Thấy Diệp Phàm mang theo rất nhiều gói to đi vào cửa nhà, mẹ chồng Lâm Tú Chi cười híp đoạn bước lên trước. Từ thật xa đã kêu lên:
- Là Viên Viên đến đó à, ôi, mang nhiều đồ như vậy để làm gì, chỉ tổ mệt xác thôi.
Miệng thì nói nhưng tay vẫn vội vã đi giúp Kiều Viên Viên mang đỡ gói quà to kia. Kiều Viên Viên xuất thân từ một nhà giàu ở Bắc Kinh, mẹ chồng Lâm Tú Chi đương nhiên rất yêu thương. Kỳ thật, quan niệm về giai cấp của nhân loại là thứ khôing thể xoá nhoà trong một sớm một chiều.
- Mẹ, cô ấy không cao sang như vậy đâu.
Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, không khỏi cười nói.
- Ai nói vậy, Phàm con, con xem xem. Một bà già khú đế còn đi giúp Viên Viên khênh đồ, cũng không sợ mệt muốn chết con dâu của mẹ hay sao. Không phải nghe nói con còn luyện qua thân thể gì đó, tự mình khiêng là được mà.
Diệp Phàm lập tức bị mẫu thân quở trách một hồi.
"Vậy là thành phu khuân vác rồi", Diệp Phàm buồn bực trong lòng nói thầm một câu.
- Mẹ, con không sao, chút đồ linh tinh này không có nặng đâu.
Kiều Viên Viên hơi có vẻ ngượng ngùng kêu một tiếng 'Mẹ'.
- Còn không nặng sao, bẩy tám túi đồ lận chứ có ít đâu. Mau lại đây, đừng để con dâu hỏng mất da tay.
Lâm Tú Chi oán giận nói làm Diệp Phàm rất có chút buồn bực.
- Đã về rồi cơ à?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ai đó. Tự nhiên là ông anh cả, hiện đang là Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế, Diệp Cường.
Hôm nay nhìn ông anh cả rất đỏm dáng, đầu tóc chải sáng bóng, một bộ đồ tây nhìn nặng nề nhưng quý phái. Đáng chú ý nhất chính là chiếc đồng hồ Rolex thỉnh thoảng lấp lánh trên cổ tay.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, bên cạnh anh mình còn có một cô gái. Mặt quả dưa chính hiệu, mũi thanh miệng nhỏ, cằm nhọn xinh xinh, mặt quét một lớp phấn mỏng, mang áo trắng viền hoa và váy đen, khiến cho cô nàng có vẻ tương đối tao nhã. Tuy nhiên, vài phần ngạo khí kia vẫn hiển hiện trên mặt không cất giấu hết.
Thấy Diệp Phàm đang đánh giá cô nàng bên cạnh, Diệp Cường hơi có vẻ mỉm cười đắc ý, còn giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô nàng phe phẩy thể hiện chút khoe khoang không lời.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đánh giá một chút xong liền quay đầu đi. Diệp Cường hiển nhiên thất vọng rồi, bảo Diệp Phàm:
- Ôi Ôi...
- Anh làm gì đó, định làm gì em hử?
Diệp Phàm quay đầu sang, liếc mắt nhìn Diệp Cường một cái, thản nhiên cười nói. Kỳ thật, vừa rồi Diệp Phàm là cố ý như thế, chính là muốn làm nhụt bớt uy phong của ông anh.
- Phàm à, nhãn lực của em sẽ không kém như vậy chứ?
Diệp Cường liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, bất mãn hỏi một câu.
- Anh có ý gì ta?
Diệp Phàm làm bộ kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô nàng kia một cái, hỏi.
- Em không biết cô ấy?
Diệp Cường chỉ vào cô gái bên cạnh nói.
- Không biết, toàn bộ Trung Quốc lớn như vậy, tôi sao có thể đều biết hết đây?
Diệp Phàm bình tĩnh lắc lắc đầu.
- Anh hai thật sự không biết?
Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng người, tự nhiên là vẻ mặt mỉm cười của em ba Diệp Tử Kỳ. Bên cạnh chính là bạn gái cậu chàng Tống Thiến Thiến.
Em ba Diệp Tử Kỳ sau sự kiện phát sinh ở Bắc Kinh liền về địa phương công tác. Diệp Phàm chuyển cho cậu ta về phòng Tài chính huyện Cổ Xuyên.
Mà Tống Thiến Thiến cũng theo tới Cổ Xuyên, nhưng thật ra lại là làm khó cô, một cô con gái nhà nghèo ở Bắc Kinh. Huyện Cổ Xuyên so với Bắc Kinh ít nhất lạc hậu đến 20 năm.
- Tử Kỳ, gần đây công tác thế nào?
Diệp Phàm không đáp, hỏi ngược lại.
- Cả tôi mà cũng không biết, xem ra, Diệp Cường, em anh hẳn là anh xẩm nhỉ.
Lúc này, cô kia tức giận liếc xéo Diệp Phàm một cái ấm ức bảo Diệp Cường.
- Vớ vẩn, hắn là em anh, Điền Miêu, em nói chuyện kiểu gì vậy, xẩm xiếc gì ở đây?
Diệp Cường sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, hừ lạnh nói.
- Giận dữ như vậy để làm chi, em nói sai sao. Trung Quốc này có mấy người không biết Tiểu Thiên hậu Điền Miêu em đây.
Cô nàng kia miệng vểnh ngược đến nỗi có thể treo được cả can dầu, hơn nữa, vẻ mặt khinh miệt nhìn Diệp Phàm. Hoá ra cô nàng kia kêu Điền Miêu, trong giới ca sĩ được xưng là 'Tiểu Thiên hậu'.
Chỉ có điều Diệp Phàm gần đây đang bận việc nên mới không hay biết nhân vật số một này. Tuy nhiên, cho dù là biết đi nữa thì trong mắt Diệp Phàm 'Tiểu Thiên hậu' là cái rắm gì chứ?
- Điền Miêu phải không, có chút danh tiếng thôi. Còn cái gì 'Tiểu Thiên hậu', cũng chỉ là hư danh thôi.
Lúc này, Kiều Viên Viên đã không vui với ánh mắt của Điền Miêu nhìn Diệp Phàm rồi mới không kìm nổi hừ ra miệng một tiếng.
- Cô là ai?
Điền Miêu tức giận, nhảy xổ về phía Kiều Viên Viên thốt lên.
- Bà xã nhà tôi đấy, thế nào, cô có ý kiến hả?
Diệp Phàm vốn đã không vừa mắt với Điền Miêu, thuận miệng mà ra, chợt mặt trầm xuống, bảo Diệp Cường:
- Anh cả, anh đừng có hạng người nào cũng mang về nhà thế chứ? Khiến cho lung tung lộn xộn hết cả.
Bởi vì, Diệp Phàm căn bản là không hy vọng đại gia sẽ cưới cái cô ngôi sao ca nhạc nửa mùa này về. Bởi vì, giới điện ảnh và truyền hình ca nhạc chuyện xấu nhiều lắm, cái loại đàn bà sau khi qua tay đạo diễn, đám tai to mặt lớn trong công ty biểu diễn này nọ thì còn có thể còn lại vài phần thanh khiết nữa không, cái gì mà ngọc nữ với ngôi sao ca nhạc.
Thanh khiết ở đây đều phải đánh thêm dấu ngoặc kép mới đúng. Điện ảnh và truyền hình giới nhiều chuyện gièm pha lắm. Kiểu như cái thứ Tiểu Thiên hậu này, chơi thôi thì có thể, chứ lấy về nhà thì tuyệt đối không ổn.
- Phàm... Phàm em, cô ấy không phải thế đâu.
Diệp Cường thật là có chút sợ Diệp Phàm, miệng nói, khẩn trương giơ tay kéo Điền Miêu, ra hiệu:
- Mau gọi một tiếng anh hai đi.
Diệp Cường bị Diệp Phàm hừ một tiếng đến nỗi thực sự có chút rối loạn. Theo lý phải kêu Diệp Phàm là chú hai mới đúng, ngược lại lại bảo kêu là anh hai.
- Em không gọi?
Điền Miêu hờn dỗi.
- Em có gọi không?
Diệp Cường sắc mặt đột nhiên nghiêm lại hỏi dồn.
- Không gọi, thằng xẩm thối, ngay cả Điền Miêu này mà cũng không biết, muốn kêu em gọi này gọi nọ, không có cửa đâu!
Điền Miêu tiếp tục giở thói tiểu thư.
- Con ranh cút đi cho bố!
Diệp Cường tính tình nóng nảy, chỉ vào Điền Miêu rống lên. Không cần bàn đến chuyện khác, chính là toàn bộ tập đoàn Bàn Đế vẫn là do Diệp Phàm đứng phía sau màn làm ông chủ lớn.
Tuy nhiên,việc này cũng không quan trọng. Quan trọng là... Diệp Cường hiểu được Diệp Phàm là anh cảo thủ. Hơn nữa, hai người có tình anh em rất sâu nặng.
- Anh... anh... được lắm, Diệp Cường, anh dám bảo tôi cút, tôi đi đây!
Điền Miêu tức giận đến phát khóc, lau mũi chạy lên trên lầu, phỏng chừng là đi thu thập đồ đạc này nọ.
- Ôi...
Diệp Phàm thở dài, liếc mắt nhìn Diệp Cường một cái, nói:
- Anh cả, ngôi sao ca nhạc tuy là xinh đẹp, nhưng để làm bà xã thì không ổn. Làm bình hoa di động thì còn được. Hơn nữa, anh là Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế, phải tìm một cô vợ kiêm quản gia có năng lực, có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp mới được.
- Thôi vậy, không nói nữa. Việc này, em cũng không quyết được.
Diệp Cường trong lòng cũng có chút không thoải mái, khoát tay áo, mấy huynh đệ lại ngồi xuống.
Bịch bịch bịch...
Cô nàng kia cấp tốc xuống lầu, trong cái nhìn chăm chú của đám người Diệp Phàm bước nhanh đi khỏi. Mọi người trong nhà họ Diệp cũng không ai ngăn trở, ngay cả Diệp Cường cũng chỉ nhíu mày, khuyên vài câu, Điền Miêu còn hừ vài tiếng rồi đi ra cửa.
- Đi rồi cũng tốt!
Lúc này, phụ thân Diệp Thần Tây thản nhiên hừ một câu. Xem ra, trong nhà mọi người không thế nào thích nổi cái loại vểnh ra cái lại xưng là 'Tiểu Thiên hậu' này.
Ai nấy tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm, tuy nhiên, thấy Diệp Cường có chút buồn bực. Diệp Phàm không khỏi cười khuyên:
- Anh, anh có tiền, còn sợ không tìm được vợ đẹp hay sao?
- Phàm à, em là thằng ăn no không biết đói thế nào.
Diệp Cường bất mãn hừ một tiếng.
- Ủa, đường đường là Chủ tịch Bàn Đế mà lại không tìm được vợ đẹp, em không tin đâu?
Cô em Diệp Tử Y bên cạnh hừ một tiếng.
- Điền Miêu có tiếng ca rất ngọt, anh cả chính là thích nghe giọng hát của cổ.
Lúc này, Tống Thiến Thiến xen vào một câu.
- Không bằng mua dàn âm thanh có độ trung thực cao, còn có thể nghe ngôi sao ca nhạc khác nữa.
Diệp Tử Y nói một câu, thiếu chút nữa khiến Chủ tịch Diệp Cường phát nghẹn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thế mà cũng có thể đánh đồng sao?
Diệp Cường thở dài:
- Kỳ thực, Điền Miêu cũng không giống như các người nghĩ.
Cô ấy là ngôi sao ca nhạc xuất thân từ tỉnh Nam Phúc chúng ta, tôi cũng đã quen cổ được hai năm. Con người rất tốt, chỉ có cái tính vênh váo kia là chưa sửa được.
Hơn nữa, cô cũng là người biết giữ mình trong sạch, cho nên, cho tới nay, đĩa nhạc công ty cũng không bán chạy được.
Vốn lần này trở về, tôi là muốn cùng em Phàm thương lượng một chút. Tập đoàn Bàn Đế hoàn toàn có thể nhúng tay vào thị trường băng đĩa nhạc giải trí, thậm chí làm quảng cáo, có thể cùng truyền thông Mai gia ở Giang Nam hợp thành một công ty.
- Cho nên, Điền Miêu mới bám vào anh. Loại đàn bà này mà còn trong trắng, trong trắng cái nỗi gì? Người ta là xem chừng có thể nắm thóp lợi dụng anh, cho nên mới bám lấy. Bằng không, nếu Diệp Cường anh là con quỷ nghèo, thử xem nàng Điền Miêu này còn có thể như thế đối với anh không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
- Không giống nhau, lúc cô ấy quen anh, anh cũng chưa có bại lộ thân phận. Thời gian đó không phải anh vẫn bị thương sao.
Cho nên, nhàn rỗi quá mới ra đường dạo chơi. Vừa vặn gặp mấy tên lưu manh muốn chòng ghẹo cổ nên anh mới liền ra tay.
Cho tới nay, một năm rồi anh cũng chưa hiển lộ thân phận. Bọn anh kết giao cũng rất bình thường. Nói ra thì có chút xấu hổ, đến nay anh vẫn chưa sờ qua tay cổ. Diệp Cường nói những lời này không ngờ đã hơi đỏ mặt.
Ha ha ha...
Người nhà họ Diệp toàn bộ đều bật cười.
Diệp Tử Y cười rồi đứng thẳng lên vuốt thắt lưng, chỉ vào Diệp Cường nói:
- Anh, anh cũng quá vô dụng rồi. Sắp hai năm rồi mà đến cái tay cũng không dám sờ.
- Tử Y, em không biết sao? Diệp Cường về mặt cưa gái thì năng lực kém tệ."
Diệp Tử Kỳ cũng trêu đùa không ngừng.
- Thằng nhóc như em thì lợi hại rồi, người ta con gái thủ đô mà cũng tới tay.
Diệp Cường bất mãn trừng mắt liếc em trai một cái.
- Em chưa lợi hại đâu, Anh hai mới là tay cua gái chân chính lợi hại. Anh có thấy không, chị dâu là người xuất thân từ nhà họ Kiều, gia tộc số một Bắc Kinh đó.
Diệp Tử Kỳ trêu chọc nói.
- Thằng nhóc như em mà cũng có thể đem so với em Phàm sao? Em cứ xem xem, đến nay vẫn chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng. Lăn lộn được đến đâu. Cả ngày còn hoành tráng được không, cái gì mà Trưởng phòng Tài chính huyện Cổ Xuyên, so với Phàm thì chú xách dép cũng không xứng.
Diệp Cường sẵn tức giận đầy mình, cũng không dám động đến Diệp Phàm nên toàn bộ trút hết lên đầu cậu ba là Diệp Tử Kỳ. Đương nhiên, cũng có đôi phần đùa bỡn trong đó.
- Ủa...
Diệp Phàm thật ra lại sửng sốt, quay đầu lại hỏi Diệp Tử Kỳ:
- Em làm Trưởng phòng Tài chính rồi cơ à?
- Bây giờ mới biết, Phàm à, em cũng quá quan tâm Tử Kỳ rồi đó?
Mẫu thân Lâm Tú Chi liếc nhìn Diệp Phàm và Diệp Tử Kỳ một cái, cắm một câu, có chút oán giận.
- Rất xin lỗi, đã hơn một năm nay đều bề bộn nhiều việc.
Diệp Phàm ngượng ngùng cười cười.
- Anh cứ yên tâm. Em biết anh bề bộn nhiều việc, hơn nữa, chuyện của anh đều là đại sự, em cũng giúp không được?
Diệp Tử Kỳ hiểu được Diệp Phàm bị biếm về Đông Cống, cho nên, sắc mặt có chút khó coi.
- Không sao, hiện tại mọi chuyện đều xong cả rồi.
Diệp Phàm cười cười:
- Tuy nhiên, em cũng được đề bạt mau quá ha. Anh nhớ rõ là em mới xuống dưới đó được hơn một năm, là từ cấp phó phòng bên bộ Tài chính xuống đó.