hơn có thể suy nghĩ một chút.
Tôi là người chưa bao giờ tham. Vả lại chúng ta là quan hệ cái gì, ha ha. Nói đến tiền liền tổn thương tình cảm có phải không?
Tiểu Thiên vẻ mặt ngây thơ thật sự là rất trong sáng. Vương Triều đều chỉ muốn tiến lên đá cho người đàn ông này một cước.
- Ha ha, không có thêm những việc khác. Tuy nhiên, có một chút điều kiện. Chúng ta là người một nhà. Trước khi bắt đầu vẫn phải nói cho rõ ràng một chút. Lần này là tôi thuê anh đi Lào, cho nên hết thảy phải nghe theo lời tôi. Hơn nữa, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, nếu trong hành động có thu hoạch gì không liên quan gì đến anh, anh có đồng ý không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng nói.
- Đồng ý, tôi có 6 triệu là đủ rồi. Chẳng lẽ ổ của Tam độc giáo là ổ vàng sao? Tôi không tin là như vậy.
Thiên Thông không hề nghĩ ngợi gật đầu ngay.
- Ha ha anh thật là chỉ thấy mấy trăm vạn này. Đến lúc đó có thu hoạch lớn lại ghen tị đến chết nhé. Diệp Phàm thầm cười nghĩ trong lòng.
Gần hai giờ, Diệp Phàm vừa mới trở lại Hồng Diệp Bảo, Trương Cường liền bước vào phòng khách.
- Tình hình thế nào?
Diệp Phàm ra hiệu cho Trương Cường ngồi xuống lập tức hỏi.
- Chúng ta nắm được cũng không nhiều, hơn nữa rất không rõ ràng, cũng không chi tiết. Tam độc giáo là một chi nhánh của Ngũ độc giáo ở tỉnh Ngũ Chiến của chúng ta.
Chủ giáo là Lý Ba, là người Trung Quốc. Sau đó một số phần tử còn sót lại của Quốc dân đảng cũng được Lý Ba thu nhận.
Tam độc giáo hiện tại không riêng gì dùng nọc độc của rắn và bọ cạp mà còn chuyên môn nghiên cứu thuốc phiện, dùng thuốc phiện để tinh luyện làm thuốc giảm đau kết hợp với độc của rắn và độc của cây cỏ chế tác ra một ít độc dược có độ độc cao. Những độc chất này giống như bột phấn, có thể rắn và lỏng.
Hơn nữa, bọn họ giỏi về việc kết hợp độc dược vào vũ khí để tấn công. Có những chất độc không màu không mùi không vị, đặt ở chỗ nào người ta cũng khó phát hiện.
Cho nên, theo chân bọn họ đánh nhau kịch liệt phải rất cẩn thận mới được. Nếu không, trừng nào mình trúng độc cũng không biết.
Hơn nữa, đây chính là hàng hóa chủ yếu của bọn chúng. Chuyên gia chế tác độc dược để bán trên thế giới. Loại vật này đa số là để trừng trị người khác.
Mà ngay cả rất nhiều tổ chức tình báo của các quốc gia khác đều qua tay mua những chất độc này. Dùng để tiến hành các phương thức tình báo tra hỏi, giết từ từ một số người.
Giống như Mỹ thường xuyên có bệnh chết người từ từ. Tuy nhiên, tác dụng lớn là dùng cho tổ chức khủng bổ đánh lén người khác, hoặc là tiến hành hành vi khủng bổ.
Đây là một tà giáo rõ ràng có tiếng tăm. Nơi đóng đô chính là tỉnh Cam salad, cụ thể ở đâu chúng tôi cũng không rõ lắm.
Đương nhiên thần bí rồi, nếu không thần bí có lẽ sớm bị chính phủ Lào hoặc một số tổ chức chống khủng bố quốc tế đánh rồi.
Trương Cường vừa nói vừa đưa tài liệu có liên quan ra cho Diệp Phàm.
- Thành phố đó như thế nào, còn có các nhân viên của Tam độc giáo bản lĩnh như thế nào, Tổ đặc nhiệm A không phải có người thường trú ở Lào sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thành phố Ba Chiêm sáu mươi phần trăm diện tích được che phủ bởi rừng, hệ sinh thái rất tốt. Khắp nơi là cây cối, phong cảnh cũng rất đẹp.
Chỉ có điều, hệ sinh thái tốt cũng là đại diện cho một khu vực lạc hậu. Bởi vì không có công nghiệp hay công trình khai thác mỏ ở đó. Đương nhiên, ô nhiễm cũng ít đi.
Tuy nhiên, hậu quả chính là người dân nghèo. Mà Lào cũng là một nước nghèo.
Thành phố Ba Chiêm tình hình trị an không thật tốt, đương nhiên cũng không thắng được các anh. Đương nhiên phải nắm rõ tình hình của Tam độc giáo mới có thể ra tay.
Bằng không, ngay cả ổ của bọn chúng cũng không tìm thấy thì ra tay thế nào. Còn thường trú của Tổ đặc nhiệm A tại Lào thì không thể nào, Tổ đặc nhiệm A có bao nhiêu đội viên chính thức, anh là Phó tổ trưởng rõ ràng nhất.
Mấy quốc gia lớn chúng ta mới có nhân viên bí mật, bình thường chỉ hai gã đội viên. Hai người phải quan tâm đến mấy quốc gia, cũng đã làm họ mết đến chết. Cho nen, sao có thể quan tâm đến hết mọi chuyện.
Trương Cường nói vẻ mặt cũng có chút u buồn.
- Việc này chỉ cần biết là ở thành phố Ba Chiêm là được. Tôi nghĩ Tam độc giáo là một giáo phái lớn như vậy sẽ luôn để lại dấu vết có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp, lần này các anh phải cẩn thận một chút. Gần đây tôi bận nhiều việc không có cách nào để đi với các anh.
Trương Cường vẻ mặt rất xin lỗi nói.
- Ha ha, anh em có lòng là được không có gì, chúng tôi bên này cũng có nhiều người. Như Vương Nhân Bàng hay là Tiểu Lan, thậm chí Bao Nghị mới quen cũng có thể tham gia. Thiên Thông chắc chắn phải mang đi rồi, với người cao thủ như y thì thực lực của chúng ta tăng gấp bội.
Không cần nói cái khác, nói về thực lực của chúng ta thì Thanh Thành và Thiếu Lâm cũng không dám khoe khoang.
Một Tam độc giáo chẳng lẽ thực lực vênh váo hơn Thiếu Lâm Võ Đang sao? Huống chi, chúng ta cũng không ít lần ra ngoài, tống tiền cũng đánh qua mấy lần rồi.
Số lần đi ra ngoài nhiều thì kinh nghiệm, trình độ cũng tiến bộ lớn lên.
Diệp Phàm vẫn rất tin tưởng.
- Đó là đương nhiên, chúng ta là những ai, mối người đi ra đều có thể bằng hai.
Trương Cường nói.
- Đúng rồi, việc mượn vũ khí thiết bị như thế nào?
Diệp Phàm quay sang hỏi.
- Lần này chỉ sợ có chút phiền toái.
Trương Cường vẻ mặt cứng ngắc cười khổ nói.
- Ừ, nếu thủ trưởng Cung không cho mượn thì tôi thấy cũng có lý do. Việc này dù sao vũ khí thiết bị cũng đều là của quốc gia. Hơn nữa còn là sản phẩm công nghệ cao của thế giới. Giá đắt không nói, có vũ khí là độc quyền của tổ Năng lượng khoa học, có tiền cũng không mua được và rất khó chế tạo. Cho nên, tôi hiểu khó xử của thủ trưởng Cung.
Diệp Phàm giải thích cũng không có tức giận.
- Thủ trưởng Cung lúc ấy không muốn nói nguyên nhân tuy nhiên, tôi nhìn ra được, ông ấy hình như có chỗ khó. Hơn nữa tôi suy nghĩ một chút, cảm giác cũng không phải là thủ trưởng Cung keo kiệt không cho mượn. Chỉ sợ có nguyên nhân khác rồi. Bởi vì trước kia anh mượn ông ấy chưa từng không cho.
Trương Cường nói vẻ mặt có chút buồn bực.
- Có nguyên nhân khác, nhưng thật là lạ việc mượn vũ khí chỗ thủ trưởng Cung buổi chiều vừa mới nói, hơn nữa việc này chỉ có cậu nói với ông ấy chỉ sợ người khác cũng không biết. Chẳng lẽ có người theo dõi thủ trưởng Cung hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm. Hay là anh trực tiếp hỏi thủ trưởng Cung đi thôi, tôi hỏi không tiện. Hỏi cũng như không, nhất định là quyết định từ cấp trên rồi.
Trương Cường nói.
Trương Cường đi rồi Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Hoành Sơn cười nói:
- Bác cả, đã lâu không gặp, ha ha, bác có khỏe không ạ, còn nữa bác đã uống hết bình rượu rắn kia chưa?
- Cứ như vậy, không quan hệ tốt xấu. cậu đừng tưởng tôi không biết, không có việc gì con sẽ không tốt thế gọi điện thoại cho tôi. Hơn nữa, rượu rắn đã uống xong rồi, cậu khi nào biếu tôi thêm một tá đây.
Kiều Hoành Sơn tức giận hừ nói.
- Một tá, quả thực giờ không có nhiều như vậy. Chỉ còn lại hai bình, có thời gian sẽ mang đến cho bác.
Diệp Phàm vẻ mặt cứng nhắc trong lòng thầm nhủ, lão già này ăn uống quả thật không nhỏ, mới mở miệng đã một tá, tôi cũng không phải là nhà máy rượu.
- Thôi vậy, hai bình thì hai bình, vẫn biết cậu keo kiệt.
Kiều Hoành Sơn hừ nói.
- Đúng rồi, chuyện của anh cậu đã làm xong chưa?
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm tức giận giả ngu.
- Chuyện gì, cậu đừng có giả ngu. Chuyện Kiều Báo Quốc giữ chức bí thư, cậu dám nói cậu đã quên sao. Bố cậu tạm thời không ra tay, cậu cũng biết đấy. Chuyện đang ở thời khắc mấu chốt, nếu y thật sự vào Ban Tổ chức cán bộ trung ương đảm nhiệm Phó trưởng ban thì cũng là việc tốt đối với cậu. Giống như trước, không phải cậu cũng bí mật tìm y vài lần sao. Ngươi ta đều nể mặt cha vợ cậu đấy. Nếu không, giúp cậu mới là lạ.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Chuyện gì có liên quan đến tôi?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tốt tốt, cậu kiên cường có phải không? Đừng nói là tôi không biết cậu đi tìm Ninh Chí Hòa mấy lần.
Kiều Hoành Sơn hừ nói.
- Người ta tình nguyện giúp cháu, việc này tôi có liên quan gì đến nhà họ Kiều đâu?
Diệp Phàm phản kích lại.
- Tình nguyện giúp cậu, thiên hạ này không có bữa trưa miễn phí đâu.
Kiều Hoành Sơn dài giọng nói, giọng năng thêm nhiều.
- Tôi có cách gì, tìm cha vợ thì ông ấy thường xuyên lấy đại cục làm trọng không để ý đến, hơn nữa thường xuyên muốn có hành động nhỏ để trừng phạt tôi.
Tôi là con cháu bị bề trên khinh bỉ, hơn nữa, Kiều Báo Quốc hoành tráng thực sự, bác cũng không phải không hiểu, thấy không, cháu đã vài lần đến nhà họ Kiều, anh ấy cũng làm cháu mất mặt vài lần rồi.
Những việc này cháu đều nhịn, có khi muốn làm việc gì chỉ có thể tìm Ninh Chí Hòa thôi, không có cách nào khác chỉ có thể đi đường nhỏ thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu giỏi lắm, cậu có bản lĩnh thì cứ kiên cường đến cuối cùng đi.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên không ngờ cười nói.