Quan Thuật

Chương 2296: Đồng chí tiểu Thiên thật thê thảm




Thiên Thông giống như một người điên, vừa lắc đầu vừa gật đầu.

- Anh mới biết! Rất xin lỗi, Tiểu Thiên tin tức của anh cũng không được nhanh nhạy. Tuyết Hồng đã biết từ trước rồi, Tiểu Thiên, xã hội hiện đại là xã hội tin tức, anh lại là người lạc hậu, phải chú ý đến tin tức nhiều hơn. Nếu không lạc hậu sẽ bị đánh, ha ha …

Vương Triều đứng bên cạnh đắc ý cười nói, có thể nhìn thấy Tiểu Thiên xui xẻo, t đương nhiên cảm thấy thoải mái.

- Tin tức cái con khỉ, các cậu kết phường lừa tôi. Lần tỉ thí này không tính toán gì hết.

Tiểu Thiên lập tức nghĩ đến một vấn đề quan trọng, tất nhiên là mười triệu cá cược kia.

- Cho đồng chí Tiểu Thiên nghe ghi âm, nếu còn không giữ lời hứa, chúng ta đem băng ghi âm này đến nhà họ Tuyết để Tuyết Hồng nghe một chút. Nhà họ Tuyết là một gia tộc lớn, chẳng lẽ còn quỵt nợ.

Diệp Phàm nói.

- Cậu…

Mặt Tiểu Thiên lập tức sầm lại, chỉ vào Diệp Phàm rồi buông tay xuống, thật lâu sau mới thở dài, có chút đáng thương nói:

- Diệp Phàm mười triệu này tôi thật sự không có. Trong túi Tiểu Thiên tôi chỉ trống không. Mẹ cho mấy chục triệu đã tiêu hết, nhà họ Tuyết cũng không có tài sản gì, toàn bộ sống bằng tiền dành dụm, thật ra cũng không còn nhiều như trước rồi. Mười triệu này thật sự là tôi không có.

- Không liên quan, trước tiên anh viết giấy nợ đã.

Sau này gặp chuyện gì tôi sẽ nói với anh, anh lập tức phải đưa trả.

Diệp Phàm tôi từ trước đến giờ đại lượng. Mỗi lần phí dịch vụ tuyệt đối không dưới hai triệu. Như vậy đi, nhìn bộ dạng nghèo kết của cậu, tôi ứng trước cho cậu thêm hai triệu.

Cầm, không có tiền thì tìm anh đây là được. Về phần đột phá thập đẳng của cậu, chỉ cần có thể nghĩ cách tôi sẽ nghĩ cách.

Diệp Phàm nói rất đường hoàng, thật ra chiếm một tay đấm không công rồi.

- Chính là viên thuốc của cậu kia, nghe nói có thể giúp người ta đột phá công lực. Có lẽ tôi có ba viên chất lượng tốt uống vào có thể thành. Nếu không tôi đã thử nhiều lần vẫn kém một mồi lửa.

Thiên Thông nói, hai mắt sáng lên. Có thể đột phát thập đẳng đương nhiên là mơ ước của Thiên Thông, còn tiền thì là vấn đề tiếp theo.

- Ở bên trong, lần sau có rẳnh tôi sẽ nói quan tâm đến anh, chúng ta cùng tìm xem, không chừng có thể có thu hoạch.

Diệp Phàm nói, Thiên Thông cũng không từ chối, việc này liên quan đến mình, cũng thoải mái gật đầu.

Đúng lúc này, phương trượng của Hàn Lâm tự gọi điện thoại đến, nói:

- Chủ nhiệm Diệp, gặp chuyện phiền toái rồi.

- Chuyện gì, đừng vội cứ từ từ nói.

Diệp Phàm nói.

- Có người thanh niên dám bước vào Hàn Đàm, tôi ngăn không được. Y đánh bị thương bảy tám người của chúng tôi.

Đại sư Thiên ý nói.

- Tôi đang ở ngay phái sau, lập tức đến ngay.

Diệp Phàm có chút căm tức, bời vì Hàn Đàm này được đại sư Thiên ý cho phép một năm nay đã trở thành sân của riêng hắn, không ngờ lại có người đến quấy rối cho nên hắn nắm chặt tay rồi ba người đi thẳng đến Hàn Đàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tình hình thật đúng là náo nhiệt, đám hòa thượng của Hàn Lâm tự còn lấy chối, cuốc bổng linh tinh vây quanh một người trẻ tuôi chưa đến ba mươi tuổi.

Tuy nhiên Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng quan sát một hồi, phát hiện người trẻ tuổi này tuy quyền đấm cước đá đấy, một quyền có thể làm cho một hòa thượng ngã không dậy nổi nhưng cũng không nặng tay. Xem ra, đánh người vẫn có chừng mực.

- Ha ha ha, đánh nhau cũng thú vị tôi cũng đánh.

Thiên Thông vừa thấy cười hì hì vọt vào phút chốc đã đến bên cạnh người thanh niên kia, chộp lấy tay người thanh niên này.

Tuy nhiên, làm cho Thiên Thông khá xấu hổ chính là không ngờ không bắt được tay của người thanh niên kia.

- Cậu nhóc, tránh rất nhanh.

Thiên Thông hiển nhiên tức giận, bổ nhào về phía trước, quét một chân đạp tới.

Lần này binh một tiếng, người thanh niên trẻ tuổi kia ngã vào đám hòa thượng, những người này phải là người lương thiện, cầm lấy côn bổng tiến lên.

- Ngừng lại!

Diệp Phàm thi triển hóa âm mê thuật hừ lạnh một tiếng, mấy hòa thường lập tức cảm thấy trong lòng giống như bị châm đâm, run tay rơi hết công bổng và những thứ đang cầm trong tay.

Bản lĩnh của Diệp Phàm càng tăng lên thì hóa âm mê thuật dùng toàn lực thi triển ra hoàn toàn có thể làm tổn thương người bình thường.

Diệp Phàm nhìn Vương Triều một cái, Vương Triều bước đến đỡ người thanh niên dậy đưa vào trong Hàn Lâm tự. Các hòa thượng dưới sự chỉ huy của đại sư Thiên ý cũng giải tán.

- Cậu tên gì, vì sao nhất định phải vào nhà băng?

Diệp Phàm ngồi trên ghế nhựa hỏi.

Vì thường xuyên đến luyện công cho nên Tuyết Hồng đưa mấy cái ghế và bàn trà cùng với ô che nắng và tủ lạnh đến đây đặt ở cạnh Hàn Đàm.

Bình thường luyện công mệt mỏi có thể nằm trên ghế nghỉ ngơi cảm giác như ông chủ. Bên cạnh Hàn Đàm có một ngôi chùa nhỏ, gọi là Nhà băng.

- Hừ, tại sao tôi phải nói cho các anh biết?

Người thanh niên kia giọng còn khá cứng rắn lạnh như băng nhìn Diệp Phàm hừ nói.

- Cậu nhóc khá lỳ nhỉ, như thế này rồi mà còn mạnh miệng, tin hay không Vương Triều tôi sẽ xé rách miệng cậu.

Vương Triều hừ nói.

- Hừ!

Người thanh niên hừ một tiếng không nói gì.

- Cậu họ Chu có phải không?

Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi. Người thanh niên lập tức kinh tỏ ra kinh ngạc, hỏi:

- Sao anh biết được?

- Có biết cái này không?

Bàn tay Diệp Phàm nhẹ nhàng trà nhẹ lên bàn một cái, một dấu hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Đương nhiên, dấu vân tay này Thiên Thông cũng có thể làm được. Tuy nhiên, người thanh niên họ Chu kia sau khi nhìn thấy Diệp Phàm làm thế kích động hét lớn

- Cha, cuối cùng con đã tìm được rồi, tìm được rồi, tìm được rồi…

Thiên Thông và Vương Triều nghe thấy thế không hiểu ra sao cả, chỉ có Diệp Phàm là hiểu rõ nhất. Có lẽ người này chính là Chu Đình Hậu mà thiền sư Bảo Chí từng nhặt được. Bởi vì chưởng lực này không giống như bình thường.

Đay là Diệp Phàm dùn Thiết thủ công của Bảo chí thiền sư tạo ra, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong lòng bàn tay có Phật tượng.

Hơn nữa, màu của tượng Phật hiện ra không giống nhau tùy vào bản lĩnh cao thấp của người tạo ra nó. Đương nhiên, chỉ một đệ tự của Bảo Chí thiền sư có thể nhận ra. Người ngoài không nhìn ra điều này.

Diệp Phàm vừa rồi tùy tay nhấn một cái, chỉ dùng năm phần kình lực, nhưng trong mắt người thanh niên họ Chu đã rất đáng kinh ngạc rồi.

Bởi vì với tượng Phật này thì người thanh niên này ít nhất có bát đẳng thực lực, bởi vì tượng Phật này hiện màu đỏ nhạt.

Bang…

Không thể tưởng được người thanh niên đột nhiên quỳ xuống trước Diệp Phàm. Thiên Thông và Vương Triều đứng bên cạnh cũng không ngăn, hai người cùng nhìn trò vui, hơn nữa cũng rất thích thú.

- Chu Đồng xin chào đại sư.

Chu Đông hai tay ôm quyền, rất cung kính nói, hơn nữa không ngờ rơi nước mắt. Có lẽ là quá xúc động rồi.

- Hắn, đại sư, chó má…

Thiên Thông chỉ vào Diệp Phàm châm chọc nói.

- Đồ con nít, nếu cậu còn dám nói như vậy tôi sẽ liều mình với cậu.

Không thể tưởng tượng được người thanh niên trẻ tuổi kia nhìn Thiên Thông hét lên, giọng lạnh như băng. Bởi vì không biết tên Thiên Thông nên gọi là đồ con nít.

- Cậu… liều mình với tôi…

Thiên Thông thiếu chút nữa cười thành tiến, nháy mắt với Diệp Phàm.

- Tối lắm, Chu Đông, cậu đánh không lại y, liều mình thì miễn đi, người này hay thích nói đùa, cậu nói xem tại sao đến đây. Nhìn cậu có phải gặp vấn đề khó khăn gì không? Nói tôi nghe một chút, dù sao chúng ta có duyên.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

- Cụ tôi Chu Đình do đại sư nuôi dưỡng. Đến thế hệ chúng tôi đã mấy chục đời rồi.

Người trong nhà luôn tìm dấu vết của đại sư, chỉ có điều hơn một nghìn năm trôi qua không tìm được.

Đến năm ngoái người trong nhà mới phát hiện có chút dấu vết, biết đại sư có ở lại đây một thời gian ngắn.

Cho nên, tôi liền tìm đến đây. Đương nhiên, chuyện đã qua hơn một nghìn năm rồi, mặc dù đại sư có ở đây có lẽ cũng đã qua đời.

Người trong nhà chỉ muốn tìm một chút dấu vết ví dụ như Xá lợi gì đó mang về nhà. Dù sao, đại sư cũng là người có công nuôi dưỡng tổ tiên nhà họ Chu. Ân nghĩa này nhà họ Chu không dám quên, trong nhà là muốn tìm kiếm gì đó của đại sư.

Chu Đông nói.

Những việc này chỉ có Diệp Phàm hiểu, đại sư mà y nói là chỉ thiền sư Bảo Chí rồi Thiên Thông cùng Vương Triều đương nhiên không biết vì sao.

Thấy Diệp Phàm không giải thích Vương Triều cũng không dám hỏi. Thiên Thông không nhịn được hỏi:

- Đại sư cái gì đó, đại sư ở đâu? Thật là nói không rõ ràng tôi không hiểu.

- Liên quan gì đến cậu, ngồi đó nghỉ đi.

Diệp Phàm khoát tay nói, Thiên Thông hung hăn trợn mắt nhìn Diệp Phàm một ccái. Thấy Diệp Phàm hình như còn nắm nắm tay, Thiên Thông đành phải buồn bực rụt cổ không lên tiếng.

Việc này rõ ràng là Diệp Phàm lấy nắm tay đè người. Hiện giờ Tiểu Thiên biết Diệp Phàm đã đạt đến thập đẳng, đánh nhau chỉ gặp vạ tôi, Tiểu Thiên đương nhiên không ngốc mà đi làm bao cát.

Tuy nhiên, Thiểu Thiên phát hiện Vương Triều có chút vui vẻ vì người khác gặp họa không khỏi trừng mắt nhìn Vương Triều hừ nói:

- Muốn đùa vui một chút không?

- Đùa bậy bạ.

Vương Triều trừng mắt nhìn người này một cái tức giận nói.

- Ôi, đại sư đã qua đời, ông ấy đã tan hết trong Hàn Đàm này rồi. Cậu đã là hậu duệ của Chu Đình, tôi sẽ truyền cho cậu một ít kỹ xảo của đại sư. Việc này coi như là một chút tấm lòng nhỏ.

Diệp Phàm thở dài.

- Đại sư, những cái này trước kia đại sư có để lại cho người trong nhà, cũng không cần thiết. Chỉ có điều chỉ có điều chẳng qua…

Chu Đông nói vẻ mặt có chút khó coi.

- Nói đi, tôi biết trong nhà cậu nhất định gặp việc khó gì đó. Cậu cứ coi tôi là người trong nhà, việc gì có khả năng giúp đỡ tôi sẽ giúp.

Diệp Phàm nhìn nhìn hỏi.