- Quyết định!
Thứ trưởng Đỗ lập tức bày tỏ thái độ, hơn nữa, thái độ kiên quyết chưa từng có.
- Quái, có chuyện gì khiến ông quyết định nhanh vậy? Tôi nhớ khoảng thời gian trước ông còn do dự chuyện này, ông nói Trương Hùng còn quá trẻ. Kinh nghiệm công tác còn thiếu sót một chút. Trước khi ông về hưu muốn đỡ nó cũng hơi khó khăn. Còn bày ra cả đống lý lo lằng nhằng nữa mà.
Cung Khai Hà có chút nghi ngờ hỏi.
- Sở trưởng sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo Diệp Phàm.
Đỗ Nguyệt Bằng cười nói.
- Một Sở trưởng sở Khoa học Quân sự với chuyện người nối nghiệp của ông có liên quan gì đến nhau?
Cung Khai Hà hỏi, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ lão Đỗ cũng biết thân phận của Diệp Phàm rồi.
Hẳn là không có khả năng. Lão Đỗ tuy nói là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, được xếp vào làm việc trong chiến tuyến Bộ an ninh quốc gia. Nhưng chuyện Diệp Phàm lão không hề biết. Diệp Phàm là một bí mật, ngay trong Tổ đặc nhiệm A cũng chỉ vài người biết.
- Haha, lão Cung, ông đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi. Sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo là cấp dưới của Bộ phòng ngự, hơn nữa, do ông quản lý trực tiếp. Cái này, không thể không khiến người ta liên tưởng. Hơn nữa, lão Cung, tôi sắp về hưu rồi. Chẳng lẽ ông còn không tin một đội viên cũ, một đội viên lão làng của Bộ an ninh quốc gia, một thành viên của Tổ đặc nhiệm A như tôi sao?
Thứ trưởng Đỗ cười nói.
- Haha, liên tưởng của ông sai cả rồi.
Cung Khai Hà cười nói.
- Không thể nào lão Cung, tôi vẫn tin tưởng cảm giác của mình. Tôi ở chiến tuyến Bộ an ninh quốc gia mấy chục năm rồi.
Chắc hẳn, giờ gần về hưu rồi mà ngay cả lãnh đạo trong bộ cũng chẳng biết được thân phận thật của tôi. Bí mật này muốn che giấu vài ngày không khó, che giấu vài chục năm không dễ đâu!
Thứ trưởng Đỗ thở dài cười nói,
- Tuy nhiên, tôi cũng hơi thất thố, lão Cung, ông phê bình tôi đi. Trước mặt ông, tôi thực sự hơi thất thố. Việc này, tôi không nên hỏi.
Ý Thứ trưởng Đỗ là cái không nên hỏi thì không thể hỏi.
- Lão Đỗ, ông cực khổ rồi, tôi đại diện Tổ đặc nhiệm A cảm ơn ông vì đã vì an toàn quốc gia mà làm việc thầm lặng tại chiến tuyến bộ an ninh quốc gia.
Tuy nhiên, suy nghĩ của ông cũng hơi lệch một chút. Nói thật với ông, Diệp Phàm cũng không phải thành viên Tổ đặc nhiệm A. Nhưng, quả thực người này cũng có chút bản lĩnh.
Trong lúc vô tình cậu ta quen được một đạo sĩ, người này có thể phối chế một ít thuốc có lợi cho việc đột phá cảnh giới.
Điểm này đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta mà nói rất quan trọng. Cảnh giới quốc thuật là chỉ tiêu khảo hạch lớn nhất của Tổ đặc nhiệm A.
Cho nên, chúng ta đã giao dịch với cậu ấy. Cậu ấy đưa thuốc cho chúng ta để chúng ta có thêm nhiều đội viên.
Loại hợp tác này tôi thấy có lợi cho Tổ đặc nhiệm A và quốc gia. Cho nên, chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác dài hạn. Tuy nhiên, dù sao cũng phải tìm cái cớ gì để che đậy đúng không nào?
Cuối cùng, bèn dựng lên một Sở nghiên cứu. Kỳ thực, nói là sở nghiên cứu thuốc cũng đúng mà.
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
Kỳ thật trong lòng lão có chút hổ thẹn. Trong lòng thầm xin lỗi ông bạn già, việc này dính líu quá lớn. Thân phận của Diệp Phàm tuyệt đối không thể để lộ, ông vẫn chưa đạt đến mức có thể biết được thân phận của hắn.
- Bản lĩnh của tiểu tử đó thế nào?
Đỗ Nguyệt Bằng cười nói.
- Cũng không tệ, chúng ta luôn dụ dỗ cậu ấy gia nhập đội. Tuy nhiên, tính tình hắn gàn dở lắm. Chẳng chịu gia nhận, mà, nếu dùng biện pháp mạnh thì lại sợ phản tác dụng.
Vì, ý thằng nhóc này là muốn phát triển bên khối quan trường. Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, cái này, cứ tạm thời để thế đã.
Tuy nhiên, cho hắn làm một sở trưởng của sở Khoa học Quân sự, đơn giản là muốn nắm được hắn trước. Bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc được.
Cung Khai Hà nửa giả nửa thật nói.
- Ờ, tiểu tử này không tệ, ngay cả Trương Hùng cũng gọi hắn là đại ca.
Chắc hẳn bản lĩnh của hắn cao hơn Trương Hùng một chút.
Đội viên chúng ta, đều là phần tử tốt. Cả đám ai nây cũng thờ phụng đạo lý nắm đấm mạnh thì sẽ làm đại ca mà.
Chẳng có thứ gì để thu phục, Trương Hùng sẽ không thể khâm phục Diệp Phàm như vậy. Tuy nhiên, lần này chắc ông phải đi chùi đít cho chúng rồi đây. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đỗ Nguyệt Bằng nói bằng giọng vui vẻ vì người khác gặp họa. Đương nhiên, cách nói không phải thực sự đắc chí.
- Có ý gì vậy lão Đỗ, tôi không hiểu ý ông. Chẳng lẽ hai đứa nó lại đi gây chuyện?
Cung Khai Hà thực sự không biết chuyện của Tuyết Hồng.
Vì thế, Đỗ Nguyệt Bằng kể lại việc này, còn nói thêm:
- Ông cứ trực tiếp lấy thân phận cố vấn, ủy viên quân ủy ra chỉnh Trịnh Thiên Đào. Thực sự cho rằng ở thủ đô này chẳng còn ai à? Chỉ vì chút ân oán cá nhân mà dám đem vào việc chung. Việc này là rất không nên. Cũng tránh hai cậu thanh niên kia gây sức ép cuối cùng làm hại chính mình khiến ông càng thêm phiền lòng đấy.
- Lão Đỗ, ông lại quên thân phận của tôi rồi.
Cung Khai Hà mỉm cười nói.
- Cũng đúng, ông không nhắc tôi cũng quên mất. Ông đi nói quả không thích hợp lắm, bằng không, mấy lão trong quân ủy lại nói này nói nọ, chắc chắn sẽ nói ông duỗi tay dài quá, quản Tổ đặc nhiệm A chưa đủ, còn quản cả cán bộ cấp tướng trong quân đội, có phải ngay cả quân ủy cũng muốn khống chế gì đó... chắc hẳn, cuối cùng chuyện này sẽ càng lúc càng lớn,
Đỗ Nguyệt Bằng cười nói.
- Haha, ông hiểu tôi đấy lão Đỗ. Ông nói không sai, chuyện này, cứ để cho bọn nhóc đi gây sức ép đi.
Tôi nghĩ, Trịnh Thiên Đào có thể ngồi đến vị trí hôm nay thì lão cũng là kẻ sáng suốt, Trương Hùng xuất mã, chắc hẳn lão sẽ cảm nhận được gì đó.
An ninh quốc gia tuy tuy nói không quản được quân đội, nhưng, đụng vào các ông thì cũng phiền phức. Chỉ cần Trịnh Thiên Đào thu tay lại, việc này, coi như được giải quyết.
Huống chi, việc này, nếu quả thật gặp phải chuyện gì, chắc hẳn, hai anh em Trịnh gia sẽ ăn cho hết đấy.
Cung Khai Hà không ngờ cũng có một tia vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Ồ, quái lạ, có phải cô bé Tuyết Hồng kia cũng có chút gốc gác không?
Thứ trưởng Đỗ thích thú.
- Chuyện này ông cũng biết, Tuyết Hồng có người anh trai tên Thiên Thông. Công tác tại phòng cảnh vệ bên chỗ Chủ tịch Đường. Tuy nhiên, thằng nhãi này mặc kệ mọi chuyện, lẳng hết qua cho Diệp Phàm. Đúng là làm khó cho tiểu tử này quá.
Cung Khai Hà cười nói.
- Hóa ta là hắn.
Đỗ Nguyệt Bằng lập tức lạnh người, thân phận Thiên Thông lão đúng là có biết.
Vì lúc trước tình cờ nên biết được. Thứ trưởng Đỗ cười khổ nói
- Anh em Trịnh gia đúng là biết tìm người, tìm tới tìm lui không ngờ tìm được một đối thủ mạnh như vậy.
Nếu Thiên Thông mà ra tay với hai anh em Trịnh gia, chắc hẳn ngay chính những lão già trong quân ủy cũng chẳng dám vì Trịnh Thiên Đào mà nói giúp nửa câu.
Thân phận Thiên Thông có lẽ vào người trong quân ủy biết được.
- Haha, không phải nói với ông rồi sao, cho nên, cho nên, việc này, chúng ta không cần phải nhúng tay. Cứ để bọn nhóc đó gây sức ép cũng tốt. Cái này, cũng là một cách trải nghiệm cuộc sống. Trương Hùng ngay cả một thiếu tướng cũng không giàn xếp được, sao đủ tư cách kế tục ông chứ.
Cung Khai Hà nói, giọng rất nghiêm túc rất chân thành.
- Nói đúng!
Đỗ Nguyệt Bằng nói.
Gác máy xuống, Đỗ Nguyệt Bằng nói thầm: "Lão Cung, ngay cả tôi cũng dám chơi à. Diệp Phàm kia, quả thực đáng ngờ."
Cùng thời khắc đó, Cung Khai Hà thầm nói: "Lão Đỗ, xin lỗi, ngay cả ông mà tôi cũng chơi, không còn cách nào khác, tôi chỉ thay quốc gia "chơi" ông thôi."
Ba giờ chiều.
Đã xảy ra một chuyện khiến Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh Trịnh Thiên Đào cảm thấy khó quên. Khi ông cùng với vài sĩ quan đang ngồi trong phòng khách nhỏ ngoài phòng làm việc. Lúc này, Chính ủy quân khu Khang Chính Đức tới.
Y ra hiệu có chuyện tìm Trịnh Thiên Đào, bởi vậy, Trịnh Thiên Đào sắp xếp các vị khách khứa. Đợi các sĩ quan đi xong Khang Chính Đức vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào một người đàn ông trung niên mặc đồ đen ngồi cạnh nói:
- Đồng chí Thiên Đào, vị này là Cục trưởng Trương Hùng của Bộ an ninh quốc gia. Anh ấy nói có chuyện cần tìm anh.
Trịnh Thiên Đào vừa nghe sắc mặt lập tức có chút âm trầm. Tuy nhiên, lão vẫn trấn tĩnh, đưa tay ra, miệng nói:
- Cục trưởng Trương, hay là vào trong phòng làm việc nói chuyện?
- Đúng, đúng, các anh vào văn phòng nói chuyện đi, tôi ngồi ngoài này uống ngụm trà,
Khang Chính Đức cũng nói.
- Không cần, tôi thấy ngồi ở phòng khách cũng được. Vừa hay có Chính ủy Khang ở đây, chúng ta chỉ cần thẩm tra đối chiếu một việc thôi, kính xin Tư lệnh Trịnh lượng giải một chút, ngoài ra, cũng chẳng có gì khác.
Trương Hùng nói chuyện thoải mái, tuy nhiên, Trịnh Thiên Đào trong lòng sớm chửi má nó rồi.
Biết thằng này đến đây là để làm mất mặt mình, từ cái thở dài của Trương Khiếu Vân Trịnh Thiên Đào đã cảm giác được chuyện này.
Câu này nói thì dễ nghe đó, thẩm tra đối chiếu, cái thẩm tra đối chiếu chính là có chuyện không may. Rồi còn giữ Chính ủy Khang lại làm nhân chứng để sỉ nhục mình nữa.
- Chỉ sợ không ổn, tôi ở đây không tiện,
Chính ủy Khang cố tình đùn đẩy, Trịnh Thiên Đào biết là lão già này lùi một bước tiến ba bước. Lão này toàn mong mình gặp xui xẻo, làm gì có hảo tâm không dính vào việc này chứ.
Vì, Khang Chính Đức trên thực tế chỉ là Phó chính ủy ban Chính trị quân khu Bắc Kinh, quân hàm cũng thiếu tướng như Trịnh Thiên Đào.
Hơn nữa, không lâu sau sẽ có cuộc đề bạt, có thể được thăng lên trung tướng. Cho nên, hai người này trên thực tế là đối thủ ngầm.
Lúc này, nếu Trịnh Thiên Đào gặp chuyện không may. Vậy thì đồng nghĩa Khang Chính Đức bớt đi một đối thủ mạnh. Khang Chính Đức không vui mới là lạ.
- Chẳng có gì không tiện cả, chỉ là thẩm tra đối chiếu chút chuyện nho nhỏ thôi. Việc này sau khi thẩm tra đối chiếu còn phải thông báo cho lãnh đạo của quân khu Bắc Kinh. Có chính ủy Khang ở đây thì thông báo cũng dễ dàng hơn.
Trương Hùng vẻ mặt nghiêm túc, Khang Chính Đức không lôi thôi nữa, đặt mông ngồi xuống.
- Đóng cửa lại!
Trương Hùng dường như suy nghĩ cho Trịnh Thiên Đào, ra hiệu cho một nhân viên. Nhân viên công tác của Bộ an ninh quốc gia đến, lập tức đóng cửa tiếp khách.
- Đồng chí Trịnh Thiên Đào, vào hôm Nguyên Đán, anh có phái thượng tá Đinh Đại Thắng cùng với một đám quân nhân của ban Quân vụ Quân khu Bắc Kinh đến Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo chấp hành nhiệm vụ không?
Trương Hùng vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
Bên này, thủ hạ Trương Hùng sớm đã lấy giấy bút ghi chép. Còn một thư ký đi theo Chính ủy Khang cũng bắt đầu ghi chép. Khang Chính Đức vẻ mặt nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng.