Ông ta cng không thể tưởng tượng được Tiết nhị công tử lại có thể làm bậy bạ đến vậy, anh ta đúng là càn quấy quen rồi. Chẳng qua lần này anh ta quấy nhiễu nhầm người rồi
Buổi sáng cháu họ cứ xin mình, nói là cho Tiết nhị công tử một sự đặc cách, anh ta muốn nhìn bộ dạng của Thiên Thông và Tuyết Hồng, Quách Canh Tân biết anh ta bị đánh trong lòng không phục.
Nhất định phải báo thù, cho nên khi đi còn bảo anh ta ra tay nhẹ một chút. Đó là bởi vì Qúach Canh Tân đã điều tra gia cảnh của Thiên Thông và Tuyết Hồng, chỉ biết rằng hai đồng chí này đến từ một nông thôn rất bình thường.
Dù cho Nhị thiếu gia của Tiết Gia đánh bị thương họ cũng đáng đời. Tin tưởng chủ nhiệm Diệp Phàm của văn phòng trung ương lúc này bản thân còn chưa lo nổi đâu có thời gian đến lo liệu hai người bạn của mình.
Hơn nữa, chỉ một Diệp Phàm,Qúach Canh Tân tin cấp quản lý của Thang Đế hoàn toàn có thể chỉnh đốn tên tiểu tử này.
Diệp Phàm,xem ra không lâu nữa anh sẽ gặp phiền phức. Bởi vì Tiết nhị công tử trừng mắt muốn báo thù. Còn có Nhạc Bao Sai lương thiện,Thang Đế mất thể diện, nỗi giận này nhất định trút lên vai Diệp Phàm rồi.
_Mẹ ông mới hiểu lầm!
Thiên Thông mắt đỏ lên,Tuyết Hồng mặc dù nói không phải là em ruột, nhưng dì đã có công dưỡng dục mình.
Nào ngờ em đến Bắc Kinh chơi được mấy ngày dưới sự "Bảo vệ"của mình bị người ta đánh ra thành như thế này đây, thiếu chút nữa còn bị thảm tới mứcĐộc thủ".
Một tiếng pằng vang lên
Phó cục trưởng Qúach Canh Tân tiến lên phía trước muốn khuyên Thiên Thông, bị anh ta tát cho một cái bạt tai ngã xuống đất, hai chiếc răng cửa của lão Qúach dính máu tươi tự bay ra.
_Muốn làm gì?
Cảnh sát cùng đi theo đều nổi giận rồi, muốn tiến lên bắt người.
_Ông đây lấy mạng bọn bay!
Thiên Thông phẫn nộ rồi, ra tay không khách khí, thuận tay chọn một chiếc ghế bên cạnh ném về phía trước, trong nháy mắt,rầm rầm rầm đá ngã một đoàn. Lại theo sát mà lên, mấy quyền mấy cước xuống, lập tức toàn bộ ngã xuống.
_Đi!
Thiên Thông kéo Tuyết Hồng phóng đi, nhưng tầng ngoài của nhà giam Hổ Sơn cũng là tường đồng vách sắt, cánh cửa sắt dày đã sớm đóng lại, bên trong vang lên chuông báo động.
Vài tiếng súng truyền đến, Quách Canh Tân ở bên trong sợ tới mức lớn tiếng kêu lên:
_Đừng nổ súng,đừng nổ súng,tôi là Qúach Canh Tân đây.
Nhưng, lão tiểu tử này vì bị Thiên Thông tát rơi hai cái răng cửa, cho nên trong miệng nói có chút thều thào, nghe không rõ.
_Cái gì,có người đang gây rối hành hung cảnh sát ở trại tạm giam,là ai?
Cục trưởng Ngô vừa nhận được điện thoại, tay hơi chần chừ hỏi ngay.
_Người đó là Thiên Thông, anh ta đã đánh gãy hai chiếc răng cửa của cục trưởng Qúach. Người này rất hung hãn, có cần phải dùng súng ống trực tiếp giết chết luôn không, thế nhưng cục trưởng Qúach hạ lệnh không được dùng súng, không dùng súng sợ anh ta sẽ làm bị thương nhiều đồng chí.
Đồng chí Trường Khương Thiết, phó ngục của trại giam Hổ Sơn tâm tư không tốt chút nào. Xảy ra chuyện này, không quản thế nào mình cũng bị phê bình.
- Không được nhúc nhích, nhớ kỹ cho tôi, ai động súng tôi sẽ giết chết người đó!Tôi lập tức qua, các anh phải giữ bình tĩnh, Thiên Thông đánh người các anh dùng tấm chắn, không được làm bị thương anh ta, tuyệt đối không được.
Cục trưởng Ngô gần như hét lên.
Phó ngục Khương trong lòng bức xúc, chuyện này, chỉ cho chắn, không cho đánh trả, đây là tình huống gì.
Đồng chí Thiên Thông kia lai lịch thế nào. Khứu giác chính trị nhạy bén khiến phó ngục Khương cảm nhận được điều gì đó. Anh liền lập tức tiến vào trong hạ lệnh.
Ở trên xe, cục trưởng Ngô rút điện thoại của mình gọi người thân tín của mình, hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao Qúach Canh Tân đi đón anh ta ra ngoài, anh ta lại giận giữ như vậy? Bọn họ đã làm cái gì rồi.
- Báo cáo cục trưởng Ngô, là việc nhân vật số hai của Thang Đế Tiết nhị công tử Tiết Trung Cường hôm qua muốn phục thù chuyện bị đánh. Cho nên tên tiểu tử này ở bệnh viện cứ khăng khăng đòi ra. Quyền đấm cước đá người con gái tên Tuyết Hồng kia. Hơn nữa còn nói muốn anh em của anh ta làm chuyện đồi bại với cô ta.
- Thằng khốn!
Cục trưởng Ngô tức giận đến nỗi môi run bần bật, hỏi:
- Giờ tình huống ra sao rồi?
- Hoàn toàn biến mất, cái tên Thiên Thông lợi hại thật, trời ạ, cao thủ. Lan can sắt của nhà giam to như vậy không ngờ bị anh ta dùng tay bẻ gãy rồi, đây có phải người không?
Không có cách nào, từ bên trong của trại giam vội điều tới một trăm đội viên phòng chống bạo loạn đến, toàn bộ bọn họ đều cầm tấm chắn, từng tấm tương hỗ lẫn nhau tạo thành bức tường thịt đối kháng với Thiên Thông. Bằng không không ngăn được sự phẫn lộn của Thiên Thông.
Tuy nhiên, tấm chắn cứng như vậy bị anh ta cho một quyền thì mục nát, bây giờ mười mấy người đã gục xuống, vẫn không cho trả đòn xem ra không ổn.
Hơn nữa, tôi thấy tinh thần của anh ta quá kích động rồi, giống như một kẻ điên, nếu người này trong tay có súng thì nguy rồi.
Phỏng chừng số người gục xuống lên đến mấy chục rồi.
Bên trong điện thoại, một người đàn ông giọng đầy lo lắng nói.
- Toàn bộ ngã xuống cũng không được làm bị thương Thiên Thông.
Cục trưởng Ngô sau khi ngắt điện thoại, mặt mũi tái mét lại. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Cục trưởng Ngô tới nhà giam Hổ Sơn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Người phụ trách nhà giam Hổ Sơn đồng chí Ngưu Thanh Vân đã ở cửa rồi, xe cứ thế thẳng tiến đi vào.
- Tình hình thế nào?
Cục trưởng Ngô Chính Phong vội vàng hỏi.
- Không tốt lắm,tên kia quả thực là dã thú. Người của chúng ta nhất thời không thể lui ra ngoài, vốn muốn ngườii rút ra ngoài gia cố thêm lưới sắt lan can, rồi dùng súng gây mê làm choáng anh ta.
Tuy nhiên, người này thân thủ quá cao,quá lợi hại rồi,chúng ta bị anh ta chú ý gắt gao như vậy, căn bản là không rút ra ngoài được.
Hơn nữa, ngườii có thân thủ cao như vậy, chúng ta muốn dùng súng gây tê xem ra cũng rất khó nhắm. Bên trong thật sự rất hỗn loạn, chúng ta đã bị thương đến 20 người rồi.
Ngục trưởng Ngưu vẻ mặt đầy lo lắng, sầu lo.
- Haiz, việc này, thật đúng là phiền phức. Tôi đi nói chuyện với anh ta trước, rồi tính sau.
Cục trưởng Ngô khoát tay, không lâu sau đã ra tới hiện trường,thật là thảm thiết, cựu chiến binh Ngô Chính Phong này đã từng trải qua chiến tranh cũng phải nhíu mày.
Ở một lối hẹp nhỏ của Ngục trưởng, bốn phía đều là song sắt. Mà một tầng bao bên ngoài chắc chắn là được lắp thêm tạm thời, toàn bộ chuyển thành song sắt dày như cánh tay.
Bởi vì, song sắt của tầng trong phần lớn đã bị vặn vẹo biến hình, có cái có khoảng trống rất lớn, một người có thể chui qua.
Còn đội phòng chống bạo loạnđều bị đả thương, toàn bộ chen chúc ở bốn phía hàng rào, mặt đầy máu tươi, có người chân toàn máu.
Bởi vì, muốn cứu người ra căn bản là không kịp, một người đàn ông thấp béo tiến vào cửa lối đi nhỏ như điên, đánh mười mấy người đánh thành một đống
Người đàn ông này mỗi khi một quyền một cước ắt phải có một độ viên phòng chống bạo loạn kêu một tiếng bi thảm lăn ra bên cạnh. Người đàn ôngxem như không tồi, không xuống tay với người bị thương. Hình như chỉ là muốn lao ra ngoài.
- Đồng chí Thiên Thông, tôi là cục trưởng Ngô, cậu có yêu cầu gì đề xuất, chúng ta thương lượng.
Lúc này giọng nói vang độ của Ngô Chính Phong truyền tới qua micro. Đương nhiên là truyền tới từ bên ngoài.
- Thả bố mày ra ngoài, bố mày phải giết người!
Thiên Thông tóc rũ xuống, mặt mũi bẩn thỉu như quỷ, anh ta điên cuông gào thét
- Giết người là phạm pháp, đồng chí Thiên Thông, cậu bình tĩnh một chút, đừng động thủ nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Bên Cục thành phố sẽ nghiêm khắc trừng phạt hung thủ, cậu không cần phải lo lắng, Ngô Chính Phong tôi giờ có thể hứa với anh, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị! Cho dù người đó là ai,tôi sẽ không nương tay.
Ngô Chính Phong lớn tiếng nói.
- Ông cũng chẳng khác gì thằng khốn đó, cá mè một lứa. Cút, cút, cút, bố mày không tin, mở cửa ra, bố mày phải đi giết người!
Tiêng của Thiên Thông đúng là vang dội,vang lên khắp bốn bề.
- Điều ngay đội ngắm bắn qua đây.
Ngục trường Ngưu miệng run run nói.
- Anh muốn làm gì?
Ngô Chính Phong ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngục trường Ngưu.
- Súng gây tê không được, người này hành hung làm bị thương nhiều cảnh sát như vậy, hơn nữa muốn vượt ngục, chúng ta hoàn toàn có thể giết cậu ta.
Bằng không, tình huống xem ra ngày càng xấu đi, nếu anh ta ra tay giết người thì đội viên chúng ta nguy hiểm rồi.
Cục trưởng Ngô, chúng ta phải diệt trừ tai họa khi nó mới nảy sinh, anh xem, về cơ bản là bị điên nặng rồi.
Một người điên, chúng ta còn nói với anh ta làm gì, có tác dụng gì không? Hơn nữa, cái cửa này nhất định không thể mở, trời mới biết cậu ta ra ngoài sẽ làm ra chuyện gì? Cục trưởng Ngô, trách nhiệm này, chúng ta đảm nhiệm không nổi!
Ngục trường Ngưu vẻ mặt khó coi nói.
- Tuyệt đối không thể gọi đội ngắm bắn! Đây là mệnh lệnh!
Ngô Chính Phong mặt nghiêm túc đến mức chảy mồ hôi đen.
- Vì sao!
Ngục trưởng Ngưu tiếng hỏi, anh ta có chút tức giận rồi, nơi này là địa bàn của anh ta. Lãnh đạo cấp trên của trại giam Hổ Sơn là cục Tư pháp thành phố Bắc Kinh.
Là do Bí thư Đảng ủy cục Tư phápđương nhiệm, cục trưởng, kiêm nhiệm chính ủy thứ nhất cục quản lí nhà giam Bắc Kinh, đồng chí Lưu Bắc Hòa quản hạt. Cơ bản không cùng một ban ngành với công an. Đương nhiên, bộ Công an cùng bộ Tư pháp liên hệ cũng rất chặt chẽ.
Mà Ngục trường Ngưu còn kiêm Phó cục trưởng cục quản lí nhà giam. Cũng đường đường cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Ngô Chính Phong tuy nói là Cục trưởng Công an thành phố Bắc Kinh, cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng cũng không kiêm chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố. Bằng không, Ngục trường Ngưu cũng không dám chống lại ông ta như vậy.
- Không có vì sao, chấp hành mệnh lệnh!
Ngô Chính Phong mặt giận dữ hừ nói.
- Lão Ngô, từ khi nào lại thích đi dạo nhà giam? Lúc này, truyền đến một âm thanh hơi khàn khàn. Người đàn ông trung niên mặt chữ điền nói, mặc áo cổ cồn kiểu áo Tôn Trung Sơn.
- Lão Lưu anh đã đến rồi, thật đúng lúc.
Ngô Chính Phong quay đầu liền thấy, nói. Tuy nhiên, Ngô Chính Phong trong long cũng hiểu.
Lưu Bắc Hòa có hàm ý khác trong lời nói kia, ý là bản thân đã quản quá giới rồi. Bởi vì Lưu Bắc Hòa chính là người lãnh đạo trực tiếp nhà giam Hổ Sơn, là lãnh đạo trực tiếp, cùng cấp bậc cán bộ cấp Giám đốc sở với chức cục trưởng cục thành phố này của mình.
- Cục Trưởng Lưu, anh xem, không điều đội ngắm bắn không được. Nếu tình hình cứ như vậy thì hỏng bét, đội viên phòng chống bạo loạn của nhà giam Hổ Sơn chúng ta xem ra toàn bộ đều gục. Để một tội phạm kiêu ngạo như thế, đến lúc đó, Ngục trưởng như tôi không chịu nổi trách nhiệm.
Ngưu Thanh Khứ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Sao không sử dụng súng gây tê?
Lưu Bắc Hòa nhíu mày hỏi.
- Vừa mới dùng thử, vô dụng. Tên kia thân thủ rất cao, hơn nữa, đội viên phòng chống bạo loạn đánh nhau với anh ta cơ bản là không thể ra tay.
Bắn hơn mười phát súng đều không thể bắn chuẩn. Hơn nữa, nhìn thấy chúng ta dùng gây tê súng, anh ta càng kích động. Ra tay quá mạnh, chặt đứt tại chỗ bốn chân của bốn đội viên.
Nói là nếu lại dùng súng gây tê anh ta sẽ giết người. Anh cũng thấy lối đi kia cũng canh giữ linh hoạt, thế mà ngay cả đội viên bị thương cũng không thể rút ra ngoài
Khiến cho chỉ có thể vào không thể ra rồi. Không thể lại để tình hình như thế này kéo dài mãi, tôi muốn điều đội ngắm bắn lại đây.
Ngục trưởng Ngưu nói.