Quan Thuật

Chương 2192: Điều kiện khi vào ở nhờ




Tuyết Hồng chắc chắn không thể nào giương mắt nhìn biệt thự Hồng Diệp Bảo bị phá tan thành. Huống chi, sau này trong ba năm vẫn phải tỷ thí với gia tộc Y Bỉ Đức Đế của nước Anh.

Thực sự, lúc không ổn thì hoàn toàn có thể dựa vào ngọn núi Tuyết gia này. Bằng không, đánh chết Diệp Phàm cũng không để Tuyết Hồng bước vào biệt thự Hồng Diệp Bảo được.

Tất nhiên, chuyện phiền toái sau đó sẽ xảy ra. Diệp Phàm chỉ có thể thầm than thở mà nhìn, đành đi một bước tính một bước.

Chính là việc cái cô Tuyết Hồng này vào Đại học Bắc Kinh khiến người ta rất đau đầu, điểm thiếu quá nhiều. Diệp Phàm nhận lấy tấm da dê cũng là đã nhận lấy trách nhiệm. Tất nhiên, Thiên Thông lại đưa những tài liệu có liên quan đến Tuyết Hồng nhét cho Diệp Phàm.



- Ha ha ha…



Thiên Thông một tay nhét cặp tài liệu vào tay Diệp Phàm liền ngửa mặt lên trời cười phá lên.



- Cười cái gì?



Diệp lão đại tức giận hừ nói.



- Cuối cùng cũng được giải phóng rồi, đồng chí Tiểu Diệp, cậu bảo trọng nhé!



Thiên Thông vỗ nhẹ vai Diệp Phàm, xoay người định trốn, tuy nhiên, bị Diệp Phàm một tay kéo lại, nói:



- Không phải anh định mời tôi đến Hoàng Thành Căn ăn một bữa sao? Sao đã muốn chạy rồi thế?



- Tôi không có tiền mà.



Thiên Thông ăn vạ.



- Mặc kệ có hay không, bữa ăn này anh không mời không được.



Diệp Phàm đùa giỡn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn



- Thôi vậy, lương vừa mới lĩnh xem ra lại phải hết rồi.



Thiên Thông đau lòng sờ sờ túi quần, rũ đầu xuống nói.



- Không phải anh nói còn có hai cao thủ đi cùng Tuyết Hồng hay sao? Là người nào vậy?



Diệp Phàm hỏi, có vẻ rất hứng thú.



- Gặp rồi cậu tự sẽ biết thôi.



Thiên Thông cười thần bí, Diệp lão đại trong lòng có chút phập phồng, thầm nghĩ phải chăng lại là hai phụ nữ.

Dựa vào lời Thiên Thông nói, trong nhà Tuyết Hồng mẹ nàng làm chủ, vậy thì cao thủ được phái tới bảo vệ Tuyết Hồng kia khẳng định cũng là phụ nữ.

Đoán chừng là hai bà già rồi, bộ dáng chắc cũng không khác Dung ma ma trong Hoàn Châu Cách cách là bao. Nếu như vậy thì còn được, chỉ sợ lại nhảy ra hai cô nàng õng ẹo, Hồng Diệp Bảo một lúc có thêm ba cô nàng chuyển vào, vậy thì sẽ náo nhiệt đến mức nào.



- Khi nào thì chuyển đến?



Diệp Phàm hỏi.



- Cậu vội cái gì?



Thiên Thông hừ nói.



- Vội cái đầu anh, dù sao cũng phải chuẩn bị chứ? Bằng không, ba người mạo muội đi vào bà xã còn không ăn sống nuốt tươi tôi hay sao?



Diệp lão đại suýt nữa té xỉu vì sự đáng yêu của đồng chí Thiên Thông.



- Bà xã cái đầu cậu, đừng tưởng tôi không biết. Kiều đại tiểu thư chỉ mới đính hôn với cậu, hai người vẫn chưa thành thân. Chưa kết hôn đã gọi bà xã ông xã, tôi thấy, hai người các cậu cũng không phải là một đôi hiền lành gì đâu. Gian phu dâm phụ thôi.



Thiên Thông tức giận hừ nói.



- Tôi thích thế đấy, anh quản được à?



Diệp Phàm cũng nói đầy vẻ lưu manh.



- Tôi quản làm quái gì, không nói nữa, tôi đi giúp em gái chuyển nhà đây.



Thiên Thông nói.



- Làm gì mà đã chuyển ngay giờ? Đợi vài ngày đã chứ, tôi còn phải nói với Viên Viên. Công tác tư tưởng cần thiết lắm đấy.



Diệp Phàm kinh hãi, vội vàng nói.



- Đợi cái gì, có khi Tuyết Hồng đã đến biệt thự Hồng Diệp Bảo rồi đấy.



Thiên Thông ha ha cười khan vài tiếng.



- Tên khốn này!



Diệp Phàm hết chỗ nói rồi, vội vàng chạy với tốc độ gấp mấy lần Lưu Tường (VĐV đoạt huy chương vàng Olympic 2004 môn chạy vượt rào) xông ra ngoài nhấn ga phóng về nhà.

Trực tiếp vọt tới biệt thự Hồng Diệp.

Nhìn thấy Lý Tùng, Diệp Phàm hỏi:



- Có thấy một cô gái tên là Tuyết Hồng đến đây không?



- Không có.



Lý Tùng lắc đầu nói.



- Người lạ không được phu nhân và ông cho phép tôi sẽ không cho vào.



- Vậy là tốt rồi.



Diệp Phàm gật đầu, nhìn Thiên Thông ngồi ghế lái phụ tim chốc lát cũng thả lỏng được một chút.

Hai người vừa đi vào cửa biệt thự, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hừ lạnh của Kiều Viên Viên, nói:



- Cô là ai, không chào hỏi một tiếng đã ngồi vào chỗ này, đây là chỗ ngồi của ông xã tôi. Đừng nói cô, ngay cả tôi cũng không thể ngồi.



- Cô nương nhà chúng ta muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó, nói nữa ta cho ăn tát bây giờ.



Lúc này, tiếng của một bà già truyền đến.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Thiên Thông, sắc mặt có chút khó coi.



- Ha ha, bọn họ tự vào rồi. Tên trông cửa nhà cậu bản lĩnh kém quá, không ngờ lại không phát hiện ra. Hệ thống bảo an như vậy phải cải tiến thôi.



Bằng không, cũng may là sư muội của tôi, nếu như gặp phải người xấu thì sao. Vậy nên vì sự an toàn của em gái của tôi, phải cải tiến đi thôi, sửa đi thôi!

Thiên Thông một câu nhổ ra Diệp Phàm hoàn toàn không nói được gì, tên này trừng mắt nhìn anh ta một cái, khẩn trương vọt vào bên trong biệt thự.

Phát hiện Kiều đại tiểu thư với Tuyết Hồng như hai con gà chọi, Tuyết Hồng rất nghênh ngang ngồi trên ghế rồng bản nhái mà Diệp Phàm vẫn hay ngồi. Còn Kiều đại tiểu thư đang hai tay chống nạnh chỉ về phía cô ta, bắt cô ta đi xuống.

Mà bên cạnh Tuyết Hồng có hai người phụ nữ. Một người là hầu có lẽ khoảng năm mươi tuổi, diện mạo bình thường, thậm chí còn hơi xấu. Người kia thì lại rất xinh xắn, khuôn mặt đó, quả là rất sáng sủa.

Thấy Diệp Phàm đi vào, Kiều Viên Viên lập tức dường như rất tức giận chỉ vào Tuyết Hồng hừ nói:



- Diệp Phàm, chuyện này là thế nào, tùy tiện để người lạ đi vào nhà?



- Viên Viên, đợi chút anh sẽ giải thích cho em. Cô ấy là Tuyết Hồng, là em gái đồng sự tốt Thiên Thông của anh. Cô ấy đến thủ đô để học đại học, trong khoảng thời gian này muốn ở nhờ nhà chúng ta. Vốn muốn nói với em một chút, tuy nhiên, Thiên Thông nói muộn quá, vừa nói cho anh biết thì bọn họ đã đến rồi.



Diệp Phàm vội vàng giải thích một chút.

Tuy nhiên, có điều, hắn hừ, nói với Tuyết Hồng:



- Đây là nhà của tôi, nếu ở nhờ phải hiểu rõ quy củ. Đi xuống cho tôi!



- Tôi thích cái ghế này, lớn thế này, ngồi rất thoải mái.



Tuyết Hồng bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.



- Cậu giỏi thật, chúng tôi đến đây là nể mặt cậu lắm rồi. Tiểu tử, cút sang một bên cho ta.



Lúc này, người hầu gái đứng bên cạnh Tuyết Hồng lạnh lùng nói với Diệp Phàm. Khí thế dọa người, như thể Diệp Phàm chỉ là khách, còn cô ta mới là chủ nhân vậy.



- Xuống hay không?



Diệp Phàm bất ngờ mặt nghiêm lại, trừng mắt với người hầu gái. Tên này, ngọn lửa giận hừng hực dâng lên trong lòng. Qua khóe mắt phát hiện Thiên Thông không lên tiếng, tên này rõ ràng đang xem náo nhiệt.



- Xuống thì xuống, có gì ghê gớm chứ, bản cô nương cũng chẳng thích cái ghế rách này.



Tuyết Hồng hơi sững sờ, đứng lên còn phủi mông mấy cái.

Tất nhiên, bản lĩnh của Diệp Phàm cô biết rõ nhất. Cô quét mắt về phía Thiên Thông một cái, phát hiện anh ta không lên tiếng, biết anh trai cũng sẽ không giúp mình, đành phải đi xuống.



- Tiểu tử, hôm nay bà lão này sẽ cho ngươi biết thế nào là trưởng bối.



Người hầu gái kia tức giận, xông về phía Diệp Phàm.



- Bốp!



Hai nắm tay của hai người đụng vào nhau, người hầu gái phải lùi lại ba bốn bước mới đứng được vững. Trên mặt bà ta hiện vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Thiên Thông.



- Tuyết Nha! Đã nói với bà rồi, hắn chẳng kém tôi là bao. Nếu kém cũng chỉ là kém chút đỉnh, bà còn không tin, không tin thì cứ tiếp tục đi.



Thiên Thông như thể vô tội nhún nhún vai, nói. Người hầu gái không ngờ lại tên là "Tuyết Nha", Diệp Phàm vừa nghe thấy cái tên này, cảm thấy dạ dày đảo lộn, thiếu chút nữa nôn hết những gì ăn tối nay ăn ra.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra cô em áo xanh áo trắng, quần ống rộng, trên đầu bện mấy mươi cái đuôi sam nhỏ, ăn mặc rất thuần khiết, giản dị, bên cạnh Tuyết Hồng, hai mắt khẽ chớp chớp.

Chỉ có điều, dựa vào kình lực truyền đến từ trên tay người hầu gái tên Tuyết Nha có thể xác định. Người hầu gái tầm thường này tuyệt đối có thực lực từ thất đẳng Khai Nguyên trở lên.

Hắn trong lòng thầm khiếp sợ, không thể ngờ rằng một hầu gái bình thường của Tuyết gia cũng là một cao thủ.

Mà cô gái nông thôn trẻ tuổi bên cạnh bà ta hẳn là thân thủ không cao.Trẻ tuổi như vậy, nhiều nhất là tứ đẳng. Diệp Phàm tin tưởng vào nhãn quang của mình, thở phào.

Bởi vì, nếu hai cao thủ bảo vệ Tuyết Hồng do Tuyết gia phái tới còn lợi hại hơn mình, như vậy sau này chẳng phải sẽ bị bọn họ ức hiếp đến chết sao? Biệt thự Hồng Diệp này, có khi phải chuyển sang họ "Tuyết" rồi.



- Sau này nhớ kỹ, trong biệt thự Hồng Diệp duy nhất chiếc ghế này cô không được ngồi. Còn nữa, giường của tôi cô không được ngủ. Những thứ khác, sau này sẽ bổ sung thêm.



Diệp Phàm hừ nói, chỉ vào Kiều Viên Viên nói:



- Nào Tuyết Hồng, giới thiệu một chút với cô, bà xã của tôi Kiều Viên Viên. Cô gọi là chị dâu hay chị đều được.



- Chào chị ạ!



Không ngờ Tuyết Hồng lại rất biết điều, đứng trước mặt Kiều đại tiểu thư gọi một tiếng rất ngọt ngào, còn kéo nhè nhẹ tay áo Kiều Viên Viên, giống như một cô bé đòi ăn kẹo.

Hại Kiều đại tiểu thư vốn muốn làm mặt nghiêm mà không làm nổi. Đành phải nói:



- Chào em Tuyết, chị nói em nghe này, ghế dựa này chuyên để chủ nhân biệt thự Hồng Diệp Bảo là chồng chị Diệp Phàm ngồi. Ngay cả chị cũng không được ngồi, em hiểu được điều này là được rồi. Nào, chị dẫn em đi chọn phòng. Sau này cần gì, cứ nói với chị là được.



Kiều đại tiểu thư rất biết ăn nói.



- Vâng ạ vâng ạ, em muốn ở phòng thật lớn, em muốn năm phòng, không, sáu phòng!



Tuyết Hồng vỗ vỗ tay, chạy theo Kiều đại tiểu thư lên lầu. Khuôn mặt của Diệp Phàm lập tức tối sầm.



- Thiên Thông, anh nói, một mình cô ấy cần sáu phòng để làm gì, sao có thể ở hết được?



Diệp Phàm nhún vai nhìn Thiên Thông, nói.



- Có khi còn chưa đủ ấy, nó thường thích chiếm nhiều. Ở quê chúng tôi, nó có cả một tòa nhà đấy. Ví dụ, nó thích búp bê phải có riêng một phòng.



Bình thường dụng cụ nó luyện quyền cước phải chiếm nguyên một phòng, còn nữa, ví dụ như, thư phòng…

Thiên Thông nhún vai, nói có vẻ rất vô tội.



- Một tòa nhà.



Diệp lão đại thì thầm một câu, thật sự là hết chỗ nói rồi.



- Với trình độ học hành đó của em gái anh mà cũng muốn thư phòng chuyên dụng, thi đại học được 300 điểm mà còn muốn vào đại học Bắc Kinh, thật là…



- Người anh em nhỏ giọng một chút, chỉ có chuyện này là cậu không thể nói với Tuyết Hồng được. Bằng không, thể nào nó cũng nổi trận lôi đình.



Thiên Thông vội vàng nhảy tới bịt miệng Diệp Phàm lại, nhìn nhìn trên lầu, nói:



- Còn có cách nào khác đâu, nó căn bản học không có năng khiếu. Chỉ nói về việc luyện quyền cước, nó cũng không thích. Luyện đến giờ cũng mới có tứ đẳng. Khiến mẹ nuôi tôi tóc sắp bạc trắng cả rồi. Phỏng chừng, sau này, chuyện vui đều phải nhờ vào chúng ta thôi.



- Chuyện vui, ý gì đấy? Tôi nhìn vừa rồi cô ta biểu hiện cũng biết khá lắm cơ mà!



Diệp Phàm nói.



- Khá cái đầu cậu, khá, khá cái gì. Cậu xem đi, sau khi vào đại học Bắc Kinh, có lẽ chúng ta năm ngày ba bận đều phải thu dọn tàn cục cho nó.



Thiên Thông nhăn nhó mặt mày, nói.

Diệp Phàm vừa nghe thế, trong lòng trong chốc lát lại cảm thấy lạnh lẽo.

Tuy nhiên, vừa về tới phòng, tim Diệp Phàm lại nóng lên. Hắn cẩn thận lấy tấm da dê kia ra. "Sinh tức thuật" này của Tuyết gia vẫn rất hấp dẫn người ta.