Sau đó, Diệp Phàm nói:
- Lúc đó vì em Diệp Tử Y của anh nhỏ nhất được yêu quý hơn một chút, mẹ cho nhiều hơn một ít, cho mười đồng. Diệp Cường liền giật dây anh đánh lợn rừng để kiếm chút tiền mừng tuổi.
Lúc đó nghe nói huyện Cổ Xuyên xảy ra việc lợn hại màu, hoa màu các loại đều bị lợn phá hoại hết. Chính người trong thôn cũng bị thương mấy người.
Ở huyện cũng cử người bao vây vài lần. Tuy nhiên, vẫn không thấy lợn rừng theo truyền thuyết đó.
Nghe người bị thương nói, đầu của con lợn này có lẽ đến cả trăm cân. Đầu đã lớn nhưng răng nanh còn lớn hơn, dường như đã cắm xuống đất, cắn củ cái bình thường rất dễ dàng.
Sau đó huyện đã treo giải thưởng. Ai có thể giải quyết con lợn rừng đó huyện sẽ thưởng 5000 đồng. Tiền lương của ba anh một tháng mới được 100 đồng.
5000 đồng tương đương với lương ba tôi làm mấy chục năm. Cho nên, được Diệp Cường giật dây, hai anh em chúng tôi đến thôn Oa Tử.
Theo dõi ba ngày cuối cùng anh phát hiện hang ổ của con lợn rừng này ở một gốc cây cổ thụ. Nó rất lợi hại, mẹ nó không ngờ còn có 6 con lợn mẹ khác.
Thấy vẻ mặt hâm mộ của Diệp Phàm, Kiều Viên Viên không kìm nổi bóp đùi một cái, Diệp Phàm đau đến mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
- Có phải anh cũng muốn cưới sáu cô vợ không?
Kiều Viên Viên hừ một tiếng.
- Không dám, anh có Viên Viên là đủ rồi.
Diệp Phàm cười lớn nói.
- Anh thức thời lắm.
Kiều Viên Viên hừ một tiếng sau đó lại hỏi:
- Sao đó thì thế nào?
- Sau đó, Diệp Phàm anh chiến đấu với lợn rừng. Diệp Cường bên cạnh hỗ trợ. Tuy nhiên bị con lợn ủi một cái, quẳng vào tảng đá không đứng dậy nổi.
Chỉ còn một mình anh chiến đấu với con lợn kia. Con lợn kia rất lợi hại, lúc ấy tôi còn trẻ, tuy nói có chút bản lĩnh nhưng nhiều nhất cũng chỉ nhị đẳng, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.
Thiếu chút nữa bị con lợn rừng cắn chết. Vì mạng sống, anh đâm con lợn một cái, nó chảy máu, anh sẽ liều mạng hút máu nó.
Mà Diệp Cường liều mình đến ôm lấy hai chân sau của con lợn. Cuối cùng máu của con lợn bị tôi hút cạn.
Tuy nhiên, khi con lợn chết, dân trong thôn nghe thấy chạy đến, thấy người anh đầy máu, miệng đầy máu.
Cho nên, gọi tôi là Diệp miệng rộng.
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Kiều Viên Viên vừa định cười, tuy nhiên, bị Diệp Phàm trừng mắt nhìn, Kiều Viên Viên che miệng nghe Diệp Phàm nói tiếp:
- Năm đó chuyện miệng anh rộng cắn chết lợn rừng làm náo động cả huyện. Những người lang thang của huyện Cổ Xuyên thấy anh đều gọi là Anh Miệng.
Tuy nhiên sau đó anh không thích, nghe xong liền hừ vài tiếng, những người đó liền sửa thành Diệp đại bá. Tên này nghe cũng được anh liền đồng ý...
- Bà già, nhìn thấy chưa, đây là giấy tờ của ngôi miếu và khu mộ này. Chúng tôi để lại cho bà một ngày đã là anh Thúc Bảo nhân từ rồi. Nếu giống như tính tình của Hỗn Thế Ma Vương tôi đã đánh ngã người phá mộ như bà rồi, còn tính cái rắm gì.
Lúc này một giọng nói khá lỗ mãng vang lên.
- Hỗn Thế Ma Vương Trình Giảo Kim cũng đến rồi, ha ha, có phải là hảo hán cao thủ đều tập trung về huyện Cổ Xuyên của anh không?
- Một đám đạo chích đi, không ngờ dám nói xằng là Trình Công, thật sự là buồn cười.
Diệp Phàm khinh thường hừ một tiếng.
- Miếu này tôi đã hỏi thăm rồi, ít nhất có lịch sự ba trăm năm. Nếu các ông có giấy tờ đất chẳng lẽ ba trăm năm trước đã biết việc này, đừng tưởng rằng các ông cấu kết với vài nhân viên của Cục Xây dựng, Cục Đất đai có thể làm chuyện xấu. Thiên hạ này vẫn có chính quyền. Cho nên, đáng buồn cười là các ông thật mất mặt. Đi đi, đừng phá hỏng sự yên tĩnh của tôi.
Tô Lưu Phương bình tĩnh nói.
- Ba trăm năm trước, chẳng lẽ cậu có thể sống được ba trăm năm? Giấy tờ nhà đất này thể hiện rằng nhà nước thừa nhận đất này là của nhà họ Tần chúng tôi. Trình Tiểu Đông, đừng dài dòng với bà lão này nữa, mấy cậu đem hết đi.
Tần Thúc Bảo công tử hừ nói.
- Được, anh Thái Bảo yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ làm cho bà lão này cút đi. Tuy nhiên, chúng ta đều là hảo hán, nếu làm hỏng đồ vật này nọ, chúng ta không bồi thường. Ví dụ như giường hay mấy đồ rách nát, ném vào đống rác cho bớt việc.
Hỗn Thế Ma Vương Trình Tiểu Đông hùng hồn nói.
- Giường, là khó đem đi. Như vậy đi, nếu là đem, thì phải chú ý một chút. Cứ như vậy đi, Tiểu Đông, tốt nhất cậu mua cho bà ấy một cái tốt nhất. Cái này, ném đi thôi. Miễn cho lúc chuyển mất thời gian, chúng ta căn bản không có thời gian làm việc này. Sang năm mới còn muốn lấy cái này, phiền quá.
Trần Thúc Bảo thật ra là người "hảo tâm".
- Anh Thúc Bảo thật sự là người hảo tâm, sang năm mới còn lo bà lão không có giường.
Một giọng nói đáng khinh vang lên.
- Hừ, tiền tài làm người ta động lòng nhỉ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Anh nói bọn họ đang dương đông kích tây sao? Nhìn ngoài là vì khối đất này, trên thực tế nào nhằm vào chiếc giường làm từ cây tử đàn cổ của sư phụ sao?
Kiêu Viên Viên không ngốc, lập tức liền nghĩ đến việc này.
- Em thấy không? Chiếc giường trong phòng của sư phụ em kia là từ triều Thanh. Chiếc giường này các vương gia đã từng dùng.
Nhà họ Tô ở Bắc Kinh không phải là hư danh, bọn họ thu gom những vật như thế này là hoàn toàn bình thường. Mà trong phòng của sư mẫu có rất nhiều đồ cổ như vậy.
Ví dụ như chiếc bàn tròn kia, những chiếc ghế, ngoài ra còn cả chiếc giường, còn có bàn phấn. Mấy đồ này đem bán đấu giá không có mười triệu tuyệt đối không được động vào.
Nhà họ Tô thật sự là giàu có, không ngờ đồ dùng trong phòng của sư phụ em toàn là những đồ xa hoa, lợi hại.
Diệp Phàm không khỏi cảm thán một câu.
- Không hẳn thế.
Lúc này Kiều Viên Viên lắc lắc đầu.
- Sao thế?
Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên.
- Nghe sư phụ nói từ nhỏ bà đã thích những đồ này, cho nên bố mẹ yêu quý. Nói như chiếc giường kia, nghe nói vẫn là em của bà ngủ. Sau đó cho sư phụ. Thật ra, những người trẻ của nhà họ Tô không thích đồ cổ này. Đồ cổ chỉ được gia tăng giá trị lưu giữ thôi. Nếu lấy làm đồ dùng hàng ngày hỏng thì đáng tiếc. Huống chi, đồ cổ nhìn giống như đồ cũ, gia đình hiện đại dùng không thoải mái.
Kiều Viên Viên nói.
- Đúng thế, xem ra sư phụ của em rất được yêu quý trong nhà họ Tô. Không khác gì em trong nhà họ Kiều đúng không? Hai người thật sự là một đôi. Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Em có thế đâu?
Kiều Viên Viên hừ một tiếng lườm Diệp Phàm.
- Ai nói gì về tôi vậy?
Lúc này Tô Lưu Phương giọng điệu đã nặng lên không ít, trừng mắt nhìn mấy tên kia. Rất có tư thế muốn ra tay.
- Bà lão, muốn ra quyền với bọn tôi phải không? Đúng lúc, hai anh em chúng tôi vẫn chưa tìm thấy bao cát.
Hỗn Thế Ma Vương Trình Tiểu Đông hừ nói.
- Bà lão, cho bà một cơ hội cuối cùng, nếu không...
Diệp Phàm phát hiện Tần Thúc Bảo thật sự là điệu đà, đang mùa đông lạnh không ngờ trong tay còn cầm chiếc quạt. Tranh tượng cũng không cần phải giả dạng như vậy chứ.
- Ha ha, anh miệng rộng, một miệng cắn chết một con lợn rừng, hiện giờ đến lượt anh lên sân khấu rồi...
Kiều Viên Viên nhỏ giọng cười nói.
- Đừng nóng vội để sư phụ em ra một chút quyền cước cũng tốt.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh nói câu này mà không biết xấu hổ, sư phụ em là phụ nữ, để bà ra quyền cước thì còn ra thể thống gì?
Kiều Viên Viên bất mãn, bĩu môi giơ giơ nắm tay.
- Không việc gì, sư phụ của em ra tay tốt hơn. Em nghĩ xem, nếu việc này anh ra tay thật đúng là thành một tin tức lan rộng. Ngày mai chắc chắn sẽ đến lên trang nhất báo Giang Nam. Cái gì mà đồng chí Diệp Phàm đấu đá với nhóm lưu manh... Phó chánh vă phòng Chủ tịch Đường đấu với nhóm lưu manh cứu người phụ nữ xinh đẹp... Mọi người sẽ thỏa sức tưởng tượng...
- Cũng có lý...
Kiều Viên Viên gật đầu, cũng biết rõ uy lực của truyền thông.
- Đương nhiên là có lý rồi. Sư phụ của em ra quyền đầu, chúng ta còn có thể cho Thái Bảo, Hỗn Thế Ma Vương tội danh đùa giỡn phụ nữ.
Diệp Phàm cười lập tức lấy máy quay ra.
- Vậy thì danh dự của sư phụ cũng không tốt.
Kiều Viên Viên giành lấy máy quay của Diệp Phàm.
- Đừng vội, máy quay này có thể làm chứng. Mấy tên khốn khiếp đùa giỡn phụ nữ bị đánh thành đầu heo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Em muốn đến lúc đó đăng báo rồi, còn có nhóm lưu manh nào dám đến đây gây phiền toái sao? Đây cũng là vì sư phụ em thôi, tránh chuyện phiền toái sau này.
Nếu không, em và anh cả ngày phải vướng bận những chuyện này. Hơn nữaTô tiểu thư cũng thật lạ, không cho bảo mẫu ở cùng.
Em nghĩ xem, hiện giờ người xấu chuyện gì mà không làm được. Nếu ban đêm sư phụ em ngủ say, người ta muốn làm gì đó không phải là phiền toái sao.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Vậy làm cho sư phụ nổi tiếng.
Kiều Viên Viên cắn răng nói.
- Có lẽ sư phụ em vừa lên tiếng, nơi này cũng không ở được. Về nhà họ Phí không phải là tốt sao?
Diệp Phàm lại đưa ra một cớ nữa.
- Mau chụp đi, bên kia ra tay rồi.
Kiều Viên Viên chỉ về phía trước nói.
Bốp một tiếng vang lên.
Diệp Phàm hào hứng phát hiện Hỗn Thế Ma Vương Trình Tiểu Đông một cước chưa đá đến người Tô Lưu Phương trên mặt không ngờ đã trúng một cái bạt tai của Tô Lưu Phương. Bị đánh một cái lồng lên như con thú, hét lên:
- Đánh chết người đàn bà này.
Người này tùy tay nhặt một cây gậy trên mặt đất, vọt người từ trên không trung lao thắng về phía Tô Lưu Phương.
Tô Lưu Phương hừ lạnh một tiếng, một dải băng trong tay bay lên cuốn lấy tên kia. Tiếp theo là kéo lại
Trình Tiểu Đông rất tự nhiên, phóng khoáng ngã nhào từ trên cao xuống. Ngập xuống thành hố nhỏ. Cả người toàn là bùn đất và cây cỏ, mặt tái xanh. Hơn nữa, miệng cũng đầy bùn.