Có lẽ đó là một cao thủ, lợi dụng quán Nhất đao để gây án. Tình hình như thế này nhất thời muốn điều tra ra cũng khó.
Tình tiết vụ án dường như đã rơi vào bế tắc, nếu như không thể điều tra đến cùng vụ án này, loại bỏ ảnh hưởng đối với tổ thanh tra. Về sau đừng nói đến việc tiếp tục điều tra, mà ngay cả muốn nán lại ở Vân Phong cũng không được.
Bây giờ tin đồn đại đã truyền đi, nói là tổ đốc tra của trên xuống là để tìm gái, vui chơi ăn uống phóng túng không quan tâm đến sự sống chết của dân. Toàn là ăn nhậu, nói chuyện lung tung, rất không có lợi đối với Tổ thanh tra Giang Đô.
Vì sao Điền Lâm phải lập tức rút về thủ đô, cũng chính là vì nguyên nhân này. Anh ta không còn mặt mũi nào để lưu lại đây nữa. Tin đồn cũng có nguyên nhân của nó, chứng tỏ có người cố ý làm.
Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm ở Văn phòng trung ương, Phó trưởng ban Trần Thiên Hòa gọi điện. Giọng của ông ta rất nghiêm khắc tra hỏi về việc tin đồn.
Tuy Diệp Phàm đã giải thích, nhưng Trần Thiên Hòa vẫn yêu cầu Tổ đốc tra phải giữ gìn sự trong sạch, phải thế này thế kia. Phải chăng là muốn ám chỉ một số việc làm của Tổ thanh tra, còn sự giải thích của Diệp Phàm rõ ràng có chút vô hiệu.
Buổi trưa, Trần Quân vội vàng vào phòng của Diệp Phàm.
- Anh Diệp, có phát hiện quan trọng.
Nét mặt Trần Quân vui mừng nói.
- Ồ!
Diệp Phàm "ồ" lên một tiếng nhìn Trần Quân, chờ anh ta giải thích.
- Ba người vợ quân nhân tối hôm bị chọc ghẹo đó chính là Thái Lan, Ngô Châm, Lam Dung Dung. Đúng như Diệp ca phán đoán, ba người này làm sao lại đúng lúc đó đi đến cạnh quán Nhất đao lại vừa vặn bị Dương Hùng và Trần Cảnh nhìn thấy trêu ghẹo, nhất định có vấn đề.
Hai người trong đó không có vấn đề, chỉ có Lam Dung Dung là có vấn đề lớn nhất. Tôi đã điều tra về người này, chỉ có cô ta là người bản địa.
Chồng là Chung Minh Thiên, một thiếu tá ở đơn vị bộ đội X. Còn bố đẻ của Lam Dung Dung chính là chủ nhiệm Ban xóa đói giảm nghèo địa khu Vân Phong, Lam Cường Phong.
Trần Quân nói.
- Lam Cường Phong, ha ha, hay lắm.
Diệp Phàm cười lên 2 tiếng, nhìn Trần Quân đang nhìn mình một cách khó hiểu, Diệp Phàm đành phải nói
- Vương Triều bọn họ cuối năm ngoái đã nắm được một chứng cứ rất tin cậy, trong chương trình cải tạo khu vực nhà ở tạm, Lam Cường Phong là Phó chuyên viên của địa khu Vân Phong, chính là người phụ trách xóa đói giảm nghèo, ông ta có vấn đề rất lớn, tham ô, tham nhũng một khoản tiền chắc chắn không dưới con số này...
Diệp Phàm nói và giơ hai ngón tay ra, thể hiện là hai triệu.
- Chẳng trách, bây giờ chó cùng rứt giậu ngồi không yên.
Trần Quân như thoáng nghĩ ra điều điều gì đó, gật gật đầu.
- Đã triệu Lam Dung Dung đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Người đàn bà này không mở mồm, cô ta lại là vợ của quân nhân, chúng tôi không thể làm quá được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Quân xoa đầu nói.
- Hừ, dẫn đến đây.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Một lúc sau, Lam Dung Dung được đưa đến một phòng của nhà khách được tạm thời dùng làm phòng thẩm vấn. Không đầy 30 phút, dưới mê thuật của Diệp Phàm, Lam Dung Dung đã sụp đổ hoàn toàn, thú nhận hôm đó đã chịu sự bức ép của cha mình đi dạo phố cùng với Ngôn Châm và Thái Lan.
Từ sự nhận tội của người phụ nữ này có thể thấy, thực tế cô ta cũng không hiểu được ý đồ của cha mình là gì.
Tuy nhiên, sau khi đã biết rõ thân phận của Dương Hùng và Trần Cảnh thì Lam Dung Dung luôn hoảng sợ không yên, lúc đó mới hiểu được dụng ý của cha mình.
- Bắt giữ đặc biệt đối với Lam Cường Phong.
Diệp Phàm ra lệnh, do đồng chí Tằng Nhậm Minh phía quân đội phân khu ra tay, Trần Quân phối hợp, Đoàn trưởng Tống của Đoàn X cũng phái hai đồng chí qua đó hỗ trợ. Việc này liên quan đến vấn đề vợ cấp dưới của mình, là chuyện lớn, không làm rõ ràng thì trung đoàn trưởng Tống cũng không được ăn ngon, ngủ yên.
Bởi vì Tằng Nhậm Minh là Ủy viên thường vụ địa khu Vân Phong, vì thế rất dễ dàng âm thầm lừa Lam Cường Phong đến giam giữ ở một nơi bí mật.
Đứng trước những chứng cứ xác đáng thì Lam Cường Phong quanh co, ngụy biện, nhưng sau cùng đã bị phá bởi chiến thuật công tâm của Diệp Phàm.
Trải qua sự tôi luyện ở Ngư Đồng, Việt Đông, Diệp Phàm đã rất có khả năng và tâm đắc đối với việc thẩm tra phá án.
Lại thêm vào đó là năng lực đặc biệt cuả Diệp Phàm, trong việc thẩm tra như cá gặp nước. Nếu thực sự không được thì hắn sẽ thi triển Phân cân thác cốt thủ..
Dù sao khi bắt đầu bắt người thì Diệp Phàm biết rằng việc này cũng sắp đến lúc phải kết thúc rồi. Thế là ngay cả đêm khuya cũng vội quay về thủ đô đưa tài liệu nắm được cho Trần Thiên Hòa.
Sau khi mở ra đọc, Trần Thiên Hòa không dám chậm trễ, bởi vì bên trong còn liên quan đến một vị lãnh đạo trong Ủy ban thường vụ tỉnh Giang Đô, cũng coi như là một cấp phó của tỉnh. Vì thế đã gọi Diệp Phàm cùng đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm Điền Giang.
Phàm là quan to nguồn của cấp phó tỉnh nếu như sau lưng hay ở thủ đô mà không có một đồng chí nào để dựa vào thì không thể nào có thể ngồi lên vị trí như bây giờ được.
Mặc dù Điền Giang là Ủy viên Bộ Chính trị, chủ nhiệm Văn phòng trung ương, đại tổng quản của nội các, cũng thấy khó trước việc như thế này.
May là Phòng đốc tra văn phòng trung ương đưa ra kiến nghị, không có quyền xử lý đối với những quan chức như thế này. Vì thế, sau khi chủ nhiệm Điền châm chước, phải báo cáo cấp trên. Đương nhiên việc này nên là phạm vi xử lý của Ủy ban kỷ luật trung ương.
Còn Diệp Phàm lại bị Bí thư Phí kéo đi nói chuyện tỉ mỉ một hồi.
Hai ngày sau Trung ương đã đưa ra quyết định, thành lập một tổ liên hợp xử lý do đồng chí Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Điền Bảo Thất dẫn đầu, đi cùng gồm có Bộ giám sát, kiểm sát tối cao và Diệp Phàm – Phòng Đốc tra văn phòng trung ương nhanh chóng quay lại tỉnh Giang Đô.
Một đoàn quan chức theo Diệp Phàm trở lại. Còn trong giờ phút quan trong này, đồng chí trong ủy ban thường vụ tỉnh Giang Đô đã phát điên.
Diệp Phàm đã dùng bí thuật để kiểm tra, nhưng đồng chí này đã thực sự phát điên, có lẽ là do tinh thần chịu áp lực tác động quá lớn dẫn đến phát điên chứ không phải là giả điên.
Còn có một cán bộ cũng vì chuyện này mà ngã ngựa, Tề Phóng Hùng mất đi trách nhiệm lãnh đạo, kỷ luật về Đảng, trước tiên cho lui về tuyến hai, đến Mặt trận tổ quốc dưỡng lão.
Tuy nhiên, Tề Phóng Hùng gọi điện cho Diệp Phàm, trong điện thoại thể hiện sự cảm tạ, thành khẩn. Diệp Phàm cũng thấy ngại.
Thực ra, Diệp Phàm cũng hiểu, nếu như không phải mình ngầm sắp xếp một chút thì Tề Phóng Hùng cũng không thể đơn giản chỉ phải chịu kỷ luật về Đảng và về dưỡng lão sớm như vậy.
Bởi vì, vị ủy viên thường vụ phát điên kia và Tề Phóng Hùng có quan hệ rất tốt. Trước kia khi đề bạt đồng chí này thì Tề Phóng Hùng cũng giúp ông ta vận động. Nếu có người thực sự không muốn bỏ qua chuyện này thì Tề Phóng Hùng chắc chắn không thể thoát tội được.
Ngày quốc tế thiếu nhi 1/6, Tổ thanh tra Giang Đô hoàn thành nhiệm vụ, trở về thủ đô.
Sau khi kết thúc Hội nghị tổng kết của Ban Thanh tra Văn phòng chính phủ, tiếng gõ cửa phòng làm việc của Diệp Phàm vang lên. Sau khi được Diệp Phàm cho phép bước vào là hai đồng chí Dương Hùng và Trần Cảnh. Hai người vừa bước vào, "bộp" hai tiếng nhỏ kêu lên, hai người cùng quỳ xuống.
- Đứng lên, đứng lên, vì sao lại làm như vậy?
Diệp Phàm trong lòng cũng đã hiểu rõ cả, miệng nói và đi đến đỡ hai người họ dậy.
- Cảm ơn chủ nhiệm Diệp, nếu không có anh, hai chúng tôi đều xong rồi.
Dương Hùng xúc động nói.
- Đúng vậy, nếu không phải là chủ nhiệm Diệp thì hai chúng tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Trần Cảnh nói.
- Phải tin tưởng vào tổ chức, tin tưởng vào lãnh đạo, tin tưởng vào Đảng của chúng ta!
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết nói.
- Tổ chức thì chúng tôi tin, nhưng nếu nói đến chủ nhiệm Điền lãnh đạo của chúng tôi, ông ta là một thế lực ma quỷ. Tôi nhổ vào!
Không ngờ Dương Hùng chửi thẳng.
Bởi vì Dương Hùng và Trần Cảnh không phải là nhân viên thuộc Phòng Đốc tra tra Văn phòng trung ương mà là thuộc phòng Đốc tra nội các chính phủ.
Hai người còn phụ trách hai nơi khác nhau. Sau khi sự việc xảy ra, Điền Lâm hiện kiêm chức chủ nhiệm Phòng Đốc tra không hề có hành động gì, lại còn bỏ trốn về thủ đô. Đương nhiên đã bị nhiều đồng chí khinh bỉ.
- Được rồi đồng chí Dương Hùng, bình tĩnh một chút, đừng chửi lãnh đạo như thế. Quay về làm việc cho tốt.
Diệp Phàm thân mật vỗ vai hai người, trên mặt hiện lên nụ cười tinh quái. Kỳ thực trong lòng hắn đang rất thích thú.
Lần này tổ đốc tra Giang Đô làm việc quyết đoán và có hiệu quả cao. Vì thế còn được Bí thư nội các Khang khen ngợi. Ủy viên Trương Hướng Đông cũng không thể không biểu dương sự quyết đoán của tổ đốc tra.
Chủ nhiệm Điền cũng bày tỏ thái độ, nói là Tổ đốc đã ở dưới đó làm việc một tháng rồi không về nhà. Vì thế đặc biệt phê chuẩn cho mọi người về nhà nghỉ hai ngày.
Đêm khuya, Diệp Phàm đang luyện công trong Hàn hồ của Hàn Lâm tự. Hắn phát hiện khi luyện cái "truyền công…" chết tiệt gì đó của Bảo Chí Thiền Sư lợi dụng tính hàn của Hàn hồ tổng hợp lại, tốc độ tiến triển so với trong môi trường bình thường nhanh hơn gấp n lần. Diệp Phàm có thể cảm nhận rõ ràng da bụng của mình mỏng đi rất nhiều.
Hắn luyện xong truyền công chết tiệt đó lại tiếp tục luyện "Thiết thủ" của "Bảo Chí Đại Sư". Từng trận khí đánh xuống làm nước hồ tung cao lên đến ba, bốn mét.
Bởi vì có người hứa sẽ góp công đức cho chùa na triệu. Cho nên tiền bạc đã làm rung động lòng người, bây giờ là xã hội kinh tế, vì thế trụ trì trong chùa sớm đã bị mua chuộc. Ngôi độc miếu trong Hàn hồ tạm thời trở thành nơi luyện công của Diệp Phàm.
Diệp Phàm chân trần đạp trên mặt nước, nước chỉ ngập qua bàn chân khoảng 10mm, toàn thân toát ra từng trận sương mù.
Tay vừa chém xuống mặt hồ, thì bất ngờ cánh tay giống như một nhát đao thật chém xuống, làm mặt nước trong hồ tách ra một khe nứt dài đến 7, 8m.
- Đây chính là uy lực của thiết thủ, không tồi. Bây giờ cách khoảng không 10m đã có thể chém mặt nước tách ra. Nếu như chém vào người có lẽ không chết thì cũng tàn phế.
Diệp Phàm rất đắc ý nhìn bàn tay của mình.
Trần Khiếu Thiên thì cố thủ ở ngoài ngôi miếu, phụ trách canh gác người của chùa. Một cao thủ như thế gác cửa có lẽ không có mấy đồng chí có thể vào được bên trong.
Năm ngày sau, Cung Khai Hà vui vẻ nói với Diệp Phàm trong điện thoại:
- Chúng ta lại đi Tiếu Gia một chuyến nhé, có lẽ chuyện này có manh mốis rồi.
- Có tin tức từ Tiếu Gia sao?
Diệp Phàm trong lòng vui mừng hỏi.
- Ha ha, cũng gần như thế. Việc này cũng không thể kéo dài thêm nữa, con át chủ bài của chúng ta cũng không thể chạy nữa. Đồng chí Thành Trạch cũng gia nhập, có nghĩa là Tổ đặc nhiệm A có thêm được hai thanh bảo kiếm.
Cung Khai Hà cười nói. Một lúc sau Diệp Phàm đã chui vào trong chiếc xe jeep của Cung Khai Hà.
Không lâu sau đã đến Tiếu Gia.
Tiếu Thiết Phong đang đứng ở cổng nghênh đón, đương nhiên Diệp Phàm hiểu rằng người ta đón là đón Cung Khai Hà chứ không phải là mình.
Hai bên hàn huyên rồi ngồi xuống, uống vài ngụm trà xong, Tiếu Thiết Phong nói:
- Chủ nhiệm Diệp và Lão Cung. Việc này tôi đã suy nghĩ rồi, tuy nhiên luôn cảm thấy rằng việc này do tôi quyết định thì rất không hay. Cho nên như thế này nhé, tôi gọi Thập Lục xuống để nó quyết định. Nếu không lại có người nói tôi phong kiến, gia trưởng.