Dù sao cũng phải cho cô thời gian để bình tĩnh lại, hiện tại, nếu như Tạ Thắng Cường đã trở lại tự mình hỏi về việc này, có vẻ Tiếu Thiết Phong cũng hiểu được không thể làm lỡ việc. Bằng không, Tạ gia không phục, sẽ oán Tiếu gia ngay.
Tạ Thắng Cường là Phó trưởng ban thư ký nội các Chính phủ, giữ chức vụ cấp Bộ trưởng. Năm nay tuy mới hơn 50 nhưng còn có tiềm lực và không gian thăng tiến rất lớn.
Nếu như ông ta có thể leo được cao hơn, tỷ như, sau này có thể ngồi lên vị trí Phó Thủ tướng, vậy sự ủng hộ đối với Tiếu gia sẽ càng lớn.
Tiếu Thiết Phong lại mới 50, đương nhiên cũng muốn cố gắng trèo cao hết mức. Tin rằng có Tạ gia ủng hộ, hai nhà đều sẽ hưởng lợi rất nhiều.
Huống chi, hai nhà vốn là thế giao, giao tình vốn cũng không tệ. Vì một chút chuyện nhỏ mà khiến cho tất cả mọi người sinh lòng ghét bỏ nhau, vậy thì thật đúng là không đáng chút nào.
- Quen... Có quen ạ.
Tiếu Thập lục muội cúi đầu, vân vê vạt áo trên đầu ngón tay như cuốn sợi dây chun.
- Con gọi hắn là Anh Bàng, hắn tên thật là gì, người ở đâu? Công tác nơi nào?
Tiếu Thiết Phong bắt đầu quá trình tra hộ khẩu.
- Con cũng không rõ lắm, con chỉ biết anh ấy là anh Bàng.
Tiếu Thập lục muội đương nhiên không muốn lộ ra thân thế của Vương Nhân Bàng rồi, bởi vì, Tiếu Thập lục muội có chút lo sợ rằng nếu cha cô ra tay thì sẽ làm Vương Nhân Bàng bị thương. Thứ nữa là sợ Vương gia phản kích lại sẽ thương tổn đến Tiếu gia.
Dù sao, tầm quan trọng và ảnh hưởng của Lão Vương Tiếu Thập lục muội cũng đã tận mắt nhìn thấy. Vì cứu Lão Vương, ngay cả Tổ phó thường trực Nghiêm Thế Kiệt củtổ A đặc nhiệm cũng phải hy sinh.
Chúng tỏ là tổ A rất coi trọng Lão Vương. Tuy nói hiện tại Lão Vương đã là phế nhân, tuy nhiên tầm ảnh hưởng của gia tộc có thần hộ mệnh Tổ đặc nhiệm A Vương Bài thì hẳn là còn có chút phân lượng. Huống chi, Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng lại là huynh đệ thân thiết.
Năng lực của Diệp Phàm Tiếu Thập lục muội đã tận mắt chứng kiến, hắn trưởng thành ắt sẽ là Vương Bài trẻ tuổi của tổ A rồi, có thể nói là " con cưng" của tổ A.
Nếu Vương Nhân Bàng bị đả kích, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ phản kích ngay. Diệp Phàm cũng không chỉ đại biểu cho một mình hắn, còn có nhà vợ của hắn là Kiều gia. Uy lực của Kiều gia đại viện ngay cả Tiếu gia cũng phải cân nhắc đôi chút.
Cho nên, Tiếu Thập lục muội thực không muốn nhìn thấy Vương Tiếu Tạ ba nhà đấu đá lẫn nhau. Tay hay chân cũng đều là thịt, bất luận nhà nào bị tổn thất, Tiếu Thập lục muội đều sẽ đau lòng.
Đương nhiên, đối với Tạ gia, Tiếu Thập lục muội cũng không có nhiều cảm tình cho lắm. Về phần Tạ Thủy Đông thích cô cũng chỉ vẻn vẹn là hắn ta đơn phương tình nguyện thôi.
Ngày đó Tiếu Thập lục muội cũng là bị mẫu thân ép buộc không có biện pháp đành phải đi xem mặt một chút, cô muốn tìm cơ hội giải thích cho Tạ Thủy Đông hiểu.
Hơn nữa, Tiếu gia cũng cần Tạ gia ủng hộ, cô cũng không muốn thấy Tiếu gia bị Tạ gia trở mặt.
Tuy nhiên, được cái này thì mất cái kia nên rất khó vẹn cả hai. Cho nên, Tiếu Thập lục muội vẫn ngậm miệng không nói ra Vương Nhân Bàng. Liền hy vọng việc này có thể không đi đến đâu là tốt nhất.
- Cha à, cha đừng hỏi nữa có được không, con van cha đó.
Tiếu Thập lục muội đôi mắt đỏ lên, cầu khẩn.
- Vì sao?
Tiếu Thiết Phong mỉm cười, sắc mặt bắt đầu trở nên có phần nghiêm túc.
- Con có băn khoăn gì à, không sao đâu, con cứ nói cho cha biết, tin rằng cha sẽ xử lý rất ổn đấy.
Tiếu Thiết Phong vẫn lấy giọng điệu hòa hoãn thương lượng mà nói, ông ta thực sự cũng không muốn bức ép đứa con gái bảo bối của mình.
- Cha, con van cha, cha đừng hỏi nữa.
Tiếu Thập lục muội đã ngân ngấn nước mắt lưng tròng.
- Có thật là con không nói cho cha nghe phải không?
Tiếu Thiết Phong vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
- Cha sẽ làm gì anh ấy chứ?
Tiếu Thập lục muội ngẩng đầu lên, hỏi.
- Cha chưa nghĩ đến chuyện làm gì với nó? Tuy nhiên, Tiếu gia và Tạ gia đều có người bị thương, nghe nói người ở hiện trường toàn bộ đều bị thương rồi. Thằng đó đã làm ra trò gì vậy chứ, muốn nếm lấy chế tài của luật pháp chăng? Việc này, cha cũng nói thật, cha sẽ không nhúng tay vào, cứ để pháp luật phán xét.
Tiếu Thiết Phong bày tỏ thái độ.
- Cha... có thật là cha sẽ không ra tay, chỉ giao cho cục Công an xử lý?
Tiếu Thập lục muội ấp úng hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cha đây đã khi nào lừa gạt con chưa?
Tiếu Thiết Phong vẻ mặt nghiêm chỉnh bảo tiếp:
- Thập Lục, có một số chuyện là không còn cách nào khác. Việc này người là do con dựng lên, dù sao cũng phải cho Tạ gia một câu trả lời thỏa đáng có phải hay không? Dù là hôm nay con không nói, qua mấy ngày nữa người ta cũng sẽ điều tra ra. Muộn không bằng sớm một bước. Việc này, tóm lại là một câu đó thôi.
Tiếu Thập lục muội trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới quyết định nói ra:
- Vậy được rồi, tuy nhiên, cha, con nói rồi đấy, cha nhất định không được nhúng tay vào, chỉ cần biết tình hình thôi nhé. Nếu cha mà nhúng tay, cả đời này con sẽ không thèm để ý đến cha nữa đâu.
- Cha đã nói không nhúng tay thì là không nhúng tay vào, chỉ cần đem việc này báo cho Tiếu gia, tin rằng bọn họ sẽ báo lên cơ quan công an ngay.
Tiếu Thiết Phong vẻ mặt nghiêm túc đáp.
- Anh ấy tên là Vương Nhân Bàng...
Tiếu Thập lục muội đem một số thông tin đã có chọn lựa từ trước về Vương Nhân Bàng nói ra, tin là bằng này đó cũng có thể tìm được y rồi.
Cuối cùng, Tiếu Thập lục muội lại nhấn mạnh lần nữa:
- Cha, cha ngàn vạn lần đừng nhúng tay, bằng không, con gái sẽ hận cha cả đời đấy.
- Yên tâm!
Tiếu Thiết Phong nói rồi liếc nhìn con gái một cái, hỏi:
- Cậu ta là bạn trai của con à?
- Không... Không phải, bạn bè bình thường thôi ạ?
Tiếu Thập lục muội sắc mặt đỏ ửng lên, khẩn trương lắc lắc đầu.
- Ủa, vậy là tốt rồi!
Tiếu Thiết Phong đột nhiên thở phào.
- Không phải như thế, so với bạn bè bình thường thì tốt hơn một chút.
Tiếu Thập lục muội vừa thấy thế liền sợ hãi thốt ra, về phương diện cảm tình hiển nhiên là cố ý tăng lên chút ít. Hẳn là cô sợ Tạ gia bên kia "chăm bẵm" Vương Nhân Bàng quá độc ác sẽ lại tạo nên một cuộc sóng gió lớn.
- Ừm, cha biết rồi...
Tiếu Thiết Phong như thoáng chút suy nghĩ, đoạn gật gật đầu. Tự nhiên đã nhìn ra chút manh mối ở đây.
- Cha, anh ấy là bạn thân cảu con...
Tiếu Thiết Phong vừa mới quay bước đi ra ngoài, Tiếu Thập lục muội ở sau lưng lại "tăng giá" tiếp.
- Loại người thô lỗ như vậy, cha thấy sau này con cũng đừng kết giao cùng nữa. Thằng bé Thủy Đông kia cũng không tệ, văn bằng nghiên cứu sinh thạc sĩ, đơn vị công tác cũng tốt. Hai bên lại đã sớm quen biết nhau, sau này nó còn rất có tiền đồ đấy.
Tiếu Thiết Phong dặn thêm.
- Cha, việc này, không có khả năng đâu.
Tiếu Thập lục muội quả quyết nói, hẳn là cô muốn lập tức tấn công ý tưởng của cha mình, chặt đứt suy nghĩ của đám người thế hệ trước.
- Từ từ sẽ tính vậy.
Tiếu Thiết Phong quăng nốt một câu rồi đi ra ngoài. Ông ta hiểu được, nhất thời cũng khó uốn nắn, rõ ràng phải từ từ thôi.
Tin rằng Tạ gia sau khi biết được thông tin về Vương Nhân Bàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, Tiếu Thiết Phong cũng không muốn nghĩ tiếp. Tuy nhiên, chuyện y đã đồng ý với con gái, y cũng sẽ làm được.
- Một tên côn đồ không quan không tước, lại dám kiêu ngạo như thế. Chẳng lẽ là giống heo ăn lắm đồ béo nên quẫn trí mất rồi?
Vừa mới đặt điện thoại xuống, Tạ Thắng Cường đã không khỏi ấp úng lẩm bẩm.
- Ông Tạ, ông đang ở đây lải nhải cái gì thế? Ai không quan không tiền không chức hả?
Bà xã Thái Anh không nhịn được liền hỏi.
- Tên đó là Vương Nhân Bàng, trú tại một nơi gọi là Vương gia cốc ở vùng ngoại ô Bắc Kinh này. Nghe nói đó chỉ là một thôn nhỏ, có hơn mười gia đình, người trong thôn toàn bộ đều mang họ Vương...
Tạ Thắng Cường thản nhiên hừ một tiếng.
- Ông Tạ, ông nói xem, Vương Nhân Bàng và Tiếu Thập lục muội có phải có quan hệ gì hay không?
- Quan hệ thì khẳng định là có rồi, tuy nhiên, tới mức nào thì cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, hiện tại không cần bàn đến cái này, chỉ cần con bé có thể hồi tâm chuyển ý là được.
Lần này con bé đã đồng ý đem tình hình nói cho anh Tiếu, vậy đoán chừng là đã muốn chặt đứt tình cảm phương diện này rồi. Bà có rảnh thì hãy nói chuyện với Thủy Đông, bảo nó đừng chấp nhặt nữa.
Đám trẻ còn chưa kết hôn thì có bạn trai cũng là bình thường. Hơn nữa, Tiếu Thập lục muội còn trẻ, nhất thời kích động cũng không có gì là lạ mà?
So với chúng ta năm nào thì không thể giống nhau được.
Tạ Thắng Cường nói thế vì ông ta đương nhiên cũng không muốn mất đi cơ hội tốt để làm thân cùng Tiếu gia.
Tạ Thắng Cường có dã tâm rất lớn về chính trị, bước tiếp theo mà y nhắm tới đương nhiên là trao quyền cho cấp dưới để tự mình tới tỉnh nào đó đảm nhiệm bí thư một nhiệm kỳ, sau đó trở lại nội các Chính phủ đảm nhiệm chức Phó Thủ tướng, hoặc ít nhất cũng phải là uỷ viên quốc hội.
- Ông Tạ, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đem tình hình báo lại cho Phó cục trưởng Cố một tiếng. Ác nhân tuyệt đối phải nghiêm trị có phải không nào?
Thái Anh liếc nhìn Tạ Thắng Cường một cái, lại nói thêm:
- Chỉ có điều việc này, Tiếu gia sao lại không ra mặt? Chẳng lẽ bọn họ muốn ở một bên xem cuộc vui hay sao?
- Chắc là băn khoăn chuyện Tiếu Thập lục muội rồi, hơn nữa, Tiếu Thập lục muội có thể nói ra, có phải là anh Tiếu đã đáp ứng giao dịch gì với con gái. Tuy nhiên, anh Tiếu có thể cung cấp này đó thông tin thì cũng đã không coi chúng ta là người ngoài rồi.
Tạ Thắng Cường nhận định.
Tạ Thắng Cường vừa đi khỏi, Thái Anh liền cầm điện thoại lên gọi cho Phó cục trưởng cục Công an thành phố họ Cố. Tin rằng với một tên côn đồ không có quyền không có tiền thì Phó cục trưởng cục công thành phố có thể nặng nhẹ mà làm xong việc. Đương nhiên, xử lý thế nào, Phó cục trưởng Cố tự nhiên đã 'hiểu'.
Cùng lúc đó, Vương Nhân Bàng bên này đang cảm thấy chán thấy mồ, liền từ trong Vương gia cốc đi ra. Mới vừa bước ra con đường nhỏ lát đá thì điện thoại vang lên.
Vừa thấy dãy số, biết là Tiếu Thập lục muội gọi tới, y vừa bắt máy đã lập tức mắng:
- Cô còn có mặt mũi gọi điện thoại đến, Vương Nhân Bàng tôi không giao du cùng loại đàn bà ăn ở hai lòng, chân đứng hai thuyền(bắt cá hai tay) như cô, chúng ta sau này không cần liên lạc lại nữa.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tuy nhiên, lập tức điện thoại lại vang lên, vừa thấy, vẫn là Tiếu Thập lục muội thì y thẳng tay dập luôn.
Tuy nhiên, liên tiếp đến vài lần, Tiếu Thập lục muội vẫn gọi tiếp, cậu chàng này tức giận quá, liền đành bốc máy quát:
- Người đâu phiền vậy ta, cô muốn làm gì? Có phải muốn thị uy với tôi rồi đi tìm cái tên mặt hoa da phấn kia mà hú hí.
Bố chỉ hận lúc ấy làm sao lại không phế nó đi, mẹ nó! Cô cũng muốn tìm một nhà khá giả đấy, giống tốt đấy, đừng quá bẩn thỉu như tôi đây có phải hay không, có thấy mất mặt không hả?
Thật là, cái thứ như vậy mà cô cũng thèm, cô không phải là chẳng ai thèm vào nữa chứ?
Vương Nhân Bàng đem toàn bộ cơn giận phát tiết đi ra, lời lẽ thật sự cay độc.
- Anh Bàng, anh nghe em nói được không?
Tiếu Thập lục muội cầu khẩn.
- Không nghe không nghe, nghe cái rắm.
Vương Nhân Bàng lại quát.
- Không nghe thì thôi, nhưng người bị anh đánh hôm đó là Tạ Thủy Đông, cha y tên là Tạ Thắng Cường, Phó trưởng ban thư ký đương nhiệm của nội các Chính phủ, cán bộ cấp Bộ trưởng... Bọn họ đã báo án rồi, là báo án lên quận Lục Dương đấy, anh tốt nhất là chú ý một chút. Hơn nữa, nghe nói bọn họ có người quen bên cục Công an thành phố.
Tiếu Thập lục muội sợ Vương Nhân Bàng lại tắt điện thoại, liền khẩn trương đem tình hình bên Tạ gia nói tuốt tuột ra một hơi, vẫn là sợ Vương Nhân Bàng bị thua thiệt.
- Phó trưởng ban thư ký, cán bộ cấp Bộ trưởng, chức quan to nhỉ, Vương Nhân Bàng này không quan không tước không tiền không chức, bố cứ thây kệ đấy, chân trần còn sợ đi giày sao, xem thủ bọn chúng có thể lanmf gì tôi nào?
Bọn họ có người bên cục công an thành phố sao, tôi sẽ đi ngay bây giờ, đến cục Công an thành phố giao lưu một vòng, xem bọn họ có thể làm gì nổi tôi chứ.
Cái gì vậy, cho là có quyền muốn gì được nấy sao?
Vương Nhân Bàng lại tức giận điên lên, cạch một tiếng cúp luôn điện thoại. Bên trong truyền đến tiếng Tiếu Thập lục muội như sắp khóc đến nơi:
- Anh ngàn vạn lần đừng có đi!