Tuy nhiên, quay người cũng nói:
- Đúng rồi, Tiểu Hồ, việc này cậu đã nói với bố cậu chưa? Nghe nói đề bạt trong cơ quan công an là do cả chính quyền vào công an quản lý. Việc này, không chỉ là thành phố Đồng Lĩnh, còn phải sở Công an tỉnh đồng ý mới được.
- Có nói, nhưng cha tôi nhát gan, bảo tôi đừng tham gia vào. Anh Mãn, anh nói có tức không. Nếu để Bao Nghị được thăng chức đến lúc đó người ta là Cục trưởng Bao, ngồi xe trở lại tỉnh, không phải là làm ba anh em chúng ta tức chết sao?
Hồ Thuyết nói.
- Hừ, tôi nói với ba một chút rồi nói sao, cha cậu mặc kệ để ba tôi tham gia đi.
Trần Tiểu Mãn thở hổn hển cúp điện thoại.
Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Phàm về nhà đã muộn.
Tuy nhiên, vừa mới bước vào nhà đột nhiên một bóng đen vọt ra.
- Là Bí thư Diệp phải không?
Bóng đen không ngờ cúi người nói.
- Bao Nghị, sao cậu lại ở đây?
Diệp Phàm hơi sững sờ một chút, kinh ngạc nhìn hỏi.
- Tôi trèo tường vào.
Bao Nghị cung kính nói.
- Vào nhà đi rồi nói.
Diệp Phàm nói xong đi vào phòng.
- Ngồi đi!
Diệp Phàm ra hiệu để Bao Nghị ngồi trên ghế. Tuy nhiên, Bao Nghị không ngồi nói là thích đứng.
- Cậu tìm tôi có việc sao?
Diệp Phàm ngồi một bên vừa pha trà vừa nói.
- Tôi muốn cảm ơn Bí thư Diệp đã quan tâm đến Bao Nghị như vậy.
Bao Nghị nói xong cầm hai chai Mao Đài đặt lên bàn.
- Không cần phải cảm ơn, đề cử cậu đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an thành phố là có mục đích. Cậu có hiểu ý của tôi không?
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu, Bí thư Diệp muốn tôi điều tra rõ vấn đề khai thác mỏ của tập đoàn Thiên Mộc.
Bao Nghị nghiêm túc nói.
- Ừ, biết là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Bí thư Diệp, tôi rất muốn làm chân chạy cho anh. Người xưa nói, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Tuy rằng Bao Nghị tôi chưa đủ tư cách làm người tri kỷ của Bí thư Diệp.
Nhưng, làm người giúp việc cho anh vẫn có thể. Nhưng hiện giờ nguyện vọng này có lẽ không được. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, đời này Bao Nghị tôi sẽ mãi mãi nhớ Bí thư Diệp.
Mặc kệ tôi ở vị trí nào, chỉ cần Bí thư Diệp nói một câu, Bao Nghị tôi sẽ không tiếc thân mình.
Bao Nghị nói những lời này rất kiên quyết, tuyệt đối không phải là giả. Diệp Phàm có thể biết được.
- Có ý gì? Về chuyện đề bạt của cậu chúng tôi đã báo cáo lên sở Công an tỉnh. Có lẽ còn phải một thời gian nữa mới có thể quyết định. Không nhanh như vậy, cậy cùng đừng vội quá.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, Bí thư Diệp, anh cũng biết, tôi đắc tội với không ít người. Lần trước đã nói với ngài về chuyện ba thanh niên đua xe cũng là thấu tội rồi.
Mà một người trong đó là Hồ Thuyết, chính là con trai của Phó giám đốc thường trực Sở Công an tỉnh. Một người khác tên là Tiểu Mãn, là con trải của Phó chủ tịch Trần.
Không nói dối anh, trung đoàn trường trung đoàn cảnh sát giao thông Cát Lương An đối với tôi cũng không tệ. Lúc chiều anh ta gọi tôi đến văn phòng hàn huyên.
Tôi mới biết sự quan tâm của Bí thư Diệp để cử tôi. Tuy nhiên, trung đoàn trưởng Cát cũng nói cho tôi biết, chuyện của tôi đã bị Đảng ủy Công an tỉnh bác bỏ.
Ban đầu Giám đốc Cổ còn hơi do dự một chút mà trung đoàn trưởng Cát là ủy viên Đảng ủy sở Công an tỉnh. Anh ta cũng vì tôi nói qua một chút, nói là toio phải liên hệ với Thành ủy Đồng Lĩnh một chút.
Tuy nhiên, Phó Giám đốc Hồ tỏ thái độ kiên quyết, nói là không có gì phải liên hệ. Hơn nữa, trong hội nghị Đảng ủy, Phó Giám đốc Sở Dương còn nhân cơ hội này đề cử phó cục trưởng cục Công an thành phố Ninh Mãn đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố.
Mà Hồ Quý Thiên liền tỏ vẻ ủng hộ, trung đoàn trưởng Cát nói tỏ vẻ thận trọng. Tuy nhiên, Giám đốc sở Cố cuối cùng cũng ngầm đồng ý. Việc này Sở Công an tỉnh đã quyết định. Nói là sáng mai sẽ thông báo cho Thành ủy Đồng Lĩnh.
Bao Nghị nói.
- Việc này tôi hiểu rồi, không việc gì, nếu báo cáo của chúng ta sở Công an tỉnh đã phủ quyết thì thông báo của sở Công an tỉnh chúng ta cũng có thể phủ quyết. Phải phủ quyết chúng ta sẽ phủ quyết thoải mái.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn đứng lên vỗ vỗ vai Nghị:
- Cậu yên tâm về đi, làm xong công việc. Việc điều tra tập đoàn Thiên Mộc cậu bí mật tiến hành.
Chuyện của cậu cứ để tôi giải quyết là được.
Sáng thứ hai, điện thoại Diệp Phàm reo vang.
Vừa nghe điện thoại, lại là phó Giám đốc Sở Công an tỉnh Hồ Quý Thiên:
- Bí thư Diệp qua thảo luận của bộ máy lãnh đạo Công an tỉnh, thấy đồng chí Bao Nghị không phù hợp đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an thành phố Đồng Lĩnh.
Đồng chí này tác phong có chút vấn đề, hơn nữa khi chấp pháp còn có thái độ thô lỗ thường xuyên dùng bạo lực chấp pháp. Phòng thông tin đối ngoại đã nhận được nhiều thư tin tố cáo các vấn đề của đồng chí Bao.
Mà vấn đề trước kia y gây ra còn chưa được giải quyết hết. Cho nên, sở Công an tỉnh đề nghị Phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố Đồng Lĩnh Ninh Mãn tạm thời đảm nhiệm chức Cục trưởng.
- Ha ha, tôi hiểu đồng chí Ninh Mãn. Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ Thành ủy lần trước đã thảo luận vấn đề của đồng chí Ninh Mãn.
Hội nghị đã cảm thấy thời gian mà đồng chí đảm nhiệm vị trí Phó cục trưởng quá ngắn, chưa đầy hai năm. Cho nên, không nên để cử tiếp.
Hi vọng sở Công an tỉnh có thể suy xét đến đồng chí Bao Nghị. Thành ủy Đồng Lĩnh cảm thấy biểu hiện của đồng chí vẫn khá tốt.
Hơn nữa, khi chấp pháp làm việc không tư tình. Lần trước tôi còn tận mắt chứng kiến y bắt ba đối tượng đua xe, nghe nói ba người này cũng rất có lai lịch.
Một người tên là Trần Tiểu Mãn, một người tên là Hồ Thuyết, một người là Thẩm Quát, được gọi là ba hổ của Tấn Lĩnh. Tôi nghĩ, Sở Công an tỉnh phải nghiêm trị không?
Có cả Ba hổ của Tấn Lĩnh là cái dạng gì?
Diệp Phàm cười lạnh.
- Ha ha, vấn đề của ba người chúng tôi đã điều tra qua, thật ra lúc đó chỉ là đi quá tốc độ thôi.
Việc đó theo quy định về giao thông là nhắc nhở và phạt tiền thôi. Mà Bao Nghị lại làm như thế nào, đánh người thô bạo tại chỗ không nói, còn ăn nói ngông cuồng.
Một đồng chí như vậy sao có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh? Một sự kiện giao thông đơn giản cũng không xử lý được, sở Công an tỉnh rất nghi ngờ đồng chí có năng lực như thế.
Hi vọng Bí thư Diệp có thể thận trọng suy nghĩ đề nghị của sở Công an tỉnh. Bao Nghị tuyệt đối không được.
Hồ Quý Thiên cười ha hả, thái độ cũng chưa từng kiên quyết như thế.
- Tôi đã nói qua, thành ủy không suy nghĩ thêm về việc đề cử Ninh Mãn. Thật ra hi vọng sở Công an tỉnh có thể cân nhắc suy xét một chút về việc bổ nhiệm Bao Nghị
Diệp Phàm tỏ thái độ từ chối kiên quyết.
- Bí thư Diệp, hi vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của Sở Công an tỉnh. Nếu thật sự không thể đồng ý, chúng ta đành phải đệ trình vấn dề này đệ trình lên Bí thư Đảng ủy công an tỉnh Thái Hồng Kim.
Cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể một ngày không có người lãnh đạo. Công việc của Công an liên quan chặt chẽ đến sinh mạng và tài sản của hàng vạn hộ gia đình.
Đảng, lãnh đạo của chúng ta đều quan tâm đến vấn đề an toàn. Nếu trong lúc này xảy ra việc gì, Bí thư Diệp, tôi và anh đều không gánh nổi trách nhiệm này.
Hơn nữa, đầu tiên là trách nhiệm của lãnh đạo Đồng Lĩnh đấy. Tôi tin rằng Bí thư Diệp cũng không muốn thấy việc như vậy xảy ra có phải không?
Hồ Quý Thiên tức giận nói.
- Tôi cũng có ý kiến đệ trình lên Đảng ủy Công an tỉnh. Nếu sở Công an tỉnh đồng ý đệ trình, việc này cử để Đảng ủy Công an tỉnh phán xét thì thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Vậy cứ thế nhé.
Hồ Quý Thiên nói xong cúp điện thoại. Sau đó, văn phòng vang lên một tiếng rầm, không lâu sau thư ký của hắn bước vào thu thập tàn cuộc.
- Bí thư Thành ủy thì hoành tráng lên trời à, là cái quái gì?
Bàn làm việc bị lão Hồ đập một cái, sau đó lão nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý Công an Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc:
- Phó chủ tịch Trần, Diệp Phàm ở thành phố Đồng Lĩnh quá kiêu ngạo rồi.
- Hả, làm sao vậy lão Hồ? Tức giận làm tổn thọ thôi. Tôi và anh cũng không còn trẻ, vẫn phải cố gắng điềm tĩnh đi.
Giọng Trần Húc bình tĩnh nói. Hai người quan hệ không tệ, mà hai đứa con cũng là anh em.
- Anh xem Diệp Phàm nói thế nào? Không ngờ không coi Sở Công an chúng tôi ra gì. Chúng tôi đề cử người Diệp Phàm cũng không cho hội nghị thường vụ Thành ủy có cơ hội thảo luận.
Thế là thế nào, cho rằng một Bí thư Thành ủy cũng có thể một tay che Đồng Lĩnh sao? Muốn thao túng công tác của sở Công an tỉnh chúng tôi sao?
Hắn cũng không không nhìn xem mình có gì sao. Sở Công an tỉnh là chỗ nào? Hơn nữa, lão Trần, anh là người phân công quản lý công tác Công an đấy.
Anh lại là lãnh đạo chính quyền, Diệp Phàm vênh váo ngút trời Hồ Quý Thiên tôi không quản được. Nhưng hắn lại là cấp dưới của anh.
Anh nói xem việc nay sai ở chỗ nào?
Hồ Quý Thiên không che dấu sự tức giận trước mặt bạn, giống như một người không che dấu được sự tức giận.
- Ha ha, lão Hồ, đừng tức giận, chẳng qua chuyện làm ăn thôi, đừng làm tổn thương thân thể. Hơn nữa Sở Công an tỉnh có suy xét của Sở Công an tỉnh.
Thành phố Đồng Lĩnh cũng có suy xét của thành phố Đồng Lĩnh có phải không? Chẳng qua là các anh phối hợp thế nào thôi.
Làm việc phải kết hợp mới được. Có lẽ Bí thư Diệp nhất thời nghĩ không thông, mấy ngày sau hắn sẽ nghĩ thông suốt.
Thành phố Đồng Lĩnh là dưới sự lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh, Cục công an Đồng Lĩnh cũng không thoát khỏi sự lãnh đạo của Sở Công an tỉnh đúng không?
Tức thì tức nhưng không thể đem vào công việc. Đối với hắn hay anh đều là có hại.
Việc này, nếu không thì như vậy đi, hai ngày nữa chúng tôi gọi cả hai anh tới gặp nhau một chút.
Trần Húc ba phải nói.
Tuy nhiên, Hồ Quý Thiên vừa nghe lập tức vui vẻ nói:
- Vẫn là lão Trần hỏi, ha ha.
Trong lòng tự nhủ, ông còn giả bộ ngớ ngẩn đề lừa tôi, ông không giúp tôi thì ai giúp.
- Tôi không tốt, ông cũng đừng khen tôi.
Không tôi lại phổng mũi lên bây giờ, mọi thứ là vì công việc thôi.
Trần Húc cười nói.
Mười giờ sáng ngày thứ hai, Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt gõ cửa.
- Vừa mới nhận được điện thoại của Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc. Thông báo anh và Hạo Cường chín giờ sáng mai đến phòng họp số 6 của Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Có nói tại sao không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói về việc chọn người cho vị trí Cục trưởng cục công an thành phố. Phó chủ tịch tỉnh Trần nói là muốn tìm hiểu một chút. Cho chúng ta cơ hội để trao đổi với các đồng chí ở Sở Công an tỉnh. Phó chủ tịch Trần nói là công tác công an là công tác quan trọng, Cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể một ngày không có người lãnh đạo.
Mễ Nguyệt nói.
- Trần Húc, hừ.
Diệp Phàm thầm hừ một tiếng trong lòng, đoán chắc chắn Phó chủ tịch tỉnh sẽ dẫn Hồ Quý Thiên đến đó.
Trong chuyện này, xem chừng do quan hệ tốt giữa Hồ Quý Thiên và Trần Húc. Nếu không, Hồ Quý Thiên không nói là đem việc này đệ trình lên Đảng ủy Công an tỉnh. Đến giờ lại thành người quản lý mảng An ninh Phó chủ tịch Trần rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chuẩn bị mọi thứ xong, buổi tối Diệp Phàm cùng Hạo Cường đến tỉnh thành.
Ở thành phố Long Giang của tỉnh Tấn Lĩnh, Diệp Phàm căn bản không có bạn bè gì. Lần này đi ra đây may mắn dẫn theo Mễ Nguyệt tạm thời là thư ký. Bởi vì có khách của Canada muốn đến thành phố Đồng Lĩnh khảo sát.
Nếu thuận lợi không chừng còn có thể cùng thành phố Đồng Lĩnh kết thành bạn bè thân thiết. Mà lần này dẫn đầu đoàn của thành phố Merl của Canada chính là Chủ tịch thành phố Ngô, nghe nói là người Hoa Kiều. Nói cách khác, Diệp Phàm cũng Hạo Cường không cùng chí hướng với nhau nên thành người cô đơn.
Máy bay của Ngô Xương Nhất phải tám giờ tối mới đến, cho nên trong khoảng thời gian này Diệp Phàm vẫn rảnh rỗi. Vốn là phải Chủ tịch thành phố Cao Thành đến đón tiếp chỉ là Diệp Phàm vừa lúc đến tỉnh thành nên đón luôn.
Mễ Nguyệt tạm thời có việc đi thăm người thân, cho nên, Diệp Phàm đến một quán café uống.
Vừa uống được hai chén Diệp Phàm dường như phát hiện có người theo dõi.