Đám giám đốc sở Ngư thoáng nhìn nhau, cả đám đều lộ vẻ phấn khởi ra mặt. Vì, cuộc đối thoại của Vương Triều và Hoàng Đằng làm người ta như đi vào giữa sương mù.
Trên thực tế, đám giám đốc sở Ngư là tinh anh trong công an, dĩ nhiên cũng hiểu được vài thuật ngữ trong giới giang hồ. Với những chuyện như thế này, các cảnh sát hình sự đương nhiên cũng có hứng thú.
- Anh cũng biết, những người làm nghề như chúng ta không thể nào đi thăm dò đối phương quá kỹ. Làm như vậy người ta căn bản chẳng ai dám đến tìm anh mà làm ăn. Tuy nhiên, người mà tôi nói đến kia quả là đã làm như tôi nói khi nãy. Tên là Ngô Đông, trên chứng minh nhân dân là người của huyện Tân Môn Thủy. Diện mạo cũng như tôi đã nói, thấp thấp gầy gầy, chắc là cao chưa đến 1m6. Nhưng, người này có một đặc điểm, trên mũi có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.
- Nốt ruồi có lớn lắm không, hình dáng như thế nào?
Vương Triều mắt sáng lên, hỏi.
- To bằng hạt đậu, hơi dẹp.
Hoàng Đằng nói.
- Hoàng Đằng, anh nói thật chứ?
Lúc này, Diệp lão đại đột nhiên nói. Vì, lúc nãy hắn đã dùng sóng khí thăm dò thử khí cơ của tên này, sóng dao động tương đối mạnh, chứng tỏ, tên không hẳn đã nói toàn bộ sự thật.
Đương nhiên, sóng khí này là loại khí cơ nhỏ bé tràn ra từ cơ thể con người, người thường căn bản là không cảm thấy được.
Chỉ có cao thủ như Diệp lão đại mới có thể thi triển được phương pháp đặc biệt này, tức là thêm sóng khí vào Ưng nhãn thuật mới có thể thăm dò được.
- Tôi... tôi đã nói toàn bộ sự thật,
Hoàng Đằng hơi chột dạ.
- Phế nhân là gì, có lẽ anh hiểu. Nghề của chúng ta, nếu như anh không có được cái này, đời này, haha, Hoàng Đằng, anh có gì đáng để huênh hoang chứ. Sau này, anh sẽ bị thế giới này vứt bỏ, ngày nào anh cũng sẽ sống trong đau khổ. Danh tiếng trước kia của anh, cái vòng tròn trước kia cũng sẽ cáo biệt anh, đừng chọc giận tôi, chắc chắn tôi có thể làm anh mất đi cái bản lĩnh hiện có đấy.
Vương Triều nghiêm mặt nói.
Đương nhiên là đang lấy chuyện phế bỏ võ công của Hoàng Đằng để uy hiếp gã. Cái thứ võ công này, anh có bị người ta phế đi thì cũng chẳng thể kiếm được chứng cứ gì.
Anh chẳng thể nào kiện Vương Triều đã phế anh. Đám quan tòa kia còn nghĩ là anh đang nói chuyện hoang đường. Võ công ở Trung Quốc tuy nói tương đối có danh tiếng, nhưng mọi người thường chỉ thấy những ngón nghề trên tivi thôi.
Danh gia võ công chân chính bất lộ sơn bất lộ thủy. Như phái Võ Đang Thiếu Lâm người Trung Quốc ai ai cũng biết đến, nhưng có mấy người là biết được nơi này có những cao thủ võ công thực sự.
Bọn họ cho rằng chân có thể đá vỡ vài viên gạch đã là cao thủ. Trên thực tế, cao thủ đá một cước, có thể đá vỡ cả đá.
- Haizz, tôi đúng là gặp hạn rồi!
Giờ phút này Hoàng Đằng mặt đã biến sắc, thần sắc vô cùng chán nản. Gã liếc nhìn Vương Triều một cái, nói:
- Kỳ thực, tôi với đã làm ăn với nhau được hai lần. Tên Ngô Đông trên chứng minh là tên giả.
Kỳ thực, cũng không thể nói là giả. Vì, chứng minh đó cũng do Cục công an cấp. Ngô Đông này, chắc chắn rất có gốc gác. Bằng không, sao có thể dễ dàng làm được chứng minh giả như vậy.
Hai năm trước lần đầu tiên gã đến tìm tôi, tôi đã chú ý đến người này. Vì, gã tìm tôi để làm một việc đối với tôi mà nói chẳng có gì khó khăn.
Có điều, giá đưa ra không thấp chút nào. Chẳng hạn như kê đơn thuốc như lần này, gã đưa giá một trăm ngàn. Tôi nghe xong đương nhiên đồng ý rồi.
Hoàng Đằng nói đến đây thì Giám đốc sở Ngư lạnh lùng xen vào một câu:
- Đương nhiên là anh đồng ý ngay rồi, một ngày kiếm được một trăm ngàn, còn cách nào kiếm tiền nhanh hơn thế nữa.
- Cũng đâu có dễ dàng vậy, chuyện này đối với tôi thì dễ, nhưng với người bình thường chẳng dễ chút nào.
Nên biết, phải làm tê liệt toàn bộ mọi người trong khách sạn Giang Nguyên mới được. Hơn nữa, còn phải làm thật tự nhiên, để người ta nghĩ là do sự cố chứ không phải do con người làm ra.
Tôi chính là cao thủ trong lĩnh vực này.
Hoàng Đằng rất bất mãn vì Giám đốc sở Ngư hoài nghi năng lực của y. Còn liếc nhìn Giám đốc sở Ngư một cái.
Diệp lão đại cười thầm, lòng nói chẳng trách sáng hôm qua khi thăm dò phòng kiểm soát trung tâm lại thoải mái như vậy. Hóa ra là đã sớm bị tên nhãi Hoàng Đằng này làm hỏng rồi. Mình, chỉ nhặt được thứ còn sót lại thôi.
- Được rồi, Ngô Đông tên thật là gì? Hãy nói rõ tình hình của y đi?
Giám đốc sở Ngư nghiêm mặt, hỏi.
- Lần đầu tiên giao dịch tôi cũng rất tò mò về người này, đã ngầm tìm hiểu quá khứ của y. Phát hiện người này rất cẩn thận. Chỗ ở chuyển đi chuyển lại đến mấy nơi. Càng như thế tôi càng hứng thú, nhất định phải tìm hiểu được đến cùng. Rốt cuộc tôi phát hiện gã là người thành phố Phổ Hải, tên thật là Trương Hoành Vĩ, nhà ở số 18, ngõ Đông Môn, khu Tây Kiều.
- Trương Hoành Vĩ đang làm gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Là giám đốc nghiệp vụ của công ty Hưng Xương thành phố Phổ Hải.
Hoàng Đằng nói.
- Chúng ta phái ngườ đến Phổ Hải ngay.
Giám đốc sở Ngư nói.
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ở cục công an bên đó tôi có một người bạn, tên Chu Khải. Là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự cục Công an thành phố Phổ Hải đương nhiệm. Các đồng chí đến đó cứ liên hệ với anh ta trước, anh ta sẽ phối hợp với các anh bắt Trương Hoành Vĩ.
Diệp Phàm nói. Giám đốc sở Ngư quay sang dặn dò Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, yêu cầu anh ta đích thân đưa người đi xử lý.
Hơn nữa, phải đi ngay trong đêm. Vì, sắp tết rồi, không làm cho xong thì tết này chẳng thể nào thoải mái được.
Nhân lúc Giám đốc sở Ngư đang dặn dò mọi người, Diệp Phàm vào nhà vệ sinh. Trực tiếp gọi cho Chu Khải, nói:
- Chu Khải, tôi là Diệp Phàm. Hiện nay anh đang ở đâu? Có phải là vẫn sắp xếp anh làm ở cục Công an thành phố Phổ Hải không?
- Báo cáo Tổ trưởng Diệp, giờ tôi vẫn ở đây. Cấp trên vẫn chưa bảo tôi đổi địa điểm, nên tôi vẫn ở đây. Nhưng, nhà tôi ở đây, nên cũng không sao.
Chu Khải nói. Chu Khải cũng là thành viên chính thức của tổ A, chẳng qua đẳng vị quá thấp, đến giờ mới chỉ ở bậc Khai nguyên tứ đẳng, mới đủ để bước vào ngưỡng cửa tổ A.
Thành phố Phổ Hải là thành phố trực thuộc trung ương, là một trong những thành phố lớn nhất Trung Quốc. Cho nên, cục công an thành phố Phổ Hải tương đối quan trọng, Tổ A không thể nào không cài Chu Khải vào đấy.
Bất cứ lúc nào cũng chú ý đến động hướng của Phổ Hải. Cục công an thành phố Bắc Kinh và vài Cục công an của những thành phố trực thuộc đều có nhân mã của tổ A.
- Anh lập tức làm giúp tôi một chuyện...
Diệp Phàm nói lại chuyện của Trương Hoành Lượng.
- Dám hại tổ trưởng Diệp, Trương Hoành Lượng, nó chết chắc rồi.
Chu Khải hung hăng mắng.
- Đừng mạnh tay quá, nhiệm vụ của cậu là điều tra kẻ đứng đằng sau. Có lẽ, Trương Hoành Lượng chỉ là tên chạy việc thôi.
Tôi muốn điều tra đến cùng, xem sau lưng là ai. Tuy nhiên, chuyện này, cậu nhất định phải giữ bí mật.
Nếu người đó nhắm vào Tổ điều tra của Văn phòng trung ương, vậy chắc chắn người đó lá gan không nhỏ. Hơn nữa, nếu là người của cấp trên, chắc hẳn, cấp bậc không thấp.
Người như thế, bề ngoài là quan, sau lưng là quỷ. Nói về chơi thủ đoạn, chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Cho nên, cậu phải chú ý. Không thể rút dây động rừng. Đã hành động là phải bắt cho được, hơn nữa, không được để cho kẻ khác biết.
- Vâng! Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ Tổ trưởng Diệp giao phó.
Chu Khải trả lời lưu loát.
- Chu Khải, hiện tại cậu đã đột phá tầng hai tứ đẳng chưa?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, người ta làm chân chạy việc cho anh, cũng phải cho người ta hạt đường chứ đúng không nào? Có như vậy, người ta mới cam tâm tình nguyện làm chân chạy việc cho anh chứ. Hơn nữa, còn là một tên chạy việc vui vẻ nữa.
- Vẫn chưa ạ, haizz, mấy năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì. Dù tôi cố gắng thế nào cũng vô ích. Nên, đến nay, quân hàm của tôi vẫn chưa thể nào thăng được.
Chu Khải có chút buồn bực thở dài.
- Ừ, bên đó rất coi trọng cấp bậc công lực. Đó là pháp mã quan trọng nhất để cân nhắc việc thăng tiến của đội viên, chẳng hạn, nếu cậu thân thủ lục đẳng, vào quân đội có thể được trao tặng quân hàm thượng tá. Vì, lục đẳng là nhân vật tầng trung ở Tổ A rồi. Còn với tình hình của cậu, muốn được đề bạt và thăng quân hàm, chỉ có cách đột phá công lực thôi,
Diệp Phàm nói.
- Chắc chắn rồi, cũng muốn đột phá lắm nhưng không được. Haizz, đời nay lẽ nào cứ như vậy, tôi còn trẻ, sao lại khó khăn đến thế?
Tuy nói nếu cứ ở Cục công an thành phố Phổ Hải này thì cũng được đề bạt, giờ ba mấy tuổi cũng leo lên được chức Cục trưởng.
Nhưng, bên đó không thăng chức được, cũng làm người ta khó chịu. Hơn nữa, tôi cũng thích làm việc ở bên kia hơn. Bên này, chẳng qua là chỉ treo cái danh vậy thôi.
Chu Khải có chút mất mát.
Diệp lão đại hiểu được, người này nhờ vả mình nhưng khó có thể mở miệng. Dù sao, mình cũng là lãnh đạo của y.
- Thích thì làm cho tốt đi, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Diệp lão đại cố ý nói một câu.
- Cảm ơn lãnh đạo, chỉ có điều, Tổ trưởng Diệp, tôi nghe nói, cái kia...
Đồng chí Chu Khải khó mở miệng.
- Cái gì mà cái này cái kia nữa, anh lề mề như vậy từ khi nào thế?
Diệp Phàm cố ý to tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tôi muốn đột phá, mấy năm trước Thủ trưởng Lang đến Phổ Hải có nhắc nhở tôi. Không biết là Tổ trưởng Diệp, cái này...
Chu Khải ngượng ngùng, nói.
- Đột phá, haha, là Thủ trưởng Lang tiết lộ với cậu. Thôi vậy, lão Lang đã tiết lộ rồi, như vầy đi, tôi cũng đang tìm dược liệu để nhờ lão tiền bối kia giúp. Tuy nhiên tạm thời chưa tìm được vị thuốc chính. Có cơ hội, nhất định tôi sẽ suy xét.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn Tổ trưởng Diệp chiếu cố, tuy nhiên, cần dược liệu gì, tôi có thể biết được không, biết đâu có thể nghĩ ra cách?
Chu Khải hơi sốt ruột.
- Kỳ thực, vị thuốc chính phải có tính cô đặc, hàm lượng dinh dưỡng cao mới được.
Chẳng hạn như sâm ngàn năm, thủ ô, thái tuế. Nhưng, những thứ này đều là địa bảo, ngay cả tổ A cũng khó kiếm được.
Mấy cái thứ này là vật không thể nào cưỡng cầu. Nhưng, cậu cứ tìm thử đi. Nước chúng ta rộng như vậy, có thể vài gia tộc xưa vẫn còn lưu trữ chút gì đó.
Diệp Phàm nói.
Hai giờ chiều.
- Chuyện này đúng là kỳ lạ, sao lại dính đến thành phố Phổ Hải? Theo lý mà nói lãnh đạo địa khu Vân Phong là đáng điều tra nhất.
Sao vòng vo một hồi, lại là do Trương Hoành Lượng đi tìm Hoàng Đằng kê đơn?
Cái này, kỳ quái quá. Chẳng lẽ để không bị phát hiện, nên phải đi đường vòng? Mà sao, cảm giác không đúng như vậy.
Thời gian ngắn, lãnh đạo địa khu Vân Phong không thể nào phản ứng nhanh như vậy. Thứ hai, bọn họ cũng không thể có được thủ đoạn phức tạp như thế.
Vương triều có chút buồn bực.