Quan Thuật

Chương 2103: Chó cũng có cái lý của chó






- Cái đó đương nhiên, dựa vào cái gì mà lại dâng Triệu Tứ cho cái thằng Trương Nhất Đống đó, Diệp Phàm em muốn phá hỏng việc này. Hơn nữa, Trương Nhất Đống cũng đang ghen, cho nên mới không ngưng đối đầu với em.



Từ thủ đô cho đến thành phố Hải Đông, thằng nhóc này hiện tại ở Hải Đông lăn lộn cũng không tệ. Chắc hẳn không lâu sau sẽ dọn đường về phủ.

Hưng, nếu chuyện này do thằng nhãi này nhúng tay vào, em đây chắc chắn sẽ phải khắc phục vụ này thật tốt, để cho thằng nhãi này bực bội trước rồi tính sau.

Diệp Phàm khí thế ngẩng cao.

- Đúng vậy, đàn bà của mình thì phải khiến cho cô nàng được hạnh phúc. Nghe nói Triệu Tứ cũng chẳng ưa gì cái tên Trương Nhất Đống này, vụ hôn nhân này, chắc chắn hoàn toàn là vì mục đích chính trị. Triệu gia cần mượng sức mạnh chính trị của Trương gia. Còn điểm yếu của Trương gia là ở quân giới. Hai nhà kết hợp, đúng là có thể bù đắp được cho nhau.

Thiết Chiêm Hùng nói.



- Triệu gia là một cây đại thụ, Trương gia, chỉ có thể là tiểu thụ, là một tấm lót thôi. Cái này, cũng là vận mệnh của Trương gia. Mà, hình như Trương gia với Triệu gia không cùng một hệ.



Diệp Phàm nói.



- Triệu gia chắc hẳn muốn thông qua Trương gia để duỗi tay vào vòng tròn của Trương hia, hai hệ tương trợ cho nhau thì có thể làm mưa làm gió trên chính đàn của quốc nội rồi.



Bằng không, Triệu gia căn bản sẽ chẳng thèm để mắt đến Trương gia. Trương gia có cái gì chứ, chỉ có mình Trương Hướng Đông, ủy viên quốc hội này là có chút phân lượng.

Triệu gia người ta có Triệu Xương Sơn là Ủy viên bộ Chính trị, uỷ viên quốc hội đã là gì? Còn về phần Trương Quốc Đông, Thứ trưởng bộ xây dựng phân lượng lại càng nhẹ hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Thiết Chiêm Hùng nói.



- Trương gia nghe nói là "Tiểu Phượng hệ", cũng chính là hệ của Phượng Bảo Sơn kia. Tuy nhiên, nghe nói Phượng Bảo Sơn của Phượng hệ bệnh sắp chết, lão mà đi, e là tiểu phượng hệ cũng nghiêng ngã.



Diệp Phàm nói.



- Ừ, nếu Phượng Bảo Sơn đi quá nhanh, tiểu Phượng hệ còn chưa phát triển đã sập rồi, có khả năng Triệu gia cũng nhìn thấy được điểm này rồi không?



Cho nên, mới muốn thông qua Trương gia, thu nạp toàn bộ Tiểu Phượng hệ. Đến lúc đó, vòng tròn của Triệu hệ sẽ càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh mẽ.

Nếu Phượng Bảo Sơn đi, vòng tròn của lão cũng có không ít người. Chẳng hạn như những cán bộ cấp Tỉnh bộ cũng có vài người có phân lượng.

Có thể đưa về vòng tròn Triệu gia, vậy thì đúng là đã bổ sung một số cán bộ hữu lực cho hệ thống quyền lực của Triệu gia. Triệu gia đã có những nhân vật ở tầng cao, có điều là vẫn chưa có cơ hội gia nhập vào Cửu thường thôi.

Nếu có thể sát nhập với Tiểu Phượng hệ, đó cũng là tấm đệm tốt để Triệu Xương Sơn gia nhập chiếc ghế Cửu thường. Mắt của Triệu Bảo Cương sắt bén lắm đấy.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.



- Được rồi, những chuyện lớn như vậy chúng ta chẳng lo được đâu. Không nói nữa!



Diệp Phàm nói rồi gác máy.

Miệng cười lạnh nói:



- Trương Nhất Đống, chúng ta đấu với nhau đúng không nào?



Chiều, Diệp Phàm cùng với Trưởng phòng Dương Tiến đến thẳng phố Môn Đại quận Ngũ Mã, thành phố Bắc Kinh. Đương nhiên, Diệp Phàm biết, bề ngoài chắc chắn chẳng thể điều tra được gì. Cho nên, Diệp Phàm cũng chẳng ôm hy vọng gì khi đến đây, chẳng qua chỉ giả bộ vậy thôi. Để tạo cho người đứng sau có cảm giác đã thành công trong việc này.

Chu Đương Lâm chủ tiệm cửa hàng canh Chu Ký cùng với Ngưu Nhất Đa, chủ tiệm chó cưng đều đã được thông báo trước chuyện này, cho nên, cả hai đều có sự chuẩn bị. Mỗi người đem theo mười mấy nhân viên cửa tiệm, xếp hàng ngay ngắn trước cửa tiệm.

Hơn nữa, trước cửa còn treo biểu ngữ-- Nhiệt liệt hoan nghên Chủ nhiệm Diệp Phòng Đốc tra văn phòng trung ương.



- Tạo thanh thế quá nhỉ!



Diệp Phàm mỉm cười nói.



- Hoan nghênh lãnh đạo phải phô trương thế à.



Dương Tiến nói.



- Haha.



Diệp Phàm thản nhiên cười cười bước xuống xe. Trong lòng vừa ngẫm nghĩ đã hiểu ngay. Nếu đã là do Trương Nhất Đống gây ra thì chắc chắn y muốn việc này càng ồn ào càng tốt.

Đến lúc đó, mình không xử lý được, vậy chẳng phải chứng minh rõ Chủ nhiệm văn phòng trung ương Diệp Phàm này không có năng lực, chút việc nhỏ mà cũng xử lý không xong. Trương Nhất Đống này đã suy tính rất kỹ.

Dưới tràng vỗ tay chào đón nhiệt tình của chủ tiệm cùng nhân viên, Diệp Phàm bước xuống bắt tay hai chủ tiệm, lúc này, người đến xem rất đông, vừa nhìn thấy biểu ngữ, cũng bắt đầu bàn luận.



- Chủ nhiệm Phòng Đốc tra văn phòng trung ương Diệp, quan lớn thật đấy.



Lúc này, một người để chùm râu rậm nhún vai nói.



- Cái đó đương nhiên rồi, văn phòng trung ương là chỗ nào chứ? Nghe nói là cơ cấu phục vụ lãnh đạo. Không cần nói văn phòng trung ương, ngay cả Ủy ban quận Ngũ Mã này mà xuống, thì các ông chủ tửu lâu ở quận này, ai mà không nịnh bợ chứ.



Một thanh niên mặc áo jacket đỏ nói.



- Nghe nói ông chủ Ngưu với ông chủ Chu đánh nhau vài lần, chẳng lẽ Chủ nhiệm Diệp xuống điều tra vụ này. Quái, không phải chỉ một con chó thôi sao, sao lại phiền cả lãnh đạo lớn xuống vậy.



Anh bạn râu ngắn nói



- Chó, nghe nói là chó ngao, còn thuần giống nữa, một con hơn mấy trăm ngàn, không phải con số nhỏ đâu. Nhưng, ông chủ Ngưu với ông chủ Chu buôn bán cả mấy năm nay, hơn trăm ngàn đã đáng là gì? Tại sao hai cửa hàng cứ phải cãi nhau mãi thế, khiến cả việc kinh doanh dường như cũng kém đi nhiều.



Người mặc áo đỏ hơi nghi ngờ, nói.



- Trời mới hiểu được, mấy người này, rõ ràng là ăn no rửng mỡ mà.



Người râu ngắn hừ giọng nói.

Sau khi hai bên hàn huyên, Diệp Phàm bước vào cửa tiệm thú cưng của ông chủ Ngưu nhìn một lượt, thấy có đủ các loại chó.

Nào là chó chăn dê, chó chăn cừu Đức, chó săn, chó Dubin, chó Labrador,... có đủ cả.

Để điều tra chuyện này, đương nhiên Diệp Phàm đã bảo thư ký tìm rất nhiều tài liệu có liên quan, bản thân cũng sắp trở thành chuyên gia các loài chó rồi.



- Chó nhiều quá nhỉ ông chủ Ngưu.



Diệp Phàm nhìn lướt qua, mỉm cười nói.



- Cũng tạm, cũng tạm thôi. Có điều, từ sau khi con chó ngao bị ông chủ Chu trộm đi cách thủy, tình hình kinh doanh của tiệm chúng tôi tụt dốc không phanh.



Có người còn đồn đại nói chó trong tiệm chúng tôi là hàng giả. Những người ăn thịt chó ngao nói, chẳng khác gì với thịt chó bình thường.

Chắc chắn không phải là chó ngao thuần giống, là loại chó tạp gì đấy. Ngưu Nhất Đa tôi đã mở tiệm này bao nhiêu năm, có bao giờ bán hàng giả đâu chứ.

Cái này chắc chắn là dựng chuyện mà, tôi nghi ngờ, chuyện này là do ông chủ Chu xui khiến. Dụng tâm độc ác quá, muốn tôi đóng cửa cũng đâu cần hạ độc thủ như vậy chứ, đúng không nào?

Ông chủ Ngưu tức giận nói.



- Ồ!



Diệp Phàm cố ý thốt lên một tiếng kinh ngạc, liếc mắt nhìn ông chủ Ngưu một cái, hỏi:



- Tôi có liếc sơ qua, cửa hàng của ông chủ Chu nghe nói đã mở được hơn trăm năm, tiệm Canh Chu ký nghe nói được tổ tiên truyền lại, tiệm thú cưng của ông chắc không mở sớm bằng họ đâu nhỉ?



- Đương nhiên không sớm được như bọn họ, chúng tôi mới mở được 15 năm. Cũng chính vì thế, chúng tôi mở cửa hàng chó cưng ở đây, bọn họ liền có ý kiến ngay.



Ông chủ Ngưu nói.



- Có ý kiến, hai người nước sông không phạm nước giếng, có ý kiến gì chứ. Tuy nói đối tượng kinh doanh của hai bên đều là chó, nhưng cách bán hoàn toàn khác nhau.



Diệp Phàm hỏi.



- Chủ nhiệm Diệp, anhkhông hiểu được. Bọn họ luôn có ý kiến với chúng tôi. Bởi vì, chúng tôi là cửa hàng chó cưng, là nơi những người yêu chó lui tới.



Không thương chó còn mua chó về nuôi không phải là tự kiếm phiền phức sao, hơn nữa, chó ở cửa hàng chó cưng chúng tôi đều là những giống nổi tiếng, con nào cũng là hàng thượng phẩm, giá cả không rẻ chút nào.

Rẻ nhất cũng không dưới mấy chục ngàn. Anh thử nghĩ coi, người đến chỗ chúng tôi cưng chó, muốn bảo vệ chó.

Còn Chu gia Thang ký lại giết chó ăn thịt, hoàn toàn đi ngược với tôn chỉ của cửa hàng chúng tôi. Cho nên, bình thường, Chu Ký thường bị vài khách hàng của tiệm chúng tôi chỉ trích, bảo họ không được làm bậy giết chó ăn thịt nữa.

Cho nên, bọn họ luôn có ý kiến với chúng tôi. Lần này cố ý trộm con chó ngao của chúng tôi là để sinh sự đặt điều đuổi chúng tôi đi.

Ông chủ Ngưu nói.



- Chắc hẳn, các ông cũng có ý kiến với bọn họ.



Diệp Phàm thản nhiên nói.



- Cái đó là đương nhiên, chúng tôi luôn đề xướng bảo vệ động vật. Giết chó, chuyện máu chảy đầu rơi tàn nhẫn như vậy mà họ cũng làm.



Chúng tôi đã khuyên họ rồi, nhưng, chẳng cách nào khuyên được. Ngược lại còn làm tổn thương nguyên khí của hai bên.

Ông chủ Ngưu nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, lại nói thêm:



- Dù thế nào, tôi cũng phải giành được lẽ phải cho mình.



Bọn họ chẳng những phải bồi thường cho tôi con chó ngao thuần chủng, mà còn phải đăng báo thừa nhận sai lầm, phải đốt pháo trải lụa hồng đến trước cửa tiệm chúng tôi xin lỗi.

Rồi còn phải đền bù mọi tổn thất do chuyện này gây ra. Vì, tổn thất này không hề nhỏ, trong khoảng thời gian này cửa hàng chúng tôi buôn bán chẳng được 20% ngày xưa.

Ông chủ Ngưu nói.



- Bồi thường, tìm tòa án giải quyết đi, chúng tôi chỉ điều đốc việc này, chỉ có thể đề nghị các bộ phận liên quan giải quyết thôi.



Diệp Phàm nói.



- Tìm rồi, bên Công an cứ kéo dài, tòa án cũng trì hoãn, chúng tôi không gắng gượng được nữa, Chủ nhiệm Diệp ạ. Nếu Phòng Đốc tra văn phòng trung ương các anh không cách nào đốc tra, Ngưu Nhất Đa tôi đành phải báo cáo lên Nội các chính phủ.



Ngưu Nhất Đa khí thế tăng vọt.



- Ồ, ông chủ Ngưu, ông đang uy hiếp chúng tôi đó à?



Diệp Phàm đột nhiên biến sắc, hừ lạnh nói.



- Cái đó, xin lỗi Chủ nhiệm Diệp, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi sao dám uy hiếp anh. Chỉ là, nếu việc này không được xử lý, bát cơm cả nhà chúng tôi bị đấp mất, không còn cách nào khác đúng không? Tuy nhiên, tôi tin Chủ nhiệm Diệp đã xuống thì sẽ giải quyết tốt chuyện này, để chúng tôi được vừa lòng, đúng không nào?



Ông chủ Ngưu hơi sửng sốt, vội vàng giải thích, lão hơi sợ tên Diệp Phàm này.



- Ừ, được rồi, chúng tôi qua bên kia một lát/



Diệp Phàm hừ 1 tiếng, cất bước sang cửa hàng của ông chủ Chu.



- Chủ nhiệm Diệp, cửa tiệm Chu Ký chúng tôi là cửa hiệu lâu đời. Cửa hiệu dù vài lần sửa chữa, nhưng, tấm biển Chu Ký chưa từng động vào. Những người già ở Bắc Kinh này còn phải đi bao nhiêu phố, đổi bao nhiêu xe để đến Chu Ký chúng tôi. Không ngờ bọn họ, một tiệm bán chó mới mở mà lại muốn đuổi chúng tôi đi, đây là đạo lý gì chứ?



Chu Đương Lâm tức giận nói.

- Ông chủ Ngưu mới mở tiệm được mười mấy năm đúng không, mười mấy năm nay, không phải mọi người đều sống yên ổn với nhau sao. Tại sao vì một con chó mà ầm ĩ như vậy. Ông xem, hai nhà thế nào rồi. Ông chủ Ngưu quả có làm mất con chó ngao, còn các ông quả thật nửa đêm cũng có cách thủy con chó ngao đó, ông chủ Lưu ông có thừa nhận điều này không?

Diệp Phàm hỏi.



- Chúng tôi có cách thủy con chó ngao, nhưng không phải con chó của ông chủ Ngưu. Chúng tôi mua của người khác mà, hơn nữa, ông chủ Ngưu có mất con chó ngao không đâu ai nói rõ được.



Có lẽ ông ta bán cho ai rồi đổ vấy lên tôi. Cái đạo lý này, muốn chơi người ta thì cái gì mà chẳng dám làm.Họ luôn tức tối vì cửa hàng chúng tôi giết chó bán thịt, kỳ thực, chó của chúng tôi đều mua bán đàng hoàng. chẳng làm gì trái với pháp luật, huống hồ, Chu Ký chúng tôi bán thịt chó đã hơn hai trăm năm lịch sử rồi.

Ngay cả Hoàng thượng Đại Thanh cũng đã từng nếm món canh thịt chó của Chu Ký. Ông chủ Ngưu đến sau, mà còn muốn đuổi chúng tôi đi, ức hiếp người quá đáng mà.

Ông chủ Chu hừ giọng nói.