Quan Thuật

Chương 2069: Kẻ cười cuối cùng mới là anh hùng




Nửa thân trên vạm vỡ của Vương Nhân Bàng lộ hẳn ra. Mà trước ngực cũng có hai vết xích lưu lại. Máu tươi ứa ra, tuy nhiên, phỏng chừng cũng không sâu lắm.



- Võ Ba Đế, thân thủ khá lắm!



Vương Nhân Bàng hừ một tiếng.



- Chú em cũng thật giỏi dụng thủ đoạn!



Võ Ba Đế cũng đáp.



- Sảng khoái!



Hai người không ngờ đồng thanh kêu to ra thành tiếng, ngửa mặt lên trời cười ngất.

Không lâu sau, hai người đều được người đỡ về ghế thay quần áo.



- Không việc gì chứ?



Diệp Phàm kiểm tra rồi hỏi.



- Không việc gì, bị thương ngoài da thôi. Chỉ có điều vừa rồi vận động hơi mạnh, phỏng chừng gân chân có bị bầm tím chút ít.



Tuy nhiên cũng không có thương thế gì nghiêm trọng. Băng bó một chút, vẫn còn có thể tiếp tục. Tuy nhiên, tên kia rất lợi hại, phỏng chừng trình độ cũng không khác gì so với tôi.

Đáng tiếc anh em ạ, nếu có thêm viên thuốc giúp tôi thăng tiến thêm một bậc thì hôm nay, kẻ chịu nhục chính là lão già này, đáng tiếc thay!

Vương Nhân Bàng thở dài thườn thượt.



- Không thể tưởng tượng được, người thanh niên này bản lĩnh lại thâm hậu đến thế, không ngờ có thể cùng lão Tam bất phân thắng bại. Tên họ Lam vừa rồi cũng không kém, bọn họ là ai vậy ta?



Ở đâu ra lắm cao thủ trẻ tuổi như vậy. Cơ mà hiện tại bọn họ vẫn còn ba người chưa có động thủ.

Cấp độ của tôi e hẳn là không bằng hai người này. Chỉ có điều cái tên ngồi trên ghế, làn da trắng trẻo như thư sinh kia có vẻ rất bình tĩnh.

Trong đám người kia dường như hắn là tên cầm đầu. Mà vừa rồi Chú hai cũng đã bị hắn dùng Âm ba công công kích, hắn có vẻ lợi hại, phỏng chừng cũng không tầm thường chút nào.

Võ Mã Đỉnh vừa kiểm tra thân thể Võ Ba Đế vừa nhận định.



- Cũng không chắc, có lẽ tên tiểu tử kia chỉ có Âm ba công là lợi hại thôi. Cũng như tôi vậy, chỉ thiên về cầm âm công kích, nếu bàn về vũ lực, tôi còn đánh không lại một đệ tử tam đẳng. Nhưng, cầm công của tôi lại có thể chế phục cao thủ ngũ đẳng.



Võ Cầm Huyền liếc nhìn Diệp Phàm một cái, rồi bảo khẽ ông anh cả.

- Hừ, mặc kệ so bì như thế nào, chúng ta nhân số chiếm phần hơn, nếu phải đánh nhau kịch liệt, thì cứ mặc sức đánh một trận sảng khoái. Võ Mã Đỉnh tôi phải đánh bật gốc toàn bộ bọn chúng ngay tại Võ gia trại chúng ta. Để sau này không còn có người dám đến làm ầm ĩ nữa. Không lấy ra tấm gương là không được, tiếp tục thế này, chúng ta còn được yên bình sao?

Võ Mã Đỉnh khí phách sơ hiện.

Không lâu sau, hai bên tiếp tục về lại chỗ ngồi.



- Anh bạn trẻ, các người còn có ba người chưa động thủ. Các người chọn hai vị, chúng ta cũng phái ra hai vị tiến hành đồng thời thì thế nào?



Võ Mã Đỉnh chỉ vào Tề Thiên và Lý Cường mà nói.



- Tỷ đấu như thế nào?



Diệp Phàm hỏi.



- Ai cười đến cùng là người thắng.



Võ Mã Đỉnh đáp.



- Như vậy không công bằng, các người nhiều người, nếu dùng chiến thuật xoay vòng thì bọn tôi còn không bị mệt chết hay sao.



Lam Tồn Quân hừ nói, liếc nhìn Võ Mã Đỉnh một cái, nói:



- Hơn nữa, vừa rồi so đấu cũng phải tính gộp vào mới được.



Vừa rồi Tiểu Ngũ nhà các người bị tôi đánh bại, mà lão nhị nhà các người cũng bị đại ca bọn ta đánh bại bằng Âm ba công.

Các người đã bại hai, mà lão tam nhà các người cùng người anh em Vương Nhân Bàng bên ta bất phân thắng bại, cho nên, tính gộp lại ba trận thì chúng ta đã thắng hai hòa một.

Lam Tồn Quân không uổng là tay xuất thân buôn bán, cái bàn tính vẫn được rút ra giòn vang.



- Âm ba công lần đó không tính, không có chính thức đánh nhau kịch liệt. Chỉ là khởi động làm nóng cơ thể trước cuộc chiến thôi, nhưng tôi cũng thừa nhận vị Diệp Phàm tiên sinh này mồm mép lợi hại, tôi quả không bằng hắn.



Nhưng lần này không xem như chính thức. Về phần anh cùng Tiểu Ngũ so đấu, lúc trước đã nói rõ đấy chỉ lả nghi thức qua cửa, là chứng tỏ tư cách để các người tiến vào Võ gia chúng ta thi đấu.

Cũng như trận đấu trong thế vận hội Ô-lym-pic phải không nào, trước hết phải sơ tuyển, về sau là vòng thứ nhất rồi mới đến đợt thứ hai cho đến vòng cuối.

Cho nên, kẻ cười cuối cùng mới là anh hùng. Có tuyển thủ thi đấu ở vòng loại tuy lợi hại, nhưng khi tiến lên vòng cuối lại thất bại thì vẫn là thua.

Võ Cầm Huyền còn không phải kẻ mồm miệng kém giảo hoạt, lập tức đã phản kích lại Lam Tồn Quân.

- Hổ thẹn thay, Lam Tồn Quân tôi chưa từng thấy qua có ai vô liêm sỉ như các người. Rõ ràng đã so đấu mà sao lại phủi tay coi như không vậy? Dựa vào cái gì mà nói như vậy, vào đánh nhau kịch liệt cũng phải tính chứ? Nếu là luận bàn, tất cả đều phải tính hết vào. Các người đông người, muốn đánh hội đồng thì cứ động thủ tự nhiên, làm gì mà phải giấu giấu diếm diếm.

Công phu mồm mép của Lam Tồn Quân cũng không phải tầm thường.



- Thôi vậy, cứ vậy đi, Tiểu Ngũ trận đó coi như tính. Nhưng trận lão tam thì không tính được, rất không chính quy. Hơn nữa trước đó cũng không chính thức hứa hẹn gì cả, Diệp tiên sinh, anh xem vậy được chưa?



Võ Mã Đỉnh cất tiếng hỏi Diệp Phàm.



- Được, vậy thì bên tôi một thắng một hòa, bên các người môt bại một hòa có phải không?



Diệp Phàm gật gật đầu nói.



- Ừ!



Võ Mã Đỉnh gật đầu xác nhận.



- Vậy tiếp tục so đấu thế nào nữa đây?



Diệp Phàm hỏi.



- Tôi đã nói rồi, có thể tham chiến đều có thể lên đài. Tỷ như các người tổng cộng năm người, chỉ cần có thể chiến đều có thể lên.



Võ Mã Đỉnh vẻ mặt bình tĩnh nói.



- Chúng ta ra năm, các người cũng chỉ có thể ra năm. Bằng không, còn so đấu thế nào được?



Diệp Phàm hừ nói.



- Được, chúng ta cũng ra năm. Chiến đến cùng bên nào còn người thì thắng. Cũng chính là, cười đến cùng mới là anh hùng.



Võ Ba Đế hừ lạnh nói.



- Được! Tuy nhiên, quyết chiến như vậy cũng phải có điều kiện.



Diệp Phàm nói.



- Điều kiện, được, cậu cứ nói ra là muốn cái gì, tôi biết các người là vì Giang Đại Phát mà đến. Các người cứ đề xuất trước, bọn ta có thể suy xét.



Võ Mã Đỉnh có vẻ rất điềm tĩnh chắc chắn.



- Điều kiện chính là... là Giang Đại Phát, các người nếu thua, Giang Đại Phát nhất định phải đi theo bọn tôi, hơn nữa, các người phải ký kết hợp đồng. Đương nhiên, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm hắn bị thương. Chỉ có điều, hắn đã làm chuyện gì thì sẽ do pháp luật quyết định.



Điều kiện thứ hai, Võ gia các người đệ tử không ít. Tôi còn nợ vị lãnh đạo bên quân đội một mối ân tình. Bởi vì bọn họ cần cao thủ làm giáo quan.

Cho nên, điều kiện thứ hai là Võ gia các người cho hai đệ tử ngũ đẳng. Tuổi tác không được quá 35, nói đến đây Võ Mã Đỉnh quả quyết xen ngang:



- Giang Đại Phát bọn ta có thể giao ra, nhưng phải xem các người có bản lĩnh này không. Còn đòi bọn ta phải giao hai cao thủ ngũ đẳng tuổi dưới 35 là không có khả năng. Bởi vì, bọn ta đích thực là không có.



- Ha ha, Tiểu Ngũ nhà các người không phải lục đẳng đỉnh bậc sao, y tuổi tác cũng không lớn, mới bốn mươi đổ lại, có thể tính y là một. Thêm một đệ tử tứ đẳng dưới 30 tuổi nữa là được. Đây xem như là điều kiện thứ hai.



Diệp Phàm vừa mới nói đến đây đã thấy Tiểu Ngũ Võ Tác Vượng lớn tiếng hô:



- Tôi đồng ý, chỉ cần họ Diệp kia có thể cười đến cùng, bằng không, các người cũng phải đáp ứng điều kiện của bọn ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn



- Nói đi, các người muốn điều kiện gì?



Diệp Phàm hừ nói.



- Rất đơn giản, tôi muốn đánh gãy một chân của anh, để từ nay về sau anh thành người thọt, vĩnh viễn không có khả năng hồi phục. Đây là điều kiện của tôi.



Tiểu Ngũ gia Võ Tác Vượng là đang chọc tức, liều lĩnh giành quyền lên tiếng trước.



- Tiểu Ngũ, đừng hành động theo cảm tính.



Lúc này, lão Tam Võ Ba Đế vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Không việc gì đâu anh ba, Võ gia chúng ta sẽ bại sao, ha ha!



Tiểu Ngũ không ngờ cười cười, ánh mắt kia không ngờ vô ý nhìn sang tòa bảo tháp phía sau tuyết sơn. Diệp Phàm dụng ưng nhãn phát hiện, không khỏi nhìn sang tòa bảo tháp kia, thầm nhủ chẳng lẽ bên trong có cao thủ ẩn cư?



- Được, tôi đồng ý với đề nghị của Ngũ đệ, cứ quyết như vậy đi.



Võ Mã Đỉnh hừ quyết.



- Điều kiện cuối cùng, xã hội bây giờ, hết thảy cái gì cũng quy ra tiền được cả, Diệp Phàm tôi là tục nhân, đương nhiên cũng không thể ngoại lệ.



Diệp Phàm nói tiếp.



- Thêm bao nhiêu làm điều kiện đây?



Võ Ba Đế trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, cho rằng bọn người kia là hạng không đáng lên đài.

Không ngờ ngay trong cuộc so đấu thần thánh này mà vẫn còn muốn trục lợi, rất tục, tục đến khó chịu nổi. Chắc là bọn nghèo kiết xác đây, với Võ gia ở Tây Tạng này mà nói, tiền chưa bao giờ là thiếu.



- Ngần này thì thế nào?



Diệp Phàm thản nhiên cười, giơ năm ngón tay lên hỏi.



- 500 ngàn, có ngần ấy mà các người cũng nói ra được?



Võ Ba Đế trên mặt hơi có vẻ khinh thường.



- 50 triệu!



Diệp Phàm đột nhiên nói ra.



- 50 triệu?



Đám đông Võ gia nhao nhao đánh ực một ngụm khí, có vài người không khỏi thất thanh kêu lên. Mặc dù là đối với Võ gia mà nói thì con số này cũng thực kinh người.

Võ gia ở Tây tạng tuy từ đời tổ tông đến nay đều có kinh thương, nhưng, tiền kiếm được cũng không nhiều. Cũng chỉ có thể nói là duy trì toàn bộ Võ gia xong thì dôi dư ra chút ít. Cho đến ngày nay, toàn bộ gia sản của nhà họ Võ cũng sẽ không vượt quá hai trăm triệu.



- Anh bạn trẻ, cậu cứ xuất ra 50 triệu cho Mã Đỉnh tôi nhìn một cái. Chỉ múa mép khua môi thôi sao, Võ gia chúng ta ở Tây tạng cũng không phải là thằng ngốc.



Võ Mã Đỉnh có chút nổi giận, cảm thấy mấy tên này phỏng chừng đang đùa giỡn với mình.



- Trong này có 50 triệu, các người có thể lập tức kiểm tra.



Diệp Phàm bình tĩnh lấy từ túi da ra một tấm chi phiếu của ngân hàng nông nghiệp.

Võ Ba Đế liếc nhìn đại ca một cái, nói:



- Không cần tra xét mất công, đánh cuộc thêm năm mươi triệu, chúng ta đồng ý.



- Thỏa thuận xong!



Diệp Phàm gật gật đầu, hai bên thật ra không cần ký hợp đồng gì cả. Cứ quyết định bằng miệng như vậy. Bao nhiêu cao thủ như này, cũng không sợ đối phương sẽ mặt dày mà quỵt nợ.

Tuy nhiên, người mà đối phương đem ra tỷ võ cũng khiến Diệp Phàm trong lòng có chút bất an.

Võ Ba Đế, Giang Đại Phát, Võ Mã Đỉnh, Võ Nhu Nhu.

Mà Diệp Phàm bên này là Diệp Phàm, Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân, Lý Cường, Tề Thiên. Trong năm người có Diệp Phàm là cửu đẳng nhị nguyên, Vương Nhân Bàng bát đẳng nhị nguyên, Lam Tồn Quân mới vừa chạm ngõ thất đẳng. Lý Cường cũng là lính mới bên lục đẳng, Tề Thiên kém cỏi nhất, mới vừa lên ngũ đẳng.

Mà bên kia, Võ Ba Đế bát đẳng nhị nguyên, Giang Đại Phát lục đẳng Khai Nguyên, Võ Mã Đỉnh không rõ ràng lắm về đẳng cấp, Võ Nhu Nhu khẳng định là đàn bà nên cũng không biết đẳng cấp như thế nào, chỗ nguy hiểm ở đây chính là còn thiếu một vị.



- Đại đương gia, không phải các người dùng bốn người khiêu chiến năm người bọn tôi chứ?



Diệp Phàm hỏi Võ Mã Đỉnh.



- Đương nhiên là không.



Võ Mã Đỉnh lắc lắc đầu, nói:



- Về phần người thứ năm này, chúng tôi tạm thời chưa nêu ra. Dù sao hai bên cũng đều sẽ ra năm vị, chúng tôi tuyệt không dụng đến sáu người, cậu cần gì phải hỏi người thứ năm là ai? Chỉ cần các người có bản lĩnh, vị thứ năm khẳng định sẽ xuất hiện.



- Các người muốn giấu bài hử?



Lam Tồn Quân hừ nói.



- Các người cũng có thể làm vậy chứ sao?



Võ Tác Vượng nối xong cánh tay bị gãy cũng đã trở ra, người này mất hết mặt mũi nên mới cố ý châm chọc.



- Vậy được, chúng ta trước hết cứ để Tề Thiên ngồi ngoài. Lần trước theo các người tỷ thí bị thương đến bây giờ vẫn chưa khỏi, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi một chút. Chúng ta cũng là bốn người, vị thứ năm cũng làm bài tủ.



Diệp Phàm hừ nói, thầm nhủ Trần Khiếu Thiên đang bí mật ở gần đó, nếu quả thực không xong thì cũng có thể ra mặt.



- Vậy cứ quyết thế đi.



Võ Mã Đỉnh nói.



- Ba, ba cho gọi con.



Lúc này, từ dưới một tàng cây đi ra một cô gái hướng về phía lão tam Võ Ba Đế kêu lên.