- Hướng Lực, Chủ nhiệm Diệp kia rốt cuộc là ở địa phương nào. Thế nào mà ngay cả Phó chủ tịch Khương lẫn Tạ Quốc Trung hình như đều có chút kiêng kị?
Triệu Mại Đạt vội hỏi.
- Địa phương nào chứ, chủ nhiệm phòng đốc tra văn phòng trung ương. Hơn nữa, còn kiêm Phó chánh văn phòng Chủ tịch. Anh thử nói xem, Khương Nhiên lẫnTạ Quốc Trung dám không nể hắn sao? Đại ca, lần này chuyện Cầm Phương rất chiu là khó nói đây!
Triệu Hướng Lực không khỏi thở dài.
- Ừ, cũng may là chúng ta chưa tuyệt tình hồi mấy năm trước mà quyết luôn sự việc. Bằng không, sau này quả thực là không xong. Cũng thật sự không nghĩ tới, Diệp Hào lại còn có một ông anh có lai lịch như vậy, thật sự là đừng nên trông mặt mà bắt hình dong. Cho tới bây giờ chưa từng nghe Diệp Hào nhắc qua, tên tiểu tử này, ẩn mình cũng khá lắm.
Triệu Mại Đạt nói.
- Ha ha, anh ạ, Cầm Phương thật có phúc khí. Hôn sự làn này, em thấy làm được sớm một chút là tốt nhất. Hiện tại tuy nói đã đính hôn, nhưng, chưa kết hôn thì còn khó nói lắm. Chủ nhiệm Diệp nếu là anh của Diệp Hào thật, bên họ có nhà ở Bắc Kinh, rất có tiền đồ. Có khi nào lại giới thiệu cho cậu ta một cô con gái nàh nào khác ở Bắc Kinh thì cũng khó nói lắm.
Triệu Hướng Lực quả là có tầm nhìn rất xa.
- Ừ, hôm nay tạm bàn đến đây thôi. Hai ngày nữa tôi sẽ đi nhà Diệp Hào một chuyến. Nghe nói Diệp Kim Liên là phụ nữ quê mùa. Ở nông thôn bình thường mà nói thì đều mong sớm được bế cháu. Mà Diệp Hào lại là độc đinh dòng độc đinh Diệp Gia. Việc này, phỏng chừng mở miệng là xong. Đến lúc đó, chúng ta đem Cầm Phương gả qua bên nhà họ, ha ha, Triệu gia chúng ta cùng Diệp Phàm coi như đã có mối quan hệ, đã có thể không lo bị chia rẽ rồi.
Triệu Mại Đạt hôm nay có thể là có chút cao hứng.
Giữa trưa tiệc đính hôn tuy bày biện vội vàng nhưng thanh thế Triệu gia lớn. Cho nên, nhất thời mà cũng chiêu tập được không ít thân bằng cố hữu. Đương nhiên, Triệu Mại Đạt làm như thế là đã suy xét đến mấy phương diện.
Thứ nhất là khoe được của cải nhà họ Triệu gia.
Thứ hai là đem nhà thông gia là Diệp Phàm này giới thiệu với mọi người. Sau này, lỡ có ai muốn xuống tay với Triệu gia, phỏng chừng, cũng phải suy xét một chút đến Diệp Phàm bên này. Triệu Mại Đạt đây là mượn chuyện đính hôn của con gái để làm trò cáo mượn oai hùm.
Thứ ba, sức ảnh hưởng của Diệp Phàm tuyệt đối không hề nhỏ. Chẳng phải rõ ràng ra đấy sao? Mấy lãnh đạo chủ chốt của thành phố Mặc Hương đang dịp sang năm mới khi không đều chạy tới cả.
Ngoại trừ một Chủ tịch thành phố không phải người địa phương không về dự nhưng vẫn gửi tặng lễ thì các đồng chí ở Thành ủy như Lý Hồng Dương đều tề tựu đông đủ.
Nghe nói ở tỉnh còn có người đến, tuy nhiên, Diệp Phàm ngại phiền toái nên không thông báo.
Đây cũng là thời cơ tốt nhất cho Triệu gia tiếp cận trung tâm quyền lực của thành phố Mặc Hương. Trước kia tuy nói có ông em thứ hai là Triệu Hướng Lực làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố chống lưng, nhưng nếu muốn tiếp cận với hạng tai to mặt lớn như Tạ Quốc Trung thì vẫn là rất khó khăn.
Tiệc đính hôn quy cách rất thượng lưu, các vị lãnh đạo Thành ủy được xếp vào chiếc bàn tròn đủ cho hai mươi người ngồi đặt ngay chính giữa.
Mà bên nhà gái Triệu Mại Đạt cũng thơm lây, không ngờ lại ngồi ở ngay cạnh Bí thư Thành ủy Tạ Quốc Trung. Lão già này hưng phấn đến thiếu chút nữa hai mắt cười như đến sắp rơi ra.
Về phần thân bằng cố hữu của Triệu gia, toàn bộ được sắp xếp ở những bàn nhỏ hơn xung quanh. Đương nhiên cũng không phải nhỏ, có thể ngồi đến 10 người một chiếc lận.
Mà một số bạn bè chiến hữu của Diệp Hào cũng đến đây góp thành hai bàn. Đương nhiên, hôm nay hạnh phúc nhất không ai bằng Diệp Hào và Triệu Cầm Phương. Cậu chàng này uống đến mặt đỏ bừng, mà Triệu Cầm Phương thì lại là xấu hổ tương đương như thế.
Giữa trưa nghỉ ngơi một lát sau đó Tạ Quốc Trung đến thăm hỏi riêng Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Diệp, anh ngủ ngon giấc chứ.
Tạ Quốc Trung cười nói.
- Cũng không tệ lắm, điều kiện ở nhà khách Thành ủy các anh quả không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, điều kiện cơ sở là không tồi. Tuy nhiên, hiện tại cũng là gặp ít chuyện phiền toái.
Tạ Quốc Trung nhíu mày, tư lự.
- Có phải là về khu công nghệ cao Thiên an?
Diệp Phàm chợt hỏi.
- Đúng vậy, tối hôm trước đồng chí Lưu Nhất Vĩ ở Cổ Xuyên báo cáo qua việc này. Nói là anh đã trở lại. Tôi nghĩ, Chủ nhiệm Diệp là người Mặc Hương, Thiên an cũng không đơn thuần là một khu công nghệ, mà là một khu hành chính kết hợp công nghệ cao trong khai thác, phát triển, cũng như đảm bảo đời sống cho người dân. Nếu có thể kiến thiết thành công, về sau thành phố Mặc Hương sẽ một lần nữa được phân chia thành ba quận trực thuộc, lần lượt là Hồng an, Thủy an và khu công nghệ cao Thiên an. Đây là tài liệu liên quan, mời anh xem trước.
Tạ Quốc Trung là có chuẩn bị mà tới, xuất ra tài liệu đưa cho Diệp Phàm.
Lại nói, Tạ Quốc Trung cũng là không có cách nào khác, bởi vì, y làm Bí thư Thành ủy cũng là vừa mới nhậm chức không lâu. Dù sao cũng phải làm ra chút thành tích mới mong khiến cấp trên thay đổi cách nhìn một cách triệt để.
Nếu khu công nghệ cao Thiên an không nên cơm cháo gì trong tay y, vậy thì uy tín của một Bí thư Thành ủy y liền giảm đi trông thấy. Tuy nói về phương diện này thì người nắm công tác hẳn là Chủ tịch thành phố Cổ Hùng Phi.
Nhưng, thị dân đặt kỳ vọng rất lớn vào Tạ Quốc Trung, bí thư của Mặc Hương. Tạ Quốc Trung làm quan một lần, cũng muốn làm ra chút công tích. Bằng không, khó có mặt mũi mà về gặp gia hương phụ lão.
- Tình hình mảng này tôi cũng có nghe đồng chí Nhất Vĩ ở Cổ Xuyên nói qua, nói là áp lực chủ yếu là do thành phố Mặc Hương chúng ta ở gần địa khu Tam Dương. Bởi vì, bên đó cũng đang xây dựng một khu công nghệ cao có công năng không khác bên ta là mấy. Mà lãnh đạo Tỉnh ủy xét đến hiện trạng phát triển của Tam Dương, cho nên, có khuynh hướng thiên về bọn họ hơn.
Diệp Phàm nói.
- Đại khái tình hình đích xác là như thế, lãnh đạo tỉnh ủy nói trình độ phát triển của thành phố Mặc Hương chúng ta là bị vây giữa dòng tiêu chuẩn của các tỉnh. Xét các hạng mục chỉ tiêu trong tỉnh cũng là lệnh về vùng trung du một ít.
Mà Tam Dương cũng là một nơi có kinh tế rất kém phát triển, xếp hạng một trong ba quận từ dưới lên. Phải giải quyết số nhân khẩu nghèo trên toàn tỉnh là vấn đề nan giải, đầu tiên phải giải quyết vấn đề nghèo khó này đã.
Mà dự án khu công nghệ sau khi được tỉnh thông qua thì còn phải được nội các chính phủ phê chuẩn. Nếu được phê chuẩn thì kinh phí trợ giúp tài chính mà cấp trên đổ xuống nghe nói là sẽ không dưới chín con số đâu.
Mà ở tỉnh cũng sẽ có ưu đãi nhất định về mặt chính sách. Việc này đối với địa phương này mà nói thì khẳng định là rất tốt.
Thật ra, đừng nhìn kinh tế và các mục xếp hạng của thành phố Mặc Hương chúng ta so với mấy năm trước có thăng tiến hay không. Thật ra, nhiêu đó đều là do lúc ấy khi phát triển khu kinh tế Lâm Tuyền thúc đẩy mà thành.
Nếu không có Lâm Tuyền làm đầu tầu, phỏng chừng, kinh tế thành phố chúng ta đã sớm bị Hải Đông vượt mặt rồi.
Lâm Tuyền cũng đã phát triển tới độ hoàng kim. Dù sao, Lâm Tuyền diện tích cũng không phải lớn lắm, chính là muốn kéo nó phát triển vượt bậc thì năng lực cũng là có hạn.
Không có khả năng thúc đẩy toàn bộ kinh tế và các hạng mục chỉ tiêu của thành phố Mặc Hương tăng trưởng vượt bậc. Tỷ như, lập tức khiến cho GDP nhảy lên top 6 các đô thị cấp 3 trong tỉnh chẳng hạn.
Ngay cả so với Hải Đông, khoẳng cách phát triển cũng đang bị kéo nhích lại gần. Nếu không có Lâm Tuyền chống lưng, phỏng chừng, người ta đã sớm đuổi kịp và vượt qua.
Vả lại, người khởi xướng ở đây lại là anh.
Nói đến đây, Tạ Quốc Trung có chút chua xót cười cười:
- Lâm Tuyền là do anh một tay sáng lập. Mà gần đây kinh tế Hải Đông phát triển nhanh hơn, cũng là bởi vì lúc anh ở Hải Đông đã làm nên một loạt các quy hoạch thúc đẩy.
Cho nên, thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà. Hiện tại ngẫu nhiên lại biến thành hai kỳ tích do bản thân anh sáng tạo đấu chọi lẫn nhau.
Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể lạc hậu, để Hải Đông đuổi kịp và vượt qua đi lên, Tạ Quốc Trung tôi không chịu nỗi mất thể diện kiểu này đâu.
- Ha ha...
Diệp Phàm cười cười, trong lòng vẫn là đang hưởng thụ. Tạ Quốc Trung ra vẻ châm biếm chỉ trích, kì thực là đang khích lệ khen hắn có năng lực.
- Chín con số cơ à, thì phải là khoản tài chính hơn trăm triệu tài chính. Hơn nữa còn trên tỉnh rót xuống phỏng chừng cũng không dưới hai trăm triệu. Chắc chắn với cả thành phố, đây cũng là một cơ hội tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu, hắn liếc nhìn Tạ Quốc Trung một cái, hỏi:
- Tuy nhiên, ở tỉnh rốt cuộc là ai đang ủng hộ Tam Dương xây dựng khu công nghệ? Chúng ta đều là người Mặc Hương, người một nhà không đấu đá lẫn nhau. Chỉ có thăm dò sáng tỏ hẳn mới bốc thuốc đúng bệnh được có phải không nào?
- Ôi, việc này khá là phức tạp. Tuy nhiên, nếu nói người ủng hộ thì khẳng định không có ai ngoài Phó chủ tịch thường trực tỉnh ủy đồng chí Trang Trữ Phương.
Bởi vì, nhà chồng người ta Tống Đinh Quốc là người Tam Dương. Đều là vì người nhà, bọn họ cũng cũng không có gì sai. Chẳng qua là cản trở kế hoạch của chúng ta thôi.
Mà nhắc đến chuyện này, thái độ của phó bí thư phân công quản lý kinh tế Nạp Lan Nhược Phong cũng là rất mờ ám. Luôn mồm ủng hộ Tam Dương.
Bởi vì chuyên viên đặc khu hành chínhTam Dương là Lưu Kỳ Lâm là do Nạp Lan một tay ủng hộ đi lên. Nghe nói hai người là bạn học cũ, tự nhiên là thân thiết. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tạ Quốc Trung thở dài, sắc mặt có vẻ nghiêm túc.
- Ha ha, bí thư Tạ, anh là Bí thư Thành ủy thành phố Mặc Hương. Cả tỉnh cũng chỉ có mười mấy nhân vật hàng đầu như anh là cùng. Tam Dương có Trang Trữ Ninh và Nạp Lan Nhược Phong, anh thì lại không có ai hay sao?
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, thản nhiên cười nói.
- Việc này, tình hình của tôi khi đó phỏng chừng anh cũng biết chút ít. Tôi cũng không nói nữa.
Tạ Quốc Trung có chút chua xót cười cười. Hắn đương nhiên chua xót, bởi vì, thật ra, Tạ Quốc Trung có thể thượng vị, hoàn toàn là vận khí may mắn tạo thành.
Lúc ấy bởi vì trên Tỉnh ủy hai nhân vật số 1 và số 2 cũng dụng chiêu bài thủ đoạn với nhau, nhân vật số 1 vừa tới không lâu, mông còn chưa ngồi vững.
Cũng do cơ duyên khéo hợp lại cũng bởi vì nguyên nhân từ phía Diệp Phàm, mà ngay lúc đó đồng chí Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương gặp xui xẻo. Bị nhân vật số 1 mượn cơ hội biếm đến sở Giáo dục tỉnh làm chân Phó giám đốc sở.
Mà số 1 lúc ấy đẩy lên thay chính là Chủ tịch thành phố đương nhiệm đồng chí La Hạo Thông, mà Tạ Quốc Trung ngay lúc đó là Phó bí thư cũng liền ngồi lên tiếp nhiệm ghế Chủ tịch thành phố chức do La Hạo Thông để lại.
Sau đó ở tỉnh Nam Phúc lại đã xảy ra biến cố, nhân vật số 1 bị điều đi rồi, đồng chí Phí Mãn Thiên mới đến đã cùng Yến Xuân Lai đọ sức, kết quả chính là khiến Tạ Quốc Trung vớ bở. Đương nhiên, lúc ấy Diệp Phàm cũng có góp chút công sức.
Tuy nhiên, thật sự thì Tạ Quốc Trung cũng không thể trở thành thân tín của Phí Mãn Thiên. Mà người ngoài lại cho rằng Tạ Quốc Trung là người của họ Phí.
Cứ như vậy, Tạ Quốc Trung liền bị vây vào cảnh khốn cùng, trên thực tế thành đứa cô nhi mà bà ngoại không thương nương nương vứt bỏ.
Đương nhiên, cũng không phải thật sự bị bỏ rơi. Tạm thời mà nói, các lãnh đạo chủ chốt tỉnh Nam Phúc cũng không có ý động chạm gì.
Tuy nhiên, Tạ Quốc Trung cũng là cảm giác cái ghế Bí thư Thành ủy này giống như có lửa đốt. Bởi vậy, vẫn muốn diễn chút
"trò" nhằm khiến lãnh đạo vừa mắt.
Tuy nhiên, Tạ Quốc Trung rất xui xẻo. Trong quá trình thành lập khu công nghệ Thiên An, thái độ của Phí Mãn Thiên cũng không rõ ràng.
Mà Chủ tịch tỉnh mới tới, Trần Nguyệt Thanh là từ Ban Tuyên giáo Trung ương xuống. lại càng không có liên quan gì đến Tạ Quốc Trung.
Hơn nữa, bởi vì Trang Trữ Phương là nữ, cảm giác đầu tiên cũng khiến cho đồng chí Trần Nguyệt Thanh được an ủi khi họ đều là phụ nữ.
Bởi vì, tuy nói nước cộng hoà mỗi ngày đều tung hô nam nữ bình đẳng. Mấy năm gần đây cũng thực có bồi dưỡng một đám nữ cán bộ. Nhưng với đa số đồng bào nam giới nước cộng hoà Trung Hoa mà nói, nữ cán bộ vẫn chỉ là hi hữu.