Quan Thuật

Chương 1952: Trung tâm của mê cung




Bỗng một cây côn tám khúc linh hoạt, sắc bén, chuyển động huyền ảo trên không trung, nhằm đánh thẳng về phía Diệp Phàm.

Động tác của William rất nhanh, tuy nhiên, thật đáng tiếc là Diệp Phàm có đôi mắt chim ưng.Vừa nhìn đã biết là cây côn kia muốn tấn công về phần đầu của hắn.

- Còn chưa ra tay!

Diệp Phàm hừ một tiếng, Vương Nhân Bàng lúc này mới tỉnh táo lại, chạy đến. Đá một cước khiến tên người Mỹ tấn công đầu tiên bay vào tường.

Hẳn là y đã trên đường lên báo cáo với thượng đế rồi. Thập Lục muội cũng nhanh chóng lao lên cho tên kia một nhát dao găm. Con gái mà, rất cẩn thận, vẫn sợ y không chết.

- Như vậy mà vẫn chưa tin ta có thể một cước đá cho y đi Tây Thiên sao?

Vương Nhân Bàng liếc nhìn Thập Lục muội một cái, có chút phẫn nộ nói.

- Cẩn thận một chút vẫn hơn, đánh rắn mà không chết nó sẽ quay lại cắn.

Thập Lục muội nhìn Vương Nhân Bàng, bình tĩnh nói.

Bên kia truyền đến một âm thanh nữa.

Hai người giương mắt nhìn, phát hiện ra là không biết từ lúc nào, William đã cầm côn đập tới, phất qua tóc của Diệp Phàm rít một âm thanh chói tai.

Mang đi mấy sợi tóc của Diệp Phàm. Tuy nhiên, phía dưới, William cũng bị Diệp Phàm thật lực đạp cho một cước, người xiêu vẹo đứng dựa vào tường.

Lại rầm rầm…

William thấy hơi mất mặt, hét to một tiếng, cây côn trong tay lúc này tựa như một cây roi múa lên vun vút.

Vương Nhân Bàng mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây côn, căn bản là không phân biệt được đó là thật hay là giả. Mặt mày không khỏi nhăn nhó, Thập Lục muội cũng kinh ngạc mồm miệng há hốc.

Lại rầm rầm….

Diệp Phàm rút sợi dây Huyết Trích tử cuốn trên cổ tay ra, dài như con rắn, thẳng hướng cây côn mà lao tới.

William hừ lạnh một tiếng, cây côn trong tay vung ra, lập tức quấn lấy sợi dây Huyết Trích của Diệp Phàm.

Sợi dây đó là thành quả mới nhất của tổ khoa học năng lượng đội đặc nhiệm A, một sợi dây nhỏ như cần câu cá nhưng có thể chịu được trọng lực đến mấy vạn cân mà không bị đứt.

Hoàn toàn có thể nâng được cả cái máy bay chở khách 737.

Trong âm thanh chói tai của cây côn và sợi dây đang giằng co nhau, William rất xui xẻo. Bởi vì, sợi dây Huyết Trích kia lợi hại ở cái chuông phía trước.

Trong nháy mắt, cái chuông đã lao đến trên đầu William. Lúc này dưới sự điều khiển nội công của Diệp Phàm, cái chuông giống như một trái bom trong giây lát đã nổ tung.

Lập tức nó sải rộng rato hơn cả kích cỡ một trái bóng rổ, chiếc chuông mở ra giống như vòi hoa sen dạng hợp kim úp lấy đầu William.

Coi chừng đã sắp bắt được đầu hắn, tuy nhiên, William dù sao cũng là cao thủ cửu đẳng.

Hây!

William cảm nhận được uy lực của sợi dây Huyết Trích, kêu một tiếng, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Cây côn tám khúc đột nhiên cũng rải ra, mỗi đốt gậy giống như một ngọn giáo, lại thêm một mũi nhọn ở đầu, cây côn trong nháy mắt đã trở thành một vũ khí sắc bén có thể kẹp chết người.

Nhìn thứ đó, tuyệt đối không thể so độ cứng mềm với kim cương. Cây côn mang đầy sát khí, đột nhiên như nổ tung, hướng về phía Diệp Phàm.

Vương Nhân Bàng sợ tới mức vội vàng nhào tới, xoay đao chặn hướng đánh của cây côn, chỉ có điều là khoảng cách quá xa, không còn kịp rồi.

Nếu Diệp Phàm còn muốn dùng sợi Huyết Trích chụp vào William, bản thân chắc chắn sẽ bị cây côn kẹp cho nát thịt.

Diệp Phàm rất nhanh, đột nhiên bật người lên cao, giống như là máy bay cất cánh.

Đây chính là điểm lợi hại của Hổ ưng công, không cần chạy lấy đà, có thể trực tiếp bay lên cao. Cây côn kẹp sượt qua dưới chân Diệp Phàm.

Két….

Tiếng Vương Nhân Bàng thở hắt ra một hơi. Bởi vì, tên mũi nhọn William đã bị Huyết Trích tử của Diệp Phàm túm gọn một mảng tóc với da đầu khiến còn lại là máu me be bét một mảng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Vẫn là William vội né được được mau, bằng không, toàn bộ quả đầu đã phải bay tong như dưa hấu.

Vương Nhân Bàng không bỏ qua cơ hội này, lặng lẽ đi ra phía sau William. Cầm dao đâm một cái, William bị bao vây cả hai phía, cắn răng, đành chịu một đao của Vương Nhân Bàng.

Xoạt một tiếng, trên lưng bị cắt ngang qua, lộ ra một rãnh sâu, máu túa ra từ đó.

Sợi Huyết Trích trong tay Diệp Phàm quấn một vòng quanh William.

- Bùm bùm…..

William đột nhiên lớn tiếng kêu to.

Một đám khói đem bay lên.

- Mau tránh ra!

Diệp Phàm hô, cuối cùng, Diệp Phàm vẫn xoay tròn hướng về phía William.

Tuy nhiên, tiếng nổ mạnh sớm đã vang lên, khói đen cuồn cuộn.

Trong phòng lập tức vang lên những tiếng nổ mạnh dữ dội.

Ầm vang vài tiếng, Diệp Phàm cùng với Vương Nhân Bàng và Thập Lục muội chạy trốn cùng một đường đuổi theo William.

Bởi vì, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể nhìn thấy bóng dáng của William cho dù là cách xa mấy chục mét.

Phía trước đột nhiên lóe sáng, Diệp Phàm và hai người cùng dừng bước, phát hiện ra một nơi rất kỳ lạ. Nơi này rất rộng, giống như một sơn động, lại giống như một thần điện từ xưa, trên tường có vài cái hố.

Mà ở trung tâm thần điện lúc này không ngờ có để một chiếc quan tài, còn trong suốt hơn cả pha lê, từ ngoài có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong.

Lờ mờ thấy có một cái xác khô, trên cái xác đó có đeo một chuỗi hạt trang sức đá màu hồng lục. Những viên đá đó phát ra ánh sáng mỏng manh nhưng rất kỳ dị, thậm chí còn có chút đáng sợ.

Lại nhìn lên tường, không ngờ là bốn phía đều khảm những bức họa cổ đại của các danh họa.

- Kia không phải Lan Đình Tự của Vương Hy Tử sao?

Lúc này, Thập Lục muội kinh ngạc nhìn lên vách tường, dụi mắt kêu lên.

- Không phải là Lan Đình Tự sớm đã đi theo Lý Thế Dân rồi sao. Truyền thuyết nói trước khi Lý Thế Dân bệnh nặng qua đời, vẫn còn lưu luyến Lan Đình Tự của Vương Hy Chi.

Dặn dò thái tử Lý Trị phải mang bức họa này chôn cùng với mình.

Rất nhiều người cho rằng từ đó về sau, bút tích Lan Đình Tự vĩnh viễn biến mất trên cõi đời. Hiện tại, có lẽ đã thành tro rồi.

Cái này, chính là Moonalysa. Là văn hóa phục hưng. Đây chính là bức chân dung của nàng Monalysa nổi tiếng.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ, nó không phải là được cất giữ ở bảo tàng Louvre Paris để cho công chúng thưởng thức sao. Làm sao mà lại có ở đây?

Vương Nhân Bàng hai mắt đăm đăm, nói thầm trong miệng.

- Kỳ lạ, hai người họ không hề giống nhau. Thập Lục muội thì nói là Lan Đình Tự, Vương Nhân Bàng thì lại nói là Moonalysa, tại sao mình lại không thấy giống chút nào.

Chẳng lẽ bức tranh treo trên tường lại biến hóa theo tâm tư của con người.

Hay là trong lòng người nghĩ là cái gì thì nó sẽ là cái đó…

Diệp Phàm ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn về những nơi khác.

Phát hiện ra trong động này còn có không ít người, đoán chừng mười bảy mười tám người. Ngay cả William khi nãy bị sợi Huyết Trích đánh cho bung cả mảng da đầu, lúc này đây hai mắt cũng đang đăm đăm nhìn một tác phẩm nghệ thuật hình đầu trâu trên vách tường.

Tên kia lớn tiếng nói:

- Trời ạ, đây không phải là hỏa thuẫn của Zeus sao?

- Mẹ nó, kia rõ ràng là xe thần chiến của Thái Dương, làm sao lại là hỏa thuẫn của Zeus được chứ? Đồ điên!

Lúc này, một tên người Anh bất mãn quay đầu lại mắng.

- Nói láo, rõ ràng là hỏa thuẫn của Zeus, xe thần chiến gì chứ? Còn thái Dương thần, Thái Dương cái rắm!

William trừng mắt, một quyền đạp tới chỗ tên người Anh kia.

Tên người Anh cũng không chịu yếu thế, cũng một cước đá lại, hai người đánh lộn lẫn nhau. Kỳ lạ là mọi người đều chăm chú nhìn lên vách tường, có vẻ như ai cũng bị vách đá đó làm cho kinh ngạc. Bên cạnh có hai người đang đánh nhau cũng không thèm để ý.

- Quái, tôi thấy đó cũng không phải là cái đầu trâu, làm sao mà họ lại nhìn ra thành Hỏa thuẫn Zeus, với thần chiến xe Thái Dương.

Diệp Phàm cũng nghi ngờ vạn phần.

- Có lẽ trông động khiến mọi người sinh ra ảo giác. Chẳng lẽ đây chính là thần điện?

Dần dần, chính Diệp Phàm cũng bị những thứ trên bức tường làm cho u mê. Sau một hồi nhìn những thứ kia trên tường, xem nó giống ai. Có một cái gì đó nhìn giống như tàu con thoi.

Trong sảnh mọi người điên cuồng xoa tay lên bức tường, như là muốn đem những bức danh họa này đi, nếu bán chúng đi thì cũng đủ phát tài.

Diệp Phàm cũng giơ tay sờ sờ cái đầu trâu, tuy nhiên, phát hiện đó là một khoảng không. Thể hiện trên mặt tường gồ ghề, không ngờ lại trống trơn như sờ trên mặt băng.

….mẹ nó, Moonalysa!

Lúc này, nghe được tiếng kêu của Vương Nhân Bàng, Diệp Phàm quay đầu lại, phát hiện ra hai tay anh ta đang sờ loạn lên ở trên tường.

Trong chốc lát nhíu mày rồi bật cười, giống như một kẻ điên. Hơn nữa, dường như cũng rất buồn rầu, bởi vì, không lấy được Moonalysa, Vương Nhân Bàng tự nhiên sốt ruột.

Mà Thập Lục muội cũng hai mắt nhìn đăm đăm, hai tay cũng sờ sờ trên tường, ánh mắt nóng bỏng nhìn lên tường, không biết cô ấy có nhìn thấy những gì. Có lẽ là "Xuân cung đồ"?

Ngay khi Diệp Phàm muốn gọi cô một tiếng nhắc nhở.

- Viên kim cương thật lớn, mẹ nó, lớn như vậy, tuyệt đối phải đến mấy vạn ca-ra, ta muốn lấy đem đi bán.

Ông đây chính là người giàu số một! Bill thì là cái quái gì chứ, ông đây mới là số một…

Đúng lúc này, Diệp Phàm nghe thấy một âm thanh gào rú điên cuồng.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện ra một tên râu ngắn, hẳn là đội viên tổ chức Thần đạo, gọi là "Sơn điền thôn nhất" gì đó. Tên đó như chó điên đập phình phịch lên tường.

Hai tay y vẫn tiếp tục đấm lên tường với bộ dạng như muốn cướp viên kim cương nào đó đi. Diệp Phàm dừng lại nhìn, trên tường căn bản không có kim cương, chỉ là một tác phẩm nghệ thuật giống như chậu rửa mặt.

Đúng lúc này, một âm thanh khác lại truyền đến quát:

- Mẹ ơi, đó là một quả bom. Ngươi còn đá nó đi, để cho nó nổ thì chúng ta đều xong rồi.

Diệp Phàm vừa thấy, hình như đó là người Ả Rập. Hai người gầm rú liền xông vào đánh nhau, không lâu sau…