Quan Thuật

Chương 1962: Đại cục trưởng của ban Tổ chức Trung ương




- Ha ha, đồng chí Trần Khôn, chỉ cần có thể công tác cùng nhau, cái này, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.

Diệp Phàm cười nói, vỗ vai Trần Khôn.

- Đúng vậy, anh Diệp.

Sắc mặt Trần Khôn biến đổi thật nhanh, lập tức cùng gọi "anh Diệp" giống như Vương Long Đông, đương nhiên là để tăng tình cảm, và "dọn đường" cho con đường làm quan về sau.

- Chúng ta vào đi thôi, nếu không đại cục trưởng lại phê bình bây giờ.

Vương Long Đông nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói.

- Đại cục trưởng, vị bạn học nào đã làm đến chức đại cục trưởng rồi?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi, bụng nghĩ chắc đại cục trưởng này có lai lịc ghê gớm lắm đây.

- Không phải tay biến tái Lạc Nhất Thành thì là ai chứ? Nghe nói người ta bây giờ lại thăng chức tiếp rồi.

Nếu thăng nữa thì đúng là ghê gớm thật.

Trần Khôn hai mắt lóe lên vẻ hâm mộ nói.

Lạc Nhất Thành trước kia đi học là lớn tuổi nhất, còn Diệp Phàm là nhỏ tuổi nhất. Lạc Nhất Thành năm nay đã 35 rồi, còn Diệp Phàm thì mới có 27.

- Kinh nhỉ? Vị trí gì vậy.

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Lạc Nhất Thành trước kia là Phó cục trưởng cục Cán bộ 2 của ban Tổ chức Trung ương. Một phó cục trưởng ở ban Tổ chức Trung ương là đã ghê gớm lắm rồi, nghe nói khảo hạch tất cả các quan to cấp tỉnh. Anh nhìn thấy không, lão Lạc buổi tối nay nhất định sẽ có người mời cơm. Đến lúc đó, hỏng chừng quan lớn của tỉnh Nam Phúc đều đến trình diện cho mà xem.

Trần Khôn vẻ mặt hâm mộ nói.

- Tiểu Trần này, cậu nghĩ sai rồi. Lạc Nhất Thành lên một cấp nữa thì nhiều nhất cũng chỉ là một Phó cục trưởng thường trực của một cục nào đó trong ban Tổ chức Trung ương. Cán bộ cấp giám đốc sở, bình thường giống như vị trí cục trưởng của mấy cục trong ban Tổ chức Trung ương, đều là do Phó trưởng ban kiêm nhiêm nhiệm. Bởi vì, mấy cục này quá quan trọng. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng không phải kiêm nhiệm.

Vương Long Đông cười nói.

- Bất luận nói thế nào, người ta cũng hoành tráng, chỉ cần là một cái tên trong ban Tổ chức Trung ương là đủ rồi. Anh ta xuống dưới, các quan to trong tỉnh cũng đều phải nịnh bợ. Anh Diệp nếu như lên một cấp nữa cũng là quan lớn cấp thứ trưởng rồi, trình tự này phải được ban Tổ chức Trung ương thông qua. Vì vậy, vẫn nên thân kính với lão Lạc một chút.

Trần Khôn vẻ mặt chân thành nói.

- Ha ha…

Diệp Phàm thản nhiên cười, không nói gì.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng số lớn.

- Thế nào, không tồi chứ? Phòng riêng cao cấp nhất của khu giải trí Hoàng Thị, được xưng là Phòng riêng hoàng gia. Đây là sự tiếp đón của các đồng chí dành "vinh dự" cho lão Lạc, lão Lạc mời, người khác trả tiền mà thôi.

Bước vào phòng riêng, Trần Khôn ghé vào tai Diệp Phàm nói nhỏ.

Trong phòng mọi thứ đầy đủ cả, có quầy bar, có bể cá, bên cạnh còn có mấy phòng nghỉ.

Cái này, đương nhiên là bố trí đặc biệt cho đám đại gia vào chơi. Giống như những nơi này, một khi người ta uống rượu say rồi, muốn làm cái gì đó thì cũng đều thoải mái…

Trong phòng đã có hai mươi mấy người, Lạc Nhất Thành trông vẻ hơi béo một chút. Chiếc bàn ở giữa đã được bày ra, có mười bốn mười lăm người đang ngồi đó, còn Lạc Nhất Thành thì đang được mười mấy bạn học vây quanh.

Đương nhiên, bên cạnh còn có mấy chiếc bàn nhỏ nữa, mỗi bàn có tám người ngồi. Cũng có mấy người đang thì thào nói chuyện. Những chiếc bàn trong sảnh đều được bố trí kỳ quái như vậy, khiến người ta không thể không liên tưởng đến việc mấy chiếc bàn nhỏ vây quanh một chiếc bàn lớn.

Lạc Nhất Thành ngồi ở giữa, người ngồi bên cạnh giống như là kẻ hầu của anh ta vậy…Diệp Phàm khẽ lắc lắc đầu, trong lòng thấy thật nực cười.

- Tôi nhớ lớp có 60 bạn, sao mới chỉ có hai chục bạn đến nhỉ?

Diệp Phàm quay sang hỏi Vương Long Đông.

- Ha ha, tụ tập như thế này, đâu phải là họp lớp. Thời gian gấp gáp quá mà, chắc là tí nữa còn có người đến.

Đến một nửa thì chắc chắn là có, chính là nể mặt bạn tiểu Lạc có đúng không? Đây là cơ hội thân kính với lãnh đạo mà.

Tất cả những người lăn lộn chốn quan trường thì chắc chắn là đến. Mà cho dù không ở chốn quan trường thì sẽ không có việc cần nhờ đến bên chính quyền sao? Cái này, chuyện trên quan trường có thể ảnh hưởng đến xã hội của chúng ta.

Anh muốn phát tài, thì phải thầu công trình, phải làm việc mà muốn làm được thì phải tìm đến những người có quyền. Dù sao, cái xã hội này đều là do người nắm quyền "thống trị". Những quan viên cấp dưới thực ra chính là những người chấp chính mà thôi.Vương Long Đông lý luận nói.

- Ấy dà, đây không phải là tiểu tử thối tha nhỏ nhất của lớp chúng ta sao?

Đúng lúc này, Diệp Phàm đang muốn quay người đi đến một chiếc bàn nhỏ ở góc bên cạnh, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra chính là Lưu Nhất Cổ.

Tay này dáng người cao lớn, hồi đó còn là đội viên thay thế của đội trường đại học Hải Giang. Còn Diệp Phàm so với thân hình cao đến 1m90 của gã, đương nhiên là không bằng. Tuy nhiên, về kỹ thuật chơi bóng thì Diệp Phàm hơn hẳn gã.

Lưu Nhất Cổ dựa vào vẻ cao lớn của mình, tuyên bố rằng những kẻ nhỏ con thì chẳng có tác dụng gì. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng cao đến 1m76, nhưng so với Lưu Nhất Cổ thì kém hơn rất nhiều.

Diệp Phàm vừa nghe thấy liền tức giận, cãi lại vĩ nhân cũng có dáng người thấp bé, thấp bé mới là tinh hoa…

Lưu Nhất Cổ tức giận không phục, muốn khiêu chiến với Diệp Phàm. Hai người mỗi người tìm thêm bốn người nữa, hợp thành một đội bóng rổ, đánh bốn trận.

Sau đó, Lưu Nhất Cổ tìm đến hầu như là những người có chiều cao 1m9 trở lên, còn Diệp Phàm thì chỉ tìm những người dưới 1m80 để hợp thành một đội bóng rổ.

Kết quả, đội của Lưu Nhất Cổ thua thảm hại, bị Diệp Phàm bỏ bóng ngay trên đầu mình.

Hơn nữa, pha bóng cuối cùng, Diệp Phàm bay người lên, không ngờ cưỡi lên đầu Lưu Nhất Cổ rồi mới bỏ bóng. Còn Lưu Nhất Cổ đương nhiên trở thành "kẻ nằm dưới háng" Diệp Phàm.

Lúc ấy Diệp Phàm trở thành "anh hùng". Bởi vì lúc đó có rất nhiều bạn gái hô vang "Diệp soái, Diệp soái". Lưu Nhất Cổ tức nổ đom đóm mắt, thiếu chút nữa thì nổi điên lên. Thấy đấu bóng rổ không lại Diệp Phàm, nên muốn giở trò khác.

Bỗng nhiên, y lao lên, vung quyền đánh về phía Diệp Phàm. Trận bóng rổ giờ biến thành một trận đấu quyền anh.

Tuy nhiên, Lưu Nhất Cổ vẫn là vô cùng thảm. Tuy nói hồi ở trường bản lĩnh Diệp Phàm không ghê gớm lắm, nhưng cũng đã đạt đến tam đẳng. So với một tên tầm thường như Lưu Nhất Cổ thì mạnh hơn nhiều.

Tự nhiên, dưới quyền cước như bão táp của Diệp Phàm, Lưu Nhất Cổ cuối cùng đã trở thành "đầu heo khách". Mặt mũi tím bầm suốt cả tháng trời mới tiêu, từ đó trở đi hai người không thèm nhìn mặt nhau nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mà Lưu Nhất Cổ có gia thế cũng rất lớn. Trước kia hồi ở trường y thường tìm gây phiền phức cho Diệp Phàm, tuy nhiên may mà Diệp Phàm có nhân duyên tốt, cho nên đều đấu lại được.

Lúc này, y đang ngồi cạnh Lạc Nhất Thành cười nói, nghe thấy y lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm.

- Nhóc con mặt mông, anh phải cẩn thận cái này.

Vương Long Đông và Trần Kế Đồng cùng làm tư thế cài giỏ, tự nhiên ảm chỉ về nỗi nhục thảm bại năm xưa của Lưu Nhất Cổ.

Lưu Nhất Cổ vừa thấy vậy, sắc mặt lập tức trùng xuống, giọng cũng cứng rắn lên, chỉ tay vào Vương Long Đông và Trần Khôn nói:

- Các người thử nói tiếp xem nào, ai là nhóc con mặt mông hả?

- Ha ha, anh mà, người ta gọi anh như vậy đã là nể tình lắm rồi. Nếu không, còn chẳng được coi là cái thá gì.

Diệp Phàm cố ý vặn vặn ngón tay mình, phát ra những tiếng kêu răng rắc. Cái này, đương nhiên là đang cảnh báo một kẻ nào đó có muốn việc tương tự được diễn ra một lần nữa hay không. Lưu Nhất Cổ đột nhiên tỉnh ngộ, lần đó bị đánh không nhẹ. Suốt một tháng trời không dám gặp ai. Y liếc mắt nhìn Lạc Nhất Thành một cái, có chút xấu hổ.

- Tiểu Diệp, ngồi đi, đừng có chọc giận cục trưởng Lưu.

Lạc Nhất Thành chỉ vào một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ra vẻ "cành cao" nói.

Nghiễm nhiên, Diệp Phàm trở thành em út của y. Điều này, đã trở thành một thói quen của Lạc Nhất Thành.

Mấy chục bạn học này trong mắt y, tất cả đều là em út. Hơn nữa, thành tích cao, chức vị tốt, cái này, cũng khiến cho Lạc Nhất Thành có một cảm giác đứng trên đầu người khác.

- Cục trưởng Lưu, cục trưởng ở nơi nào vậy? Không phải là cục xí nghiệp xã phường chứ? Hay là phòng Gia súc huyện? Mượn giống gì đó thì đều phải đến tìm cục trưởng Lưu?

Vương Long Đông theo sát bước chân của Diệp Phàm, thấy Lưu Nhất Cổ như vậy, liền châm biếm nói

- Bạn Vương Long Đông, cậu nói phải chú ý một chút.

Lạc Nhất Thành cảm thấy Vương Long Đông có vẻ như đang "thách thức" quyền uy của mình, cho nên mặt nghiêm lại nói.

- Ồ, phải chú ý thế nào, mời Lạc đại cục trưởng chỉ điểm vậy. Chúng tôi về sau nhất định sẽ chú ý.

Diệp Phàm nhìn Lạc Nhất Thành một cái, thản nhiên nói.

- Lưu Nhất Cổ hiện tai đã là Phó cục trưởng cục Cảnh sát hình sự của Bộ Công an rồi. Làm sao có thể "đặt" ở xã được. Anh nhìn xem, có phải nên chú ý một chút không?

Lạc Nhất Thành cũng thản nhiên nói, giọng điệu cũng nặng thêm không ít.

- Ha ha, phải chú ý một chút, chúng ta mà không cẩn thận là về vườn hết đấy.

Diệp Phàm còn ra vẻ thành thực gật đầu, lúc sau nói:

- Chúng ta qua ngồi đi.

Lập tức, Diệp Phàm cũng không thèm chấp Lạc Nhất Thành. Đi đến một chiếc bàn khác, ngồi xuống.

Mà bàn này vốn có hai bạn học cùng ngồi, vừa trông thấy Diệp Phàm, phỏng chừng sợ sẽ đắc tội với Lạc Nhất Thành, nên hai người này đã chuyển sang bàn khác.

- Ba người chúng ta giống như con ong vàng, chắc chắn sẽ biết đốt người.

Trần Khôn nhún vai cười nói, ba người đặt mông ngồi xuống liền bắt đầu tán chuyện.

Không lâu sau, người đã đến đủ rồi…

Vừa mới ăn uống được một lúc.

Lúc này, Thái Kỳ- giám đốc khu giải trí Hoàng Thị đi thẳng đến chỗ Lạc Nhất Thành, nói nhỏ điều gì đó. Nghe xong, Lạc Nhất Thành mặt nhăn lại.

Còn một bên Lưu Nhất Cổ không kìm nổi, đập bàn hừ nói:

- Chỗ của các người có phải là ổ thổ phỉ không? Muốn đuổi người khác là đuổi sao? Đây là nơi mà sếp Lạc đặt từ hôm qua. Ông nói với người kia rằng, hãy chút đi cho nhanh, đừng có động đến chúng tôi.