Quan Thuật

Chương 2089: Có thể dạy thì dạy






- Đúng là có dự tính như thế, tuy nhiên phải làm như thế nào cho đúng.



Diệp Phàm nói.



- Không phải chứ, Bắc Kinh chúng ta là Đồng Bằng. Muốn tìm núi cũng phải chạy xe ít nhất một giờ đồng hồ mới có thể đến được nơi có núi. Biệt thự Lá Đỏ của anh lại nằm trong khu vực phồn hoa, làm sao có thể có núi chứ?



Thiết Chiêm Hùng nghi ngờ.



- Nghe nói là do người ta thuê người đắp thành chứ không phải là núi tự nhiên. Tuy nhiên trải thăng trầm mấy trăm năm, cũng đã biến thành thật rồi.



Diệp Phàm cười nói.



- Vậy biệt thự Lá đỏ của anh thì sao? Tòa nhà đó tuy đã cũ, nhưng cũng có phong cách cổ điển, phá đi thực sự là đáng tiếc.



Thiết Chiêm Hùng nói.



- Phá, bọn họ không dám, bọn họ tuyệt đối không ngu ngốc đâu, chỉ có thể phá những thứ bên ngoài như bể nước, hòn giả sơn, cây cối.



Ngôi biệt thự cổ này, bọn chúng sẽ không dám đụng đến. Người ta làm kinh doanh, vấn đề buôn bán đầu óc người ta nhanh nhạy hơn chúng ta.

Không chừng họ sẽ giữ lại ngôi biệt thự cổ đó đặt bên cạnh Tòa nhà Quốc Đông để làm nơi thăm quan, nghỉ ngơi miễn phí cho khách du lịch đến mua sắm. Kết hợp thành sự thống nhất giữa lịch sử, con người và kinh doanh, đó là một cách kiếm tiền tốt.

Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt tự tin.



- Ông em thật lợi hại, có lẽ sớm dự tính tất cả. Vì thế, đến lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy. Khí phách tốt lắm!



Thiết Chiêm Hùng khen.



- Tuy nhiên, anh Thiết, thật kỳ lạ. Vừa rồi Lý Thành quản gia của tôi nói là đã sớm báo cảnh sát rồi, sao đến bây giờ công an quận Thiên Mã vẫn không có động tĩnh gì? Lẽ nào bị Tập đoàn Đông Hoa mua chuộc rồi? Anh Thiết, xem ra lính của anh cũng chẳng ra gì. Có lẽ là không vượt qua được sự oanh tạc của "viên đạn đường".



Diệp Phàm ví von nói.



- Ôi, không có gì lạ đâu. Người quyền cao chức trọng ở kinh thành quá nhiều, luôn có rất ít cán bộ không vượt qua được thử thách "mưa gió".



Con người mà, cũng chia thành ba loại, đó là người tốt, người xấu, người không tốt không xấu. Có người nói xã hội hiện đại làm cho con người chỉ nghĩ đến "tiền", tâm địa cũng trở nên xấu xa.

Tôi không thấy như vậy, thực ra, đại bộ phận dân chúng là theo đạo trung dung. Cũng có nghĩa là có nhiều người không tốt không xấu, nếu như tất cả đều là người tốt thì xã hội này cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.

Các cơ quan kiểm tra, kỷ luật, chống tham nhũng của chính phủ lập ra còn để làm gì nữa?

Thiết Chiêm Hùng thở dài nói.

Cúp điện thoại xong Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, nhìn qua một lượt tình hình của Lý Thành và Lý Tùng, cảm thấy tuy bị thương một chút nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Diệp Phàm cũng lùi sang một bên đứng quan sát giống như những người dân khác đang ở đây.

Ngay sau đó, suy nghĩ một hồi rồi mở máy điện thoại bấm số:



- Thủ trưởng Cung, xin lỗi, tôi đã làm phiền ông.



- Ôi, có gì mà phiền. Đồng chí Diệp Phàm học được khiêm tốn từ lúc nào thế?



Cung Khai Hà không giữ thể diện cho Diệp Phàm, nói thẳng.



- Ha ha.



Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, sau đó mới nói:

- Việc là thế này, Thủ trưởng Cung cũng biết rồi, ngay cả nhà công vụ được phân tôi cũng không cần. cũng xem như tôi đã tiết kiệm được cho Tổ một khoản không nhỏ, theo cấp bậc của tôi, ít nhất các anh cũng phải phân cho tôi một ngôi nhà to có phải không nào? Thời buổi giá đất ở Bắc Kinh đang đắt như vàng. Tôi đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho Tổ có phải không?



- Đúng là thế, tôi xin thay mặt Tổ cảm ơn sự phẩm chất đạo đức tốt của đồng chí Diệp Phàm.



Cung Khai Hà lạnh lùng nói. Biết là tên này nhất định còn có điều gì đó nữa mà hắn chưa nói ra.



- Phẩm chất đạo đức tốt cũng không cần, chính là bây giờ, tôi không có nhà để ở nữa rồi.



Diệp Phàm nói.



- Không có nhà ở, anh chẳng phải đã có biệt thự cổ nhưng xa hoa Lá đỏ sao. Ở đó không ít người ghen tị đâu. Chính tôi đây cũng muốn ghen tị đấy. Đồng chí Diệp Phàm nhận lương của Nhà nước, đã có cuộc sống phú quý. Hơn nữa, lúc trước tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi, cần phải khiêm tốn một chút. Đừng để người ta ghen tị.



- Tôi luôn rất khiêm tốn, ông xem, cho đến bây giờ, chẳng ai biết chủ nhân của Biệt thự Lá đỏ chính là Diệp Phàm tôi. Hơn nữa, bình thường ra vào biệt thự tôi cũng giống như một tên trộm, nhằm lúc không có người mới đi ra. Việc này như thế đã là cẩn thận chưa. Ông xem, tôi phải khổ sở thế nào mới được nhận đồng lương?



Diệp Phàm nói.



- Đúng là thế, về phương diện khiêm tốn thì anh làm rất tốt. Thực ra, những đồng chí làm công việc đặc thù như chúng ta đây ai cũng rất khiêm tốn.



Lão Lý vất vả một đời cũng chỉ là Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, một chức hữu danh vô thực, người ngoài cho rằng Lão Lý chính là một đồng chí bị cho ra rìa chỉ nhận lương mà không làm gì cả.

Thực ra, bọn họ đâu biết được Lão Lý đã vào sinh ra tử vì đất nước, lập nên công lao to lớn. Tuy nhiên, vì đất nước chúng ta phải khiêm tốn.

Có điều một thân phận khác của anh có lẽ rất nổi tiếng ở chính phủ. Tôi đã từng nói với anh, biệt thự Lá đỏ của anh quá gây sự chú ý của mọi người, đặc biệt là anh đang ở vị trí như bây giờ, càng phải chú ý đừng làm cho người ta ghen tị.

Tuy tất cả đều là do anh kiếm được, nhưng Ủy ban kỷ luật không hiểu được điều đó. Đến lúc đó sẽ có một bầy "ong" đến điều tra này nọ, Cung Khai Hà tôi lại phải chùi đít cho anh.

Cung Khai Hà nói một câu, tỏ ra có chút bực tức. bởi vì đồng chí Khai Hà rất ít khi khen ngợi người khác.



- Cảm ơn thủ trưởng Cung một lòng muốn chùi đít cho tôi, tôi cảm kích sắp khóc rồi đây.



Diệp Phàm nói.



- Anh…



Cung Khai Hà cổ nghẹn đi. Diệp Phàm thậm chí tưởng tượng, bây giờ lão già này nhất định đang đưa tay đập bàn.



- Tuy nhiên, thủ trưởng Cung, căn cứ huấn luyện của chúng ta bây giờ đã bị phá hỏng rồi. Sau này, ông muốn lại tìm tôi huấn luyện nhân tài, không có nơi huấn luyện, tôi cũng bất lực thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Diệp Phàm nói.



- Cái gì mà căn cứ huấn luyện, anh nói rõ xem nào. Căn cứ huấn luyện của chúng ta không phải rất tốt sao, người nào dám đến phá hỏng? Trừ khi đã ăn gan hùm gan báo.



Cung Khai Hà sửng sốt hỏi.



- Đó là Biệt thự Lá đỏ của tôi, chẳng phải trước kia tôi đã nói với ông từ lâu rồi sao, Lôi âm Cửu Long Hoàn trước kia chế ra đều được bảo quản ở biệt thự Lá đỏ.



Và Diệp Phàm tôi đã xin các vị cao nhân tiền bối một ít, có thể nói, các thành viên của Tổ đặc nhiệm A đều đã uống thuốc này.

Vì thế, biệt thự Lá đỏ còn có một mục đích, đó là kho thuốc bí mật quốc gia của Tổ đặc nhiệm A.

Ở dưới tầng hầm của Biệt thự tôi còn thiết kế một phòng thí nghiệm, tôi muốn học trộm cách điều chế của lão tiền bối kia, chỉ là vẫn chưa thành công, việc này thực sự rất khó.

Huống hồ tôi còn gánh trên vai trọng trách bồi dưỡng ba cao thủ Tứ đẳng cho Tổ đặc nhiệm A. Chẳng phải trước kia đã từng nói với ông, muốn đưa ba người này đến biệt thự Lá đỏ để thuận lợi tiếp thu sự chỉ dạy của tôi, tôi trở thành một thâyy dạy miễn phí cũng vất vả lắm.

Tuy nhiên, các ông luôn nói vẫn chưa tìm được thích hợp. Chỉ có điều, biệt thự Lá đỏ đã bồi dưỡng cho Tổ đặc nhiệm A ba đồng chí.

Cho nên biệt thự Lá đỏ còn có một thân phận khác, đó chính là căn cứ đào tạo bí mật của Tổ đặc nhiệm A.

Diệp Phàm bình tĩnh nói, Cung Khai Hà chút nữa thì phát điên.

Không nhịn được, nói:



- Anh không chính thức xin chúng tôi! Hơn nữa, anh đã đào tạo ba đệ tử vào lúc nào chứ, số lượng ba người tôi giao cho anh anh vẫn chưa hoàn thành.



Đồng chí Diệp Phàm, Đoàn Hải Thiên lên nhậm chức rồi, hơn nữa, vị trí anh ta có được so với vị trí anh nói với tôi còn cao hơn một tầng lầu.

Theo lý mà nói anh nên biến số lượng ba người đó thành bốn nhân tài mới đúng có phải không? Chúng tôi không tăng giá cho anh, anh lại nói là đã hoàn thành đào tạo ba người, tôi không hiểu ý của anh là gì?

Cũng Khai Hà có vẻ giận giữ, giọng nói nặng hơn nhiều.



- Ha ha, ba đồ đệ của Thiết Chiêm Hùng chính là tôi giúp đỡ ở Lá đỏ. Vì thế nói hoàn toàn có thể nói biệt thự Lá đỏ chính là Căn cứ huấn luyện bí mật của Tổ đặc nhiệm A có phải không nào? Lại còn có kho thuốc.



Diệp Phàm mặt dày đến mức làm cho người có kinh nghiệm quan trường như Cung Khai Hà cũng phải xấu hổ.



- Việc đó…việc đó là nhiệm vụ của Thiết Chiêm Hùng. Anh giúp đỡ anh ta chứ không phải giúp đỡ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi.



Nghe nói hai người các anh tình cảm sâu sắc, giúp một chút cũng phải kể ra như vậy cũng có thể gọi nhau là anh em hay sao? Việc này nói đến đây thôi.

Nếu như truyền đến tai Thứ trưởng Thiết thì tình cảm anh em của hai người chắc sẽ suy giảm. Hơn nữa, thứ trưởng Thiết vì sao lại được phục chức, anh không thể không nhận món nợ này chứ?

Cung Khai Hà da mặt cũng không mỏng, lập tức đáp trả lại.

Lão già này cũng cân nhắc một chút, có lẽ Diệp Phàm luôn muốn đặt cho biệt thự Lá đỏ danh nghĩa là căn cứ huấn luyện của Tổ đặc nhiệm A nhất định có mục đích.

Việc phiền phức như thế đương nhiên đồng chí Cung không muốn rước họa vào thân. Hơn nữa, nghe nói Biệt thự Lá đỏ của hắn đã bị phá rồi, ở đất kinh thành vẫn có người ra tay, người đó lai lịch nhất định không đơn giản. Khai Hà sợ rằng can thiệp vào cuộc đối đầu khốc liệt này thì sẽ khó mà thoát thân.



- Ha ha, thứ trưởng Thiết ban đầu cũng muốn đề xuất. Nói đùa là biệt thự Lá đỏ của chúng tôi sắp thành căn cứ huấn luyện của Tổ đặc nhiệm A rồi. Chuyện này không nhọc công thủ trưởng Cung bận tâm, thứ trưởng Thiết cũng chẳng sao.



Diệp Phàm nói, nghĩ một lúc rồi nói tiếp:



- Hôm nay, biệt thự Lá đỏ của tôi bị đập rồi.



Thủ trưởng Cung, đây cũng là căn cứ huân luyện bị phá. Việc này lúc đầu tôi đề cập anh cũng không phản đối có phải không? Vì thế tôi vừa vềđã cho người làm một tấm biển.

Đương nhiên tên của Tổ đặc nhiệm A chúng ta không tiện viết lên, quá gây chú ý. Vì thế tôi viết lên là: Cục nghiên cứu khoa học quân sự Bộ Quốc phòng.

Không ngờ tấm biển này cũng không giúp được gì, vẫn bị người ta đập. Đây chẳng phải là coi thường chế độ pháp luật của nhà nước sao, ngang nhiên đập phá công trình quân sự, ngang nhiên soi mói chuyện cơ mật của đất nước, ngang nhiên phá hoại…

Mấy cái ngang nhiên liền làm cho Cung Khai Hà suýt nữa thì phì cười.



- Tiểu tử ngươi đúng là biết đùa. Tự làm biển hiệu cơ quan quân sự quốc gia còn dám "ngang nhiên" như thế. Nếu như cấp trên biết được, thì nhất định anh phải bị ra Tòa án quân sự, đến lúc đó Lão Cung ta muốn giúp cũng khôn được.



Cung Khai Hà lời nói tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp nạn.



- Sao lại có thể nói là tự tạo, việc này chính là do ông đồng ý cho tôi làm đấy chứ, có phải thế không?



Diệp Pham nói.



- Tôi…tôi đồng ý lúc nào, hơn nữa, chúng ta là Tổ đặc nhiệm A, có quan hệ gì vói Bộ Quốc phòng. Tấm biển đó của anh muốn treo lên cũng phải được sự đồng ý của Bộ Quốc phòng có phải không nào?



Cung Khai Hà tức giận hét lên.



- Vừa rồi chẳng phải nói lần trước ông đã ngầm đồng ý đó sao.



Diệp Phàm nói.



- Anh cũng biết rằng đó là chuyện phiếm có phải không? Hơn nữa, tôi cũng không mở mồm có nghĩa là tôi đồng ý. Đồng chí Diệp Phàm, đây là chuyện lớn, phải có chứng cứ, không thể nói bừa được. Chuyện này không thể mang ra đùa được.



Cung Khai Hà giọng nói nghiêm túc.